Hân Nhi đang cẩn thận đi xuống lầu, lại bị má Chu từ phòng bếp đi ra thấy, "Ôi, tiểu thư Tuyết Nhi, sao cô lại một mình xuống lầu..., có chuyện gì cứ phân phó chúng tôi là được, tại sao có thể tự mình đi như thế, vết thương của cô còn chưa khỏe, sơ ý không cẩn thận bị thương, thiếu gia sẽ không bỏ qua cho chúng tôi " Vừa nói xong bên xông lên đỡ Hân Nhi.

Hân Nhi cười khổ không thôi, cũng đã một tuần lễ, thương thế của mình đã tốt lắm rồi, mình đi lại tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa vết thương trên cánh tay cũng đỡ rồi, nhưng quản gia bọn họ lại chuyện bé xé ra to sợ mình giống như thủy tinh vừa đụng thì bể, anh Phi rõ ràng rất dịu dàng, sao bọn họ lại sợ anh ấy đến thế ’"Kìa, má Chu mụ, bà đừng chuyện bé xé ra to..., vết thương của cháu đã tốt lên lắm rồi, anh Phi là bác sĩ cũng bảo cháu hoạt động nhiều đâu nữa đấy, hơn nữa, anh Phi dịu dàng như vậy, sao lại la mắng mọi người chứ?"

Dịu dàng, má Chu nghĩ cảm giác từ này dùng trên người thiếu gia quái dị thế nào ấy, chỉ là cũng thế, không nói thiếu gia đối với người khác, nhưng mà đối với tiểu thư Tuyết Nhi thì chính là dịu dàng như nước chảy, hứng như hứng hoa, cầm trong tay sợ vỡ, cho nên mọi người vừa mới bắt đầu cũng đặc biệt cẩn thận chăm sóc tiểu thư Tuyết Nhi, chỉ sợ không cẩn thận chọc cho bảo bối thiếu gia không vui, chỉ là tính tình tiểu thư Tuyết Nhi thật rất tốt, đối với tất cả người giúp việc đều rất tốt, cũng không có xem bọn họ là người làm, mọi người hầu hạ cũng đặc biệt hài lòng, từ từ, các người hầu đều thích nữ chủ nhân tương lai này, cũng khó trách thiếu gia đối với cô ấy tốt như vậy, tiểu thư Tuyết Nhi so với thiên kim nhà họ Lâm tốt mấy trăm lần.

"Dạ dạ dạ, thiếu gia chỉ dịu dàng đối với tiểu thư Tuyết Nhi, tiểu thư Tuyết Nhi đói không" Má Chu trêu ghẹo Hân Nhi.

"Má Chu chỉ biết trêu ghẹo con, còn không cảm thấy đói, anh Phi đâu rồi, khi nào anh ấy về."

"Thiếu gia bảo tối hôm nay, công ty có chút việc gấp, bảo cháu đói bụng thì cứ ăn trước" Má mụ trả lời.

"À, cháu không muốn ăn trước, cháu đợi anh Phi, cháu đi ra vườn hoa ngồi, khi nào anh ấy về thì bà gọi cháu?"

Nói xong đi về phía vườn hoa, "Ôi, tiểu thư Tuyết Nhi, đợi chút, bên ngoài trời rất lạnh, khoác thêm áo khoác đi" .

Tuyết Nhi ngồi trên xích đu ở vườn hoa, nhìn hoa cỏ chung quanh, rõ ràng là đã bắt đầu mùa đông rồi, sao còn đẹp đến như thế, Tuyết Nhi cũng không biết trong vườn hoa này 1 năm 4 mùa đều là nở, mỗi mùa đều có mỗi loài hoa, Diệp Phi đối với chất lượng cuộc sống yêu cầu rất nghiêm khắc, Tuyết Nhi nhìn những loài hoa kia bất giác đến mất hồn, nghĩ đến bản thân mình không nhớ đến chuyện quá khứ, mặc dù có anh Phi bọn họ, nhưng mình thật không có chút ấn tượng nào đối với anh Phi, anh ấy tốt với mình như vậy, mình lại không nhớ được anh ấy, thậm chí đối với anh ấy đụng vào còn có chút không được tự nhiên, có lúc chỉ là một cái hôn ngủ ngon, mình cũng có chút muốn trốn, mình thật sự là vợ chưa cưới của anh Phi sao? Trời ạ, Tuyết Nhi, làm sao mày có thể hoài nghi anh Phi như thế, Hân Nhi đối với mình cảm thấy ảo não, đối với Diệp Phi lại thêm áy náy một phần.

Diệp Phi vừa trở về nhìn thấy Tuyết Nhi nhìn hoa đến mất hồn, chuyên chú như vậy, đẹp như thế, cho dù là mình sáng tạo phần đẹp này, bản thâm mình cũng không kiềm hãm được bị hấp dẫn, những ngày này, có Hân Nhi làm bạn, Diệp Phi không tự chủ cười hơn nhiều, cho dù trở về xử lý công ty của lão già nhưng tâm tình lại vui thích, nghĩ tới Tuyết Nhi ở nhà, thì trước đây chán ghét công ty hình như cũng có thể yêu chút, hình như anh cũng quên, Tuyết Nhi không phải Tuyết Nhi đó rồi, anh chỉ muốn tham luyến phần dịu dàng này."Anh Phi, anh đã về rồi" Hân Nhi nói lên câu nói này, làm cho phần si mê trong Diệp Phi tỉnh lại, anh nện bước chân ưu nhã bước đến chỗ Hân Nhi, giống như là hoàng tử cao quý đi đến chỗ công chúa, đúng, Tuyết Nhi chính là công chúa của Diệp Phi, vẫn luôn là như vậy.

"Không phải đã bảo em cứ ăn trước rồi sao, sao còn ở đây, không đói bụng sao" Vừa nói xong vừa mang mền đắp trên người Hân Nhi, lại nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, "Anh Phi, tôi không đói bụng, anh có mệt không?"

"Không mệt, có Tuyết Nhi quan tâm, mệt mỏi của anh Phi đều không còn"Có Tuyết Nhi ở bên người đối với Diệp Phi mà nói mệt mỏi nữa cũng sẽ không mệt mỏi, bởi vì những mệt mỏi kia ở lúc Tuyết Nhi thăm hỏi một câu một cái mỉm cười cũng hóa ở trong gió rồi.

"Ha ha, anh Phi, các người đều có công việc, chỉ Tuyết Nhi không có, Tuyết Nhi ngốc quá, cái gì cũng không giúp được các người" Hân Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, thật là vừa thấy đã thương.

"Nói bậy, Tuyết Nhi sao lại ngốc nghếch chứ, Tuyết Nhi là thông minh nhất, Tuyết Nhi có thể nói tám thứ tiếng, biết đánh đàn, biết khiêu vũ, biết rất nhiều thứ, Tuyết Nhi là cô gái thông minh nhất mà anh Phi gặp" Diệp Phi vội vàng giải thích, lại ngước mắt nhìn Tuyết Nhi không phải cô gái lớn lên trong gia đình giàu có, nói được tám thứ tiếng, học qua tài chính văn võ song toàn.

Chỉ là lời nói này ở trong mắt Hân Nhi chính là cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, "Có thật là tôi biết những thứ đó không, nhưng sao tôi lại quên mất rồi" Đúng vậy, Hân Nhi xác thực sẽ không biết những thứ kia, sao lại có ấn tượng chứ, cô từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, lúc nào thì học được những thứ kia, Hân Nhi vẫn là thông minh, chỉ là bản thân nghèo khổ thậm chí ngay cả đại học cũng không học nổi.

Diệp Phi ý thức được lỡ lời lập tức an ủi cô chỉ là mất trí nhớ, mới dẫn đến quên những thứ này, "Tuyết Nhi, không có chuyện gì, cho dù em không có quan hệ, anh Phi sẽ nuôi em, em chỉ cần làm chuyện mình thích là được rồi"

"Anh Phi, em không phải có thể học lại những thứ kia không, mặc dù anh Phi sẽ chăm sóc em, nhưng em thật hy vọng mình biết rất nhiều thứ, có được hay không?"

Nhìn ánh mắt Tuyết Nhi mong đợi, Diệp Phi chỉ có thể khuất phục, Đúng vậy, trước kia Tuyết Nhi cũng là thích hơn người như vậy, cái gì cũng phải đi học, cái gì đều muốn làm cho bằng được, thật sự là Tuyết Nhi đã trở lại.

"Có được hay không?" Nhìn Diệp Phi lâm vào trầm tư, Hân Nhi cho là anh không đồng ý mình, lắc lắc cánh tay Diệp Phi.

"Được rồi được rồi, chỉ là chúng ta ăn cơm trước đã có được hay không, đói bụng lắm Tuyết Nhi sao còn học được chứ?"

"Được, anh Phi tốt nhất" Nói xong hôn một cái lên gò má Diệp Phi, Diệp Phi có chút sững sờ, nhìn tinh linh chạy đến phòng ăn, chỉ biết bất đắc dĩ cười cười. Cũng đi tới phòng ăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương