Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 88: Anh cảm thấy được, em với con mèo cậu ta nuôi rất giống nhau

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Stuki^^

—————————

Mặc Thời Khiêm dĩ nhiên là thấy được nét mặt của cô.

Hắn ngước mắt, đáy mắt thần sắc mang theo nghiền ngẫm, nhưng đều bị miếng băng mỏng bao trùm, nhàn nhạt nói: “Mạc thiếu, người tôi đã thay anh tìm được, một tay giao người, một tay giao tiền.”

Mạc Tây Cố một tay khoác lên trên người của Tô Nhã Băng, đứng thẳng thân thể cùng nam nhân đứng ở cửa giằng co, lạnh giọng châm chọc:”Mặc Thời Khiêm, anh thật không sợ tôi đem chuyện này nói cho cảnh sát sao? Hay là anh cảm thấy, Trì thị trưởng nhất định bảo vệ được anh?”

Mặc Thời Khiêm cười nhạt: “Mạc thiếu, mời người làm việc phải trả thù lao, anh cũng là người làm ăn, đạo lý đơn giản như vậy sao lại không hiểu chứ?”

Mạc Tây Cố nheo mắt lại, giễu cợt: “Tôi có thể tố cáo anh bắt cóc người khác”

Dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân dày đặc, Trì Hoan quay đầu lại, quả nhiên thấy cảnh sát có cầm súng vọt tới.

“…”

Cô nhíu lông mày, ngẩng đầu lên, đứng quá gần cô chỉ có thể nhìn được đến dưới cằm của hắn.

Mặc dù cô không sợ nhưng nếu Mạc Tây Cố nhận định bọn họ bắt cóc… Chuyện sẽ phải rất phiền toái.

Có thể do hắn quá lạnh lùng bình tĩnh nên cô đứng ở bên cạnh hắn không thấy hốt hoảng.

Mặc Thời Khiêm mắt liếc nhìn người đang ngồi ở trên giường – Tô Nhã Băng, không có lại nhìn lần thứ hai, chẳng qua là hơi hơi nâng cằm lên, lạnh lẽo nói: “Tô tiểu thư, làm phiền cô nói cho Mạc thiếu biết việc cô trốn tới chỗ này có quan hệ gì tới tôi cùng Trì tiểu thư hay không.”

Tô Nhã Băng đang siết vạt áo âu phục của Mạc Tây Cố, yên lặng khóc thút thít rơi lệ, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân gương mặt tuấn mỹ lãnh đạm thờ ơ, lại có sự tà ý lạnh thấu xương, phảng phất bị dọa sợ đến ngây dại, nước mắt đều quên rơi.

Mạc Tây Cố cúi đầu, nhíu mày lại:”Nhã Băng.”

Bộ dáng của cô ta nhìn một cái cũng rất sợ hãi, anh ta cúi người cầm một tay khác của cô ta, nhưng mới vừa đụng phải, cô ta liền kêu thảm một tiếng, sắc mặt cũng liền trắng bạch.

Mạc Tây Cố chân mày càng nhíu chặt hơn hỏi:”Tay của em bị sao vậy?”

Anh ta lúc này mới phát hiện, tay của Nhã Băng đặt ở cuối giường không nhúc nhích được, dù muốn đụng đều không thể chạm thử, nhìn một cái cũng biết là bị thương rất nghiêm trọng.

Tô Nhã Băng chẳng qua là lắc đầu rơi lệ, cũng không nói lời nào.

Mạc Tây Cố cẩn thận kiểm tra xong, phát hiện tay Nhã Băng đã trật khớp, gương mặt đẹp trai tức giận trong nháy mắt căng thăng đến cực hạn, anh ta đứng dậy hướng phương hướng của bọn họ xông tới.

Khí thế kinh người kia, Trì Hoan chưa từng thấy qua bao giờ, cô thậm chí theo bản năng bước lại gần bên người Mặc Thời Khiêm nửa bước.

Nhưng anh ta còn chưa đi ra được hai bước, liền bị tay Tô Nhã Băng gắt gao kéo lại:”Không phải đâu… Tây Cố, không phải là bọn họ đâu, không có quan hệ gì với bọn họ cả… Là chính em không cẩn thận gây ra… Việc em trốn đi cũng không có quan hệ gì với bọn họ, không phải là Mặc Thời Khiêm bắt cóc em, không có ai bắt cóc em cả, là chính em phải đi, đều là do em cả a.”

Nhã Băng vừa nói vừa khóc lại vừa ngăn cản Mạc Tây Cố không để hắn tới gần Trì Hoan cùng Mặc Thời Khiêm.

Nhã Băng dù sao cũng bị thương, Mạc Tây Cố cũng không tiện cưỡng ép đẩy cô ta ra.

Tô Nhã Băng rất sợ Mặc Thời Khiêm, Trì Hoan dù là người đứng xem đều có thể cảm giác được.

Tay của ta bị thương là thật …

Trì Hoan cúi đầu liếc nhìn cổ tay của mình… Có chút mờ mịt, vừa vặn sáng nay Mạc Tây Cố đem cổ tay của cô bóp tạo ra một đạo máu ứ đọng, hắn không hẳn là … Để cho người của mình đem tay của Tô Nhã Băng vặn cho trật khớp đi chứ…

Mạc Tây Cố cúi đầu nhìn nữ nhân khóc không còn hình dáng gì, chau mày, gương mặt tuấn tú hiện ra lệ khí hiếm thấy: “Em đang sợ cái gì vậy? Trốn đến loại địa phương bẩn loạn này, tay bị làm trật khớp cũng không dám lên tiếng?”

Tô Nhã Băng chẳng qua là liều mạng khóc liều mạng lắc đầu: “Thật sự là chính em muốn trốn đi… Em không thể nhìn anh bị hội đồng quản trị tạm ngưng chức vụ được… Mẹ của anh cũng không khả năng đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ, là lỗi của em… Không có quan hệ gì với bọn họ.”

Trì Hoan bĩu môi, lời này thế nào nghe sao lại giống như có liên quan tới bọn họ vậy.

“Mạc thiếu!” giọng nói Mặc Thời Khiêm lạnh lùng cắt đứt tiếng khóc kể lễ của nữ nhân: “Nếu Tô tiểu thư đã tự mình nói không có quan hệ gì với chúng tôi, anh có phải là nên để cho cảnh sát rút lui cùng đem tiền thù lao trả cho tôi hay không?”

Mạc Tây Cố nhìn hắn, mặt mày cực đoan lạnh lệ.

Mặc Thời Khiêm đối với sát ý cùng lệ khí của anh ta đều thờ ơ không động lòng, môi mỏng lộ ra nụ cười nhạt, không nhanh không chậm nói: “Tôi thấy xem ra là anh cũng không mang tiền tới, bất quá tôi từ trước đến giờ không thích bị nợ tiền, trước không giờ đêm tối nay nếu như tiền thù lao không tới tài khoản của tôi… Tô tiểu thư sẽ không dừng lại ở việc tay bị trật khớp đơn giản như vậy nữa đâu.”

Trì Hoan bị hắn dắt đi.

Cảnh sát không nhận được ra hiệu của Mạc Tây Cố, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ biến mất.

Cửa xe kế bên người lái bị kéo ra, Trì Hoan nhìn nam nhân thay cô mở cửa xe, không lên tiếng, khom người lên xe.

Xe lần nữa chạy trở về khu thành phố.

Cô không lên tiếng chỉ nhìn về phía trước.

Bên người vang lên giọng trầm thấp của hắn: “Em đã nghĩ xong chuyện muốn đi ăn ở đâu chưa?”

Cô chậm chạp phản ứng lại:”À?”

Hắn nhàn nhạt lặp lại một lần nữa:”Đi nơi nào ăn bữa ăn tối.”

Cô nghiêng đầu, nhìn nam nhân đang lái xe, hắn lạnh lùng mà nội liễm, lúc này Trì Hoan như vậy cảm thấy, cô há miệng, kinh ngạc hỏi: “Anh thiếu cha em nhân tình gì vậy?”

Tĩnh lặng trong chốc lát, hắn đơn giản lạnh nhạt trả lời cô: “Bốn năm trước, Thịnh Đường đắc tội với tư lệnh, bị hãm hại ở tù, anh tốn rất nhiều công phu mới đem cậu ta ra khỏi tù được.”

Tư lệnh?

Cô mờ mịt hỏi:”Tư lệnh nào? Sở lão tư lệnh sao?”

Lan thành chỉ có tên của một tư lệnh mà cô kêu ra được, chính là đại sĩ quan Sở gia, nhưng Sở lão sớm đã lui xuống, con cháu mặc dù vẫn giữ chức vụ trọng yếu nhưng không thể so với hiển hách ban đầu.

Chớ nói chi là Sở gia mấy năm này như đụng vào phải xui xẻo, không phải là nơi này gặp họa… Chính là chỗ kia gặp nạn… Một gia tộc lớn như vậy lại có thể suy sụp với tốc độ ánh sáng như vậy.

“Ừm.”

Cô có chút không hiểu chậm chạp hỏi:”Sở gia gần đây xảy ra chuyện… Là do các anh muốn… Trả thù?”

“Ừm.”

Trì Hoan “…”

Mặc Thời Khiêm nửa ngày không nghe được tiếng của cô, nghiêng đầu lên nhìn cô đang ngây ngẩn người, cau mày gọi: “Trì Hoan?”

“Chúng ta đi ăn đồ biển đi, rất lâu rồi chưa ăn, em muốn ăn.”

Hắn nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi nói chữ: “Được”.

Tốc độ xe chạy đều đặn trên đường, không chậm cũng không quá nhanh.

“Tay của Tô Nhã Băng trật khớp, là anh để cho người khác gây ra hả?”

“Mạc Tây Cố làm tay em bị thương.”

“… Nha.”

Cô không nói gì, dù muốn nói cũng không còn gì để nói, chung quy không đến nổi khiển trách hắn, mặc dù người đả thương tay cô là Mạc Tây Cố, nhưng xét đến cùng vẫn là do Tô Nhã Băng gây ra.

Mặc dù cô chỉ bị chút máu ứ đọng ở tay… Quả thực không được gọi là bị thương.

Trì Hoan chần chờ lại hỏi một câu nữa:”Anh ở chung với em… Cũng là bởi vì muốn ngủ em sao?”

Lúc trước hắn là vệ sĩ của cô, lại có một vị hôn thê tướng mạo bình thường, ngủ với cô tốt hơn nhiều… Cô cảm thấy không có gì không nói được, huống chi hồi đó hắn còn nói muốn tự thú.

Nhưng bây giờ… Thịnh Đường có thể kéo Sở gia xuống ngựa, cô không tin hắn không dám đắc tội ba ba của cô, cũng không tin hắn nhất định phải vì sự sai lầm này mà trả nợ, chỉ cần hắn không muốn không ai có thể buộc được.

“Thịnh Đường nuôi một con mèo.” giọng nói của hắn thật thấp nhàn nhạt che lấp nụ cười lác đác: “Mấy năm này cậu ấy mang theo nó, anh cảm thấy được, em với con mèo cậu ta nuôi kia rất giống nhau.”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương