Mạc Thiên Kình không ngờ mình bị cô đè mà xuất ra nước tiểu, hình ảnh xấu hổ như thế nếu để cô nhìn thấy, chẳng phải là khiến cô cười nhạo sao.

Mạc Thiên Kình đưa tay nhấc cánh tay cô đang gác ở bụng mình dời đi, Sính Đình lại lật người, nằm nghiêng qua phía anh, chiếc áo ngủ in hình chú heo con phim hoạt hoạ tự nhiên trễ xuống, để lộ ra khe hở ở giữa trắng nõn mê người, dụ người ta tưởng tượng xa xôi.

Mà cô hình như không nhận thức được, vẫn nằm nghiêng qua phía anh, ép khe hở xuống, bộ ngực đầy đặn dường như bị chèn ép quá mạnh, khe hở càng sâu nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong mũi Mạc Thiên Kình cảm giác nóng bỏng, rất không có khí phách chảy ra một chất lỏng ấm áp, máu mũi!

Phía dưới nơi nào đó cũng bắt đầu nổi lên phản ứng, đây là lần đầu tiên anh cùng một người phụ nữ ngủ trên một cái giường, hơn nữa còn nhìn thấy dáng người bốc lửa kia, thật sự là đau khổ.

Sính Đình hình như không có cảm giác được người khác đang quẫn bách, lại di chuyển sát vào ngực của anh, đôi tay cũng vòng lên hông của anh, tư thế kia của hai người thật là muốn có bao nhiêu mập mờ thì sẽ có bao nhiêu mập mờ!

Mạc Thiên Kình không nhịn được nữa, liền kề sát lỗ tai cô lớn tiếng hét một lên tiếng, bởi vì anh thật sự là không muốn bị “Dục hỏa công thân” mà chết.

"Ngọc Sính Đình!"

Có lẽ do âm thanh của Mạc Thiên Kình quá lớn, Ngọc Sính Đình lập tức mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt đẹp traiđang phóng đại của Mạc Thiên Kình, cúi đầu nhìn mình, cái đó 囧, thật là làm cho cô muốn đập đầu vào tường.

Vội vàng buông ra anh, mặt Ngọc Sính Đình đỏ bừng lên, ho khan mấy tiếng, ý đồ che giấu sự bối rối của mình.

"Cái đó. . . . . . Lỗ mũi của anh sao lại chảy máu?"

Đang muốn giải thích vì nửa đêm mình ngủ trên ghế sa lon không thoải mái cho nên muốn ngủ thẳng trên giường, lại không nghĩ rằng liếc thấy lỗ mũi anh chảy máu.

"Bị cô đánh!"

Mạc Thiên Kình không chút nghĩ ngợi liền nói, anh cũng không thể nói là do nhìn lén thân thể của cô mà phún ra máu mũi, như vậy sẽ chết rất thê thảm.

"A!"

Sính Đình lúng túng cười cười, từ khi nào mà cô lại biết đánh người rồi, xem ra tư thế ngủ của mình càng ngày càng xấu.

"Ngọc Sính Đình!"

Mạc Thiên Kình cố nén kêu.

"Hả?"

"Đỡ tôi đi phòng vệ sinh, quần của tôi ướt!" Mạc Thiên Kình thật sự rất quýnh 囧, không còn cách nào khác, quần lót ướt chèm nhẹp rất không thoải mái, không thay sẽ không chịu được.

Dù sao sớm muộn gì cô cũng là người phụ nữ của mình, coi như thấy hết cũng không có quan hệ.

Mạc Thiên Kình bắt đầu cho mình lý do, để cho mình tìm lý do thích hợp đi thay quần lúc này.

"Cái gì!"

Sính Đình lớn tiếng hỏi, mở to đôi mắt nhìn anh rồi theo ánh mắt anh nhìn vào nơi nào đó, càn rỡ quan sát.

"Anh tè ra quần?"

Sính Đình nhìn thấy quần anh ướt, cô có cảm giác kích động muốn cười thật to.

Mạc Thiên Kình thề, chờ sau khi anh có thể tự do hoạt động, nhất định anh sẽ đè cô ở phía dưới ăn sạch sẽ, đến lúc biến cô trở thành người phụ nữ của mình, thì chuyện xấu này mới có thể giữ được.

"Do cô đạp chân vào bụng tôi, tôi gọi cô cả một đêm, nhưng cô lại ngủ như chết, làm hại tôi không nhịn được!"

Mạc Thiên Kình rất không muốn mất mặt, đem tất cả mọi chuyện đổ thừa hết cho cô, che giấu quẫn bách của mình.

Sính Đình đang muốn nổi giận, nhưng nhìn anh đang bị băng bó như vậy, không thể làm gì khác hơn là nhịn, anh nói cũng không sai.

Nếu không phải mình ngủ như chết, anh cũng có thể đi tiểu một chút, cũng sẽ không tè ra quần.

Chỉ có điều, một người đàn ông lớn như vậy mà tè ra quần, thật sự là rất muốn cười.

"Ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

Sính Đình không nhịn được, cười ra tiếng, một giây sau, môi liền bị Mạc Thiên Kình ngăn chận, Mạc Thiên Kình dùng bàn tay không bị thương giữ cằm của cô, tùy ý hôn môi của cô .

Vốn ý định ban đầu là chỉ muốn trừng phạt cô, nhưng không ngờ mùi vị của cô thơm ngọt như vậy, khiến anh hoàn toàn quên mất ý định chỉ muốn trừng phạt cô của mình.

Sính Đình trợn to hai mắt, nụ hôn đầu của cô đã bị anh đoạt đi, bây giờ anh lại hôn cô!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương