21186.

Long Dạ Tước đưa Tô Lạc Lạc đến một tiệm hoa, mua một bó hoa cẩm chướng tươi rồi xe lái về phía nghĩa địa.

Xe cũng chỉ được đậu ở bãi đậu xe, để leo lên được chỗ nghĩa trang thì còn phải đi một quãng đường nữa, Tô Lạc Lạc xuống xe, tay cô ôm bó hoa, Long Dạ Tước bước tới rồi bế hẳn cô lên.

"Anh để tôi xuống đi được rồi!" Tô Lạc Lạc không muốn làm phiền anh, hơn nữa lần này lại là leo lên sườn núi, chắc chắn rất là mệt.

"Ở yên đó không được cử động." Thần thái của Long Dạ Tước rất ung dung, bế cô dậy không tốn sức lực nào, ngược lại có hơi tức giận, bình thường cũng đâu cho cô ấy ăn không ít đồ bổ dưỡng, sao lại không thấy có chút da chút thịt gì cả?

Trong lòng Tô Lạc Lạc thật sự thấy áy náy! Điều này cũng làm cho ánh mắt cô không khỏi nhìn khuôn mặt người đàn ông, ở góc độ của cô có thể thấy được khuôn mặt nghiêng đẹp trai của anh, hơn nữa, cơ thể cô cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông này, cái ôm thật chặt của anh mang hơi ấm nóng bỏng.

Vẻ mặt của Tô Lạc Lạc liền ửng lên sắc đỏ khó lòng thấy được một cách không tự chủ.

Chỉ tính riêng khí chất và ngoại hình thôi thì không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này toát lên sức hấp dẫn chết người, căn bản là không thể chê vào đâu được, nếu không phải từ nhỏ cô có một người cha vô tình lạnh lùng, có thể trái tim cô đã không có cảm giác bài xích anh mãnh liệt đến vậy. Nhưng cái đêm ác ma đó càng làm cô mỗi lần nghĩ đến chuyện thân mật vơi đàn ông là chịu không nổi mà run rẩy cả người, thật ra, Long Dạ Tước yêu con ít, về điểm này đã làm cô cảm thấy rất hài lòng và rất cảm động, còn đến hôm nay, cô mới phát hiện, tuy rằng bình thường rất nhiều khi anh cũng rất đáng ghét, nhưng, có đôi khi anh lại lộ vẻ ôn hòa tốt bụng.

Lúc này đây, cô đối với anh là sự cảm kích, nếu hai người họ có thể sống hòa thuận như vậy, kính trọng đối phương như thế sống cả đời, thật ra cô thấy cũng được.

"Đi bên nào?" Long Dạ Tước đột nhiên cúi đầu xuống hỏi, ánh mắt sâu không đáy của anh nhìn ánh mắt đầy tâm sự của cô.

Tô Lạc Lạc liền thoáng qua vẻ bối rối, cô cắn lấy môi, chỉ về một phía, "Bên này." Long Dạ Tước tiếp tục ôm cô đưa về một phía nghĩa địa, Tô Lạc Lạc cảm thấy lồng ngực anh vẫn có chút thở hổn hển, bế cô đi một quãng đường dài vậy, cô có ốm cách mấy đì cũng phải bốn mươi lăm kg, bây giờ cô ôm con trai con gái đi một quãng đường thôi cũng đã mất sức lắm rồi, huống chi bị anh bế đi một quãng xa vậy.

"Anh để tôi xuống đi! Sắp tới rồi." Tô Lạc Lạc không đành lòng để anh bế đi xa vậy nữa.

"Nói tôi biết ở đâu là được rồi." Long Dạ Tước không trả lời. Tô Lạc Lạc đành chỉ về phía cách đó khoảng mười mấy mét, Long Dạ Tước bế cô đến thẳng trước mộ của mẹ cô rồi đặt cô xuống, Tô Lạc Lạc nhìn bó hoa đặt đước mộ mẹ cô đã khô héo chỉ còn lại cành, cô nghĩ, những đóa hoa xinh đẹp đó có phải đã theo mẹ cô về thế giới bên kia không?

Mẹ cô rất thích hoa cẩm chướng, chỉ là lúc còn sống, họ không có tiền mua, cứ một khoảng thời gian, mẹ cô đều chỉ mua một cành về, còn bây giờ, cô đã đem cả bó hoa bự đến đây, cô hy vọng mẹ cô ở thế giới bên ấy có thể thấy được.

"Mẹ … con tới thăm mẹ đây." Tô Lạc Lạc bước từng bước tập tễnh về bia mộ ở phía trước. Long Dạ Tước đưa tay muốn đỡ cô, nhưng cũng thu tay về, thấy dáng vẻ người phụ nữ có chút mờ trên bia mộ đó, trước đây anh từng điều tra về thông tin của cô, cũng tìm được tấm hình của mẹ cô, mẹ của cô tuy lúc còn trẻ cũng là một người đẹp, nhưng đúng thật là không có điểm gì giống Tô Lạc Lạc cả.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sống rất tốt, bọn trẻ cũng rất tốt, mẹ yên nghỉ đi ạ!" Tô Lạc Lạc nhìn bia mộ của mẹ nói, nước mắt cô trào ra một cách không chủ, thấy tấm hình đã tàn phai của mẹ, dường như cô thấy được cả cuộc đời của mẹ, một cuộc đời bi thảm đó.

Còn cô lại không thể hiếu thảo chăm lo mẹ lúc mẹ còn sống.

Long Dạ Tước đứng bên cạnh cô, nhìn thấy người con gái không ngừng đưa tay lau đi nước mắt, trái tim anh bỗng dưng kích động, anh bước về phía trước, đứng trước mặt cô, đưa cánh tay cường tráng ra, nhẹ nhàng ôm lấy người con gái đang khóc nức nở vào lòng.

Tô Lạc Lạc thực sự cần một bờ vai, một cái ôm có thể dựa dẫm vào, cô cũng không đẩy ra hay cự tuyệt, cô tựa trên vai của Long Dạ Tước bắt đầu khóc.

Long Dạ Tước nhìn người phụ nữ trên tấm hình, dường như đôi mắt bà đang nhìn cô con gái đáng thương của bà, anh thở dài một tiếng, rồi nhìn về phía bà nói, "Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc con gái dì cả đời này, tuyệt đối không để cô ấy bị tổn thương, cũng không để cô ấy chịu khổ nữa."

Tô Lạc Lạc nghe những lời anh nói với mẹ cô, cô ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đẫm lệ, nhìn anh với ánh mắt không thể tin được.

Ánh mắt của Long Dạ Tước nhìn sâu vào đôi mắt của cô, "Lần này em có thể yên tâm, anh đã thề trước mộ của mẹ em rồi, sau này, anh tuyệt đối không vi phạm lời thề của mình."

Trái tim Tô Lạc Lạc chợt run lên, cô lẩm bẩm nói, "Tại sao anh lại làm như vậy?"

"Câu hỏi đơn giản như vậy, còn cần anh trả lời sao?" Long Dạ Tước cảm thấy đầu óc của cô có chút mơ hồ đâu đâu rồi!

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, rồi không khỏi đem nghi vấn trong lòng nói ra, "Tôi biết anh muốn cưới tôi, nhưng bởi vì tôi là mẹ ruột của bọn trẻ, anh muốn cho chúng nó một gia đình hoàn chỉnh."

Long Dạ Tước nhếch môi khẽ cười một tiếng, "Không sai, đây cũng là suy nghĩ của anh lúc mới đầu, cưới em rồi, cho bọn trẻ một gia đình, nhưng, bây giờ suy nghĩ này đã thay đổi rồi."

"Thay đổi thế nào?" Tô Lạc Lạc không hiểu. "Anh phát hiện là anh đã thích em thật rồi, mới muốn cưới em, không chỉ vì lý do chúng ta có con." Long Dạ Tước nói xong, đưa mắt nhìn mộ của mẹ cô ở sau lưng, "Nếu em còn không tin anh, anh có thể thề trước mộ của mẹ em, nếu anh nói dối, em để anh..."

Tô Lạc Lạc đột nhiên đùng bàn tay nhỏ bé che miệng anh lại, bất kể anh muốn nói gì tiếp nữa, cô cũng đều không muốn anh nói ra, cô không muốn nghe, cũng tuyệt đối không muốn anh nói.

"Không được nói, em tin anh mà." Tô Lạc Lạc vội la lên.

Long Dạ Tước nở nụ cười mê hồn, "Vậy bây giờ có phải đến lượt em nói ra sự thật không? Em đối với anh thật sự không có chút cảm giác gì sao?"

Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng xuống, nhìn anh, một đôi mắt to chớp chớp nhưng lại không lên tiếng.

Đáy mắt của Long Dạ Tước thoáng qua vẻ thất vọng, cất tiếng với vẻ chán chường, "Thật sự một chút cảm giác tốt cũng không có sao?"

"Em … em không biết." Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô có từng quen ai bao giờ, cái gì là cảm giác tốt chứ? Tôi cũng rất mơ hồ về điều đó.

Long Dạ Tước biết trước mộ của mẹ cô, cô sẽ không nói dối, anh thở một hơi, "Thời gian sau này, em phải học cách thích anh thật tốt nhé." Tô Lạc Lạc bị anh ra lệnh có chút đáng thương, cô nhìn mẹ một cái, dường như trong tấm hình phai cũ ấy, cô thấy được nụ cười mãn nguyện của bà, không lẽ người đàn ông trước mặt này chính là người đàn ông cô có thể dựa vào cả đời ư? Không giống như sự đáng sợ lạnh lùng của ba? Xem thêm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương