Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
-
Chương 7: Bị ăn đậu hũ!
Chính sự thảo luận xong, kế tiếp hai tên hèn mọn kia tiếp tục nói và làm những chuyện đều có nội dung không chút nghiêm chỉnh.
"Những thứ cô muốn tôi xem chỉ là những thứ này?"
Sau khi xác định không thể nghe trộm thêm được những tin tức quan trọng gì khác, Triển Thất và Văn Nhân Mạc liền rời đi. Ở trên tàng cây đợi cả đêm, lại chỉ được chút tin tức này, Văn Nhân Mạc vừa về tới thư phòng liền chất vấn Triển Thất, anh cứ có cảm giác chuyện tối hôm nay là do Triển Thất cố ý đùa bỡn anh.
Thật ra thì anh hoàn toàn trách lầm Triển Thất, cô cảm thấy rằng buổi tối mình có thể sẽ bị ám sát, cho nên mới tìm một người chết ngụy trang thành bộ dáng của cô nằm ở trên giường. Còn cô đưa Văn Nhân Mạc tới phòng của Lý Đường chủ nghe lén bọn bọn họ nói chuyện hợp tác, nào ngờ, chuyện như thế mà hai tên kia còn có tâm tình làm loại chuyện đó.
"Không phải anh nói cho tôi thời gian ba ngày để điều tra nội gian sao? Hiện tại tôi chỉ dùng một ngày đã tìm ra, hơn nữa, còn tìm cho anh được con cá lớn, như vậy còn không hài lòng?"
Triển Thất không hiểu tại sao Văn Nhân Mạc lại mất hứng, tạo cơ hội cho anh xem miễn phí xuân cung đồ sống, còn chộp được nội gian, đáng lẽ anh nên thỏa mãn mới phải a.
"Nói ra ý tưởng tiếp theo của cô đi!"
Sắc mặt Văn Nhân Mạc nhìn vẫn không tốt, chỉ khi thấy Triển Thất nói tới chuyện nội gian, mới dịu nét mặt xuống.
"Vậy là anh đồng ý hợp tác với tôi?"
Triển Thất cười giống như mèo ăn trộm, cô cũng biết, Văn Nhân Mạc sẽ đáp ứng .
"Mối thù của cô tôi sẽ giúp cô báo thù, tôi cũng sẽ giúp cô ngồi lên vị trí môn chủ Chu Tước môn, nhưng mà bây giờ cô phải ở lại bên cạnh giúp tôi."
"Mối thù của tôi một mình tôi báo thù, chỉ cần đến lúc đó anh giúp tôi một tay là được, những người đã từng tổn thương tôi, có một ngày tôi nhất định sẽ đem bọn họ giẫm ở dưới chân, nghiền thành vũng bùn."
Triển Thất nhớ lại những đau khổ ở kiếp trước của cô, cùng thù hận ở kiếp này, trong mắt lóe ra ánh sáng kiên định, trong chớp nhoáng này dường như cô giống như chim Ưng đang giương cánh ngao du phía chân trời, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, không ai bì nổi đã đả động thật sâu tới Văn Nhân Mạc.
"Được, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ hợp tác để thực hiện những gì chúng ta đang suy nghĩ!"
Văn Nhân Mạc rõ ràng cảm thấy hưng phấn, bên cạnh anh, chỉ còn thiếu nhân tài như vậy.
"Một lời đã định!"
Chiếm được sự tin tưởng của Văn Nhân Mạc, Triển Thất cũng rất vui mừng, bèn đưa tay ra bắt tay Văn Nhân Mạc, tuy nhiên cô đã quên mất, đây không phải là thời hiện đại, không có chuyện bắt tay hợp tác, đặc biệt là không có chuyện một phụ nữ bắt tay một người đàn ông.
Văn Nhân Mạc có chút nghi hoặc nhìn Triển Thất vươn tay phải ra, nhướng mày, sau đó sử dụng bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triển Thất, cảm giác được bàn tay mình bao quanh bàn tay nhỏ bé của cô khiến cho anh cảm thấy không tệ.
Khi bàn tay của Văn Nhân Mạc bắt được tay cô, Triển Thất mới phản ứng được, thời đại này không phải là thời hiện đại, vừa muốn rút tay, nhưng không lấy ra được. Ngược lại còn bị Văn Nhân Mạc cầm chặt hơn, cô rõ ràng nhận thấy được, anh không chỉ cầm tay của cô thôi, mà còn sờ soạng một cái.
"Anh rốt cuộc muốn cầm tới khi nào?"
Triển Thất nổi giận, anh muốn cầm thì cầm thôi, làm gì còn sờ soạng nữa, chẳng trách mọi người đều nói đàn ông đều là loại tham sắc bại hoại.
"Cô chủ động!".
Hiển nhiên tâm tình lúc nàycủa Văn Nhân Mạc không tệ, những tức giận vừa rồi còn chất chứa ở trong lòng đều biến mất không còn chút gì.
Nhìn thấy Văn Nhân Mạc vô sỉ như vậy, trong lòng Triển Thất âm thầm mắng một câu biến thái rồi dùng sức tránh khỏi, xoay người đi về phía phòng mình, vừa đi vừa tiếp tục mắng thầm trong lòng.
"Bang"
Giờ phút này, Văn Nhân Mạc và Triển Thất không hề chú ý tới, ngoài cửa còn có một người. Người này chính là Lý Đại Ngưu mà Văn Nhân Mạc phái đi ra ngoài làm việc, anh ta đã làm xong chuyện mà Văn Nhân Mạc giao cho, sau đó cả đêm quay trở về bẩm báo, nào ngờ gặp được tình huống như thế.
"Bang chủ chưa bao giờ CMN đi tìm phụ nữ, chẳng lẽ Bang chủ thích đàn ông?."
"Không đúng, Bang chủ cũng chưa từng đi tìm đàn ông a, Tam Đương Gia lúc đương thời cũng không gần gũi với Bang chủ như vậy, chẳng lẽ những chuyện các anh em bàn tán sau lưng kia là sự thật? Bang chủ thích thằng nhóc có tên Triển Thất này?"
Sau khi Lý Đại Ngưu nhìn thấy Triển Thất rời đi, cũng quên mất phải vào bẩm báo mọi chuyện với Văn Nhân Mạc, chỉ ngơ ngác sững sờ đi ra ngoài, vừa đi vừa tự hỏi ở trong lòng.
"Đúng rồi, nhất định là cái thằng nhóc nhìn như con gái đó quyến rũ Bang chủ. Không được, mẹ nó, mình nhất định phải hung hăng đánh cho cái thằng nhóc này phải dừng lại, xem nó sau này có còn dám quyến rũ Bang chủ hay không?."
"Những thứ cô muốn tôi xem chỉ là những thứ này?"
Sau khi xác định không thể nghe trộm thêm được những tin tức quan trọng gì khác, Triển Thất và Văn Nhân Mạc liền rời đi. Ở trên tàng cây đợi cả đêm, lại chỉ được chút tin tức này, Văn Nhân Mạc vừa về tới thư phòng liền chất vấn Triển Thất, anh cứ có cảm giác chuyện tối hôm nay là do Triển Thất cố ý đùa bỡn anh.
Thật ra thì anh hoàn toàn trách lầm Triển Thất, cô cảm thấy rằng buổi tối mình có thể sẽ bị ám sát, cho nên mới tìm một người chết ngụy trang thành bộ dáng của cô nằm ở trên giường. Còn cô đưa Văn Nhân Mạc tới phòng của Lý Đường chủ nghe lén bọn bọn họ nói chuyện hợp tác, nào ngờ, chuyện như thế mà hai tên kia còn có tâm tình làm loại chuyện đó.
"Không phải anh nói cho tôi thời gian ba ngày để điều tra nội gian sao? Hiện tại tôi chỉ dùng một ngày đã tìm ra, hơn nữa, còn tìm cho anh được con cá lớn, như vậy còn không hài lòng?"
Triển Thất không hiểu tại sao Văn Nhân Mạc lại mất hứng, tạo cơ hội cho anh xem miễn phí xuân cung đồ sống, còn chộp được nội gian, đáng lẽ anh nên thỏa mãn mới phải a.
"Nói ra ý tưởng tiếp theo của cô đi!"
Sắc mặt Văn Nhân Mạc nhìn vẫn không tốt, chỉ khi thấy Triển Thất nói tới chuyện nội gian, mới dịu nét mặt xuống.
"Vậy là anh đồng ý hợp tác với tôi?"
Triển Thất cười giống như mèo ăn trộm, cô cũng biết, Văn Nhân Mạc sẽ đáp ứng .
"Mối thù của cô tôi sẽ giúp cô báo thù, tôi cũng sẽ giúp cô ngồi lên vị trí môn chủ Chu Tước môn, nhưng mà bây giờ cô phải ở lại bên cạnh giúp tôi."
"Mối thù của tôi một mình tôi báo thù, chỉ cần đến lúc đó anh giúp tôi một tay là được, những người đã từng tổn thương tôi, có một ngày tôi nhất định sẽ đem bọn họ giẫm ở dưới chân, nghiền thành vũng bùn."
Triển Thất nhớ lại những đau khổ ở kiếp trước của cô, cùng thù hận ở kiếp này, trong mắt lóe ra ánh sáng kiên định, trong chớp nhoáng này dường như cô giống như chim Ưng đang giương cánh ngao du phía chân trời, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, không ai bì nổi đã đả động thật sâu tới Văn Nhân Mạc.
"Được, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ hợp tác để thực hiện những gì chúng ta đang suy nghĩ!"
Văn Nhân Mạc rõ ràng cảm thấy hưng phấn, bên cạnh anh, chỉ còn thiếu nhân tài như vậy.
"Một lời đã định!"
Chiếm được sự tin tưởng của Văn Nhân Mạc, Triển Thất cũng rất vui mừng, bèn đưa tay ra bắt tay Văn Nhân Mạc, tuy nhiên cô đã quên mất, đây không phải là thời hiện đại, không có chuyện bắt tay hợp tác, đặc biệt là không có chuyện một phụ nữ bắt tay một người đàn ông.
Văn Nhân Mạc có chút nghi hoặc nhìn Triển Thất vươn tay phải ra, nhướng mày, sau đó sử dụng bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triển Thất, cảm giác được bàn tay mình bao quanh bàn tay nhỏ bé của cô khiến cho anh cảm thấy không tệ.
Khi bàn tay của Văn Nhân Mạc bắt được tay cô, Triển Thất mới phản ứng được, thời đại này không phải là thời hiện đại, vừa muốn rút tay, nhưng không lấy ra được. Ngược lại còn bị Văn Nhân Mạc cầm chặt hơn, cô rõ ràng nhận thấy được, anh không chỉ cầm tay của cô thôi, mà còn sờ soạng một cái.
"Anh rốt cuộc muốn cầm tới khi nào?"
Triển Thất nổi giận, anh muốn cầm thì cầm thôi, làm gì còn sờ soạng nữa, chẳng trách mọi người đều nói đàn ông đều là loại tham sắc bại hoại.
"Cô chủ động!".
Hiển nhiên tâm tình lúc nàycủa Văn Nhân Mạc không tệ, những tức giận vừa rồi còn chất chứa ở trong lòng đều biến mất không còn chút gì.
Nhìn thấy Văn Nhân Mạc vô sỉ như vậy, trong lòng Triển Thất âm thầm mắng một câu biến thái rồi dùng sức tránh khỏi, xoay người đi về phía phòng mình, vừa đi vừa tiếp tục mắng thầm trong lòng.
"Bang"
Giờ phút này, Văn Nhân Mạc và Triển Thất không hề chú ý tới, ngoài cửa còn có một người. Người này chính là Lý Đại Ngưu mà Văn Nhân Mạc phái đi ra ngoài làm việc, anh ta đã làm xong chuyện mà Văn Nhân Mạc giao cho, sau đó cả đêm quay trở về bẩm báo, nào ngờ gặp được tình huống như thế.
"Bang chủ chưa bao giờ CMN đi tìm phụ nữ, chẳng lẽ Bang chủ thích đàn ông?."
"Không đúng, Bang chủ cũng chưa từng đi tìm đàn ông a, Tam Đương Gia lúc đương thời cũng không gần gũi với Bang chủ như vậy, chẳng lẽ những chuyện các anh em bàn tán sau lưng kia là sự thật? Bang chủ thích thằng nhóc có tên Triển Thất này?"
Sau khi Lý Đại Ngưu nhìn thấy Triển Thất rời đi, cũng quên mất phải vào bẩm báo mọi chuyện với Văn Nhân Mạc, chỉ ngơ ngác sững sờ đi ra ngoài, vừa đi vừa tự hỏi ở trong lòng.
"Đúng rồi, nhất định là cái thằng nhóc nhìn như con gái đó quyến rũ Bang chủ. Không được, mẹ nó, mình nhất định phải hung hăng đánh cho cái thằng nhóc này phải dừng lại, xem nó sau này có còn dám quyến rũ Bang chủ hay không?."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook