Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc
-
Quyển 3 - Chương 274: Đại kết cục (9)
Ngô Duẫn Kỳ vẫn ngồi dưới đất như cũ, nghiêng người dựa vào tảng đá bên cạnh, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ dưới ánh trăng, đây là người phụ nữ duy nhất anh yêu trên đời này, cũng là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm nhất. Anh có thể buông tha tất cả vì cô.
Nam Cung Thiến đứng cách Ngô Duẫn Kỳ vài bước, khẽ thở dài, nắm thật chặt khẩu súng trong tay, cười khẽ: "Ngô Duẫn Kỳ, anh biết em xuất thân là gì không?"
Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, anh định sẽ chết ở chỗ này, cho dù là chết cũng không muốn bị cảnh sát bắt đi, anh đang cáo biệt lần cuối với cô. die nda nl equ ydo n
"Bộ đội đặc chủng, thật ra anh vẫn luôn rất muốn nhìn bộ dạng em mặc quân trang, nhất định rất đẹp!"
"Có một số thứ, chỉ tự mình suy nghĩ trong đầu thì không có tác dụng gì đâu." Nam Cung Thiến từ từ xoay người lại: "Chỉ dựa vào lời nói cũng vô ích mà thôi!" Cánh tay khẽ nâng lên, súng lục chậm rãi đảo qua bóng dáng người trước mắt: "Có một số việc phải thực hành thực tế, thì mới có sức thuyết phục!" Khẩu súng chĩa đến ngực của anh thì dừng lại: "Chuyện này chẳng phải không giống với phong cách làm việc của anh sao?"
Giọng nói của Nam Cung Thiến rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt với nhau dưới ánh trăng, mặt một người mang theo nụ cười, mặt một người mang theo vẻ nghiêm túc.
Những người xung quanh thấy hai cái bóng đen cách xa nhau, có một người đang chĩa súng về phía một người khác, thì từ từ dừng bước lại, quan sát động tĩnh của bọn họ ở một chỗ không xa.
"Thật ra, suy nghĩ của em cũng giống như anh. Em không thích nói nhảm, càng không thích tưởng tượng, nếu em muốn, thì nhất định phải lấy được, phải tận mắt nhìn thấy, phải tự tay đoạt được!" Nam Cung Thiến cắn răng: "Bộ dạng em mặc quân trang đều được nói là rất đẹp, nhưng bộ dạng em đẹp nhất không phải lúc mặc quân trang, mà là lúc em nổ súng."
Vừa dứt lời, Nam Cung Thiến bóp cò, một viên đạn găm vào tim của Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ không nói chuyện nữa, thân thể nhẹ nhàng nghiêng một cái rồi ngã xuống đất, khóe miệng lại mang theo một nụ cười quen thuộc như những ngày trước kia.
Nam Cung Thiến vừa thả khẩu súng xuống, những người xung quanh đã lập tức vây tới xung quanh.
Một người trong đó đi tới trước người Ngô Duẫn Kỳ, cúi người sờ cổ của anh, nhất thời sửng sốt, ngay sau đó đứng dậy: "Đội trưởng, anh ta đã chết rồi!"
Người mà anh ta vừa mới nói chuyện cùng, chính là một người Trung Quốc, ở cùng một đơn vị bộ đội với Nam Cung Thiến.
"Anh ta đã chết, tôi muốn chôn cất anh ta!" Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm vào thi thể trên đất thản nhiên nói. d.đ.l.q.đ
Người đàn ông kia do dự một chút: "Anh, kiểm tra lại thật tốt một lần nữa." Ngay sau đó quay đầu lại nói với Nam Cung Thiến: "Đi thôi, cô đi theo chúng tôi viết lời khai." Sau đó xoay người rời đi, Nam Cung Thiến không chút do dự, đứng dậy rời đi cùng với anh ta.
Nam Cung Thiến tạm thời làm một bản lời khai ngắn gọn, qua lời nói của người ghi chép thì cô mới biết được, Sophie đã bị bắt.
Biểu hiện của Nam Cung Thiến rất bình tĩnh, cho đến người kiểm tra thi thể của Ngô Duẫn Kỳ đi ra từ trong khu rừng, lòng của cô mới khẽ nhói lên, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của người ghi chép như cũ.
Mãi cho đến khi cô nghe được, người khám nghiệm tử thi nói, tất cả các chứng cứ đã có đầy đủ, và thời gian tử vong chính xác của Ngô Duẫn Kỳ, thì lòng Nam Cung Thiến mới khẽ buông xuống.
Ước chừng hơn 10 phút sau, khi mọi người đang chuẩn bị rút lui khỏi nơi này, thì Nam Cung Thiến đi tới trước mặt người phụ trách: "Anh là người Trung Quốc?"
Người kia gật đầu một cái.
"Tôi tên là Nam Cung Thiến, là bộ đội đặc chủng của quân đội nữ binh, cha tôi là ——" d;đ;l;q;đ
"Cô không cần phải nói những điều này với tôi, tôi đều biết hết rồi, hơn nữa tôi cũng biết cô." Người đàn ông kia nhàn nhạt nói: "Nếu như người kia đã chết rồi, vậy thì chúng tôi sẽ không mang thi thể về nữa, nhưng mà sau đó cô phải đến đồn cảnh sát để làm tiếp một bản lời khai cặn kẽ khác, như vậy thì tôi mới có thể báo cáo với cấp trên được." Ngay sau đó quay đầu lại nói với những người bên cạnh: "Cho cô ấy một chiếc xe!"
Nam Cung Thiến đứng cách Ngô Duẫn Kỳ vài bước, khẽ thở dài, nắm thật chặt khẩu súng trong tay, cười khẽ: "Ngô Duẫn Kỳ, anh biết em xuất thân là gì không?"
Ngô Duẫn Kỳ cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, anh định sẽ chết ở chỗ này, cho dù là chết cũng không muốn bị cảnh sát bắt đi, anh đang cáo biệt lần cuối với cô. die nda nl equ ydo n
"Bộ đội đặc chủng, thật ra anh vẫn luôn rất muốn nhìn bộ dạng em mặc quân trang, nhất định rất đẹp!"
"Có một số thứ, chỉ tự mình suy nghĩ trong đầu thì không có tác dụng gì đâu." Nam Cung Thiến từ từ xoay người lại: "Chỉ dựa vào lời nói cũng vô ích mà thôi!" Cánh tay khẽ nâng lên, súng lục chậm rãi đảo qua bóng dáng người trước mắt: "Có một số việc phải thực hành thực tế, thì mới có sức thuyết phục!" Khẩu súng chĩa đến ngực của anh thì dừng lại: "Chuyện này chẳng phải không giống với phong cách làm việc của anh sao?"
Giọng nói của Nam Cung Thiến rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt với nhau dưới ánh trăng, mặt một người mang theo nụ cười, mặt một người mang theo vẻ nghiêm túc.
Những người xung quanh thấy hai cái bóng đen cách xa nhau, có một người đang chĩa súng về phía một người khác, thì từ từ dừng bước lại, quan sát động tĩnh của bọn họ ở một chỗ không xa.
"Thật ra, suy nghĩ của em cũng giống như anh. Em không thích nói nhảm, càng không thích tưởng tượng, nếu em muốn, thì nhất định phải lấy được, phải tận mắt nhìn thấy, phải tự tay đoạt được!" Nam Cung Thiến cắn răng: "Bộ dạng em mặc quân trang đều được nói là rất đẹp, nhưng bộ dạng em đẹp nhất không phải lúc mặc quân trang, mà là lúc em nổ súng."
Vừa dứt lời, Nam Cung Thiến bóp cò, một viên đạn găm vào tim của Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ không nói chuyện nữa, thân thể nhẹ nhàng nghiêng một cái rồi ngã xuống đất, khóe miệng lại mang theo một nụ cười quen thuộc như những ngày trước kia.
Nam Cung Thiến vừa thả khẩu súng xuống, những người xung quanh đã lập tức vây tới xung quanh.
Một người trong đó đi tới trước người Ngô Duẫn Kỳ, cúi người sờ cổ của anh, nhất thời sửng sốt, ngay sau đó đứng dậy: "Đội trưởng, anh ta đã chết rồi!"
Người mà anh ta vừa mới nói chuyện cùng, chính là một người Trung Quốc, ở cùng một đơn vị bộ đội với Nam Cung Thiến.
"Anh ta đã chết, tôi muốn chôn cất anh ta!" Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm vào thi thể trên đất thản nhiên nói. d.đ.l.q.đ
Người đàn ông kia do dự một chút: "Anh, kiểm tra lại thật tốt một lần nữa." Ngay sau đó quay đầu lại nói với Nam Cung Thiến: "Đi thôi, cô đi theo chúng tôi viết lời khai." Sau đó xoay người rời đi, Nam Cung Thiến không chút do dự, đứng dậy rời đi cùng với anh ta.
Nam Cung Thiến tạm thời làm một bản lời khai ngắn gọn, qua lời nói của người ghi chép thì cô mới biết được, Sophie đã bị bắt.
Biểu hiện của Nam Cung Thiến rất bình tĩnh, cho đến người kiểm tra thi thể của Ngô Duẫn Kỳ đi ra từ trong khu rừng, lòng của cô mới khẽ nhói lên, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của người ghi chép như cũ.
Mãi cho đến khi cô nghe được, người khám nghiệm tử thi nói, tất cả các chứng cứ đã có đầy đủ, và thời gian tử vong chính xác của Ngô Duẫn Kỳ, thì lòng Nam Cung Thiến mới khẽ buông xuống.
Ước chừng hơn 10 phút sau, khi mọi người đang chuẩn bị rút lui khỏi nơi này, thì Nam Cung Thiến đi tới trước mặt người phụ trách: "Anh là người Trung Quốc?"
Người kia gật đầu một cái.
"Tôi tên là Nam Cung Thiến, là bộ đội đặc chủng của quân đội nữ binh, cha tôi là ——" d;đ;l;q;đ
"Cô không cần phải nói những điều này với tôi, tôi đều biết hết rồi, hơn nữa tôi cũng biết cô." Người đàn ông kia nhàn nhạt nói: "Nếu như người kia đã chết rồi, vậy thì chúng tôi sẽ không mang thi thể về nữa, nhưng mà sau đó cô phải đến đồn cảnh sát để làm tiếp một bản lời khai cặn kẽ khác, như vậy thì tôi mới có thể báo cáo với cấp trên được." Ngay sau đó quay đầu lại nói với những người bên cạnh: "Cho cô ấy một chiếc xe!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook