Ca sĩ đường phố ngạc nhiên.

Liền nhìn thấy ánh mắt mờ ảo của Mộ Dạ Lê nhìn mình, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ, lăng trì cắt vụn ánh mắt của mình.

anh ta bị doạ, im bặt không cất lời ca được.

Thấy người đàn ông anh tuấn này, còn muốn nói gì, nhưng nhìn tư thế kia là biết, đó là bạn trai của người ta.

Bên cạnh, mấy em gái nhỏ cũng hét gào lên.

thật là đẹp trai!!!!

Đây là muốn cướp gái sao?

Đứng trước mặt như vậy, mắt lạnh âm trầm nhìn ca sĩ đường phố kia, nhưng mà thậtlà quá đẹp trai đi mà.

Ca sĩ đường phố cũng nhìn anh, nếu là người khác, thì còn có thể tranh thủ được mộtchút.

Nhưng là, nhìn anh như vậy, hơi hơi suy nghĩ, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng vẫn là tự mình hiểu cam lòng từ bỏ.

Người bên cạnh cũng là cảm thấy như vậy, đứng ở chỗ này, là cao hơn anh ta cái đầu rồi, lại thấy khí thế của anh ta nữa, tuyệt đối là nghiền nát, đè bẹp, còn có cái gì so được.

Mộ Dạ Lê nắm lấy tay Diệp Chanh, quay đầu hung hăng nhìn anh ca sĩ tự do nọ, sau đó đưa cô đi, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, rời khỏi chỗ này.

thật là đẹp trai~~~

Nhìn thấy cô nương nhà người ta, có anh ca sĩ đẹp trai bày tỏ tình yêu, còn có mộtanh bạn trai đẹp trai bức người bên cạnh như vậy, thật hạnh phúc mà, quá hâm mộ đi mà.

Diệp Chanh còn chưa có phản ứng, người đã bị Mộ Dạ Lê lôi đi.

cô ngẩng đầu lên, không phải là không kinh ngạc nhìn anh.

“anh làm sao vậy, người ta hát hay như vậy, em còn chưa nghe xong mà.”

“Hay?”

“Ừm, anh đền cho em đi, em chưa nghe xong.”

Diệp Chanh hừ hạ nói với anh.

Mộ Dạ Lê nói “Cái gì mà đền cho em, về nhà anh mờ nhạc cho em nghe, anh có rất nhiều đĩa nhạc.”

“Mở nhạc là có ý gì, không được, em mặc kệ.”

“Vậy em muốn làm sao?”

“không bằng anh hát cho em nghe đi.”

“……”

“anh không hát.” Mộ Dạ Lê đen mặt nói.

Diệp Chanh cố ý trêu anh, anh không hát, cô chính là muốn nghe.

cô hừ một cái, dẫy khỏi tay anh.

“không hát thì thôi.”

“Này, em làm gì đó.”

Cho là cô thật sự giận dỗi, Mộ Dạ Lê trong lòng mắng thầm, đi theo sau.

Diệp Chanh cũng không quay đầu lại, càng đi càng nhanh hơn.

Mộ Dạ Lê âm thầm mắng SHIT một cái, chỉ là chạy theo, nắm lấy tay cô.

“Này, em nói…” Diệp Chanh muốn hất tay anh ra, lại thấy Mộ Dạ Lê ho nhẹ một chút, môi mỏng trái tim khẽ nhếch, một tràng lời hát tiếng anh liền đi ra ngoài.

Hello darkness, my old friend

I"ve come to talk with you again

Because a vision softly creeping

Left its seeds while I was sleeping

Giọng hát kia, cũng giống như giọng nói của anh, trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, lại không mang theo gì khác, tựa như tiếng đàn cello du dương, làm lòng người đều trầm tĩnh theo.

Dễ nghe không chịu được.

anh đưa tay kéo tay cô, cúi đầu hát, ánh mắt tựa biển sâu, trong suốt, mang thao tình cảm thâm trầm, đi vào lòng người.

Giọng hát kia, lẫn trong đêm khuya đầy dụ hoặc, làm người cảm thấy, dễ nghe đến độ lỗ tai cũng phải mang thai.

Diệp Chanh chỉ cảm thấy, trái tim mình đang nhảy thình thịch, trong lúc nhất thời, cả người đều dính trên gương mặt sắc sảo của anh.

Vốn dĩ lớn lên đã là yêu nghiệt, giọng hát còn dễ nghe như vậy.

cô cảm thấy trái tim của mình đều sắp không giữ được nữa rồi,

anh đúng thật là lừa đảo, lừa đảo mà!!!

Sao lại có thể gợi cảm như vậy, quyến rũ như vậy….

Diệp Chanh nhìn anh, trong đêm tối, làn da trắng nõn giống như sữa bò, dường như đêm đen không thể che lấp được ánh sáng của anh, hơn nữa, cô phát hiện mái tóc của thật dày, thật đen bóng, thân thể không khỏi có chút nóng lên, cô nhanh quay đầu đi, tự thầm mắng bản thân.

Mất mặt, mất mặt, có phải là chưa từng thấy qua đàn ông đâu kia chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương