21196.“Nếu đã vậy thì từ nay về sau Lạc Lạc và người nhà họ Tô các người không có bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa, cũng mong các người đừng đến làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa.” Long Dạ Tước nói câu này xong, anh rất tự nhiên nắm lấy tay Tô Lạc Lạc, “Chúng ta đi thôi.”

Tô Lạc Lạc cũng không muốn ở lại lâu thêm, cô quay người theo Long Dạ Tước ra cửa, Tô Ngữ Phù ở sau lưng đố kỵ đến khóe mắt đỏ cả lên, lúc này, Tô Lạc Lạc đã không phải là người nhà họ Tô nữa, vậy cô sẽ là người của Long Dạ Tước rồi.

Tô Vỹ Khâm nhìn vợ nói, “Sau này các người cũng không được phép gây khó dễ với nó nữa, đặc biệt là Ngữ Phù, con phải an phận rồi đó, không được gây chuyện nữa.”

“Hứ!” Tô Ngữ Phù không cam tâm.

Uông Nguyệt Dung cũng không thấy dễ chịu gì, Tô Lạc Lạc không phải con nhà họ Tô, nhưng chuyện chồng bà ngày trước ngoại tình là thật.

Bây giờ chỉ hơn hai giờ rưỡi thôi, Long Dạ Tước nắm tay Tô Lạc Lạc đi ra, cô cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thoát ly mọi quan hệ với nhà họ Tô khiến cô cảm thấy hoàn toàn thả lỏng.

“Em muốn tìm người thân thật sự của em không? Chỉ cần em muốn, anh có thể giúp em điều tra ra câu chuyện thân phận của em.” Long Dạ Tước hỏi cô.

Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu nói, “Không điều tra nữa, em cứ sống như vậy thôi! Dù gì em nghĩ em cũng là đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu không mẹ em cũng không nhặt em về nuôi rồi.”

Tim Long Dạ Tước nhói nhẹ, nhìn thấy cô vẫn cười ra được, nhưng tim anh lại đau cực.

“Được rồi, sau này anh sẽ là người nhà em.” Long Dạ Tước mở miệng với giọng trầm thấp.

Tim Tô Lạc Lạc như ngừng đập hết một giây, nhìn anh, cả một lúc lâu vẫn không nói nên lời, cô nhớ ra lâu lắm không gặp Hạ Thấm rồi, nói với anh, “Một lát em hẹn bạn đi uống trà.”

“Bạn em ở đâu? Anh đưa em qua đó.” Long Dạ Tước không yên tâm để một mình cô ngồi taxi đi, lần trước chen chúc một lần xe buýt thôi mà cũng mất điện thoại được mà.

Lỡ như làm mất bản thân cô thì biết phải làm sao.

Tô Lạc Lạc chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Thấm, biết cô bạn đang ở phòng làm việc, cô biết địa chỉ, chỉ đường cho Long Dạ Tước dẫn cô đi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, đến dưới lầu văn phòng của Hạ Thấm, Tô Lạc Lạc bước xuống xe, vẫy tay tạm biệt Long Dạ Tước, “Anh về đi! Chiều đón các con rồi mình liên lạc.”

Long Dạ Tước gật đầu, Tô Lạc Lạc gọi cho Hạ Thấm, cô bạn nhanh chóng xuất hiện, mái đầu ngắn gọn gàng của cô làm cho cả người nổi lên khí chất thời thượng, hơn nữa Hạ Thấm cũng được tính là người đẹp vô cùng có cá tính nữa!

“Nha đầu thối này dạo này bận yêu đương, không thèm tìm tớ luôn rồi.” Hạ Thấm vừa xuất hiện là bắt đầu ca thán.

“Tớ yêu đương hồi nào đâu?” Tô Lạc Lạc buồn cười hỏi ngược lại.

“Coi mặt cậu kìa, càng ngày càng đẹp ra đó, tớ biết chắc là đang hẹn hò rồi.”

“Đừng đoán mò nữa, không có chuyện đó, đi thôi, chúng ta đến quán cà phê gần đây ngồi một chút nào! Tớ có chuyện muốn nói cậu biết.”

Hạ Thấm bắt đầu tò mò, dẫn cô đến quán cà phê gần đó, sau khi gọi món xong, Tô Lạc Lạc nói ra chuyện về thân phận mình.

Và Hạ Thấm cảm thấy vui mừng cho cô, “Trời đất! Đây đúng là tin tốt mà! Cậu không phải người nhà họ Tô, sau này cậu và nhà họ Tô sẽ không có chút quan hệ gì nữa.”

“Ừ! Không có rồi, sau này họ là họ, tớ là tớ.”

“Vậy thì tốt quá rồi, chuyện này đối với cậu là chuyện vui đó!” Hạ Thấm cười nói.

“Nói chuyện của cậu đi! Gần đây có quen bạn trai chưa?”

“Tớ á, làm gì có thời gian, lần trước tớ nói với cậu về show diễn đó, tớ sắp bận sắp chết rồi này, làm gì còn thời gian hẹn hò chứ? Bóng của bạn trai cũng không thấy.”

“Có phải cậu yêu cầu cao quá không.”

“Tớ còn có yêu cầu gì? Đàn ông, còn sống là được rồi.”

Tô Lạc Lạc không kìm được cười phụt ra, “Cậu như vậy là quá không có tiêu chuẩn rồi!”

“Ài, không nói nữa, tớ hình như bị cậu truyền nhiễm rồi, không có hứng thú với đàn ông nữa.”

“Nói thực thì cậu hình như cũng chưa từng yêu đương qua một lần nghiêm túc phải không!” Tô Lạc Lạc cười.

“Tớ như vậy là bảo toàn thực lực, đợi tớ gặp được chân mệnh thiên tử đi, tớ sẽ dũng cảm thiến lên, cho anh ấy thấy được điểm tốt đẹp nhất của tớ.” Hạ Thấm vừa nói, vừa ôm mặt, “Cũng không biết chân mệnh thiên tử của tớ ở đâu! Anh ấy trông như thế nào.”

“Nói không chừng là một anh chàng đẹp trai.”

“Cậu tưởng tớ có may mắn như cậu à! Ngay cả Long Dạ Tước cũng bị cậu chinh phục rồi, tớ chỉ mong có được một người đàn ông ấm áp hiền hòa là được.”

“Ai biết được cơ chứ? Nói không chừng ông trời ban cho cậu một anh chàng cao lớn giàu có lại đẹp trai thì sao!”

“Vậy tớ nằm mơ cũng sẽ cười xỉu thôi.” Hạ Thấm đâu dám mơ tưởng chuyện như thế, cô bây giờ chỉ là một nhà thiết kế bình thường, hơn nữa, đa số thời gian còn làm công việc tạp vụ, bây giờ, ước mơ của cô là có một ngày quần áo mà cô thiết kế ra có thể tổ chức một show trình diễn thời trang là được rồi.

“Ài dà! Cậu và Dạ Trạch Hạo thế nào rồi? Có liên hệ không?”

“À! Sẽ liên hệ, tớ và anh ta thành bạn tốt rồi.” Nói xong, Tô Lạc Lạc trợn to mắt, “Thảm rồi, tối qua tớ đồng ý sẽ nấu cơm cho anh ta, vậy mà tớ lại quên mất.”

Tô Lạc Lạc gõ mạnh vào đầu, sau đó cầm điện thoại gọi cho Dạ Trạch Hạo.

“A lô!” Giọng của Dạ Trạch Hạo truyền đến.

“Dạ Trạch Hạo, xin lỗi nhé! Hôm nay tôi có việc ra ngoài, anh có ở nhà không?”

“Không có, vừa đúng lúc tôi có việc, bữa sau vậy!”

“Được thôi, vậy bữa sau, bữa sau tôi nhất định đến nhà anh.”

“Ừ! Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi ở cùng với bạn.”

“Được thôi! Tôi cũng đang bận, bye!” Dạ Trạch Hạo cúp điện thoại trước.

Hạ Thấm dùng khuôn mặt ngưỡng mộ ghen tị hận để nhìn cô, “Cậu xem cậu kìa, lúc nào gọi cho Dạ Trạch Hạo cũng được, cậu quả là có phúc phần quá mà.”

“Tớ và anh ấy bây giờ thật sự chỉ là bạn tốt thôi.” Tô Lạc Lạc cười, có chút đắc ý, “Dạ Trạch Hạo là một người rất tốt, tớ hi vọng anh ta có thể vui vẻ mỗi ngày.”

“Tiến triển giữa cậu và Long Dạ Tước như thế nào rồi?”

“Thì thế đó!” Tô Lạc Lạc hơi đỏ mặt, nghĩ đến chuyện tối qua cô uống say, thật mắc cỡ.

Hạ Thấm nhại lại câu nói của cô, “Thì thế đó! Thì vậy đó! Chị hai! Nói rõ chút được không!”

“Được thôi! Cư xử với nhau cũng hòa đồng, tôn trọng nhau, không ảnh hưởng gì đến nhau.” Tô Lạc Lạc trả lời.

“Vậy có khả năng sau này phát triển thành người yêu không? Bây giờ Tô Vỹ Khâm cũng không phải ba cậu, cậu hoàn toàn có thể thay đổi ánh nhìn với anh ta rồi.”

Tô Lạc Lạc ngẫm nghĩ rồi nói, “Đúng là vậy thật, bây giờ cái nhìn của tớ với Long Dạ Tước đã thay đổi rồi.”

“Vậy là đúng rồi đó! Thật ra đàn ông cũng không phải tất cả đều xấu đâu, ít ra Long Dạ Tước là thế, cầm lồng đèn đi soi cũng tìm không ra đó, cậu không lấy, cả đám con gái xếp hàng đợi đến lượt kìa!”

Tô Lạc Lạc cười ha hả, “Có tốt như cậu nói không?”

“Đương nhiên, phụ nữ trong công ty tớ bình thường không có việc gì làm thì đều tám chuyện của anh ta cả! Đều mơ mộng khi nào được anh chú ý, đại loại thế, cậu không biết chứng hoang tưởng của con người thời nay nghiêm trọng đến thế nào đâu.”

Tô Lạc Lạc có chút cạn lời chớp chớp đôi mắt, “Thật sao?” “Lừa cậu làm gì!” Xem thêm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương