21160.

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, "Anh không cần phải chứng minh mà! Nói chung tôi cũng không để ý, tôi cũng không phải người gì của anh hết!"

Câu nói này, có thể hơn cả bất kì câu nói sắc bén nào đâm vào trong tim của người đàn ông, anh có chút nóng nảy nói, "Cô làm gì mà không là gì của tôi? Cô là mẹ của con tôi."

Tô Lạc Lạc cạn lời, vậy đó là quan hệ gì?

"Đừng quên là, tôi còn là ân nhân cứu mạng của cô đó." Long Dạ Tước có chút rỗi hơi mà lên tiếng lần nữa.

Điểm này, Tô Lạc Lạc ngược lại không có gì để nói, cô lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn anh, "Được, anh làm chủ đi! Là muốn bỏ qua cho Tô Ngữ Phù, hay là muốn cô ta ngồi tù, chỉ là chuyện một câu nói của anh mà thôi."

Trong lòng của Long Dạ Tước đắn đo rất dữ dội, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, "Cái chuyện này tôi muốn cô ra quyết định, lấy quyết định của cô làm chính."

Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh, "Được, quyết định của tôi là, nên xử thế nào thì xử như vậy."

Long Dạ Tước hơi bất ngờ, anh vô vọng nói, "Được! Vậy thì nghe theo lời cô mà làm."

Tô Lạc Lạc nói xong, nghĩ một hồi ngẩng đầu nhìn anh, "Anh không phải là đã đồng ý với bà anh và mẹ anh rồi chứ!"

"Nếu như đây là quyết định của cô, tôi sẽ nói cho bọn họ nghe, không bỏ qua cho Tô Ngữ Phù." Long Dạ Tước nói xong, quay người ra muốn gọi điện thoại.

Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, nếu như anh ta lại gọi điện thoại về đó, vậy không phải là làm anh ta trở thành người nói không giữ lời trước mặt cha mẹ và bà nội sao? Người nhà họ Long nói hộ cho, đó là vì Tô Ngữ Phù sống cùng bọn họ năm năm, cộng thêm, Tô Ngữ Phù chắc chắn cũng được bọn họ yêu thích rồi!

“Thôi đi, anh đã nói như vậy rồi thì theo anh nói đi! Bắt giam một tháng, và anh kêu cô ta xin lỗi trước mặt tôi, đảm bảo sau này không được đụng vào tôi.” Tô Lạc Lạc nói với người đàn ông đang cầm điện thoại đang tính gọi đi thông báo.

Long Dạ Tước ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đột nhiên thông suốt chuyện gì đó nhoẻn miệng cười, “Cô đây là đang xót cho tôi đó hả?”

Tô Lạc Lạc đứng hình cái, hứ một tiếng, “Anh nghĩ nhiều rồi đó.”

“Vậy tại sao cô lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”

“Giam Tô Ngữ Phù một tháng, đã cho cô ta một bài học rồi, tôi chỉ muốn sống những ngày bình yên, cũng không muốn kết thù oán với nhà họ Tô.” Tô Lạc nghĩ như vậy, thật ra, vừa rồi vẫn còn nghĩ đến cảm nhận của anh ta.

Nhưng cô sẽ không thừa nhận đâu.

Long Dạ Tước nghe thấy lời nói cứng rắn của cô, nhưng trong lòng có chút vui vui, chí ít, người con gái này có chút quan tâm đến anh rồi.

Sau khi lên lầu, hai đứa trẻ trong tòa thành nhỏ chơi xếp gỗ, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc chia ra tắm rửa cho hai đứa con, những tháng ngày có con thì cuộc sống cũng trở nên rất có quy luật.

“Ma mi, con có thể mặc mấy cái váy đó không? Con không mập, mẹ xem này, con có phải không mập không?” Tô Tiểu Hinh còn ghi nhớ những cái váy công chúa đẹp đẽ, cô bé ngồi trong buồng tắm, thân hình nhỏ nhắn mập ú nu, trừ cái khuôn mặt tinh tế dễ thương, trên người cô bé có hơi dư thịt.

Tô Lạc Lạc nhịn cười nhìn con gái, “Uhm! Không mập lắm, sau này ăn nhiều rau xanh càng tốt nè.”

“Dạ! Con sẽ bắt đầu ăn rau xanh.” Tô Tiểu Hinh ngoan ngoãn nghe lời

Còn trong phòng tắm của phòng ngủ chính, Long Dạ Tước dùng bàn tay to lớn giúp con trai chà sạch cơ thể, Tô Tiểu Sâm lấy theo một con thuyền nhỏ để ở trên chơi đùa, một lớn một nhỏ rất đẹp trai, hình ảnh rất ấm áp đáng yêu.

“Ba à, ba tới lúc nào theo đuổi được mẹ vậy! Ba cũng hơi kém cỏi quá đó! ” Tô Tiểu Sâm đột nhiên lên tiếng nói.

Long Dạ Tước đang chà cái mông nhỏ, nghe thấy lời này, lập tức tét ngay một cái vào mông, “Dám nói như vậy với ba con à, không muốn làm ăn nữa rồi sao.”

Tô Tiểu Sâm lập tức ngồi lại xuống nước, có chút không phục nói, “Con nói sự thật mà, ba mà không cố gắng theo đuổi mami, mami sẽ bị người chú khác theo đuổi được đó, đến lúc đó, ba đừng có khóc.”

Long Dạ Tước nhìn con trai ra vẻ người lớn, có chút cạn lời, “Ai nói ta không theo đuổi được mẹ con? Ta chỉ là vẫn chưa bắt đầu hành động thôi.” Nói xong, Long Dạ Tước Lập tức híp mắt lại, một khuôn mặt lo lắng nhìn con trai, “Con vừa nói cái người chú kia đang theo đuổi mẹ con à?”

“Chú Dạ à! Chú ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, còn là ngôi sao, đừng nói mami thích chú ấy, rất nhiều con gái cũng rất thích chú ấy.” nói xong, lại bồi thêm một câu, “Đến con và Tiểu Hinh cũng thích chú ấy!”

Mặt anh tuấn của Long Dạ Tước lập tức tối sầm đi mấy phần, “Hai đứa các con không được thích anh ta.”

“Tại sao vậy!”

“Vì anh ta là tình địch của ba các con.”

“ Ba à vậy là ba không có tự tin à?” Tô Tiểu Sâm cười híp mí mà nhìn ba của nó.

“Ai nói vậy?”

“Thật sao? Vậy ba có thể làm cho mami trong vòng một tháng, nói với ba là mẹ yêu ba, ba từ đó không?”

“Đó là chuyện đương nhiên.” Long Dạ Tước tự tin nháy mắt.

“Ba à không được nói lời không giữ lấy lời! Từ hôm nay bắt đầu, nội trong vòng một tháng, nếu như không thể làm cho mami nói tôi yêu anh, vậy ba sẽ thừa nhận mình rất kém cỏi á!”

Long Dạ Tước không ngờ bị con trai kích tướng một lần, anh vỗ vào mông của con, “Đứng dậy mặc đồ.”

Tô Tiểu Sâm đứng dậy, Long Dạ Tước cầm lấy khăn tắm quấn lấy cậu, Tô Tiểu Sâm đứng trên giường nhảy tưng tưng, Long Dạ Tước chọn cho cậu một bộ quần áo nhỏ

“Ba à, ba với mami lúc nào cùng ngủ chung á!”

Long Dạ Tước không muốn mất uy trước mặt con trai, anh nhoẻn miệng cười, “Rất nhanh thôi.”

“Uhm! Ba à, ba nhanh chóng theo đuổi được mami á! Đừng để chú Dạ theo đuổi được.”

“Vậy bọn con rất hi vọng ta theo đuổi được mami, hay là hi vọng cái chú Dạ theo đuổi được?”

“Mami thích ai, chúng con cũng thích người đó.” Tô Tiểu Sâm đối với Dạ Trạch Hạo cũng rất yêu thích.

Khuôn mặt anh tuấn của Long Dạ Tước lập tức tối sầm đi mấy phần, có chút không khách khí mà đánh vào cái mông nhỏ của cậu.

“Mami, ba đánh con…”Tô Tiểu Sâm lập tức hướng về cửa kêu to.

Long Dạ Tước cạn lời mà nhìn con trai cáo trạng, bế cậu từ trên giường xuống, Tô Tiểu Sâm mang đôi dép vào là chạy đến phòng của Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc đang thổi khô tóc cho Tô Tiểu Hinh, Tô Tiểu Sâm cũng không hề cáo trạng, chỉ là cậu bây giờ không muốn bị ba đánh mông thôi, trốn vào phòng của mẹ mới là an toàn.

Cho hai đứa trẻ thổi khô tóc xon, cho vào trong phòng hết rồi, Tô Lạc Lạc cho bọn nhỏ nằm lên giường bắt đầu ngủ, mà cô cũng có chút mệt, tính là tắm sớm rồi đi ngủ.

“Chúc mami ngủ ngon.”

“Ngủ ngon! Ngày mai gặp.” Tô Lạc Lạc hôn một cái vào trán của hai đứa trẻ, “Không được đá chăn nghe chưa?”

Ổn định xong hai đứa nhỏ, Tô Lạc Lạc mở cửa phòng ra ngoài, vừa mới đi ra ngoài, thì nhìn thấy dưới ánh đèn tường, một thân hình dài to cao dựa vào đó, Tô Lạc Lạc giật mình, “Anh muốn làm gì?”

“Vết thương của tôi đau, vào phòng tôi giúp tôi kiểm tra một chút.” Long Dạ Tước nói với cô.

Tim của Tô Lạc Lạc thắc chặt, người đàn ông này lại giở trò gì nữa? Vết thương của anh cũng tốt được mấy ngày rồi, không phải nhanh khỏi rồi sao?

“Thật không đó? Có phải là lại rách ra không?’

“Có thể vừa rồi lúc ôm con làm rách rồi.” Long Dạ Tước gật đầu, ánh mắt âu sầu tỏa ra một loại mê hoặc và mị lực.Tô Lạc Lạc không dám trực diện nhìn vào mắt anh, nói với anh, “Được rồi! Tôi xem cho anh.” Xem thêm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương