Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
-
Chương 83: Rất sợ anh ta không phát hiện được gian tình của chúng ta?
Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Stuki^^
————————————–
Trì Hoan cau mày: “Bà ấy còn không có đi tìm em a.”
Nam nhân giọng nói mát lạnh:”Bởi vì bây giờ Mạc Tây Cố còn không có từ bỏ ý định đối với Tô Nhã Băng, không chịu quay đầu tìm em.”
Trì Hoan, “…”
Khương tổng là càng già càng cay, Mạc phu nhân còn muốn để cho cô cùng Mạc Tây Cố hòa hảo, dù có bà ra mặt cũng vô dụng, việc này phải được con trai mình phối hợp mới được, điểm này bà ấy chắc cũng biết.
“Ồ.”
Tĩnh lặng trong chốc lát, Mặc Thời Khiêm ở đó đầu hỏi: “Còn có việc sao?”
Cô hơi bĩu môi nói: “Không có, gặp lại anh sau.”
Dứt lời cúp điện thoại trước một bước.
Đầu bên kia điện thoại di động, trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, mùi vị lành lạnh trang hoàng, nam nhân mặc áo sơ mi đen rũ mắt nhìn màn hình điện thoại di động đột nhiên bị cắt đứt, mày kiếm nhíu lại.
Lại qua mấy giây, mới gác máy rồi lại lần nữa vùi đầu vào công việc.
… …
Trì Hoan cho là Mạc Tây Cố sẽ không bởi vì anh ta cùng Tô Nhã Băng có tin tức không hay mà đến tìm cô, dù sao anh ta biểu hiện ra là áy náy, hơn nữa làm một nam nhân, có chút tự ái cũng sẽ không có mặt mũi đến tìm cô.
Nhưng thời điểm An Kha đưa cô trở về nhà trọ, cô liếc mắt liền thấy được một chiếc Lamborghini đậu ở chỗ đó, cùng với một nam nhân đang tựa vào trên thân xe hút thuốc.
Tựa hồ là cảm thấy tầm mắt của cô, Mạc Tây Cố chính xác bắt được thân ảnh của cô, sau đó dập tắt tàn thuốc, bước chân dài hướng cô đi tới.
Buổi chiều mùa đông, gió lạnh lẽo, ngày không trăng.
Trì Hoan mặc một bộ áo khoác ngoài không sắc, tóc quăn đuôi tóc phiêu trong gió, trang điểm da mặt tinh xảo, minh diễm đáng yêu.
Cô quay đầu lại nói với An Kha: “Cô đi về trước đi, có chuyện gì thì tôi sẽ điện thoại cho cô.”
An Kha nhìn Mạc Tây Cố một cái, gật đầu một cái:” Được, Trì tiểu thư.”
Mạc Tây Cố dừng lại tại trước gót chân của cô, anh ta liếc nhìn nữ nhân đang mở chiếc Xa Ly đi ra, giọng nói nhỏ ách: “Bảo tiêu mới của em sao?”
“Ừm.”
“Còn Mặc Thời Khiêm thì sao?”
Trì Hoan tùy ý cười cười: “Tôi không thể mời hai người vệ sĩ sao?
Anh ta nhìn chằm chằm mặt của cô một hồi, có chút chậm chạp hỏi:”Nhã Băng buổi sáng có tới tìm em hay không a?”
“Tôi nghĩ là anh sẽ biết chứ.”
Mạc Tây Cố khẽ cau mày: ” Tiểu Thẩm có nói cho anh biết.”
Tiểu Thẩm còn thêm dầu thêm mỡ nói Trì Hoan nói với Tô Nhã Băng đủ loại lời khó nghe lại khắc nghiệt.
Còn nói… quan hệ giữa Trì Hoan với Mặc Thời Khiêm có mờ ám, Nhã Băng cảm thấy không giống như quan hệ giữa nữ người thuê cùng nam vệ sĩ.
Tô Nhã Băng nói so sánh tương đối uyển chuyển, Thẩm Tiểu truyền đạt lại ý rất khó nghe, nói không chừng Trì Hoan đã sớm cùng người nam nhân kia bất thanh bất bạch rồi, cho anh ta đội nón xanh (cho cắm sừng) rồi cũng không chừng.
Bị Mạc Tây Cố lạnh giọng khiển trách, Tiểu Thẩm không cam lòng phản bác một câu, “Vậy anh xem hôn lễ của anh cùng cô ấy bị hủy bỏ, cô ấy có đau thương muốn chết sao? Cô ấy tối hôm qua còn đi Bạch gia tham gia dạ tiệc sinh nhật của Bạch Tụng, cô ấy giống như là một nữ nhân thất tình sao?”
Cuối cùng còn không âm không dương nói một câu: “Tôi xem thần sắc của cô ấy so với ai khác đều tốt, nói không chừng là bị nam nhân làm cho dễ chịu a.”
Cô không tiều tụy, cũng không chán nản, vẫn xinh đẹp minh diễm, quyến rũ.
“Ba người các anh quan hệ cũng thật là kỳ quái, rõ ràng anh và Tô Nhã Băng là một đôi, còn cần có người trung gian tới truyền lời sao. ” Trì Hoan nhàn nhạt mỉm cười, không mặn không nhạt nói:”Cố ý tới, anh sẽ không muốn thay Tô tiểu thư hướng tôi nói lời xin lỗi chứ?”
“Không phải vậy! ” Mạc Tây Cố cưỡng chế tình cảm cùng một ít ý nghĩ đè xuống, gương mặt nho nhã tuấn tú khôi phục thành vẻ mặt lãnh đạm:”Mục đích anh tới tìm em giống với lý do Nhã Băng tìm em.”
Trì Hoan có chút khó tin nói: “Hả?”
Mạc Tây Cố mặc một bộ âu phục màu xám đậm, dáng người cao ngất: “Đối với em, anh thật sự xin lỗi, nhưng Nhã Băng rất nhiều năm trước đã ở bắt đầu chung với anh rồi, đã chịu rất nhiều ủy khuất cùng nhiều tội nghiệp, cô ấy bị buộc nghỉ học tạm thời phải xuất ngoại, gả cho một nam nhân không yêu mình, bị bạo hành gia nhà, bây giờ lại bởi vì quan hệ với anh mà bị chửi bị vũ nhục… Trì Hoan, anh biết đối em như vậy là không công bằng, nhưng việc cũng đã đến nước này, nói một lời thanh minh đối với em mà nói cũng không phải là tổn thất gì.”
Anh ta tĩnh lặng, tầm mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm thần sắc thay đổi của cô, thản nhiên nói: “Huống chi, mặc dù không có duyên làm vợ chồng, nhưng em là người làm trong giới nghệ thuật, có Mạc thị là bạn, dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch chứ, em nghĩ sao?”
Oh…
Trì Hoan giơ tay lên vẩy vẩy tóc dài, cười: “Hai người các ngươi thật xứng đôi với nhau a, tôi vừa ra khỏi cửa vừa về nhà, các uy hiếp tôi một lần.”
“Anh có thể tận lực bồi thường cho em.”
Trì Hoan lạnh lùng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Trì Hoan, cái thế giới này chỉ cần có quyền phát biểu thì đen cũng có thể nói thành trắng, quan hệ của em với Mặc Thời Khiêm —— “
Nói đến tên của người đàn ông này, thần giác Mạc Tây Cố hơi hơi hiện ra mấy phần châm chọc nói: “Hắn ta có cửa mật mã nhà trọ của em, xe của em chìa khóa hắn có một chiếc, người trong nghề đều biết em không thích cùng người khác tứ chi tiếp xúc, một năm kia vì chuyện như vậy mà tại một chương trình trở mặt tại chỗ, nhưng số lần hắn ôm em so với ai khác đều nhiều hơn, mấy ngày mà em biến mất đó, cũng là đi cùng với hắn sao?”
Mắt thấy mặt của Trì Hoan càng ngày càng lạnh, anh ta mới nụ cười nhạt: “Hơn nữa ngẫu nhiên vào cái ngày anh và em hôn lễ hủy bỏ đó, Lương Mãn Nguyệt cũng cùng Mặc Thời Khiêm chia tay, nếu muốn nói hắn với em có cái gì… Anh đều tin, em nói một chút đi nếu khán giả biết sẽ ra sao?”
Sau lưng tiếng có bước chân từ xa đến gần.
Mạc Tây Cố ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đối diện chậm rãi đi tới, đột nhiên cảm thấy một trận chèn ép.
Trì Hoan nhận ra được tầm mắt của anh ta theo bản năng xoay người lại.
Mặc Thời Khiêm đi tới phía sau của cô, hắn vẫn là toàn thân áo đen quần đen, mang theo lạnh lùng, trong tay xách một túi lớn… Ừ, thức ăn.
Hai người chiều cao không sai biệt lắm, ánh mắt nhìn thẳng, Mặc Thời Khiêm trên môi chứa đựng nụ cười bạc bẽo: “Anh cùng Tô Nhã Băng qua lại đã lâu, bởi vì gia tộc của anh không đồng ý cho anh cưới một người phụ nữ đã lập gia đình, cho nên anh lợi dụng cảm tình của Trì Hoan đối với anh bốn năm qua thay các anh che giấu mối quan hệ không thể lộ ra ánh sáng được… Chỉ bất quá trước hôn lễ bị cô ấy phát hiện, cho nên quyết định hủy bỏ hôn lễ, bây giờ, các người ngược lại nói lại cô ấy vượt quá giới hạn… Cô ấy nếu là theo tôi đã có chuyện gì, cần gì phải gả cho anh? Vì tiền? Chính cô ấy kiếm tiền đã đủ nuôi được mình trong rất nhiều năm rồi.”
Trì Hoan, “…”
Cô giờ mới biết, nguyên lai nam nhân này cũng sẽ có thể đổi trắng thay đen như vậy.
Mạc Tây Cố nhìn bọn họ, gương mặt đẹp trai từ từ đen thui.
Tầm mắt Mặc Thời Khiêm từ trên người anh ta quét qua, xoay người liền hướng nhà trọ đi tới, nhàn nhạt nói vừa dứt lại nói tiếp: “Bên ngoài gió lớn, sao em còn không đi vào?”
Trì Hoan nhìn bóng lưng của hắn lại nhìn Mạc Tây Cố một cái, vẫn là ôm lấy bọc đồ của cô đi theo.
Mạc Tây Cố đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú bóng lưng của bọn họ rất lâu, cho đến khi cả hai người biến mất.
Mặc Thời Khiêm đường đường chính chính xách thức ăn đi vào nhà trọ của Trì Hoan, một bộ dạng không chột dạ.
Cho đến khi cửa thang máy khép lại, Trì Hoan mới tức giận nhìn nam nhân bên người: “Anh thấy anh ta sao anh không trốn, anh còn chạy đến trước mặt của anh ta hò hét với, sợ anh ta không phát hiện được gian tình của anh và em sao?”
Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc cô.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác đem mình hình dung thành kẻ có gian tình.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Beta: Stuki^^
————————————–
Trì Hoan cau mày: “Bà ấy còn không có đi tìm em a.”
Nam nhân giọng nói mát lạnh:”Bởi vì bây giờ Mạc Tây Cố còn không có từ bỏ ý định đối với Tô Nhã Băng, không chịu quay đầu tìm em.”
Trì Hoan, “…”
Khương tổng là càng già càng cay, Mạc phu nhân còn muốn để cho cô cùng Mạc Tây Cố hòa hảo, dù có bà ra mặt cũng vô dụng, việc này phải được con trai mình phối hợp mới được, điểm này bà ấy chắc cũng biết.
“Ồ.”
Tĩnh lặng trong chốc lát, Mặc Thời Khiêm ở đó đầu hỏi: “Còn có việc sao?”
Cô hơi bĩu môi nói: “Không có, gặp lại anh sau.”
Dứt lời cúp điện thoại trước một bước.
Đầu bên kia điện thoại di động, trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, mùi vị lành lạnh trang hoàng, nam nhân mặc áo sơ mi đen rũ mắt nhìn màn hình điện thoại di động đột nhiên bị cắt đứt, mày kiếm nhíu lại.
Lại qua mấy giây, mới gác máy rồi lại lần nữa vùi đầu vào công việc.
… …
Trì Hoan cho là Mạc Tây Cố sẽ không bởi vì anh ta cùng Tô Nhã Băng có tin tức không hay mà đến tìm cô, dù sao anh ta biểu hiện ra là áy náy, hơn nữa làm một nam nhân, có chút tự ái cũng sẽ không có mặt mũi đến tìm cô.
Nhưng thời điểm An Kha đưa cô trở về nhà trọ, cô liếc mắt liền thấy được một chiếc Lamborghini đậu ở chỗ đó, cùng với một nam nhân đang tựa vào trên thân xe hút thuốc.
Tựa hồ là cảm thấy tầm mắt của cô, Mạc Tây Cố chính xác bắt được thân ảnh của cô, sau đó dập tắt tàn thuốc, bước chân dài hướng cô đi tới.
Buổi chiều mùa đông, gió lạnh lẽo, ngày không trăng.
Trì Hoan mặc một bộ áo khoác ngoài không sắc, tóc quăn đuôi tóc phiêu trong gió, trang điểm da mặt tinh xảo, minh diễm đáng yêu.
Cô quay đầu lại nói với An Kha: “Cô đi về trước đi, có chuyện gì thì tôi sẽ điện thoại cho cô.”
An Kha nhìn Mạc Tây Cố một cái, gật đầu một cái:” Được, Trì tiểu thư.”
Mạc Tây Cố dừng lại tại trước gót chân của cô, anh ta liếc nhìn nữ nhân đang mở chiếc Xa Ly đi ra, giọng nói nhỏ ách: “Bảo tiêu mới của em sao?”
“Ừm.”
“Còn Mặc Thời Khiêm thì sao?”
Trì Hoan tùy ý cười cười: “Tôi không thể mời hai người vệ sĩ sao?
Anh ta nhìn chằm chằm mặt của cô một hồi, có chút chậm chạp hỏi:”Nhã Băng buổi sáng có tới tìm em hay không a?”
“Tôi nghĩ là anh sẽ biết chứ.”
Mạc Tây Cố khẽ cau mày: ” Tiểu Thẩm có nói cho anh biết.”
Tiểu Thẩm còn thêm dầu thêm mỡ nói Trì Hoan nói với Tô Nhã Băng đủ loại lời khó nghe lại khắc nghiệt.
Còn nói… quan hệ giữa Trì Hoan với Mặc Thời Khiêm có mờ ám, Nhã Băng cảm thấy không giống như quan hệ giữa nữ người thuê cùng nam vệ sĩ.
Tô Nhã Băng nói so sánh tương đối uyển chuyển, Thẩm Tiểu truyền đạt lại ý rất khó nghe, nói không chừng Trì Hoan đã sớm cùng người nam nhân kia bất thanh bất bạch rồi, cho anh ta đội nón xanh (cho cắm sừng) rồi cũng không chừng.
Bị Mạc Tây Cố lạnh giọng khiển trách, Tiểu Thẩm không cam lòng phản bác một câu, “Vậy anh xem hôn lễ của anh cùng cô ấy bị hủy bỏ, cô ấy có đau thương muốn chết sao? Cô ấy tối hôm qua còn đi Bạch gia tham gia dạ tiệc sinh nhật của Bạch Tụng, cô ấy giống như là một nữ nhân thất tình sao?”
Cuối cùng còn không âm không dương nói một câu: “Tôi xem thần sắc của cô ấy so với ai khác đều tốt, nói không chừng là bị nam nhân làm cho dễ chịu a.”
Cô không tiều tụy, cũng không chán nản, vẫn xinh đẹp minh diễm, quyến rũ.
“Ba người các anh quan hệ cũng thật là kỳ quái, rõ ràng anh và Tô Nhã Băng là một đôi, còn cần có người trung gian tới truyền lời sao. ” Trì Hoan nhàn nhạt mỉm cười, không mặn không nhạt nói:”Cố ý tới, anh sẽ không muốn thay Tô tiểu thư hướng tôi nói lời xin lỗi chứ?”
“Không phải vậy! ” Mạc Tây Cố cưỡng chế tình cảm cùng một ít ý nghĩ đè xuống, gương mặt nho nhã tuấn tú khôi phục thành vẻ mặt lãnh đạm:”Mục đích anh tới tìm em giống với lý do Nhã Băng tìm em.”
Trì Hoan có chút khó tin nói: “Hả?”
Mạc Tây Cố mặc một bộ âu phục màu xám đậm, dáng người cao ngất: “Đối với em, anh thật sự xin lỗi, nhưng Nhã Băng rất nhiều năm trước đã ở bắt đầu chung với anh rồi, đã chịu rất nhiều ủy khuất cùng nhiều tội nghiệp, cô ấy bị buộc nghỉ học tạm thời phải xuất ngoại, gả cho một nam nhân không yêu mình, bị bạo hành gia nhà, bây giờ lại bởi vì quan hệ với anh mà bị chửi bị vũ nhục… Trì Hoan, anh biết đối em như vậy là không công bằng, nhưng việc cũng đã đến nước này, nói một lời thanh minh đối với em mà nói cũng không phải là tổn thất gì.”
Anh ta tĩnh lặng, tầm mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm thần sắc thay đổi của cô, thản nhiên nói: “Huống chi, mặc dù không có duyên làm vợ chồng, nhưng em là người làm trong giới nghệ thuật, có Mạc thị là bạn, dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch chứ, em nghĩ sao?”
Oh…
Trì Hoan giơ tay lên vẩy vẩy tóc dài, cười: “Hai người các ngươi thật xứng đôi với nhau a, tôi vừa ra khỏi cửa vừa về nhà, các uy hiếp tôi một lần.”
“Anh có thể tận lực bồi thường cho em.”
Trì Hoan lạnh lùng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Trì Hoan, cái thế giới này chỉ cần có quyền phát biểu thì đen cũng có thể nói thành trắng, quan hệ của em với Mặc Thời Khiêm —— “
Nói đến tên của người đàn ông này, thần giác Mạc Tây Cố hơi hơi hiện ra mấy phần châm chọc nói: “Hắn ta có cửa mật mã nhà trọ của em, xe của em chìa khóa hắn có một chiếc, người trong nghề đều biết em không thích cùng người khác tứ chi tiếp xúc, một năm kia vì chuyện như vậy mà tại một chương trình trở mặt tại chỗ, nhưng số lần hắn ôm em so với ai khác đều nhiều hơn, mấy ngày mà em biến mất đó, cũng là đi cùng với hắn sao?”
Mắt thấy mặt của Trì Hoan càng ngày càng lạnh, anh ta mới nụ cười nhạt: “Hơn nữa ngẫu nhiên vào cái ngày anh và em hôn lễ hủy bỏ đó, Lương Mãn Nguyệt cũng cùng Mặc Thời Khiêm chia tay, nếu muốn nói hắn với em có cái gì… Anh đều tin, em nói một chút đi nếu khán giả biết sẽ ra sao?”
Sau lưng tiếng có bước chân từ xa đến gần.
Mạc Tây Cố ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đối diện chậm rãi đi tới, đột nhiên cảm thấy một trận chèn ép.
Trì Hoan nhận ra được tầm mắt của anh ta theo bản năng xoay người lại.
Mặc Thời Khiêm đi tới phía sau của cô, hắn vẫn là toàn thân áo đen quần đen, mang theo lạnh lùng, trong tay xách một túi lớn… Ừ, thức ăn.
Hai người chiều cao không sai biệt lắm, ánh mắt nhìn thẳng, Mặc Thời Khiêm trên môi chứa đựng nụ cười bạc bẽo: “Anh cùng Tô Nhã Băng qua lại đã lâu, bởi vì gia tộc của anh không đồng ý cho anh cưới một người phụ nữ đã lập gia đình, cho nên anh lợi dụng cảm tình của Trì Hoan đối với anh bốn năm qua thay các anh che giấu mối quan hệ không thể lộ ra ánh sáng được… Chỉ bất quá trước hôn lễ bị cô ấy phát hiện, cho nên quyết định hủy bỏ hôn lễ, bây giờ, các người ngược lại nói lại cô ấy vượt quá giới hạn… Cô ấy nếu là theo tôi đã có chuyện gì, cần gì phải gả cho anh? Vì tiền? Chính cô ấy kiếm tiền đã đủ nuôi được mình trong rất nhiều năm rồi.”
Trì Hoan, “…”
Cô giờ mới biết, nguyên lai nam nhân này cũng sẽ có thể đổi trắng thay đen như vậy.
Mạc Tây Cố nhìn bọn họ, gương mặt đẹp trai từ từ đen thui.
Tầm mắt Mặc Thời Khiêm từ trên người anh ta quét qua, xoay người liền hướng nhà trọ đi tới, nhàn nhạt nói vừa dứt lại nói tiếp: “Bên ngoài gió lớn, sao em còn không đi vào?”
Trì Hoan nhìn bóng lưng của hắn lại nhìn Mạc Tây Cố một cái, vẫn là ôm lấy bọc đồ của cô đi theo.
Mạc Tây Cố đứng yên tại chỗ, nhìn chăm chú bóng lưng của bọn họ rất lâu, cho đến khi cả hai người biến mất.
Mặc Thời Khiêm đường đường chính chính xách thức ăn đi vào nhà trọ của Trì Hoan, một bộ dạng không chột dạ.
Cho đến khi cửa thang máy khép lại, Trì Hoan mới tức giận nhìn nam nhân bên người: “Anh thấy anh ta sao anh không trốn, anh còn chạy đến trước mặt của anh ta hò hét với, sợ anh ta không phát hiện được gian tình của anh và em sao?”
Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc cô.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác đem mình hình dung thành kẻ có gian tình.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook