Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi
-
Chương 110: Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi
Trên tay truyền đến độ ấm, Cố Nam Nam dường như bị nóng đến mức muốn nhanh chóng ném ra, nhưng lại bị hắn nắm thật chặt.
“Cho tôi một biểu hiện thật tốt.”
“Ha?” Cố Nam Nam nghiêng đầu rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ban đầu trái tim lay động một chút đã bị một câu của hắn đổ vào đến không còn sót lại gì, cô híp mắt, “Anh yên tâm đi, diễn kịch loại chuyện này, tôi sở trường nhất.”
Cố Nam Nam trấn định lại tâm trí, dường như vừa rồi còn thấy được sự tức giận từ khuôn mặt có giá trị của hắn.
Nhưng, tại sao hắn lại tức giận chứ?
Cô đã làm gì, hay đã nói gì làm hắn tức giận?
“Vào thôi!”
Cố Nam Nam bĩu môi nói thầm đi theo phía sau hắn vào nhà.
Nhưng trong nhà, ngoài một mình quản gia ra đều không thấy ai.
Cố Nam Nam hơi lo lắng ngồi trên sô pha, đây là tình huống gì, chẳng lẽ gia đình của Mặc Lệ Tước không biết hôm nay bọn họ đến đây?
Hay là cô không được tuyển dụng, đây là một đòn giáng mạnh vào cô?
Ngược lại với cô đang lo lắng, Mặc Lệ Tước ngồi một bên có vẻ vô cùng đạm nhiên, nhàn nhã uống cà phê, vẻ ngoài tuấn dật cùng dáng người cao lớn, cho dù hắn im lặng ngồi đó, khí chất toát ra từ trên người hắn cũng không cách nào khiến cô dời đi ánh mắt.
Cô cảm thấy chính mình rất không tiền đồ.
“Tôi đẹp đến thế sao?” Hắn đột nhiên quay đầu lại.
“A? Không.” Cố Nam Nam chỉ đơn giản dời đi ánh mắt, ho khan hai tiếng, “Tôi không nghĩ thế.”
“Vậy sao? Nhìn chằm chằm tôi lâu như thế, cho rằng em mê luyến tôi.” Hắn cười như không cười, cà phê truyền đến hương thơm nhàn nhạt, cô ngửi thấy, lo lắng trong lòng cũng ổn định trở lại.
Cố Nam Nam cầm lấy ly cà phê, di chuyển đầu ngón tay qua lại, “Anh này, có phải bọn họ không thích tôi không, cho nên……”
“Lệ Tước, cuối cùng con cũng đến! Ngại quá, vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho ba con nói rằng con trai ông ấy cuối cùng cũng có bạn gái, ba con đã rất vui mừng, nói lập tức sẽ bay về……”
Một giọng nói trung tính dịu dàng, nhợt nhạt từ trên lầu truyền đến.
Nhìn theo giọng nói.
Cố Nam Nam kinh ngạc.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám cổ, người phụ nữ có tỉ lệ dáng người vô cùng hoàn mỹ, đang mỉm cười từ trên lầu bước xuống.
Giữa những cử chỉ toát lên dịu dàng, tinh tế và thanh lịch, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra được khí chất hấp dẫn người khác từ trên người của người phụ nữ đó.
“Oa, đây là bác gái sao, vẻ ngoài trông thật xinh đẹp!” Hai mắt Cố Nam Nam sáng như tuyết, nhìn chằm chằm vào Mặc mẫu không dời mắt.
Mặc Lệ Tước ở một bên khẽ nhắc nhở, "Gọi mẹ!"
Cố Nam Nam: “……”
Mặc dù hai người đã nhận giấy chứng hôn, nhưng ba mẹ hắn cũng không biết bọn họ đã kết hôn, nếu đột nhiên gọi ba mẹ, có thể dọa mọi người sợ hay không.
Nhưng, nếu Mặc Lệ Tước cũng nói như vậy, vậy thì cô ngẫu nhiên nghe theo một chút dường như cũng không tệ.
Trong tay Mặc mẫu bưng ly cà phê quản gia đưa qua, bước đến trước mặt cả hai, mỉm cười nói.
“Lệ Tước, mẹ thật sự rất vui mừng, cuối cùng con cũng......”
Lời còn chưa nói xong, khi nhìn qua Cố Nam Nam, nụ cười của Mặc mẫu lập tức cứng đờ trên mặt.
Ngón tay buông lỏng, ly trong tay rơi xuống.
Choang một tiếng, ly cùng với cà phê cùng bắn ra tung toé trên mặt đất.
Từ " mẹ " đó trong miệng Cố Nam Nam đã đưa đến bên miệng, lại phải im lặng nuốt trở về.
Mặc Lệ Tước đứng dậy đỡ lấy Mặc mẫu, “Mẹ, mẹ không sao chứ!”
Cố Nam Nam cũng đứng dậy vươn tay, “Mẹ……”
Mặc mẫu thấy Cố Nam Nam vươn tay đến, lập tức né tránh như tránh bệnh dịch.
Trông biểu hiện của Cố Nam Nam cũng rất kỳ lạ, cô còn chưa nói câu nào, cũng không làm gì cả, sao lại sợ cô tới mức tam hồn ném bảy phách như thế?
Hoàn toàn xem cô như là ma nữ!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nam Nam cũng có chút tức giận, cô xấu xí đến vậy sao?
Khiến Mặc mẫu ban ngày ban mặt cũng có thể đối xử với cô như gặp phải quỷ.
Mặc Lệ Tước đỡ Mặc mẫu ngồi đối diện trên sô pha, sắc mặt Mặc mẫu dường như có chút không tốt, vẫn luôn dùng tay đỡ lấy trán.
“Dì à, dì không sao chứ!”
Cuối cùng Cố Nam Nam vẫn quan tâm dò hỏi, rốt cuộc, khi ở ngoài cửa, hai người cũng đã diễn đủ tốt.
Cô đã rất chuyên nghiệp.
Mặc mẫu lại lần nữa lảng tránh ánh mắt quan tâm của Cố Nam Nam.
Thậm chí cũng không nhìn lại Cố Nam Nam.
Trong lòng Cố nam nam rất lạc lõng, quả nhiên mặc kệ cô làm tốt thế nào, không thích chung quy là không thích.
Mặc kệ cô cố gắng thế nào, đều vô dụng.
Cố Nam Nam không nói, lặng lẽ ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Mặc Lệ Tước trở nên hơi nhu hòa, từ ánh mắt đầu tiên mẹ hắn nhìn thấy Cố Nam Nam, biểu cảm trên gương mặt đã lập tức thay đổi. Ngay cả khi bà cố gắng che giấu cũng không thể che giấu được.
Mẹ hắn cũng là một người đã nhìn quen thế giới rộng lớn, tại sao vừa thấy Cố Nam Nam lại có phản ứng lớn như thế?
Điều này thật kỳ lạ.
Cố Nam Nam ngồi im lặng không hề hé miệng nói, chỉ nghĩ buổi gặp mặt này có thể kết thúc sớm một chút.
Một giọng nói ngọt ngào ngoài cửa từ xa đến gần, cuối cùng vang lên ở cửa.
“Nghe nói, hôm nay anh trai đưa bạn gái về ư? Chốc nữa lúc chúng ta nhìn thấy nhất định phải giúp anh trai trấn cửa ải……”
“A!” Mặc Tuyết vừa bước vào được một nửa, đã lập tức la hoảng lên, đồ đạc trong tay rơi xuống đất, vẻ mặt tức giận chỉ vào Cố Nam Nam, “Cố Nam Nam, tại sao lại là cô?”
Du Minh Tuấn cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đau đớn.
Hắn đã sớm biết trước bạn gái của anh trai trong miệng Mặc Tuyết sẽ là ai, nhưng ngay khi Cố Nam Nam chân thật đứng trước mặt mình, trái tim hắn vẫn đau đớn như bị kim đâm.
So với sự ngạc nhiên của hai người, đáy mắt khiếp sợ của Cố Nam Nam cũng không hề kém.
Toàn bộ cơ thể cô như biến thành điêu khắc, hồi lâu cũng không di chuyển, ngay cả ánh mắt nhìn bọn họ cũng không chớp, hoàn toàn lâm vào bên trong khiếp sợ.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cô cũng hiểu ra được một ít, cười khẩy.
Nhìn Mặc Lệ Tước, “Không ngờ Mặc Tuyết lại là em gái của anh, Mặc Lệ Tước, anh sớm biết rằng tôi và cô ta là kẻ thù, anh còn cố tình tiếp cận tôi, sau tất cả đều là đang chờ đợi một điều này chứ nhỉ! Rất tốt, anh chờ được rồi, có phải rất có cảm giác thỏa mãn hay không?”
Cô híp mắt mỉm cười, ngoại trừ cười ra thì cô không còn bất cứ biểu cảm nào.
Mặc Lệ Tước ngậm miệng không nói, cũng không giải thích.
Điều này làm cho Cố Nam Nam càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Mọi thứ đều do bọn họ sắp xếp, mục đích chính là muốn mọi người nhìn thấy cô bị chê cười!
Mặc Tuyết rất tức giận, “Cố Nam Nam, cô cút ra ngoài cho tôi, Mặc gia không chào đón cô.”
“Cút?”
Cố Nam Nam từng bước đến gần Mặc Tuyết, Mặc Tuyết hơi sợ hãi lùi lại, nhưng nhìn thấy gia đình đều đang ở xung quanh, can đảm mất đi cũng đã trở lại, nhìn chăm chăm vào Cố Nam Nam, không sợ chết lên tiếng, “Đây là nhà tôi, tôi kêu cô cút, cô nhất định phải cút cho tôi!”
Bốp ——
Cố Nam Nam không màng ánh mắt của mọi người, hung hăng giáng một cái tát xuống mặt Mặc Tuyết.
Cô cười, cười thật quyến rũ, “Thế nào, mùi vị này rất tuyệt có phải không?”
Cô lúc này, đã mất hết lý trí.
Khi cô nhìn thấy Mặc Tuyết, tất cả mọi thứ đều đã hóa thành tro bụi.
Nội tâm cô bị cơn tức giận chiếm cứ, không thể nghĩ về điều gì khác.
Mặc Tuyết không thể tin được, che mặt, thốt lên, “Cô, cô dám đánh tôi?”
“Tại sao tôi không dám? Tôi còn có thể minh xác nói với cô là, tôi đang đánh cô.”
Nghĩ đến hai ngày trước Mặc Tuyết đã mang tới sự nhục nhã cho cô, Cố Nam Nam lập tức vươn tay, muốn tiếp tục cho cô ta hai bạt tai.
Tay ở không trung, bị Mặc Lệ Tước giữ lại, “Nam Nam, đủ rồi, về chuyện đó, tôi đã giáo huấn em ấy.”
Buồn, đau, tuyệt vọng, tĩnh mịch……
Tất cả những cảm xúc lập tức tuôn ra tâm trí cô, Cố Nam Nam nhanh chóng nâng một tay khác lên lập tức cho Mặc Lệ Tước một bạt tai.
Tiếp tục chế nhạo, “Thương tổn người khác, thậm chí còn muốn cả mạng sống của tôi, bằng một câu của anh đã muốn tôi tha thứ, vậy thì có phải có thể lý giải rằng nếu tôi giết chết cô ta, rồi nói với anh một câu xin lỗi, là được?”
Nếu thật là như vậy, vậy thì còn cần cảnh sát để làm gì?
Mặc Lệ Tước nghiêng đầu sang một bên, nhìn lại cô lần nữa, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác nham hiểm.
Cũng không tránh khỏi đôi mắt của Cố Nam Nam, cô nhíu mày, tay nắm chặt, hài hước cong môi, "Thế nào, nổi giận rồi à? Có phải hận không thể giết chết tôi ngay bây giờ luôn không?”
Mặc Lệ Tước đè thấp giọng, “Nam Nam, chuyện này cho qua đi!”
“Ha ha!” Cố Nam Nam cười lạnh hai tiếng, tầm mắt nhìn hắn lộ vẻ sát khí, “Cho qua? Anh nói nghe thật đơn giản, nếu chuyện này xảy ra trên người anh, anh cho qua một cái cho tôi thử xem?”
Cố Nam Nam nói xong, cầm lấy túi và đi ra ngoài.
Nhưng bị Mặc Lệ Tước giữ chặt lại, hắn biết chuyện này không dễ dàng làm cô tiêu tan, nhưng không ngờ thế nhưng cô lại cực đoan đến tình trạng này.
“Nam Nam, đừng tùy hứng!”
“Cút” Cố Nam Nam đột nhiên ném tay Mặc Lệ Tước ra, cắn chặt môi, “Mặc Lệ Tước, tôi nói anh nghe, từ hôm nay trở đi, tôi và anh không còn một chút quan hệ nào cả!”
“Đứng lại cho tôi!”
Mặc Tuyết xông tới, một cái tát bay vào mặt cô, “Đồ tiện nhân, câu dẫn Minh Tuấn không nói, bây giờ còn nghĩ đến câu dẫn anh trai tôi, cô đúng là hèn hạ.”
Trái tim Cố Nam Nam, trở nên tĩnh lặng.
Cô sớm nên biết điều đó, vì sao đến bây giờ cô mới hiểu được.
Cố Nam Nam tới gần Mặc Tuyết, “Hèn hạ? Có cô hèn hạ? Lợi dụng thủ đoạn ép buộc Du Minh Tuấn cưới cô, cô còn có thể diện sao? Muốn so hèn hạ, ai có thể so qua cô?” Cô cười khẽ lên, “Tôi thấy rác rưởi, còn quý báu hơn cả Mặc Tuyết cô.”
“Cô!” Mặc Tuyết thẹn quá thành giận, xông đến, Cố Nam Nam cong môi, đưa một chân lên chuẩn bị đá.
Nhưng bị Mặc Lệ Tước kéo lại.
“Buông tôi ra, đồ khốn.”
Mặc Tuyết còn muốn lao đến, bị Du Minh Tuấn giữ chặt, “Đừng náo loạn.”
Mặc Tuyết hung hăng đẩy Du Minh Tuấn ra rồi lao về phía Cố Nam Nam.
“Đều dừng tay cho tôi!”
Theo một tiếng hét kinh hoàng, tất cả mọi người đều dừng bước.
Mặc mẫu miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, Mặc Lệ Tước đến đỡ lấy.
“Mẹ!”
Mặc Tuyết nhìn thấy mẹ, lập tức lao tới ôm lấy bà khóc rống lên.
“Mẹ, mẹ không biết người phụ nữ này đáng giận đến mức nào đâu, ngay lúc con và Minh Tuấn kết hôn còn đến đại náo hôn lễ. Bây giờ còn đến câu dẫn anh trai con, loại phụ nữ này nếu bước vào cửa Mặc gia chúng ta, nhất định sẽ gà chó không yên.”
Mặc Tuyết vừa khóc, vừa phàn nàn.
Bây giờ Cố Nam Nam vung tay đánh nhau trước mặt Mặc mẫu, không cố kỵ hình tượng của mình chút nào, ngay cả khi cô nói thêm mắm thêm muối, thì nhất định mẹ cô cũng có thể nghe vào.
“Mẹ, đuổi người phụ nữ này ra ngoài đi.”
Editor: Củ Lạc
“Cho tôi một biểu hiện thật tốt.”
“Ha?” Cố Nam Nam nghiêng đầu rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ban đầu trái tim lay động một chút đã bị một câu của hắn đổ vào đến không còn sót lại gì, cô híp mắt, “Anh yên tâm đi, diễn kịch loại chuyện này, tôi sở trường nhất.”
Cố Nam Nam trấn định lại tâm trí, dường như vừa rồi còn thấy được sự tức giận từ khuôn mặt có giá trị của hắn.
Nhưng, tại sao hắn lại tức giận chứ?
Cô đã làm gì, hay đã nói gì làm hắn tức giận?
“Vào thôi!”
Cố Nam Nam bĩu môi nói thầm đi theo phía sau hắn vào nhà.
Nhưng trong nhà, ngoài một mình quản gia ra đều không thấy ai.
Cố Nam Nam hơi lo lắng ngồi trên sô pha, đây là tình huống gì, chẳng lẽ gia đình của Mặc Lệ Tước không biết hôm nay bọn họ đến đây?
Hay là cô không được tuyển dụng, đây là một đòn giáng mạnh vào cô?
Ngược lại với cô đang lo lắng, Mặc Lệ Tước ngồi một bên có vẻ vô cùng đạm nhiên, nhàn nhã uống cà phê, vẻ ngoài tuấn dật cùng dáng người cao lớn, cho dù hắn im lặng ngồi đó, khí chất toát ra từ trên người hắn cũng không cách nào khiến cô dời đi ánh mắt.
Cô cảm thấy chính mình rất không tiền đồ.
“Tôi đẹp đến thế sao?” Hắn đột nhiên quay đầu lại.
“A? Không.” Cố Nam Nam chỉ đơn giản dời đi ánh mắt, ho khan hai tiếng, “Tôi không nghĩ thế.”
“Vậy sao? Nhìn chằm chằm tôi lâu như thế, cho rằng em mê luyến tôi.” Hắn cười như không cười, cà phê truyền đến hương thơm nhàn nhạt, cô ngửi thấy, lo lắng trong lòng cũng ổn định trở lại.
Cố Nam Nam cầm lấy ly cà phê, di chuyển đầu ngón tay qua lại, “Anh này, có phải bọn họ không thích tôi không, cho nên……”
“Lệ Tước, cuối cùng con cũng đến! Ngại quá, vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho ba con nói rằng con trai ông ấy cuối cùng cũng có bạn gái, ba con đã rất vui mừng, nói lập tức sẽ bay về……”
Một giọng nói trung tính dịu dàng, nhợt nhạt từ trên lầu truyền đến.
Nhìn theo giọng nói.
Cố Nam Nam kinh ngạc.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám cổ, người phụ nữ có tỉ lệ dáng người vô cùng hoàn mỹ, đang mỉm cười từ trên lầu bước xuống.
Giữa những cử chỉ toát lên dịu dàng, tinh tế và thanh lịch, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra được khí chất hấp dẫn người khác từ trên người của người phụ nữ đó.
“Oa, đây là bác gái sao, vẻ ngoài trông thật xinh đẹp!” Hai mắt Cố Nam Nam sáng như tuyết, nhìn chằm chằm vào Mặc mẫu không dời mắt.
Mặc Lệ Tước ở một bên khẽ nhắc nhở, "Gọi mẹ!"
Cố Nam Nam: “……”
Mặc dù hai người đã nhận giấy chứng hôn, nhưng ba mẹ hắn cũng không biết bọn họ đã kết hôn, nếu đột nhiên gọi ba mẹ, có thể dọa mọi người sợ hay không.
Nhưng, nếu Mặc Lệ Tước cũng nói như vậy, vậy thì cô ngẫu nhiên nghe theo một chút dường như cũng không tệ.
Trong tay Mặc mẫu bưng ly cà phê quản gia đưa qua, bước đến trước mặt cả hai, mỉm cười nói.
“Lệ Tước, mẹ thật sự rất vui mừng, cuối cùng con cũng......”
Lời còn chưa nói xong, khi nhìn qua Cố Nam Nam, nụ cười của Mặc mẫu lập tức cứng đờ trên mặt.
Ngón tay buông lỏng, ly trong tay rơi xuống.
Choang một tiếng, ly cùng với cà phê cùng bắn ra tung toé trên mặt đất.
Từ " mẹ " đó trong miệng Cố Nam Nam đã đưa đến bên miệng, lại phải im lặng nuốt trở về.
Mặc Lệ Tước đứng dậy đỡ lấy Mặc mẫu, “Mẹ, mẹ không sao chứ!”
Cố Nam Nam cũng đứng dậy vươn tay, “Mẹ……”
Mặc mẫu thấy Cố Nam Nam vươn tay đến, lập tức né tránh như tránh bệnh dịch.
Trông biểu hiện của Cố Nam Nam cũng rất kỳ lạ, cô còn chưa nói câu nào, cũng không làm gì cả, sao lại sợ cô tới mức tam hồn ném bảy phách như thế?
Hoàn toàn xem cô như là ma nữ!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nam Nam cũng có chút tức giận, cô xấu xí đến vậy sao?
Khiến Mặc mẫu ban ngày ban mặt cũng có thể đối xử với cô như gặp phải quỷ.
Mặc Lệ Tước đỡ Mặc mẫu ngồi đối diện trên sô pha, sắc mặt Mặc mẫu dường như có chút không tốt, vẫn luôn dùng tay đỡ lấy trán.
“Dì à, dì không sao chứ!”
Cuối cùng Cố Nam Nam vẫn quan tâm dò hỏi, rốt cuộc, khi ở ngoài cửa, hai người cũng đã diễn đủ tốt.
Cô đã rất chuyên nghiệp.
Mặc mẫu lại lần nữa lảng tránh ánh mắt quan tâm của Cố Nam Nam.
Thậm chí cũng không nhìn lại Cố Nam Nam.
Trong lòng Cố nam nam rất lạc lõng, quả nhiên mặc kệ cô làm tốt thế nào, không thích chung quy là không thích.
Mặc kệ cô cố gắng thế nào, đều vô dụng.
Cố Nam Nam không nói, lặng lẽ ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Mặc Lệ Tước trở nên hơi nhu hòa, từ ánh mắt đầu tiên mẹ hắn nhìn thấy Cố Nam Nam, biểu cảm trên gương mặt đã lập tức thay đổi. Ngay cả khi bà cố gắng che giấu cũng không thể che giấu được.
Mẹ hắn cũng là một người đã nhìn quen thế giới rộng lớn, tại sao vừa thấy Cố Nam Nam lại có phản ứng lớn như thế?
Điều này thật kỳ lạ.
Cố Nam Nam ngồi im lặng không hề hé miệng nói, chỉ nghĩ buổi gặp mặt này có thể kết thúc sớm một chút.
Một giọng nói ngọt ngào ngoài cửa từ xa đến gần, cuối cùng vang lên ở cửa.
“Nghe nói, hôm nay anh trai đưa bạn gái về ư? Chốc nữa lúc chúng ta nhìn thấy nhất định phải giúp anh trai trấn cửa ải……”
“A!” Mặc Tuyết vừa bước vào được một nửa, đã lập tức la hoảng lên, đồ đạc trong tay rơi xuống đất, vẻ mặt tức giận chỉ vào Cố Nam Nam, “Cố Nam Nam, tại sao lại là cô?”
Du Minh Tuấn cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đau đớn.
Hắn đã sớm biết trước bạn gái của anh trai trong miệng Mặc Tuyết sẽ là ai, nhưng ngay khi Cố Nam Nam chân thật đứng trước mặt mình, trái tim hắn vẫn đau đớn như bị kim đâm.
So với sự ngạc nhiên của hai người, đáy mắt khiếp sợ của Cố Nam Nam cũng không hề kém.
Toàn bộ cơ thể cô như biến thành điêu khắc, hồi lâu cũng không di chuyển, ngay cả ánh mắt nhìn bọn họ cũng không chớp, hoàn toàn lâm vào bên trong khiếp sợ.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cô cũng hiểu ra được một ít, cười khẩy.
Nhìn Mặc Lệ Tước, “Không ngờ Mặc Tuyết lại là em gái của anh, Mặc Lệ Tước, anh sớm biết rằng tôi và cô ta là kẻ thù, anh còn cố tình tiếp cận tôi, sau tất cả đều là đang chờ đợi một điều này chứ nhỉ! Rất tốt, anh chờ được rồi, có phải rất có cảm giác thỏa mãn hay không?”
Cô híp mắt mỉm cười, ngoại trừ cười ra thì cô không còn bất cứ biểu cảm nào.
Mặc Lệ Tước ngậm miệng không nói, cũng không giải thích.
Điều này làm cho Cố Nam Nam càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.
Mọi thứ đều do bọn họ sắp xếp, mục đích chính là muốn mọi người nhìn thấy cô bị chê cười!
Mặc Tuyết rất tức giận, “Cố Nam Nam, cô cút ra ngoài cho tôi, Mặc gia không chào đón cô.”
“Cút?”
Cố Nam Nam từng bước đến gần Mặc Tuyết, Mặc Tuyết hơi sợ hãi lùi lại, nhưng nhìn thấy gia đình đều đang ở xung quanh, can đảm mất đi cũng đã trở lại, nhìn chăm chăm vào Cố Nam Nam, không sợ chết lên tiếng, “Đây là nhà tôi, tôi kêu cô cút, cô nhất định phải cút cho tôi!”
Bốp ——
Cố Nam Nam không màng ánh mắt của mọi người, hung hăng giáng một cái tát xuống mặt Mặc Tuyết.
Cô cười, cười thật quyến rũ, “Thế nào, mùi vị này rất tuyệt có phải không?”
Cô lúc này, đã mất hết lý trí.
Khi cô nhìn thấy Mặc Tuyết, tất cả mọi thứ đều đã hóa thành tro bụi.
Nội tâm cô bị cơn tức giận chiếm cứ, không thể nghĩ về điều gì khác.
Mặc Tuyết không thể tin được, che mặt, thốt lên, “Cô, cô dám đánh tôi?”
“Tại sao tôi không dám? Tôi còn có thể minh xác nói với cô là, tôi đang đánh cô.”
Nghĩ đến hai ngày trước Mặc Tuyết đã mang tới sự nhục nhã cho cô, Cố Nam Nam lập tức vươn tay, muốn tiếp tục cho cô ta hai bạt tai.
Tay ở không trung, bị Mặc Lệ Tước giữ lại, “Nam Nam, đủ rồi, về chuyện đó, tôi đã giáo huấn em ấy.”
Buồn, đau, tuyệt vọng, tĩnh mịch……
Tất cả những cảm xúc lập tức tuôn ra tâm trí cô, Cố Nam Nam nhanh chóng nâng một tay khác lên lập tức cho Mặc Lệ Tước một bạt tai.
Tiếp tục chế nhạo, “Thương tổn người khác, thậm chí còn muốn cả mạng sống của tôi, bằng một câu của anh đã muốn tôi tha thứ, vậy thì có phải có thể lý giải rằng nếu tôi giết chết cô ta, rồi nói với anh một câu xin lỗi, là được?”
Nếu thật là như vậy, vậy thì còn cần cảnh sát để làm gì?
Mặc Lệ Tước nghiêng đầu sang một bên, nhìn lại cô lần nữa, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác nham hiểm.
Cũng không tránh khỏi đôi mắt của Cố Nam Nam, cô nhíu mày, tay nắm chặt, hài hước cong môi, "Thế nào, nổi giận rồi à? Có phải hận không thể giết chết tôi ngay bây giờ luôn không?”
Mặc Lệ Tước đè thấp giọng, “Nam Nam, chuyện này cho qua đi!”
“Ha ha!” Cố Nam Nam cười lạnh hai tiếng, tầm mắt nhìn hắn lộ vẻ sát khí, “Cho qua? Anh nói nghe thật đơn giản, nếu chuyện này xảy ra trên người anh, anh cho qua một cái cho tôi thử xem?”
Cố Nam Nam nói xong, cầm lấy túi và đi ra ngoài.
Nhưng bị Mặc Lệ Tước giữ chặt lại, hắn biết chuyện này không dễ dàng làm cô tiêu tan, nhưng không ngờ thế nhưng cô lại cực đoan đến tình trạng này.
“Nam Nam, đừng tùy hứng!”
“Cút” Cố Nam Nam đột nhiên ném tay Mặc Lệ Tước ra, cắn chặt môi, “Mặc Lệ Tước, tôi nói anh nghe, từ hôm nay trở đi, tôi và anh không còn một chút quan hệ nào cả!”
“Đứng lại cho tôi!”
Mặc Tuyết xông tới, một cái tát bay vào mặt cô, “Đồ tiện nhân, câu dẫn Minh Tuấn không nói, bây giờ còn nghĩ đến câu dẫn anh trai tôi, cô đúng là hèn hạ.”
Trái tim Cố Nam Nam, trở nên tĩnh lặng.
Cô sớm nên biết điều đó, vì sao đến bây giờ cô mới hiểu được.
Cố Nam Nam tới gần Mặc Tuyết, “Hèn hạ? Có cô hèn hạ? Lợi dụng thủ đoạn ép buộc Du Minh Tuấn cưới cô, cô còn có thể diện sao? Muốn so hèn hạ, ai có thể so qua cô?” Cô cười khẽ lên, “Tôi thấy rác rưởi, còn quý báu hơn cả Mặc Tuyết cô.”
“Cô!” Mặc Tuyết thẹn quá thành giận, xông đến, Cố Nam Nam cong môi, đưa một chân lên chuẩn bị đá.
Nhưng bị Mặc Lệ Tước kéo lại.
“Buông tôi ra, đồ khốn.”
Mặc Tuyết còn muốn lao đến, bị Du Minh Tuấn giữ chặt, “Đừng náo loạn.”
Mặc Tuyết hung hăng đẩy Du Minh Tuấn ra rồi lao về phía Cố Nam Nam.
“Đều dừng tay cho tôi!”
Theo một tiếng hét kinh hoàng, tất cả mọi người đều dừng bước.
Mặc mẫu miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, Mặc Lệ Tước đến đỡ lấy.
“Mẹ!”
Mặc Tuyết nhìn thấy mẹ, lập tức lao tới ôm lấy bà khóc rống lên.
“Mẹ, mẹ không biết người phụ nữ này đáng giận đến mức nào đâu, ngay lúc con và Minh Tuấn kết hôn còn đến đại náo hôn lễ. Bây giờ còn đến câu dẫn anh trai con, loại phụ nữ này nếu bước vào cửa Mặc gia chúng ta, nhất định sẽ gà chó không yên.”
Mặc Tuyết vừa khóc, vừa phàn nàn.
Bây giờ Cố Nam Nam vung tay đánh nhau trước mặt Mặc mẫu, không cố kỵ hình tượng của mình chút nào, ngay cả khi cô nói thêm mắm thêm muối, thì nhất định mẹ cô cũng có thể nghe vào.
“Mẹ, đuổi người phụ nữ này ra ngoài đi.”
Editor: Củ Lạc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook