Nửa tiếng sau, tại biệt thự Thời Vũ.

Bạch Nguyệt Khiết siết chặt tờ giấy trong tay mà cô ta phát hiện ở tren giường Thời Lệnh Diễn, nhịp tim của cô ta đập rất nhanh.

Cô ta chắc chắn, Thời Lệnh Diễn không có phát hiện ra tờ giấy này, nếu không, anh tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như thế.

Bởi vì….đây chính là chữ viết của Đường Vũ, không thể sai được.

Chỉ là ba năm trước đây, thiên tài âm nhạc nổi danh như ánh mặt trời ban trưa đột nhiên qua đời, hơn phân nửa làng giải trí đều tưởng niệm, cho đến này, những fan điên cuồng và giới truyền thông nhắc đến cô.

Người này đã sớm chết, Đường Vũ không thể nhắn tin cho cô, càng không thể viết được tờ giấy này.

Nhất định có ai đó đang giở trò quỷ.

Nhưng ai nhàm chán đến mức lại bày ra trò này?

Mồ hôi lạnh trên trán Bạch Nguyệt Khiết không ngừng chảy xuống, trong người cô ta giống như có một luồng hơi lạnh, giống như một giây sau liền có một người nhảy ra.

“Ầm!”

Đột nhiên có tiếng động khiến cho Bạch Nguyệt Khiết run lên.

Cô ta nhìn xem lại thấy không biết từ lúc nào cánh cửa nhà lại bị mở ra, một cái đầu nhỏ nhắn lộ ra hơn phân nửa, một gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn đang nhìn cô, lộ ra sự lạnh lẽo, ánh mắt thâm thúy, cười như không cười nhìn cô ta.

Bạch Nguyệt Khiết không kịp chuẩn bị liền đối diện với ánh mắt này, cả người run rẩy kêu lên: “Á!”

“Qủa nhiên là có phụ nữ ở đây!” là giọng đàn ông, trong lúc mơ hồ mang theo sự vui vẻ, nhưng sau đó lại giả bộ giận dữ, kêu to: “Thời Lệnh Diễn thật quá đáng, rõ ràng đã kết hôn còn ở bên ngoài làm loạn!”

Vốn dĩ cửa được khép hờ, bỗng chốc liền bị đẩy ra.

Có hai đôi vợ chồng trung niên dẫn theo hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.

Nam là bạn học đại học của Bạch Nguyệt Khiết, Thi Vân Thường.

Một người khác, là một cô gái, tuổi không lớn lắm.

Trời đã vào thu, trên người cô gái mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, trên đỉnh đầu đội mũ, có hai chiếc tai thỏ vô cùng chói mắt.

Cả người ăn mặc kín đáo, chỉ lộ ra một gương mặt trắng nõn.

Rõ ràng không có trang điểm nhưng ngũ quan lại giống như được điêu khắc ra.

Nhất là đôi mắt này, vừa to vừa sáng, đang tò mò nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ ngây thơ, lại rụt rè trốn sau lưng người phụ nữ nhìn cô ta.

Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy dạng này, trong lòng liền nắm chắc.

Đây hẳn là ngu ngốc trong truyền thuyết!

Nhưng không có ai phát hiện ra, ánh mắt của ngu ngốc nhìn về phía Bạch Nguyệt Khiết mang theo sự lạnh lẽo, thấy cô ta nhìn mình, cô lại cúi dầu, khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn, mờ mịt.

Thi Mị nghĩ, Bạch Nguyệt Khiết quả nhiên vẫn như trước kia.

Cả người giống như sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khí chất xuất trần, sạch sẽ, bề ngoài mảnh mai, bởi vì bị bệnh tim lâu dài, mà làn da cô ta có chút tái nhợt, quả đúng là sự kết hợp hoàn mỹ.

“Nguyệt Khiết?” Lúc Thi Vân Thường nhìn thấy Bạch Nguyệt Khiết liền hít vào một hơi, sự vui vẻ trên mặt liền hoàn toàn biến mất: “Cô vậy mà….”

Thi Vân Thường còn chưa nói xong, người phía sau đã chạy vào trong.

Bạch Nguyệt Khiết giật mình, vội vàng đi ra muốn ngăn cản Uông Thuyên Hà, nhưng đã muộn.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, trên giường lộn xộn, còn có dấu vết ái muội và vết máu khô khốc, không cần nói mọi người cũng biết, là trước đây không lâu nơi này vừa phát sinh quan hệ.

Trong phòng có tiếng nước chảy, không thể nghi ngờ đó chính là đại biểu cho đàn ông sau khi vui vẻ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương