21163.

Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng của người đàn ông lạnh lùng ở đầu dây bên kia, đứng khựng mấy giây, cô dùng giọng tò mò hỏi thăm anh ta, "Anh vừa rồi gọi điện thoại cho tôi phải không?"

"Điện thoại của cô là để trang trí à?" Giọng nam tức giận chất vấn.

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không phải chỉ là không nghe điện thoại của anh ta thôi sao? Anh ta có cần phải tức giận đến vậy không?

"Xin lỗi nhé! Tôi có thể lúc đó đang bận không nghe thấy tiếng điện thoại reo, có lẽ tối qua tôi bất cẩn nhấn nhằm chế độ im lặng, xin hỏi anh có việc gấp gì không?" Tô Lạc Lạc chỉ có thể xin lỗi anh ta.

"Buổi chiều cùng tôi đi rước bọn trẻ."

"Anh không phải cũng trên đường về nhà, sao không thuận đường rước luôn đi?" Tô Lạc Lạc cảm thấy chẳng qua chỉ là công việc của mười mấy phút, cô đâu cần phải đi một chuyến đâu.

Nhưng mà, đến tai của anh ta thìcâu nói này vô tình làm tăng đẳng cấp nộ hỏa của anh, anh cười lạnh một tiếng, "Sao rồi? Cô có chuyện gì quan trọng, hơn cả con của cô à?"

Tô Lạc Lạc nghiến môi, cái người đàn ông này hôm nay uống phải thuốc nổ sao?

"Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy anh thuận tiện đón bọn nhỏ về là được, nếu như anh không muốn rước, tôi có thể gọi điện để xe của trường học chở về." Tô Lạc Lạc cũng có chút không vui rồi, khẩu khí của anh cũng quá xung đột rồi đó!

Long Dạ Tước lúc này giận không hề nhẹ, cái người con gái này quả nhiên vì Dạ Trạch Hạo đến con cái cũng bỏ qua một bên rồi sao? Anh nghiến răng nói, "Tôi sẽ đón."

"Được thôi!" Tô Lạc Lạc nói xong, cúp điện thoại.

Người đàn ông trong phòng hội nghị, một gương mặt phảng phất tháng ngày mùa đông tăm tối, làm cho một đống giám đốc ngồi trong phòng hội nghị đều giật nảy mình im thin thít, rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn như vậy, làm ông chủ tức đến như vậy, mà ông chủ còn nhịn không phát hỏa nữa?

Nghe như là, đó là người con gái rồi!

Long Dạ Tước hít một hơi thật sâu, lạnh lẽo nói, "Tiếp tục."

Trong vườn hoa của Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc cũng nghiến môi, một khuôn mặt tức giận, buổi sáng nay anh ta còn tốt lắm mà, rốt cuộc chịu bực bội gì rồi? Lại đổ lên trên người cô, cô đâu phải là cái bao để anh xả giận.

Lúc Tô Lạc Lạc đi vào trong, Dạ Trạch Hạo thấy sắc mặt cô không được tốt, nhẹ giọng quan tâm dò hỏi một tiếng, "Em làm sao vậy?"

"Đừng đề cập nữa." Tô Lạc Lạc có chút bất lực mà để điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh còn cần tôi giúp anh làm gì nữa không?"

"Có thể giúp anh luyện tập đối thoại không?"

"Ơ? Tôi có thể sao? Tôi không có kinh nghiệm gì ở phương diện này!" Tô Lạc Lạc bất giác có chút lo lắng.

"Em chỉ cần đọc ra câu của nữ nhân vật chính là được." Dạ Trạch Hạo đưa một phần lời thoại cho cô.

Tô Lạc Lạc nhận lấy, ngồi đối diện anh ta, nhìn qua một cái, có chút kinh ngạc, hóa ra đây là một phần lời thoại của tỏ tình yêu đương, Tô Lạc Lạc có chút ngại, "Thật là cần phải đọc hả?"

"Đọc đi!"

Tô Lạc Lạc chỉ có thể chuẩn bị cảm xúc đọc ra câu đầu tiên, "Tô Bạch, chúng ta có thể ở cùng nhau không? Cả đời này cũng không xa nhau."

Dạ Trạch Hạo đối diện hơi trầm xuống, cong môi lên cười, âm thanh của giọng trầm gợi tình trả lời, "Được."

Tô Lạc Lạc rất ái ngại, câu đối thoại sởn gai óc, giống như bọn họ thật sự đang cùng nhau tỏ tình vậy.

"Đọc tiếp đi."Dạ Trạch Hạo thúc giục cô

Tô Lạc Lạc chỉ có thể hít một hơi dài, tiếp tục đọc, "Được, chúng ta phải giống như ông lão bà lão vậy, đầu bạc răng long, vĩnh viễn không rời xa nhau."

Ánh mắt Dạ Trạch Hạo đầy ý cười với sự quyến rũ và tình cảm sâu nặng, "Uhm, cả đời này cũng không chia lìa."

Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng tiếp tục nói, "Vậy anh có yêu em không? Yêu em tới mức nào?"

"Rất yêu, đến tận linh hồn." Âm thanh của Dạ Trạch Hạo trầm lắng gợi tình, thấu vào trong đó sự ấm áp giữa tình nhân với nhau.

Tô Lạc Lạc nắm lấy quyển kịch bản, má có chút ửng hồng, "Hôm nay là đêm cuối cùng của chúng ta, em muốn anh có thể ở cùng em, em muốn anh chứng minh anh yêu em đến mức nào..."

Nói xong, Tô Lạc Lạc thầm cạn lời, ai viết cái lời thoại này thế này, quá tình cảm rợn người đi!

Dạ Trạch Hạo nhìn khuôn mặt màu hồng phấn, bắt đầu có chút nhịn không được cười lên, "Được, anh sẽ làm em biết được, anh yêu em nhiều thế nào."

"Dừng... tôi không đọc nữa." Tô Lạc Lạc đặt quyển kịch bản qua một bên, xoay đầu qua không nhìn anh ta.

Dạ Trạch Hạo nhìn biểu cảm bực bội của cô, cười lên, "Làm sao rồi? Đây chẳng qua là lời thoại thôi, cô tưởng thật sao?"

Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn trừng anh, "Tôi mới không cho là thật đó! Lần sau anh để Hạ Dung thay anh đối đáp lời thoại đi!" Nói xong, cô đứng dậy, "Tôi tối phải về nhà làm cơm, anh tối nay để trợ lý mua đồ ăn đem qua cho anh đi!"

Dạ Trạch Hạo huơ tay, lười nhác nói, "Không cần, tối nay ăn mì ăn liền là được rồi."

"Ăn nhiều mì ăn liền không tốt cho sức khỏe, anh đang lúc thật sự cần dinh dưỡng."

"Hết cách rồi, anh trừ em ra thì không thích người khác đến nhà."

"Vậy người thân của anh đâu? Ba anh, mẹ anh đâu?" Tô Lạc Lạc hiếu kì nhìn anh hỏi thăm, tại vì ở cùng anh cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng không thấy người thân nào của anh qua thăm hết.

"Tôi không có cha, tôi chỉ có mẹ, mẹ rất ít khi quản tôi." Dạ Trạch Hạo u sầu nói một câu.

Tô Lạc Lạc từ từ mở to con mắt, hóa ra anh và bản thân đáng thương giống nhau, tuy là cha cô là ai, cô biết, nhưng mà, đó cũng giống như không có cha vậy, người cha lạnh lùng đó, cô còn không muốn nhận nữa mà!

"Dạ Trạch Hạo, ba của anh đâu? Ông mất rồi hả?" Tô Lạc Lạc ngồi kế bên anh, tiếng nói nhỏ nhẹ hỏi thăm.

Dạ Trạch Hạo nhìn cô, lắc đầu, "Ông ta còn sống, chỉ là, ông ta có nhà có cửa, còn anh, chẳng qua là sản phẩm tình một đêm của ông ta."

Lòng của Tô Lạc Lạc nặng nề thắt chặt, nhìn anh, trong mắt nhiều thêm mấy phần đau lòng và quan tâm

"Em thì sao? Nói chuyện của em đi!" Dạ Trạch Hạo đối với cô cũng rất hiếu kì, vốn là biết cô và Tô Ngữ Phù có chút quan hệ, chỉ là, vẫn chưa rõ bọn họ rốt cuộc có mối quan hệ gì.

Tô Lạc Lạc thấy anh thừa nhận thân thế của bản thân như thế rồi, cô cũng không có gì phải che giấu anh nữa rồi, "Cha của tôi là cha của Tô Ngữ Phù, chẳng qua, ông ta từ lúc tôi còn nhỏ đã không nhận tôi, bỏ mặt mẹ con chúng tôi không hỏi han gì, đối với tôi mà nói, tôi thà không cần người cha này."

Dạ Trạch Hạo sốc nhìn cô, "Em là con gái của Tô Vỹ Khâm?"

Tô Vỹ Khâm trong thành phố A này cũng tính là thương nhân có chút danh tiếng, hai năm trước, Tô Vỹ Khâm nhận quản lý tất cả đơn từ điện tử của tập đoàn Long Thị, trong phút chốc trở thành người khổng lồ của ngành công nghiệp điện tử, vì vậy Dạ Trạch Hạo cũng có nghe qua, lúc này, nghe thấy Tô Lạc Lạc là con gái của ông ta, anh thực sự rất kinh ngạc.

"Em xem ra rất là hận ông ta." Dạ Trạch Hạo có chút đau lòng nhìn cô, lúc này, giữa anh và cô, có một cái cảm giác đồng bệnh tương liên.

Đều là từ nhỏ không hề có cha, mất đi một nửa tình thương, tuy nhiên, Tô Lạc Lạc dường như tội nghiệp hơn anh.

Cha biết cô ở trên thế gian này, lại lạnh lùng chê bai. "Tôi hận ông ta, hận ông ta năm đó đối xử lạnh lùng với mẹ của tôi, ông ta vốn hi vọng mẹ tôi đẻ một đứa con trai cho ông ta, đáng tiếc, sinh ra lại là một đứa con gái, vì vậy, ông xem như không có sự tồn tại của đứa con gái như tôi." Xem thêm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương