Vợ Yêu Siêu Sao: Chồng Trước, Mời Tránh Ra
-
Chương 26: Đường bảo bối không cần tôi nữa
Tổng giám đốc Hầu kịp phản ứng: “Đúng thế, cô vào bằng cách nào?”
Tổng giám đốc Hầu chỉ vào Tạ Phương Phương, bình luận về cô ta: “Dáng vẻ không chỉnh tề, lộn xộn, bà điên này từ đâu đến đây làm cho khách quý của chúng tôi hoảng sợ như thế!”
Câu nói này của tổng giám đốc Hầu là vô cùng thích hợp rồi.
Bà điên, nhất định là chỉ Tạ Phương Phương rồi.
Mà khách quý dĩ nhiên là chỉ Thời Lệnh Diễn rồi.
Tạ Phương Phương cũng không ngốc, một chút liền ý thức được chuyện này, sắc mặt cô ta liên tục thay đổi.
Không đợi Tạ Phương Phương nói cái gì, đám người trong video tiếp tục bàn tán ầm ĩ.
“Thời tiên sinh có ý gì?”
“Chẳng lẽ Thi Mị thật sự là vợ của anh ấy?”
“Không thể nào, nếu Thi Mị thật sự là…” lời tiếp theo, lập tức bị người này nuốt vào.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Thi Mị vừa rồi còn trốn sau lưng Thời Lệnh Diễn khóc lóc, dáng vẻ bất lực, níu chặt ống tay áo của anh, gọi: “Ông xã, hu hu hu….”
Thời Lệnh Diễn có chút không kiên nhẫn, hất tay cô ra, nói: “Đường Tịnh Minh đâu?”
“Hu hu hu, Đường bảo bối không cần em nữa, hu hu hu!” Nước mắt của Thi Mị không ngừng rơi xuống: “Mụ phù thủy này muốn ăn em, anh ta cũng muốn ăn em, hu hu hu….”
Tổng giám đốc Hầu trợn mắt há mồm, yếu ớt hỏi: “Thời tiên sinh, vị này là…”
“Ừ!”
Ngắn gọn một chữ.
Vậy mà anh trực tiếp thừa nhận?
Mọi người cũng không nhịn được, hít vào một hơi.
“Con mẹ nó! Tôi vừa mới nghe thấy cái gì, Thời tiên sinh vậy mà lại thừa nhận?”
“Là thật…Tôi cũng nghe thấy.”
“Đây nhất định không phải là Thời Lệnh Diễn, anh ấy…mù sao?”
…….
Tiếng bàn tán trong video càng lúc càng ầm ĩ, sắc mặt Tạ Phương Phương lại càng nóng rát.
Trong lúc nhất thời tổng giám đốc Hầu cũng không có cách nào tiếp thu được, sau khi cân nhắc, cẩn thận hỏi thăm: “Thời tiên sinh, cô ấy có phải…”
“Ừ!” Thời Lệnh Diễn lời ít ý nhiều nói: “Cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, trí lực chỉ có năm tuổi!”
Vẻ mặt tổng giám đốc Hầu tràn đầy tiếc nuối.
Thật tình không biết, video trò chuyện của đám bạn cấp ba hoàn toàn đã bùng nổ.
“Thi Mị xảy ra tai nạn xe cộ, trí lực chỉ có năm tuổi?”
“Con mẹ nó, tôi đã nói nhìn cô ấy không giống bình thường, quả nhiên là bị tôi nói đúng!”
“Không thể nào, lúc trước Thi Mị có chút hướng nội một chút, nhưng dù sao cũng là học bá của trường, bây giờ lại trở nên ngu ngốc….thật đáng tiếc?”
Một câu rơi xuống, cuộc trò chuyện trở nên trầm mặc.
Sắc mặt Tạ Phương Phương vô cùng khó coi, lớn tiếng nói: “Có phải các người điên hết rồi không, rõ ràng Thi Mị đang giả ngu, cô ta rất bình thường, cô ta vừa đánh nhau với tôi, còn làm tôi….”
“Đánh nhau với cô?” Thời Lệnh Diễn khẽ nhướng mày, giống như nghe được chuyện cười, anh cười như không cười, nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô ta: “Sau đó?”
Tướng mạo của Thời Lệnh Diễn vô cùng anh tuấn, cộng thêm giọng điệu đạm mạc, khiến cho trong lúc nhất thời Tạ Phương Phương bị anh phân tán lực chú ý, lời nói đến bên miệng lại không cách nào nói nên lời.
“Bảo vệ đâu, còn không mau lôi người này ra ngoài!” tổng giám đốc Hầu hét lớn: “Sau này phải chú ý, không được cho những người điên điên khùng khùng, quần áo không chỉnh tề đi vào đây.”
Sắc mặt Tạ Phương Phương trắng bệch, khàn giọng hét: “Quần áo không chính tề, dáng vẻ điên điên khùng khùng là cô ta, rõ ràng cô ta giả ngây giả dại, các người tuyệt đối không nên bị bề ngoài của cô ta lừa gạt, cô ta đang giả bộ!”
Tổng giám đốc Hầu chỉ vào Tạ Phương Phương, bình luận về cô ta: “Dáng vẻ không chỉnh tề, lộn xộn, bà điên này từ đâu đến đây làm cho khách quý của chúng tôi hoảng sợ như thế!”
Câu nói này của tổng giám đốc Hầu là vô cùng thích hợp rồi.
Bà điên, nhất định là chỉ Tạ Phương Phương rồi.
Mà khách quý dĩ nhiên là chỉ Thời Lệnh Diễn rồi.
Tạ Phương Phương cũng không ngốc, một chút liền ý thức được chuyện này, sắc mặt cô ta liên tục thay đổi.
Không đợi Tạ Phương Phương nói cái gì, đám người trong video tiếp tục bàn tán ầm ĩ.
“Thời tiên sinh có ý gì?”
“Chẳng lẽ Thi Mị thật sự là vợ của anh ấy?”
“Không thể nào, nếu Thi Mị thật sự là…” lời tiếp theo, lập tức bị người này nuốt vào.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Thi Mị vừa rồi còn trốn sau lưng Thời Lệnh Diễn khóc lóc, dáng vẻ bất lực, níu chặt ống tay áo của anh, gọi: “Ông xã, hu hu hu….”
Thời Lệnh Diễn có chút không kiên nhẫn, hất tay cô ra, nói: “Đường Tịnh Minh đâu?”
“Hu hu hu, Đường bảo bối không cần em nữa, hu hu hu!” Nước mắt của Thi Mị không ngừng rơi xuống: “Mụ phù thủy này muốn ăn em, anh ta cũng muốn ăn em, hu hu hu….”
Tổng giám đốc Hầu trợn mắt há mồm, yếu ớt hỏi: “Thời tiên sinh, vị này là…”
“Ừ!”
Ngắn gọn một chữ.
Vậy mà anh trực tiếp thừa nhận?
Mọi người cũng không nhịn được, hít vào một hơi.
“Con mẹ nó! Tôi vừa mới nghe thấy cái gì, Thời tiên sinh vậy mà lại thừa nhận?”
“Là thật…Tôi cũng nghe thấy.”
“Đây nhất định không phải là Thời Lệnh Diễn, anh ấy…mù sao?”
…….
Tiếng bàn tán trong video càng lúc càng ầm ĩ, sắc mặt Tạ Phương Phương lại càng nóng rát.
Trong lúc nhất thời tổng giám đốc Hầu cũng không có cách nào tiếp thu được, sau khi cân nhắc, cẩn thận hỏi thăm: “Thời tiên sinh, cô ấy có phải…”
“Ừ!” Thời Lệnh Diễn lời ít ý nhiều nói: “Cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, trí lực chỉ có năm tuổi!”
Vẻ mặt tổng giám đốc Hầu tràn đầy tiếc nuối.
Thật tình không biết, video trò chuyện của đám bạn cấp ba hoàn toàn đã bùng nổ.
“Thi Mị xảy ra tai nạn xe cộ, trí lực chỉ có năm tuổi?”
“Con mẹ nó, tôi đã nói nhìn cô ấy không giống bình thường, quả nhiên là bị tôi nói đúng!”
“Không thể nào, lúc trước Thi Mị có chút hướng nội một chút, nhưng dù sao cũng là học bá của trường, bây giờ lại trở nên ngu ngốc….thật đáng tiếc?”
Một câu rơi xuống, cuộc trò chuyện trở nên trầm mặc.
Sắc mặt Tạ Phương Phương vô cùng khó coi, lớn tiếng nói: “Có phải các người điên hết rồi không, rõ ràng Thi Mị đang giả ngu, cô ta rất bình thường, cô ta vừa đánh nhau với tôi, còn làm tôi….”
“Đánh nhau với cô?” Thời Lệnh Diễn khẽ nhướng mày, giống như nghe được chuyện cười, anh cười như không cười, nhàn nhạt nhìn thoáng qua cô ta: “Sau đó?”
Tướng mạo của Thời Lệnh Diễn vô cùng anh tuấn, cộng thêm giọng điệu đạm mạc, khiến cho trong lúc nhất thời Tạ Phương Phương bị anh phân tán lực chú ý, lời nói đến bên miệng lại không cách nào nói nên lời.
“Bảo vệ đâu, còn không mau lôi người này ra ngoài!” tổng giám đốc Hầu hét lớn: “Sau này phải chú ý, không được cho những người điên điên khùng khùng, quần áo không chỉnh tề đi vào đây.”
Sắc mặt Tạ Phương Phương trắng bệch, khàn giọng hét: “Quần áo không chính tề, dáng vẻ điên điên khùng khùng là cô ta, rõ ràng cô ta giả ngây giả dại, các người tuyệt đối không nên bị bề ngoài của cô ta lừa gạt, cô ta đang giả bộ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook