Chương 1303

“Được.” Hạ Dĩ Nhiên khẽ xoa cằm.

Tần Như Thông cầm một miếng bánh nướng xốp, ở phía trên phết một lớp sốt việt quất và một chút phô mai đang muốn ăn thì giọng nói của Hạ Dĩ Nhiên vang lên: “A, sao anh không chấm tương ớt?”

Tần Như Thông bị sặc: “Tương ớt?” Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy cách ăn kỳ lạ như vậy.

“Đúng vậy, anh nói đây là cách ăn do anh sáng tạo ra, trung tây kết hợp.” Hạ Dĩ Nhiên cười hì hì.

Tần Như Thông hung hăng nuốt nước miếng: “Anh…Bây giờ anh thay đổi cách ăn, thử hương vị chính thống của Anh.”

“Nhưng không phải anh ghét nhất là nước sốt việt quất sao?” Hạ Dĩ Nhiên nhíu lông mày.

Tần Nhân Thiên âm thầm chảy mồ hôi.

“Tôi đang thử tiếp nhận thứ mình không thích.”

Hy Nguyệt ở bên cạnh bênh vực thay anh ta: “Chị Dĩ Nhiên, mỗi người không phải sẽ luôn bất biến, họ đều sẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình, anh trai cũng như vậy.”

Hạ Dĩ Nhiên nở nụ cười quái dị, cô ấy chính là cảm thấy Tần Như Thông hôm nay có vẻ rất kỳ quái, khác với bình thường.

Tần Như Thông uống một ngụm hồng trà, tranh thủ thời gian lái sang chuyện khác: “Gần đây rất nhiều người cũng đang thảo luận chuyện của nhà họ Mã, không ngờ tới gia tộc một đời giàu có cứ kết thúc như vậy, ngay cả tập đoàn cũng rơi vào trong tay người khác.”



“Cái vỏ không còn, cọng lông vẫn còn sao?” Môi mỏng Hy Nguyệt nở nụ cười mỉa mai lạnh lẽo: “Sức mạnh liên kết của một gia tộc rất quan trọng, chị em nhà họ Mã đối mặt với nguy cơ của tập đoàn, chẳng những không bắt tay giải quyết, còn vì tranh đoạt vị trí thừa kế, ra tay thật lớn, anh tranh tôi đoạt, sao không bị người khác nước đục thả câu chứ?”

“Cái này gọi là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Tần Như Thông nhún vai: “Lúc này vợ chồng Mã Trúc Mai có lẽ trốn ở một góc nào đó khóc ấy.”

Trong ánh mắt đen sẫm của Hy Nguyệt lộ ra vẻ xảo trá: “Em cảm thấy bọn họ đang lên kế hoạch phản kích cực kỳ nguy hiểm, đoạt lại tập đoàn, chẳng qua khả năng này có lẽ vô dụng. OCM vừa nhìn chính là nhân vật rất lợi hại.”

Tần Như Thông sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Cái này phải xem nhà họ Lục có thể nhúng tay không.”

“Bố chồng em sẽ không quản.” Hy Nguyệt xác định và khẳng định, con trai mình làm, ông ta sao có thể quản chứ.

Hạ Dĩ Nhiên ngồi bên cạnh, nghe hai người bàn bạc chuyện trên thương trường, cảm thấy có hơi nhàm chán bèn xen vào: “Như Thông, không phải anh không có hứng thú với chuyện trên thương trường sao?”

Tần Như Thông đỡ trán, anh ta phát hiện Hạ Dĩ Nhiên là người rất mẫn cảm, tâm tư càng tinh tế, khó trách sẽ đặc biệt để ý khoảng cách hai tuổi giữa mình và Tần Nhân Thiên.

“Xem như có nhiều tâm sự mà thôi.”

Hạ Dĩ Nhiên sâu kín nhìn anh ta một chút: “Sáu tháng cuối năm chúng ta đi Nam Cực, cũng không có hoạt động giải trí gì, anh sẽ không cảm thấy rất nhàm chán sao?”

Lời cô ấy còn chưa dứt đã khiến Hy Nguyệt hung hăng sặc sụa, che miệng ho khụ khụ mấy tiếng.

Thật sự hết chuyện để nói.

“Chị, em cảm thấy chuyện này chị vẫn phải thận trọng cân nhắc, địa phương đó trời đông giá rét, chim không thèm ị, đi chơi hai tháng còn được, phải đợi ba năm thật sự quá dài. Chị sẽ bỏ lỡ thời gian sinh sản tốt nhất. Anh của em là dòng độc đinh của nhà họ Tần, nhà họ Tần còn trông cậy vào hai người nối dõi tông đường đó, làm việc không thể để mặc theo tính tình của mình, gia tộc lớn nhà giàu không giống dân chúng bình thường, người thừa kế rất quan trọng, chị nhìn nhà họ Mã một chút, cũng bởi vì không có người thừa kế thích hợp mới có thể bị người ta cướp đi công ty. Cho nên chị và anh của em không chỉ phải sinh một đứa hai đứa, còn phải sinh ba đứa bốn đứa, sinh càng nhiều nhiều tốt, như vậy mới có thể bảo đảm con cháu nhà họ Tần đông đúc.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương