Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen
-
Chương 5: Thử nghiệm bản lĩnh nhỏ
"Ai, mọi người nói xem, lần tranh tài này ai có thể chiến thắng, người thắng sẽ trực tiếp được ngồi vào chiếc ghế Đường chủ. Bà ngoại ơi! Nếu là lão tử có thể thắng được thì tốt."
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, nghe nói lần tranh tài này là giành giật, thân phận những người giống như chúng ta, ngay cả súng cũng không được sờ qua, chứ đừng nói là đi so tài"
"Lời này của anh cũng không đúng rồi, tôi nghe nói có một thằng nhóc mới tới, nhà hắn làm nghề thợ săn, từ nhỏ đã luyện thành một tay súng thiện xạ, tất cả mọi người mong đợi rất cao vào hắn đấy."
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Triển Thất liền đến Bạch Thành dạo quanh một vòng, trước tiên cô muốn hiểu rõ các thế lực hiện tại của Bạch Thành, điều này sẽ trợ giúp cô mau sớm bắt được nội gian.
Tên nội gian sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, cố tình sau khi Văn Nhân Mạc mất đi tin tức mới có hành động. Trên đường về Văn Nhân Mạc bị mai phục cũng có vấn đề, như vậy có thể nói, rất có thể có người trong bang hợp tác với Bạch Bang, như vậy thì lớn chuyện rồi, có thể còn có người của Bạch Bang nằm vùng trong bang phái này nữa chứ.
Kết quả cuối cùng sau khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc thảo luận chính là, miễn đi chức vụ của Trương Đà chủ và Lý Đà chủ, lợi dụng phương thức so tài bắn súng để tuyển ra hai người mới.
Nếu như giữa hai người bọn họ có một người là nội gian, như vậy người tới nằm vùng nhất định sẽ thắng để có được chiếc ghế Đường chủ, vậy thì bọn họ dễ dàng làm việc hơn, nếu như không, vậy thì chọn một người có năng lực ngồi lên chiếc ghế Đường chủ này.
Nghe được câu chuyện của mấy người này, kết quả hiển nhiên giống y như cô đã nghĩ tới, người của Bạch Bang quả nhiên đã trà trộn vào đây, cái người kia trong miệng bọn họ hết sức khả nghi.
Trong lúc vô tình nghe được tin tức này đối với cô mà nói rất hữu ích, hiện tại cô chỉ còn thời gian là hai ngày, phải mau sớm đem chuyện này giải quyết cho xong, đã có manh mối, như vậy cuộc tranh tài càng sớm tiến hành càng tốt.
Xế chiều hôm đó, thời tiết cực kỳ sáng sủa.
Triển Thất chỉ cần một buổi sáng đã bố trí xong trường thi, cuộc tranh tài chia làm hai vòng, vòng đầu là đấu vòng loại, tất cả mọi người có thể báo danh, mục tiêu là bắn trúng mười viên đá to bằng nắm tay với khoảng cách 50m, sau đó lựa ra năm người có tỉ lệ bắn chính xác nhất lọt vào vòng thứ hai, người thắng cuối cùng sẽ được ngồi lên chiếc ghế của Đường chủ.
Người báo danh không ít, có chừng trên dưới một trăm người. Nên biết vào thời điểm này, có thể sử dụng súng, cũng được coi là có tên tuổi rồi, bang chúng khác cũng chỉ dừng lại ở sử dụng đao mà thôi, như vậy có thể thấy được, thế lực Diễm bang lớn đến bao nhiêu.
"Vương Đại Xuyên, bắn trúng năm viên đá!"
"Trương Kiệt, bắn trúng ba viên đá!"
. . . . . .
Cự ly 50m, đối với loại vũ khí ở niên đại này, để bắn được xa như vậy, có thể nói là cũng có một chút năng lực.
"Thạch Lỗi, bắn trúng tám viên!"
Ồn ào……
Đám người trở nên sôi trào, nên biết mười mấy người dự thi trước mặt, nhiều nhất là chỉ trúng năm viên, nhưng có người ngay lập tức đã bắn trúng tám viên.
Triển Thất không khỏi liếc nhìn thêm một chút, đối mặt với những thảo luận của mọi người, anh ta cũng không cho thấy tâm trạng hưng phấn hoặc hả hê, sau khi biết kết quả thì im lặng lui sang một bên, từ đầu đến cuối vẻ mặt không một chút biểu hiện gì.
Người này hiển nhiên không phải là tay súng thiện xạ mà bọn họ nói tới, trầm ổn như thế, làm việc sẽ phải cẩn thận hơn mới đúng, sẽ không để cho Triển Thất bắt được cái đuôi. Cũng không biết thân phận người này như thế nào, nếu không có vấn đề, có thể nói với Văn Nhân Mạc đây là một người tài có thể sử dụng.
"Vương Hoàng, trúng chín viên vào mục tiêu!"
Triển Thất đang suy nghĩ về thân phận của Thạch Lỗi, lúc này lại nghe được có người bắn trúng mục tiêu chín viên, bèn tập trung nhìn, đó là một người đàn ông ước chừng khoảng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, lúc này vẻ mặt đang hả hê hướng về phía Lý Đường chủ nháy mắt, trong lúc lơ đãng dùng đầu lưỡi liếm vào nòng súng trong tay.
Sau khi quan sát, Triển Thất khẳng định, người này chính là người của Bạch Bang tới nằm vùng, hơn nữa đại khái có thể đoán được thân phận của người đó, xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị, nếu đối phương muốn chơi đùa, như vậy cô liền cùng bọn họ vui đùa một chút.
Về sau kết quả cuộc tranh tài phần lớn đều giống như nhau, tốt nhất cũng chỉ bắn trúng sáu viên đá. Trong đám người đã có người bắt đầu nịnh bợ Thạch Lỗi và Vương Hoàng. Theo kết quả cuộc đấu súng, cho tới bây giờ, thì người thắng cuộc lần này nhất định là hai người bọn họ rồi, người đứng nhất sẽ thay vị trí của Đường chủ, người đứng nhì sẽ thay vị trí của Đà chủ, mặc kệ Đường chủ cũng tốt, Đà chủ cũng được, thì đó cũng là tầng lớp có vai vế trong bang, bây giờ nịnh bợ, về sau có khả năng sẽ là thân tín, tiền đồ cũng sẽ rộng mở a.
"Hôm nay cuộc đấu súng vòng loại đã kết thúc, hiện tại tôi tuyên bố năm người tiến vào vòng đấu bán kết."
Khi tuyển thủ ghi danh cuối cùng cũng thi xong, một người đàn ông trung niên chịu trách nhiệm chủ trì cuộc so tài tuyên bố
"Từ từ, Tôi còn chưa có thi, cuộc tranh tài sao có thể kết thúc!"
Đúng vào thời điểm người chủ trì sắp sửa tuyên bố kết quả cuộc tranh tài thì cô đi tới, mới đầu thật sự cô cũng không muốn tham dự, nhưng nhìn sau khi thấy kết quả cuộc tranh tài hôm nay cô bèn thay đổi ý nghĩ. Nếu như cô thắng, có thể sẽ có thu hoạch lớn hơn.
"Cái gì, cậu cũng muốn tham gia, nói đùa sao, nhìn bộ dáng của cậu giống như có thể tranh tài được sao?"
"Đúng vậy a, cũng đừng có một viên cũng không bắn trúng thì thật mất thể diện!"
. . . . . .
Triển Thất trong trang phục giả trai nên cảm giác rất nhỏ bé, giống như một cậu bé chừng mười bốn mười lăm tuổi, cái tuổi này cầm súng còn chưa xong, còn vọng tưởng tham gia tranh tài cái gì, phần lớn trong suy nghĩ của những người có mặt ở đây đều cảm thấy cô không biết lượng sức.
Đối với sự hoài nghi của mọi người, Triển Thất chỉ cười, muốn chận miệng của những người này lại, chỉ có thể dùng thực lực để chứng minh.
Khi Triển Thất móc khẩu súng lục ra, thì Thạch Lỗi từ đầu đến cuối vẫn không có vẻ mặt gì lại thoáng qua trong mắt một tia kinh ngạc.
Súng của cô là do Văn Nhân Mạc cho, khi cô nói với anh muốn có một khẩu súng, anh liền kêu người tìm cho cô khẩu này. Kiếp trước Triển Thất được đại ca xã hội đen nuôi lớn, đối với súng ống cũng đã nghiên cứu rất sâu, Văn Nhân Mạc cho cô khẩu súng này, rõ ràng khác biệt hoàn toàn với những khẩu súng đang lưu hành khác. Với trình độ hiểu biết về súng của cô, điều này không khỏi khiến cho Văn Nhân Mạc đối với thân phận thật sự của Triển Thất càng thêm tò mò.
Pằng, Pằng, Pằng. . . . . .
Mười tiếng súng vang lên, khi tiếng vang cuối cùng kết thúc, mọi người có mặt tại hiện trường giống như là bị đông kết lại, tất cả đều trở nên ngây ngốc, mà Thạch Lỗi trước sau vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Mười…., mười viên, toàn bộ mười viên đều trúng mục tiêu!"
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, nghe nói lần tranh tài này là giành giật, thân phận những người giống như chúng ta, ngay cả súng cũng không được sờ qua, chứ đừng nói là đi so tài"
"Lời này của anh cũng không đúng rồi, tôi nghe nói có một thằng nhóc mới tới, nhà hắn làm nghề thợ săn, từ nhỏ đã luyện thành một tay súng thiện xạ, tất cả mọi người mong đợi rất cao vào hắn đấy."
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Triển Thất liền đến Bạch Thành dạo quanh một vòng, trước tiên cô muốn hiểu rõ các thế lực hiện tại của Bạch Thành, điều này sẽ trợ giúp cô mau sớm bắt được nội gian.
Tên nội gian sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, cố tình sau khi Văn Nhân Mạc mất đi tin tức mới có hành động. Trên đường về Văn Nhân Mạc bị mai phục cũng có vấn đề, như vậy có thể nói, rất có thể có người trong bang hợp tác với Bạch Bang, như vậy thì lớn chuyện rồi, có thể còn có người của Bạch Bang nằm vùng trong bang phái này nữa chứ.
Kết quả cuối cùng sau khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc thảo luận chính là, miễn đi chức vụ của Trương Đà chủ và Lý Đà chủ, lợi dụng phương thức so tài bắn súng để tuyển ra hai người mới.
Nếu như giữa hai người bọn họ có một người là nội gian, như vậy người tới nằm vùng nhất định sẽ thắng để có được chiếc ghế Đường chủ, vậy thì bọn họ dễ dàng làm việc hơn, nếu như không, vậy thì chọn một người có năng lực ngồi lên chiếc ghế Đường chủ này.
Nghe được câu chuyện của mấy người này, kết quả hiển nhiên giống y như cô đã nghĩ tới, người của Bạch Bang quả nhiên đã trà trộn vào đây, cái người kia trong miệng bọn họ hết sức khả nghi.
Trong lúc vô tình nghe được tin tức này đối với cô mà nói rất hữu ích, hiện tại cô chỉ còn thời gian là hai ngày, phải mau sớm đem chuyện này giải quyết cho xong, đã có manh mối, như vậy cuộc tranh tài càng sớm tiến hành càng tốt.
Xế chiều hôm đó, thời tiết cực kỳ sáng sủa.
Triển Thất chỉ cần một buổi sáng đã bố trí xong trường thi, cuộc tranh tài chia làm hai vòng, vòng đầu là đấu vòng loại, tất cả mọi người có thể báo danh, mục tiêu là bắn trúng mười viên đá to bằng nắm tay với khoảng cách 50m, sau đó lựa ra năm người có tỉ lệ bắn chính xác nhất lọt vào vòng thứ hai, người thắng cuối cùng sẽ được ngồi lên chiếc ghế của Đường chủ.
Người báo danh không ít, có chừng trên dưới một trăm người. Nên biết vào thời điểm này, có thể sử dụng súng, cũng được coi là có tên tuổi rồi, bang chúng khác cũng chỉ dừng lại ở sử dụng đao mà thôi, như vậy có thể thấy được, thế lực Diễm bang lớn đến bao nhiêu.
"Vương Đại Xuyên, bắn trúng năm viên đá!"
"Trương Kiệt, bắn trúng ba viên đá!"
. . . . . .
Cự ly 50m, đối với loại vũ khí ở niên đại này, để bắn được xa như vậy, có thể nói là cũng có một chút năng lực.
"Thạch Lỗi, bắn trúng tám viên!"
Ồn ào……
Đám người trở nên sôi trào, nên biết mười mấy người dự thi trước mặt, nhiều nhất là chỉ trúng năm viên, nhưng có người ngay lập tức đã bắn trúng tám viên.
Triển Thất không khỏi liếc nhìn thêm một chút, đối mặt với những thảo luận của mọi người, anh ta cũng không cho thấy tâm trạng hưng phấn hoặc hả hê, sau khi biết kết quả thì im lặng lui sang một bên, từ đầu đến cuối vẻ mặt không một chút biểu hiện gì.
Người này hiển nhiên không phải là tay súng thiện xạ mà bọn họ nói tới, trầm ổn như thế, làm việc sẽ phải cẩn thận hơn mới đúng, sẽ không để cho Triển Thất bắt được cái đuôi. Cũng không biết thân phận người này như thế nào, nếu không có vấn đề, có thể nói với Văn Nhân Mạc đây là một người tài có thể sử dụng.
"Vương Hoàng, trúng chín viên vào mục tiêu!"
Triển Thất đang suy nghĩ về thân phận của Thạch Lỗi, lúc này lại nghe được có người bắn trúng mục tiêu chín viên, bèn tập trung nhìn, đó là một người đàn ông ước chừng khoảng ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, lúc này vẻ mặt đang hả hê hướng về phía Lý Đường chủ nháy mắt, trong lúc lơ đãng dùng đầu lưỡi liếm vào nòng súng trong tay.
Sau khi quan sát, Triển Thất khẳng định, người này chính là người của Bạch Bang tới nằm vùng, hơn nữa đại khái có thể đoán được thân phận của người đó, xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị, nếu đối phương muốn chơi đùa, như vậy cô liền cùng bọn họ vui đùa một chút.
Về sau kết quả cuộc tranh tài phần lớn đều giống như nhau, tốt nhất cũng chỉ bắn trúng sáu viên đá. Trong đám người đã có người bắt đầu nịnh bợ Thạch Lỗi và Vương Hoàng. Theo kết quả cuộc đấu súng, cho tới bây giờ, thì người thắng cuộc lần này nhất định là hai người bọn họ rồi, người đứng nhất sẽ thay vị trí của Đường chủ, người đứng nhì sẽ thay vị trí của Đà chủ, mặc kệ Đường chủ cũng tốt, Đà chủ cũng được, thì đó cũng là tầng lớp có vai vế trong bang, bây giờ nịnh bợ, về sau có khả năng sẽ là thân tín, tiền đồ cũng sẽ rộng mở a.
"Hôm nay cuộc đấu súng vòng loại đã kết thúc, hiện tại tôi tuyên bố năm người tiến vào vòng đấu bán kết."
Khi tuyển thủ ghi danh cuối cùng cũng thi xong, một người đàn ông trung niên chịu trách nhiệm chủ trì cuộc so tài tuyên bố
"Từ từ, Tôi còn chưa có thi, cuộc tranh tài sao có thể kết thúc!"
Đúng vào thời điểm người chủ trì sắp sửa tuyên bố kết quả cuộc tranh tài thì cô đi tới, mới đầu thật sự cô cũng không muốn tham dự, nhưng nhìn sau khi thấy kết quả cuộc tranh tài hôm nay cô bèn thay đổi ý nghĩ. Nếu như cô thắng, có thể sẽ có thu hoạch lớn hơn.
"Cái gì, cậu cũng muốn tham gia, nói đùa sao, nhìn bộ dáng của cậu giống như có thể tranh tài được sao?"
"Đúng vậy a, cũng đừng có một viên cũng không bắn trúng thì thật mất thể diện!"
. . . . . .
Triển Thất trong trang phục giả trai nên cảm giác rất nhỏ bé, giống như một cậu bé chừng mười bốn mười lăm tuổi, cái tuổi này cầm súng còn chưa xong, còn vọng tưởng tham gia tranh tài cái gì, phần lớn trong suy nghĩ của những người có mặt ở đây đều cảm thấy cô không biết lượng sức.
Đối với sự hoài nghi của mọi người, Triển Thất chỉ cười, muốn chận miệng của những người này lại, chỉ có thể dùng thực lực để chứng minh.
Khi Triển Thất móc khẩu súng lục ra, thì Thạch Lỗi từ đầu đến cuối vẫn không có vẻ mặt gì lại thoáng qua trong mắt một tia kinh ngạc.
Súng của cô là do Văn Nhân Mạc cho, khi cô nói với anh muốn có một khẩu súng, anh liền kêu người tìm cho cô khẩu này. Kiếp trước Triển Thất được đại ca xã hội đen nuôi lớn, đối với súng ống cũng đã nghiên cứu rất sâu, Văn Nhân Mạc cho cô khẩu súng này, rõ ràng khác biệt hoàn toàn với những khẩu súng đang lưu hành khác. Với trình độ hiểu biết về súng của cô, điều này không khỏi khiến cho Văn Nhân Mạc đối với thân phận thật sự của Triển Thất càng thêm tò mò.
Pằng, Pằng, Pằng. . . . . .
Mười tiếng súng vang lên, khi tiếng vang cuối cùng kết thúc, mọi người có mặt tại hiện trường giống như là bị đông kết lại, tất cả đều trở nên ngây ngốc, mà Thạch Lỗi trước sau vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Mười…., mười viên, toàn bộ mười viên đều trúng mục tiêu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook