Vợ Yêu Nghiệt
-
Chương 31
Từ hôm đứt tay đến giờ quan hệ hai người họ đã gắn khít thêm một chút.
Buổi sáng Khả Ái dậy sớm làm bánh mì kẹp trứng và sữa cho buổi sáng thì cảm thấy mình không được khoẻ. Ngửi mấy mùi thường ngày mình cho là rất ngon thì lại muốn nôn hết ra. Cô cho rằng mình bị dạ dày nên tự bảo mình chiều nay phải đi khám.
Không để Diễn Tước lo lắng vì gần đây anh ấy đang có một hạng mục quan trọng. Cô dối Diễn Tước là đi mua đồ ăn chứ thực ra là đi khám bệnh.
Ngồi chờ trước cửa phòng khám được một lúc thì cửa mở, cô y tá gọi tên kế tiếp.
" Mời cô Khả Ái vào!"
Đang chơi điện thoại cô giật mình, đúc vội vào túi áo khoác, chân bước nhanh vào phòng khám. Trước mặt cô là một bác sĩ già, khuôn mặt bà hiền dịu trông rất dễ gần.
" Chào bác sĩ! Tôi tên Khả Ái!"
Bà bác sĩ gật đầu chào lại, cũng giới thiệu mình với Khả Ái.
" Chào Khả Ái. Tôi tên Thổ Uyên! Cô có thể nói tóm tắt tình hình sức khoẻ và triệu chứng của cô cho tôi nghe được không?"
Khả Ái nắm chặt bàn tay đang rịn mồ hôi, chậm dãi nói:
" Tôi dạo này hay thích ngủ, món cá thích ăn nhất cũng không nuốt trôi, quan trọng là tôi bị trễ."
Bà bác sĩ vẫn lắng nghe, đôi lúc lại viết một ít vào tờ giấy. Khi nghe cô kể xong, bà ta bảo cô làm xét nghiệm.
Ngồi trong phòng chờ mà tay chân cô bủn rủn hết cả. Nhỡ mà có thật thì chết cô. Ba mẹ của Diễn Tước chắc sẽ băm cô ra mất.
Cuối cùng cũng có kết quả. Theo lời bác sĩ, cô chỉ là bị rối loạn tinh thần một chút khiến cho cơ thể bị tác động nhẹ. Chứ không phải có thai gì hết. Khả Ái vừa vui vừa hụt hẫng. Nếu mà cô có thai, liệu gia đình anh và anh có chấp nhận cô?
Về nhà trong tâm trạng khá trầm, Diễn Tước dạo này bộn bề công việc nên cũng cảm thấy mệt mỏi. Làm xong tài liệc liền rúc vào chăn ngủ say sưa.
Nửa đêm anh giật mình tỉnh giấc liền thấy Khả Ái vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng đờ đẫn. Anh ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc đen, giọng nhẹ nhàng hỏi:
" Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Cô liếc mắt nhìn anh, giọng đầy than vãn:
" Không cần quan tâm đến em. Dạo này hơi bị mất ngủ. Anh cứ ngủ trước đi."
" Anh thức đếm sao cùng em!"
" Không được! Mai anh có cuộc họp quan trọng!"
" Vậy sao em còn không ngủ?"
" Liên quan?"
" Em không ngủ, anh không ngủ!"
" Anh..."
Buổi sáng Khả Ái dậy sớm làm bánh mì kẹp trứng và sữa cho buổi sáng thì cảm thấy mình không được khoẻ. Ngửi mấy mùi thường ngày mình cho là rất ngon thì lại muốn nôn hết ra. Cô cho rằng mình bị dạ dày nên tự bảo mình chiều nay phải đi khám.
Không để Diễn Tước lo lắng vì gần đây anh ấy đang có một hạng mục quan trọng. Cô dối Diễn Tước là đi mua đồ ăn chứ thực ra là đi khám bệnh.
Ngồi chờ trước cửa phòng khám được một lúc thì cửa mở, cô y tá gọi tên kế tiếp.
" Mời cô Khả Ái vào!"
Đang chơi điện thoại cô giật mình, đúc vội vào túi áo khoác, chân bước nhanh vào phòng khám. Trước mặt cô là một bác sĩ già, khuôn mặt bà hiền dịu trông rất dễ gần.
" Chào bác sĩ! Tôi tên Khả Ái!"
Bà bác sĩ gật đầu chào lại, cũng giới thiệu mình với Khả Ái.
" Chào Khả Ái. Tôi tên Thổ Uyên! Cô có thể nói tóm tắt tình hình sức khoẻ và triệu chứng của cô cho tôi nghe được không?"
Khả Ái nắm chặt bàn tay đang rịn mồ hôi, chậm dãi nói:
" Tôi dạo này hay thích ngủ, món cá thích ăn nhất cũng không nuốt trôi, quan trọng là tôi bị trễ."
Bà bác sĩ vẫn lắng nghe, đôi lúc lại viết một ít vào tờ giấy. Khi nghe cô kể xong, bà ta bảo cô làm xét nghiệm.
Ngồi trong phòng chờ mà tay chân cô bủn rủn hết cả. Nhỡ mà có thật thì chết cô. Ba mẹ của Diễn Tước chắc sẽ băm cô ra mất.
Cuối cùng cũng có kết quả. Theo lời bác sĩ, cô chỉ là bị rối loạn tinh thần một chút khiến cho cơ thể bị tác động nhẹ. Chứ không phải có thai gì hết. Khả Ái vừa vui vừa hụt hẫng. Nếu mà cô có thai, liệu gia đình anh và anh có chấp nhận cô?
Về nhà trong tâm trạng khá trầm, Diễn Tước dạo này bộn bề công việc nên cũng cảm thấy mệt mỏi. Làm xong tài liệc liền rúc vào chăn ngủ say sưa.
Nửa đêm anh giật mình tỉnh giấc liền thấy Khả Ái vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng đờ đẫn. Anh ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc đen, giọng nhẹ nhàng hỏi:
" Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Cô liếc mắt nhìn anh, giọng đầy than vãn:
" Không cần quan tâm đến em. Dạo này hơi bị mất ngủ. Anh cứ ngủ trước đi."
" Anh thức đếm sao cùng em!"
" Không được! Mai anh có cuộc họp quan trọng!"
" Vậy sao em còn không ngủ?"
" Liên quan?"
" Em không ngủ, anh không ngủ!"
" Anh..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook