Chương 1387

Cô mỉm cười: “Ngọc Thanh ngoan thật đấy, đúng là một cậu bé có nghị lực, hôm nay mọi người mở tiệc nên tự do thoải mái mới đúng, cho phép em được tùy thích chọn hai loại trong số này để ăn, được chứ?”

“Được ạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu dứt khoát, cực kỳ vui mừng, cậu bé đã nhìn trúng miếng bánh kem dâu tây to to kia từ sớm rồi.

Hy Nguyệt trìu mến xoa xoa đầu cậu bé, sau đó đi tìm cậu em họ: “Chúng ta cùng đi ra ngoài vườn hoa đi dạo nhé.”

Đỗ Chấn Diệp gật gật đầu.

Hoa oải hương tím đang nở rộ trong vườn hoa.

Hy Nguyệt với hái lấy một bông, rồi nghịch bông hoa trong tay: “Chấn Diệp, cậu thực sự chưa có bạn gái sao?”

Đỗ Chấn Diệp lắc lắc đầu: “Không có, em làm gì có tâm trí để có bạn gái, cũng chưa gặp được người nào thực sự thích hợp.”

Hy Nguyệt khẽ mỉm cười: “Thực ra Sênh Hạ cũng rất tốt, xinh đẹp, thông minh lanh lợi, hai người bọn cậu cũng chỉ hơn kém nhau có bốn tuổi mà thôi, là độ tuổi chênh lệch thích hợp nhất đó.”



Cậu ta như nghẹn lại, che miệng ho khan mấy tiếng: “Chị, chị đừng đùa em nữa, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ con chưa dậy thì mà.”

Hy Nguyệt nhè nhẹ đá viên gạch nhỏ dưới chân, giọng nói mang ý trêu chọc, không muốn chủ đề trở nên quá nghiêm túc: “Con bé là một đứa trẻ nhỏ, cậu là một đứa trẻ lớn, còn chưa trưởng thành thì đều là trẻ con. Nhưng mà đứa trẻ nào rồi cũng sẽ lớn thôi, bây giờ nếu cậu đang thiếu tình cảm, thì thêm mấy năm nữa không có cũng không thành vấn đề gì, dồn hết sức lực vào việc học hành với việc kinh doanh của nhà họ Đỗ đi. Đợi Sênh Hạ trưởng thành rồi, hai đứa thử qua lại xem sao, nói không chừng còn rất thích hợp là đằng khác.”

Cậu ta gãi gãi đầu: “Chị ơi, trẻ con thì hiểu gì về tình cảm chứ, cô bé chỉ là đang trêu chọc em mà thôi, chỉ đừng tưởng thật. Bên cạnh cô bé có rất nhiều bạn trai đồng trang lứa, đợi cô bé trưởng thành rồi sẽ qua lại với họ thôi.”

Hy Nguyệt vỗ vỗ vào vai cậu ta: “Chấn Diệp, cậu có từng nghĩ tới chưa, những nhà giàu có đều kết hôn trên lợi ích đôi bên, bà nội của cậu có thế lực lớn như thế, chắc chắn sẽ chọn cho cậu một cô vợ, chứ không để cậu tự chọn đâu. Nhà họ Lục là gia tộc lớn nhất Châu Á, Sênh Hạ và anh rể cậu mặc dù không cùng mẹ, nhưng bọn chị vẫn luôn rất yêu thương con bé, con bé là viên ngọc mà mọi người trong cả gia đình chị đều bao bọc nâng niu. Bản thân con bé cũng rất hiểu chuyện, rất thông minh, rất thích hợp với cậu, con bé sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của cậu. Có được mối quan hệ thông gia với nhà họ Lục, cậu muốn trở thành người thừa kế, không phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?”

Một màu sắc sâu thẳm không cách nào diễn tả được thoáng qua mắt cậu ta: “Chị, em chỉ muốn dựa vào chính năng lực của mình để có được sự công nhận của bà nội mà thôi, chưa từng nghĩ tới thứ khác.”

Hy Nguyệt nhún nhún vai: “Chị biết chứ, nhưng mà người đàn ông có giỏi hơn nữa thì cũng vẫn cần có sự trợ giúp của một người vợ hiền.” Cô biết rằng cậu em họ cũng có chút cảm tình với Sênh Hạ, nếu không cô sẽ không nói những lời này.

Thứ mà cậu ta lo ngại chỉ là vấn đề tuổi tác mà thôi, đợi tới khi Sênh Hạ trưởng thành thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, vừa về đến nhà Lục Sênh Hạ liền tự nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.

Lục Lãnh Phong nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương