Vợ Yêu À! Em Là Của Tôi!
-
Chương 6
Tiểu Kiều bắt một chiếc taxi đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc.
Lúc cô đến nơi, bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu. Ngó thấy Thiên Lăng đang đứng nói chuyện với một số người. Hôm nay, anh mặc một bộ comple màu đen quý phái, rất hơn với dáng người anh.
Tiểu Kiều có thể nhận ra có cả tổng giám đốc Lương đang đứng đó.
Thấy cô, Thiên lăng vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần.
“Chào mọi người. Tôi là thư ký của tổng giám đốc ạ.” Tiểu Kiều nhẹ nhàng nói.
“Ồ, cô là người mà Tư Minh đã nhắc đến đây ư?” Lương Hậu Phát hỏi.
Sự chán ghét thoáng qua trong ánh mắt của cô, “Vâng.”
Tiểu Kiều nhận ra, lúc nhìn vào cô, ánh mắt Hậu Phát hiện lên sự thèm muốn. Cô khinh! Loại người như hắn ta thì có mơ cô cũng không để vào mắt. Tưởng có tiền là ngon sao? Đừng có mơ.
Bữa tiệc bắt đầu.
Thiên Lăng đi tiếp khách nên Tiểu Kiều có thể tự do đi lại, ăn uống thoải mái. Cô lại ngay chỗ bàn thức ăn và lấy những món cô thích. Nào ngờ vừa ăn được vài miếng, cô đã nghe thấy tiếng nói, “Các cậu nhìn xem con nhỏ kia là con nhà ai mà ăn mặc quê mùa như vậy chứ?”
Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn, thấy có ba cô gái. Một cô mặc bộ váy dài màu trắng, tên là Viên Ái Linh. Một cô khác mặc bộ váy ngắn màu xanh dương, tên là Mộc Hiền Chung. Cô còn lại mặc bộ váy màu tím đậm, tên là Tô Bảo Hà. Bọn họ đều còn rất trẻ, khuôn mặt xinh đẹp.
Ái Linh hỏi xong, Hiền Chung liền nói, “Nhà con nhỏ này chắc nghèo lắm.”
“Nghèo mà còn đến đây, muốn quyến rũ ai vậy hả?” Bảo Hà cười nhạo.
Tiểu Kiều khẽ nhíu mày rồi nhìn lại mình. Thật sự thì cô không có bộ nào đẹp hơn. Tiền lương thì chưa lấy, tiền làm ở nhà hàng cô tiết kiệm thì không đủ để mua bộ mới, mặc được cái váy ngắn màu trắng thế này là quá tốt rồi.
Mà bọn họ cũng thực là quá đáng. Cô mặc đồ quê mùa thì sao cơ chứ? Bọn họ dù có giàu có nhưng nhân phẩm thực quá kém.
“Nè, các cô có thấy trong buổi tiệc này có ba con chó hay không?” Tiểu Kiều cười, nói.
“Ở đây làm gì có con chó nào cơ chứ.” Hiền Chung chế nhạo.
“Hay là mắt cô mù rồi.” Bảo Hà tiếp.
“Đúng là vừa quê mùa vừa mù mà. Ha ha ha..” Ái Linh cười.
“Các cô có thật là không thấy con chó nào hay không?” Tiểu Kiều càng nói, nụ cười trên môi càng đậm.
“Đã bảo không là không mà, cô mù thật hả?” Ái Linh tức giận.
“Vậy mà tôi lại thấy có ba con chó đang đứng trước mặt tôi cơ đấy.” Tiểu Kiều nói, cố ý nhấn mạnh chữ “ chó “ khiến cho ba người kia đen mặt.
“Cô còn dám nói tôi là chó cơ đấy.” Ái Linh tức giận.
“Không thì là gì? Chỉ có chó mới đi sủa bừa.” Lần này, Tiểu Kiều lại nhấn mạnh vào chữ “ sủa “ khiến ba người không nói được gì.
“Đúng là mồm chó không nhả được ngà voi. Nhàm chán!” Nói xong, Tiểu Kiều ôm đĩa thức ăn bỏ đi.
Vừa đi ra chỗ khác được một lúc thì cô thấy mẹ con Kim Hoa đã đến. Không muốn nói nhiều với bọn họ, cô liền bỏ vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của công ty quả thực rất sạch sẽ. Tiểu Kiều quyết định cô sẽ ngồi đây đến hết buổi tiệc, vừa tránh mặt được ba người nhà kia mà lại không phải tranh cãi với mấy cô nhà giàu.
Lúc cô đến nơi, bữa tiệc đã chuẩn bị bắt đầu. Ngó thấy Thiên Lăng đang đứng nói chuyện với một số người. Hôm nay, anh mặc một bộ comple màu đen quý phái, rất hơn với dáng người anh.
Tiểu Kiều có thể nhận ra có cả tổng giám đốc Lương đang đứng đó.
Thấy cô, Thiên lăng vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần.
“Chào mọi người. Tôi là thư ký của tổng giám đốc ạ.” Tiểu Kiều nhẹ nhàng nói.
“Ồ, cô là người mà Tư Minh đã nhắc đến đây ư?” Lương Hậu Phát hỏi.
Sự chán ghét thoáng qua trong ánh mắt của cô, “Vâng.”
Tiểu Kiều nhận ra, lúc nhìn vào cô, ánh mắt Hậu Phát hiện lên sự thèm muốn. Cô khinh! Loại người như hắn ta thì có mơ cô cũng không để vào mắt. Tưởng có tiền là ngon sao? Đừng có mơ.
Bữa tiệc bắt đầu.
Thiên Lăng đi tiếp khách nên Tiểu Kiều có thể tự do đi lại, ăn uống thoải mái. Cô lại ngay chỗ bàn thức ăn và lấy những món cô thích. Nào ngờ vừa ăn được vài miếng, cô đã nghe thấy tiếng nói, “Các cậu nhìn xem con nhỏ kia là con nhà ai mà ăn mặc quê mùa như vậy chứ?”
Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn, thấy có ba cô gái. Một cô mặc bộ váy dài màu trắng, tên là Viên Ái Linh. Một cô khác mặc bộ váy ngắn màu xanh dương, tên là Mộc Hiền Chung. Cô còn lại mặc bộ váy màu tím đậm, tên là Tô Bảo Hà. Bọn họ đều còn rất trẻ, khuôn mặt xinh đẹp.
Ái Linh hỏi xong, Hiền Chung liền nói, “Nhà con nhỏ này chắc nghèo lắm.”
“Nghèo mà còn đến đây, muốn quyến rũ ai vậy hả?” Bảo Hà cười nhạo.
Tiểu Kiều khẽ nhíu mày rồi nhìn lại mình. Thật sự thì cô không có bộ nào đẹp hơn. Tiền lương thì chưa lấy, tiền làm ở nhà hàng cô tiết kiệm thì không đủ để mua bộ mới, mặc được cái váy ngắn màu trắng thế này là quá tốt rồi.
Mà bọn họ cũng thực là quá đáng. Cô mặc đồ quê mùa thì sao cơ chứ? Bọn họ dù có giàu có nhưng nhân phẩm thực quá kém.
“Nè, các cô có thấy trong buổi tiệc này có ba con chó hay không?” Tiểu Kiều cười, nói.
“Ở đây làm gì có con chó nào cơ chứ.” Hiền Chung chế nhạo.
“Hay là mắt cô mù rồi.” Bảo Hà tiếp.
“Đúng là vừa quê mùa vừa mù mà. Ha ha ha..” Ái Linh cười.
“Các cô có thật là không thấy con chó nào hay không?” Tiểu Kiều càng nói, nụ cười trên môi càng đậm.
“Đã bảo không là không mà, cô mù thật hả?” Ái Linh tức giận.
“Vậy mà tôi lại thấy có ba con chó đang đứng trước mặt tôi cơ đấy.” Tiểu Kiều nói, cố ý nhấn mạnh chữ “ chó “ khiến cho ba người kia đen mặt.
“Cô còn dám nói tôi là chó cơ đấy.” Ái Linh tức giận.
“Không thì là gì? Chỉ có chó mới đi sủa bừa.” Lần này, Tiểu Kiều lại nhấn mạnh vào chữ “ sủa “ khiến ba người không nói được gì.
“Đúng là mồm chó không nhả được ngà voi. Nhàm chán!” Nói xong, Tiểu Kiều ôm đĩa thức ăn bỏ đi.
Vừa đi ra chỗ khác được một lúc thì cô thấy mẹ con Kim Hoa đã đến. Không muốn nói nhiều với bọn họ, cô liền bỏ vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của công ty quả thực rất sạch sẽ. Tiểu Kiều quyết định cô sẽ ngồi đây đến hết buổi tiệc, vừa tránh mặt được ba người nhà kia mà lại không phải tranh cãi với mấy cô nhà giàu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook