2134.

Ánh mắt Long Dạ Tước xẹt qua nỗi lo lắng, xem ra ngữ khí của hai nhóc tì này giống hệt mami của chúng rồi, đây là những đứa con mà cô ta nuôi dạy ra đây sao? Đánh người rồi, có lý rồi sao, còn sống chết không thừa nhận nữa?

“Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ngoan, các con đi chơi đi!” Tô Lạc Lạc cảm thấy chuyện này không thể để bọn trẻ can dự.

“Tô Lạc Lạc, xem ra tôi phải cân nhắc cẩn thận việc cô ở chung với con của tôi rồi, nếu hôm nay cô không nhận lỗi, tôi chỉ có thể mời cô rời khỏi nhà tôi thôi.” Giọng Long Dạ Tước lạnh lùng.

Vốn dĩ Tô Lạc Lạc có tức giận, bây giờ thì cô càng giận đến mắt đỏ hoe, cô chỉ có thể nhận mình xui xẻo, ai bảo bọn họ là một cặp cơ chứ? Cho là cô không đánh Tô Ngữ Phù thì anh ta cũng sẽ bảo vệ cô ta thôi.

“Ba à, ba không thể đuổi mami đi, con không cho phép ba đuổi mami đi.”

“Tiểu Hinh, đi thôi, chúng ta đi dọn dẹp hành lý, chúng ta đi cùng mami.” Tô Tiểu Sâm nhìn em gái nói.

Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to long lanh nước sắp khóc nhìn anh hai, lại nhìn ba, cuối cùng, bé con dùng sức gật đầu thật mạnh, “Được thôi, anh hai, chúng ta đi cùng mami.”

Kế bên, khuôn mặt của tên nào đó sắp giận đến nổ tung, anh ta đột nhiên quay về hướng ba người hầu đứng ở phía sau nói, “Dẫn bọn trẻ vào phòng của tôi, không cho chúng xuống lầu.”

Ba cô người hầu tức khắc bước đến, Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh dù gì cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi hơn, lập tức bị người hầu vừa dỗ vừa ép, bế lên, “Tiểu thiếu gia ngoan nào.”

“Buông tôi ra, các người buông tôi ra, tôi muốn mami!” Tô Tiểu Sâm dùng sức đạp chân, giãy nãy muốn đi xuống.

“Mami….” Tô Tiểu Hinh lập tức khóc òa lên, đưa tay ra, không đồng ý bị bế đi.

Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con bị Long Dạ Tước cưỡng chế bế đi như vậy, trong đôi mắt quật cường của cô cuối cùng cũng chảy ra hai hàng nước mắt phẫn nộ, cô nhìn trừng Long Dạ Tước, “Tôi có thể đi, xin anh đừng làm tổn thương con tôi.”

“Cô yên tâm, Dạ Tước yêu thương bọn trẻ thế nào cô không thấy sao? Chẳng qua là vì bọn nhóc không hiểu chuyện nên Dạ Tước mới phải làm như thế.” Tô Ngữ Phù ở bên cạnh nói hùa vào.

Tô Lạc Lạc bị Tô Ngữ Phù chọc tức đến mức thực sự muốn đánh người rồi, cô nghiến răng hét lớn, “Cô câm miệng cho tôi!”

Long Dạ Tước nhìn cô đầy phẫn nộ, “Tô Lạc Lạc, cô có thể rời khỏi nhà tôi rồi, không có sự cho phép của tôi, cô không được phép gặp bọn trẻ.”

Tô Lạc Lạc trong phút chốc giận đến muốn khóc, cô không nên dọn đến ở chung với anh ta, càng không nên giao bọn trẻ cho anh, cô hối hận vô cùng.

Được thôi, tôi sẽ đi, nhưng tôi không cho phép anh giao người phụ nữ này nuôi dưỡng và chăm sóc con tôi.” Tô Lạc Lạc phẫn nộ chỉ vào Tô Ngữ Phù.

“Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con của Dạ Tước thật tốt.” Tô Ngữ Phù cứ phải nói ra.

Long Dạ Tước nhìn về phía một người hầu còn đang đứng bên cạnh, “Thím Lý, phiền thím tiễn cô ta ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”

Tô Lạc Lạc nghiến răng nói, “Tôi lấy đồ của tôi rồi sẽ đi.”

Cô phóng ào về phòng, chỉ thấy bên trong phòng ngủ của Long Dạ Tước vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của bọn trẻ, đau đến nát ruột nát gan, cô lập tức bụm miệng lại khóc nức nở, cô không muốn rời khỏi bọn trẻ.

Cô đi đến trước cửa, nhìn chừng cánh cửa mà nói, “Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, mami đi tìm dì Thấm Thấm, các con đừng khóc, đợi mami quay về.”

“Mami, đừng đi, đừng đi mà….” Phía sau cửa, Tiểu Hinh vừa khóc vừa đập cửa.

“Không khóc không khóc nữa, mami không phải không cần các con, mami rất nhanh thôi sẽ lại quay về mà, nhé? Tiểu Sâm, chăm sóc em gái.”

Nói xong, Tô Lạc Lạc nén nỗi đau, xuống lầu, Tô Ngữ Phù lúc này đang ngồi với vẻ uất ức ở phòng khách, nhìn thấy cô bước xuống, đáy mắt cô ta lập tức lướt qua tia đắc ý, nhưng miệng thì lại giả vờ rộng lượng nói, “Cô yên tâm đi! Tôi sẽ tha thứ cho cô, tôi cũng sẽ chăm sóc con của cô.”

“Cô không được phép đụng đến bọn trẻ.” Tô Lạc Lạc nắm chặt nắm tay cảnh cáo.

“Tối nay tôi sẽ ở lại, cùng Dạ Tước chăm sóc bọn nhóc.” Xem thêm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương