Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi
-
Chương 9: Rời khỏi nơi này lại nói
Dương thư ký trên mặt tràn đầy tươi cười bỗng cứng đờ, trong lòng "lộp bộp" một cái, cảm giác như rơi xuống vực sâu vô tận.
Quần áo phụ nữ, nói như vậy tối hôm qua tổng giám đốc cùng phụ nữ khác ở bên nhau?
“Tổng……”
Lời nói chưa ra, Mặc Lệ Tước đã cúp máy.
Chỉ còn lại Dương Tuyết, gắt gao nắm chặt lấy điện thoại.
--------------
Cố Nam Nam nắm lấy chăn nằm bò thân mình trên dưới tìm kiếm điện thoại, cuối cùng cô thấy được cái túi của mình đang nằm nhăn dúm dó trên sô pha phòng khách cùng hỗn độn đồ vật rơi trên mặt đất, càng làm cho cô tức giận là, tự nhiên còn có một cái Durex?
Mặc kệ, trước hết phải gọi điện thoại cho Khả Nhi cầu cứu!
“Khả Nhi…” Cô bấm quay số điện thoại.
Vừa kêu ra tên, Cố Nam Nam nước mắt như tuyến hạt châu bị chặt đứt ngăn cũng ngăn không được theo gò má rơi xuống.
Nghe tám lần âm thanh nghẹn ngào, Lâm Khả Nhi cũng chỉ hiểu, cô nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Cố Nam Nam là một cô gái vô tâm không gan cũng không phổi, rất ít khi khóc, ngay cả khi Khả Nhi nói cho cô biết Du Minh Tuấn khốn kiếp kia muốn đính hôn, cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại, “Ừ, mình đã biết.” Bây giờ cô lại khóc?
Nếu không phải phát sinh cái chuyện thập phần trọng đại gì, cô nhất định sẽ không khóc, trước mắt nghe được cô khóc nức nở, Lâm Khả Nhi cũng khẩn trương lo lắng lên, “Nam Nam? Cậu ở đâu, cậu có biết ngày hôm qua mình đã gọi điện thoại cho cậu rất nhiều hay không, cậu đây là muốn giết chết mình luôn sao?”
Cố Nam Nam hít hít cái mũi, “Khả Nhi, trước hết đừng nói chuyện này nữa, cậu bây giờ có rảnh không? Mang một bộ quần áo của cậu đến Zero Bar tầng trên cùng, mình chờ cậu.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, tuy rằng đoán không được chuyện mở đầu, nhưng cũng đại khái biết được kết cục, vội vội vàng vàng nói, “Nam Nam, cậu hãy ở yên đó, không cần nghĩ cái gì cả, cũng không cần lộn xộn, mình thực nhanh liền tới đó, nhớ kỹ nhất định phải chờ mình, chờ mình đó!”
Lâm Khả Nhi nói xong lập tức cúp điện thoại, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ váy mới mua cùng nội y nhét vào trong túi, vội vàng rời khỏi nhà.
Cố Nam Nam cầm điện thoại, vùi đầu vào trong chăn, lên tiếng khóc thút thít.
Lại như thế nào kiên cường, cô cũng vẫn là con gái, trên khăn trải giường đỏ bừng thật chói mắt, một loại hình dung không ra bén nhọn đau đớn, nháy mắt thổi quét toàn bộ trong trí óc cô, chuyện tối hôm qua cũng một chút hồi tưởng lên.
Cố Nam Nam lắc đầu nguầy nguậy, “Không được nghĩ, không được nghĩ…”
Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức cô, Lâm Khả Nhi đứng bên ngoài, liên tục gõ vài cái lên cửa, bên trong cũng không có phản ứng gì, cô nóng vội liền vặn tay nắm cửa xuống thì liền mở ra, cửa không khóa?
Lâm Khả Nhi lập tức đẩy cửa ra và nhìn về phía phòng ngủ.
“Nam Nam!”
Đứng trước cửa phòng ngủ, Lâm Khả Nhi chưa nhìn thấy người là trước tiên đã nhìn thấy vết máu trên khăn trải giường, cô biết kia là ý gì, sau đó nhìn đến Cố Nam Nam đang bọc chăn khắp người ngồi co ro ở cạnh góc tủ, Lâm Khả Nhi vành mắt đỏ hoe, xông tới ôm chặt lấy Cố Nam Nam, “Thực xin lỗi, Nam Nam, ngày hôm qua lẽ ra mình nên đi cùng cậu”
Cố Nam Nam không nói lời nào, chỉ lắc đầu tuyệt vọng, từng giọt từng giọt nước mắt lớn từ trên mặt rơi xuống…
Nhiều khi, chúng tôi cũng chỉ là những đứa trẻ đang chờ đợi tình yêu, khi tôi lang thang qua những con đường khác nhau, khi tôi nhẹ nhàng chạm tay mình vào tay của cô, tôi thường nắm chặt lấy nó, thì có gì là sai?
Nói cho cùng, chúng tôi cũng chỉ là những đứa trẻ muốn được yêu thương và chăm sóc!
Lâm Khả Nhi nhẹ nhàng lau nước mắt từ khóe mắt Cố Nam Nam và lấy quần áo ra "Nhanh, trước hết hãy mặc quần áo vào, rời khỏi nơi này rồi lại nói."
Quần áo phụ nữ, nói như vậy tối hôm qua tổng giám đốc cùng phụ nữ khác ở bên nhau?
“Tổng……”
Lời nói chưa ra, Mặc Lệ Tước đã cúp máy.
Chỉ còn lại Dương Tuyết, gắt gao nắm chặt lấy điện thoại.
--------------
Cố Nam Nam nắm lấy chăn nằm bò thân mình trên dưới tìm kiếm điện thoại, cuối cùng cô thấy được cái túi của mình đang nằm nhăn dúm dó trên sô pha phòng khách cùng hỗn độn đồ vật rơi trên mặt đất, càng làm cho cô tức giận là, tự nhiên còn có một cái Durex?
Mặc kệ, trước hết phải gọi điện thoại cho Khả Nhi cầu cứu!
“Khả Nhi…” Cô bấm quay số điện thoại.
Vừa kêu ra tên, Cố Nam Nam nước mắt như tuyến hạt châu bị chặt đứt ngăn cũng ngăn không được theo gò má rơi xuống.
Nghe tám lần âm thanh nghẹn ngào, Lâm Khả Nhi cũng chỉ hiểu, cô nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Cố Nam Nam là một cô gái vô tâm không gan cũng không phổi, rất ít khi khóc, ngay cả khi Khả Nhi nói cho cô biết Du Minh Tuấn khốn kiếp kia muốn đính hôn, cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại, “Ừ, mình đã biết.” Bây giờ cô lại khóc?
Nếu không phải phát sinh cái chuyện thập phần trọng đại gì, cô nhất định sẽ không khóc, trước mắt nghe được cô khóc nức nở, Lâm Khả Nhi cũng khẩn trương lo lắng lên, “Nam Nam? Cậu ở đâu, cậu có biết ngày hôm qua mình đã gọi điện thoại cho cậu rất nhiều hay không, cậu đây là muốn giết chết mình luôn sao?”
Cố Nam Nam hít hít cái mũi, “Khả Nhi, trước hết đừng nói chuyện này nữa, cậu bây giờ có rảnh không? Mang một bộ quần áo của cậu đến Zero Bar tầng trên cùng, mình chờ cậu.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, tuy rằng đoán không được chuyện mở đầu, nhưng cũng đại khái biết được kết cục, vội vội vàng vàng nói, “Nam Nam, cậu hãy ở yên đó, không cần nghĩ cái gì cả, cũng không cần lộn xộn, mình thực nhanh liền tới đó, nhớ kỹ nhất định phải chờ mình, chờ mình đó!”
Lâm Khả Nhi nói xong lập tức cúp điện thoại, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ váy mới mua cùng nội y nhét vào trong túi, vội vàng rời khỏi nhà.
Cố Nam Nam cầm điện thoại, vùi đầu vào trong chăn, lên tiếng khóc thút thít.
Lại như thế nào kiên cường, cô cũng vẫn là con gái, trên khăn trải giường đỏ bừng thật chói mắt, một loại hình dung không ra bén nhọn đau đớn, nháy mắt thổi quét toàn bộ trong trí óc cô, chuyện tối hôm qua cũng một chút hồi tưởng lên.
Cố Nam Nam lắc đầu nguầy nguậy, “Không được nghĩ, không được nghĩ…”
Tiếng đập cửa dồn dập đánh thức cô, Lâm Khả Nhi đứng bên ngoài, liên tục gõ vài cái lên cửa, bên trong cũng không có phản ứng gì, cô nóng vội liền vặn tay nắm cửa xuống thì liền mở ra, cửa không khóa?
Lâm Khả Nhi lập tức đẩy cửa ra và nhìn về phía phòng ngủ.
“Nam Nam!”
Đứng trước cửa phòng ngủ, Lâm Khả Nhi chưa nhìn thấy người là trước tiên đã nhìn thấy vết máu trên khăn trải giường, cô biết kia là ý gì, sau đó nhìn đến Cố Nam Nam đang bọc chăn khắp người ngồi co ro ở cạnh góc tủ, Lâm Khả Nhi vành mắt đỏ hoe, xông tới ôm chặt lấy Cố Nam Nam, “Thực xin lỗi, Nam Nam, ngày hôm qua lẽ ra mình nên đi cùng cậu”
Cố Nam Nam không nói lời nào, chỉ lắc đầu tuyệt vọng, từng giọt từng giọt nước mắt lớn từ trên mặt rơi xuống…
Nhiều khi, chúng tôi cũng chỉ là những đứa trẻ đang chờ đợi tình yêu, khi tôi lang thang qua những con đường khác nhau, khi tôi nhẹ nhàng chạm tay mình vào tay của cô, tôi thường nắm chặt lấy nó, thì có gì là sai?
Nói cho cùng, chúng tôi cũng chỉ là những đứa trẻ muốn được yêu thương và chăm sóc!
Lâm Khả Nhi nhẹ nhàng lau nước mắt từ khóe mắt Cố Nam Nam và lấy quần áo ra "Nhanh, trước hết hãy mặc quần áo vào, rời khỏi nơi này rồi lại nói."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook