Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
-
Chương 16: Bữa sáng của Âu Dương Thần (2)
Hân Nhi rửa mặt sau đó xuống lầu đi đến phòng ăn, thấy trong phòng ăn Âu Dương Thần đang chậm rãi ăn bữa sáng, rất tao nhã bôi mứt hoa quả lên miếng bánh mì sandwich, không có chút nào mất tự nhiên, nhìn bữa sáng phong phú trên mặt bàn, Hân Nhi có chút kinh ngạc, đây là anh ta làm sao? Thật hoài nghi.
"Sao không đi vào, anh đã ăn rồi." Đang sững sờ Hân Nhi bị lời nói của Âu Dương Thần làm cho tỉnh lại, đi vào phòng ăn, ngồi xuống, Âu Dương Thần tỉ mỉ đưa bánh bao đã chuẩn bị xong cho Hân Nhi.
"Tuyết Nhi, uống chút sữa tươi đi." Âu Dương Thần dịu dàng nói với Hân Nhi, trong mắt cưng chiều hiển lộ không thể nghi ngờ.
Sữa tươi, trời mới biết mình cực kỳ ghét uống sữa tươi, nhớ tới lúc mới đến nhà của anh Phi, anh ấy cũng thường bảo mình uống sữa tươi, nhưng mình thật sự không cho vào miệng được, thử mấy lần không có kết quả sau đó anh Phi cũng thỏa hiệp, mà sai má Chu lấy sữa đậu nành. Anh Phi. . . . . . Khi nào thì anh mới về đây.
"Tuyết Nhi, sao vậy, sao không uống?" Nhìn Tuyết Nhi ngẩn người, Âu Dương Thần cho là cô đang nghĩ tới điều gì.
"Tôi không uống sữa bò, tôi không thích uống sữa tươi" Hân Nhi rầu rĩ nói ra.
Không thích uống..., sao vậy chứ, trước kia không phải rất thích uống sao, Âu Dương Thần suy đi nghĩ lại có thể mấy năm này Tuyết Nhi có chút thay đổi cách sống, liền không chút nào để ý "Vậy thì uống chút canh đi" vừa nói vừa giúp Tuyết Nhi múc canh, cũng may buổi sáng có làm chút canh.
Miệng ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy phức tạp, Ơ, sao lại ngon như vậy, ngon giống như má Chu làm vậy, vốn muốn cười nhạo anh, ai ngờ anh lợi hại như vậy.
Nhìn bộ mặt phức tạp của Tuyết Nhi, Âu Dương Thần không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ tay nghề của mình bị thụt lùi, nhưng mình mới vừa nếm, rất ngon mà"Sao vậy, ăn không ngon sao?"
Không có, không có, ăn rất ngon, đây là anh làm sao?"Trong lòng Hân Nhi tràn đầy mong đợi hỏi.
“Nếu không, em cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ là em sao?"
Ơ, tại sao có thể là em chứ, em không phải mới vừa xuống, anh cố tình, ăn ngon như vậy, nếu như có thể làm cho anh Phi ăn, anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ. Ừhm, ừhm, không sai.
"Anh có thể dạy tôi làm không?" Vẻ mặt Hân Nhi chân thành hỏi.
"Dạy em, không phải em không làm bữa sáng sao?"
"Không phải vậy đâu, tôi sẽ làm, chỉ là không có người dạy làm." Hân Nhi có hơi không cam lòng nói.
Ha ha, nghe được Tuyết Nhi khích lệ tâm tình Âu Dương Thần trở nên thật tốt, "Tuyết Nhi, nếu em thích ăn, về sau ngày ngày anh làm cho em ăn" Âu Dương Thần thâm tình nhìn Tuyết Nhi nói.
"Không phải là tôi, tôi muốn làm cho anh Phi ăn, bữa sáng ăn ngon như vậy, nếu như mà tôi làm cho anh ấy ăn, anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ." Hân Nhi chỉ lo ăn bữa sáng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của người đối diện đã vẻ mặt cứng ngắc, đáng chết, làm sao lại quên tên Diệp Phi, người đàn ông kia, hai năm qua vẫn bá chiếm Tuyết Nhi, chẳng trách mình không tra được vị trí của Tuyết Nhi, ban đầu còn nói cái gì vì để điều trị căn bệnh đặc biệt của Tuyết Nhi, căn bản là có ý đồ xấu, mình nhất định sẽ không bỏ qua anh ta, hừ, Diệp Thị, cho là Âu Dương Thần tôi sẽ sợ sao? Trong mắt Âu Dương Thần lóe lên một tia ác độc, nhưng những thứ này trước mắt người con gái kia cũng là không chút nào phát hiện.
"Em và Diệp Phi quan hệ rất tốt sao?" Âu Dương Thần không cam lòng hỏi.
"Ừ, anh cũng biết anh Phi à, dĩ nhiên chúng tôi rất tốt rồi, anh Phi đối với tôi rất tốt, lúc tôi ở nước người, dù anh Phi rất bận những vẫn thường đến thăm tôi."
Nghe Tuyết Nhi nói đến cô và Diệp Phi rất tốt, mặt Âu Dương Thần càng ngày càng đen, nhưng một câu cuối cùng của Tuyết Nhi khi nói đến lúc ở nước ngoài Diệp Phi thường đi thăm cô, không thể nghi ngờ dời đi chú ý của Âu Dương Thần, nói như vậy bọn họ không có ở cùng nhau.
"Các người không có ở cùng nhau ư, trước đây em vốn không có ở đây sao?" Âu Dương Thần vội vàng hỏi.
"Đúng vậy, trước đây tôi đều ở nước Pháp học, thì sao, à đúng rồi, anh đã quen biết anh Phi, vậy anh có thể hay không giúp tôi gọi điện thoại nói cho anh Phi biết tôi đang ở đây, để cho lúc anh ấy về đến đây đón tôi, tôi sợ lúc anh ấy về sẽ lo lắng, bởi vì tôi không có mang điện thoại di động, hơn nữa cũng đã quên số của anh Phi."
Âu Dương Thần xác nhận bọn họ không có ở chung với nhau không thể nghi ngờ là vui mừng, nhưng nghe được Tuyết Nhi nói muốn tìm Diệp Phi, sắc mặt Âu Dương Thần lại trở thành màu đỏ tía, bản thân mình cưng chiều cô như vậy, cô vẫn còn muốn đi sao?
"Tuyết Nhi, nơi này không tốt sao, nơi này có cái gì kém hơn nhà họ Diệp?"
Nơi này"Nơi này, nơi này rất tốt, không giống nhà của anh Phi có cái cô Lâm Hiểu khi dễ tôi. Nhưng. . . ." Hân Nhi chần chờ, nơi này thật rất tốt, rất đẹp, nhưng mình và anh ta không quen biết thân lắm, tại sao có thể ở đây?
"Nhưng mà cái gì, Tuyết Nhi, anh nói rồi căn nhà này chính là đặc biệt vì em mà xây lên, tất cả mọi thứ trong nhà đều đặc biệt chuẩn bị vì em, là nhà của chúng ta, là chúng ta đã từng cùng nhau thiết kế" Âu Dương Thần có chút gấp gáp, anh sợ, sợ Tuyết Nhi cứ như vậy sẽ về nhà họ Diệp, đúng rồi, Lâm Hiểu, nghe nói là vị hôn thê của Diệp Phi, vậy tốt rồi, Tuyết Nhi nhất định là của mình.
"Tuyết Nhi, Lâm Hiểu là vị hôn thê của Diệp Phi nhà họ Diệp, bọn họ sớm muộn sẽ kết hôn , đến lúc đó còn em, Diệp Phi còn có thể vẫn bảo vệ em sao, " Âu Dương Thần tiếp tục khuyên, mặc dù như vậy có chút hèn hạ, nhưng chỉ cần có thể khiến Tuyết Nhi ở lại bên cạnh mình, vậy thì sao chứ?
Cô gái tên Lâm Hiểu là vợ chưa cưới của anh Phi, hơn nữa ông cụ cũng không thích mình, anh Phi lại không ở đây, vậy mình tạm thời ở đây vậy, chờ anh Phi về hẳng nói đi, thật không muốn về nhà họ Diệp, đến lúc đó ra ngoài tìm việc làm và nhà trọ cũng được. Vậy đi.
"Được rồi, tôi sẽ ở đây trước, chỉ là anh phải nói cho anh Phi, tôi đang ở nhà anh, nếu không anh ấy sẽ lo lắng." Hân Nhi vẫn không quên dặn dò Âu Dương Thần.
Nghe được lời nói của Tuyết Nhi, Âu Dương Thần không đành lòng làm Tuyết Nhi lại lo lắng nữa nên đã đồng ý.
"Sao không đi vào, anh đã ăn rồi." Đang sững sờ Hân Nhi bị lời nói của Âu Dương Thần làm cho tỉnh lại, đi vào phòng ăn, ngồi xuống, Âu Dương Thần tỉ mỉ đưa bánh bao đã chuẩn bị xong cho Hân Nhi.
"Tuyết Nhi, uống chút sữa tươi đi." Âu Dương Thần dịu dàng nói với Hân Nhi, trong mắt cưng chiều hiển lộ không thể nghi ngờ.
Sữa tươi, trời mới biết mình cực kỳ ghét uống sữa tươi, nhớ tới lúc mới đến nhà của anh Phi, anh ấy cũng thường bảo mình uống sữa tươi, nhưng mình thật sự không cho vào miệng được, thử mấy lần không có kết quả sau đó anh Phi cũng thỏa hiệp, mà sai má Chu lấy sữa đậu nành. Anh Phi. . . . . . Khi nào thì anh mới về đây.
"Tuyết Nhi, sao vậy, sao không uống?" Nhìn Tuyết Nhi ngẩn người, Âu Dương Thần cho là cô đang nghĩ tới điều gì.
"Tôi không uống sữa bò, tôi không thích uống sữa tươi" Hân Nhi rầu rĩ nói ra.
Không thích uống..., sao vậy chứ, trước kia không phải rất thích uống sao, Âu Dương Thần suy đi nghĩ lại có thể mấy năm này Tuyết Nhi có chút thay đổi cách sống, liền không chút nào để ý "Vậy thì uống chút canh đi" vừa nói vừa giúp Tuyết Nhi múc canh, cũng may buổi sáng có làm chút canh.
Miệng ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy phức tạp, Ơ, sao lại ngon như vậy, ngon giống như má Chu làm vậy, vốn muốn cười nhạo anh, ai ngờ anh lợi hại như vậy.
Nhìn bộ mặt phức tạp của Tuyết Nhi, Âu Dương Thần không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ tay nghề của mình bị thụt lùi, nhưng mình mới vừa nếm, rất ngon mà"Sao vậy, ăn không ngon sao?"
Không có, không có, ăn rất ngon, đây là anh làm sao?"Trong lòng Hân Nhi tràn đầy mong đợi hỏi.
“Nếu không, em cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ là em sao?"
Ơ, tại sao có thể là em chứ, em không phải mới vừa xuống, anh cố tình, ăn ngon như vậy, nếu như có thể làm cho anh Phi ăn, anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ. Ừhm, ừhm, không sai.
"Anh có thể dạy tôi làm không?" Vẻ mặt Hân Nhi chân thành hỏi.
"Dạy em, không phải em không làm bữa sáng sao?"
"Không phải vậy đâu, tôi sẽ làm, chỉ là không có người dạy làm." Hân Nhi có hơi không cam lòng nói.
Ha ha, nghe được Tuyết Nhi khích lệ tâm tình Âu Dương Thần trở nên thật tốt, "Tuyết Nhi, nếu em thích ăn, về sau ngày ngày anh làm cho em ăn" Âu Dương Thần thâm tình nhìn Tuyết Nhi nói.
"Không phải là tôi, tôi muốn làm cho anh Phi ăn, bữa sáng ăn ngon như vậy, nếu như mà tôi làm cho anh ấy ăn, anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ." Hân Nhi chỉ lo ăn bữa sáng, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của người đối diện đã vẻ mặt cứng ngắc, đáng chết, làm sao lại quên tên Diệp Phi, người đàn ông kia, hai năm qua vẫn bá chiếm Tuyết Nhi, chẳng trách mình không tra được vị trí của Tuyết Nhi, ban đầu còn nói cái gì vì để điều trị căn bệnh đặc biệt của Tuyết Nhi, căn bản là có ý đồ xấu, mình nhất định sẽ không bỏ qua anh ta, hừ, Diệp Thị, cho là Âu Dương Thần tôi sẽ sợ sao? Trong mắt Âu Dương Thần lóe lên một tia ác độc, nhưng những thứ này trước mắt người con gái kia cũng là không chút nào phát hiện.
"Em và Diệp Phi quan hệ rất tốt sao?" Âu Dương Thần không cam lòng hỏi.
"Ừ, anh cũng biết anh Phi à, dĩ nhiên chúng tôi rất tốt rồi, anh Phi đối với tôi rất tốt, lúc tôi ở nước người, dù anh Phi rất bận những vẫn thường đến thăm tôi."
Nghe Tuyết Nhi nói đến cô và Diệp Phi rất tốt, mặt Âu Dương Thần càng ngày càng đen, nhưng một câu cuối cùng của Tuyết Nhi khi nói đến lúc ở nước ngoài Diệp Phi thường đi thăm cô, không thể nghi ngờ dời đi chú ý của Âu Dương Thần, nói như vậy bọn họ không có ở cùng nhau.
"Các người không có ở cùng nhau ư, trước đây em vốn không có ở đây sao?" Âu Dương Thần vội vàng hỏi.
"Đúng vậy, trước đây tôi đều ở nước Pháp học, thì sao, à đúng rồi, anh đã quen biết anh Phi, vậy anh có thể hay không giúp tôi gọi điện thoại nói cho anh Phi biết tôi đang ở đây, để cho lúc anh ấy về đến đây đón tôi, tôi sợ lúc anh ấy về sẽ lo lắng, bởi vì tôi không có mang điện thoại di động, hơn nữa cũng đã quên số của anh Phi."
Âu Dương Thần xác nhận bọn họ không có ở chung với nhau không thể nghi ngờ là vui mừng, nhưng nghe được Tuyết Nhi nói muốn tìm Diệp Phi, sắc mặt Âu Dương Thần lại trở thành màu đỏ tía, bản thân mình cưng chiều cô như vậy, cô vẫn còn muốn đi sao?
"Tuyết Nhi, nơi này không tốt sao, nơi này có cái gì kém hơn nhà họ Diệp?"
Nơi này"Nơi này, nơi này rất tốt, không giống nhà của anh Phi có cái cô Lâm Hiểu khi dễ tôi. Nhưng. . . ." Hân Nhi chần chờ, nơi này thật rất tốt, rất đẹp, nhưng mình và anh ta không quen biết thân lắm, tại sao có thể ở đây?
"Nhưng mà cái gì, Tuyết Nhi, anh nói rồi căn nhà này chính là đặc biệt vì em mà xây lên, tất cả mọi thứ trong nhà đều đặc biệt chuẩn bị vì em, là nhà của chúng ta, là chúng ta đã từng cùng nhau thiết kế" Âu Dương Thần có chút gấp gáp, anh sợ, sợ Tuyết Nhi cứ như vậy sẽ về nhà họ Diệp, đúng rồi, Lâm Hiểu, nghe nói là vị hôn thê của Diệp Phi, vậy tốt rồi, Tuyết Nhi nhất định là của mình.
"Tuyết Nhi, Lâm Hiểu là vị hôn thê của Diệp Phi nhà họ Diệp, bọn họ sớm muộn sẽ kết hôn , đến lúc đó còn em, Diệp Phi còn có thể vẫn bảo vệ em sao, " Âu Dương Thần tiếp tục khuyên, mặc dù như vậy có chút hèn hạ, nhưng chỉ cần có thể khiến Tuyết Nhi ở lại bên cạnh mình, vậy thì sao chứ?
Cô gái tên Lâm Hiểu là vợ chưa cưới của anh Phi, hơn nữa ông cụ cũng không thích mình, anh Phi lại không ở đây, vậy mình tạm thời ở đây vậy, chờ anh Phi về hẳng nói đi, thật không muốn về nhà họ Diệp, đến lúc đó ra ngoài tìm việc làm và nhà trọ cũng được. Vậy đi.
"Được rồi, tôi sẽ ở đây trước, chỉ là anh phải nói cho anh Phi, tôi đang ở nhà anh, nếu không anh ấy sẽ lo lắng." Hân Nhi vẫn không quên dặn dò Âu Dương Thần.
Nghe được lời nói của Tuyết Nhi, Âu Dương Thần không đành lòng làm Tuyết Nhi lại lo lắng nữa nên đã đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook