Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh
-
Chương 61: Cô không xứng đáng với anh ấy(p2)
"Minh.. Minh... Đừng bỏ em! Xin anh... Đừng bỏ em"
Trên một bãi biển, gió thổi man mác, tung bay chiếc váy trắng tinh khôi của cô gái. Ánh nắng nhè nhẹ phả lên gương mặt xinh đẹp của cô, tô đậm thêm những giọt nước mắt long lanh mặn chát kéo dài trên khuôn mặt.
Đứng đối diện với cô, người đàn ông bị cô gái nắm lấy bàn tay to lớn cứ vậy lạnh lùng không thèm quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt vẫn hướng về phía một người con gái khác đang đứng:
"Thiên Thiên, cô ấy đã trở về rồi, tôi trả lại tự do cho cô"
Dương Thế Minh hất tay cô ra, đôi chân sải bước về phía trước, chỉ để lại một mình cô chơi vơi giữa bãi cát mênh mông rộng lớn.
Cô kiệt sức gục ngã trên nền cát, đôi mắt nhuốm lên một màu đau thương nhìn theo hai người đang nắm tay nhau bước dần về nơi xa...
Nơi ấy, là thiên đường...
Một nơi có anh, nhưng không có cô...
"A"
Thiên Thiên giật mình tỉnh dậy, mồ hôi làm ướt hết mái tóc mềm mượt. Cô lại như vậy, lại tiếp tục mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Từ sau vụ hoả hoạn đó, cô lúc nào khi đêm về cũng bị giấc mộng này ám ảnh. Sau mỗi lần như thế, cô lại sợ hãi chạy đến tìm anh, nắm chặt lấy tay anh để cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc.
Bước chân lững thững, nhẹ nhàng đi trên đất, cả người cô run rẩy loạng choạng bước đi, mỗi bước lại như ngàn mảnh vỡ cản đường, đâm vào chân cô, đau nhói.
Mở cửa phòng bệnh trắng toát, mùi sát trùng quẩn quanh khắp phòng xộc vào mũi làm đầu óc cô choáng váng.
Nhìn dây rợ lằng nhằng trên người anh, Thiên Thiên không nén nổi sự chua xót đang vỡ oà, cô chỉ biết lặng lẽ đứng đó nắm lấy tay anh mà khóc.
"Chị lại mơ thấy ác mộng à? "
Bảo Khánh từ trong phòng vệ sinh bước ra, nhìn thấy cô lại không khỏi thở dài.
Mỗi ngày đều chứng kiến cảnh này, đối với cậu chuyện đó đã không còn gì là xa lạ như mấy ngày đầu tiên.
Cậu đứng dựa lưng vào cánh cửa, yên lặng ngắm nhìn đôi mắt đã sớm sưng đỏ từ lâu, trong nội tâm nhịn không được một trận cồn cào.
Ba cậu đã như vậy, cô cũng không khá hơn là bao, bảo cậu làm sao có thể không đau lòng cho được?
"Bảo Khánh, cậu thử nói xem, Dương Thế Minh đến khi nào mới có thể tỉnh lại? Anh ấy đã nằm như vậy được gần một tháng rồi! "
Những ngày qua, bệnh tình của cô cũng đã bình phục ổn định, nhưng cô vẫn tiếp tục nằm viện. Mặc dù ghét mùi thuốc sát trùng, ghét không khí lạnh lùng đau thương trong bệnh viện, nhưng vì anh, cô vẫn ở lại. Cô muốn mỗi lần nhớ anh, chính mình có thể nhìn thấy anh ngay lập tức. Cô muốn khi tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô.
Bảo Khánh ngẩng đầu về phía cửa sổ, nhìn về một nơi xa xăm, vô định, đầu lông mày cũng theo đó mà chau lại với nhau:
"Ba tôi sẽ sớm tỉnh lại, nhất định là như thế! Ba ba là một người đàn ông kiên cường, giàu nghị lực, nhất định ba sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy! "
Nghe tin ba cậu nhập viện, mấy lão già cổ đông trong công ty đã bắt đầu rục rịch, mọi chuyện chỉ có thể để Trần Cảnh Đường gánh vác tạm thời. Mặc dù cậu không muốn như vậy, nhưng cũng không thể để tâm huyết của ba cậu rơi vào tay người khác một cách dễ dàng.
Tuy cậu chỉ là một đứa nhóc năm tuổi, nhưng sớm đã có bộ óc thiên tài. Cậu hiểu được, ngay từ khi sinh ra, con người ai ai cũng tồn tại tham vọng mãnh liệt, ai ai cũng muốn làm đế vương. Họ giẫm đạp lên nhau để tồn tại. Cậu còn nhỏ tuổi, không thể gánh vác một công ty mang tầm vóc quốc tế như vậy, cho nên, lựa chọn người tạm thời thay thế ba ba là rất cần thiết. Mà người đó, chỉ có thể là Trần Cảnh Đường! Tuy hai người đối địch nhau trong truyện tình cảm, nhưng tình nghĩa anh em mấy chục năm sao có thể quên lãng?
"Tôi nhớ anh ấy, thực sự rất nhớ rất nhớ anh ấy! "
Cả Thiên Thiên cùng Bảo Khánh đều rơi vào trầm mặc, ánh mắt không lúc nào lướt qua khuôn mặt cương nghị mà bình thản của anh.
_____________________
________________
Thời gian nhanh chóng vụt qua, cuộc sống nhộn nhịp của thế giới ngoài kia vẫn chưa lúc nào là ngừng lại.
Đã là hai tháng kể từ khi Dương Thế Minh nằm viện, anh vẫn vậy, vẫn ngoan cố không chịu tỉnh lại.
Thiên Thiên mặc dù đã xuất viện, nhưng ngày nào cô cũng đến đây thăm anh, chăm sóc anh, còn cần mẫn hơn cả bác sĩ cùng y tá túc trực.
Hôm nay vẫn là một ngày nắng như bao ngày khác. Làn gió dịu nhẹ thổi tung bay mái tóc xinh đẹp của cô gái đang đạp xe vội vã trên đường.
Kítttttttt... Rầm...
Chiếc xe theo quán tính mà bị đánh văng, Thiên Thiên cũng theo đó mà ngã nhào về phía trước.
Cô khẽ nhíu mày nhìn những vết xước trên người, đôi môi anh đào mềm mịn mím chặt lại với nhau.
"Tôi xin lỗi! "
Thiên Thiên nói tiếng xin lỗi, đôi mắt long lanh trong suốt cũng không nhìn người đối diện.
"Xin lỗi là xong sao? Vậy thì nếu giết người xong rồi xin lỗi là có thể trốn thoát khỏi tội trạng sao? "
Người phụ nữ đi đôi giày cao gót đỏ choét cất cao giọng chanh chua, ánh mắt sắc lạnh như có thể xuyên thấu cả nội tâm cô. Cô ta cố tình gây ra vụ tai nạn này cũng không phải là muốn nghe tiếng xin lỗi! Cái cô ta cần chính là sự sợ hãi, ngạc nhiên xen lẫn tâm trạng đau đớn của Thiên Thiên!
"Triệu Thiên Thiên, cô cứ mãi là một con rùa rụt cổ như vậy hay sao? "
Giọng điệu nhạo báng lộ rõ sự khinh thường khiến Thiên Thiên chú ý. Cô ta là ai? Sao lại biết tên cô?
Trong đầu xẹt qua ánh mắt lạnh lùng cùng với bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ đứng trên bãi cát, trái tim của cô không nhịn được mà đập dữ dội.
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng kia, bao niềm tin ý chí của cô như rơi vào hố sâu không đáy.
Cô ấy, nỗi lo sợ ngày ngày cứ ám ảnh cô cuối cùng cũng đã trở về.
__________________
_____________
Trong một tiệm cà phê gần trường đại học X, Thiên Thiên thất thần nhìn vào tách cà phê nghi ngút khói.
Chính tại đây là nơi khởi nguồn của sự đau thương, những giọt nước mắt cùng với trái tim lần đầu tiên biết rung động của cô.
Nơi này vẫn vậy, vẫn không có gì thay đổi, có khác, chính là cô đã trưởng thành hơn, ngoài kia không còn là cơn mưa lớn như buổi đầu gặp anh, còn có, đối diện cô không còn là chiếc ghế gỗ vô tri của ngày xưa.
"Thiên Thiên, chắc cô cũng biết lí do tôi hẹn gặp cô ra đây ngày hôm nay"
Nguyệt Ánh Phương dựa lưng vào chiếc ghế, đôi chân dài trắng nõn vắt chéo lên nhau, trên môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành tư thế của một người chiến thắng.
"Tại sao bao lâu nay, cô không quay về? "
Bỏ rơi Bảo Khánh mất đi tình thương của mẹ, chối bỏ tình yêu mà Dương Thế Minh dày công vun đắp, đến khi tình cảm giữa cô và anh mới chớm nở, Nguyệt Ánh Phương lại quay trở về. Nghịch lí này, tại sao lại có thể xảy ra ở trên người cô?
Lẽ nào, cô mãi mãi cũng chỉ là một Triệu Thiên Thiên đáng thương, là cái bóng nữ phụ luôn làm đệm lót cho nữ chính lên ngôi?
Có người đã từng nói, tất cả mọi người đều đóng chung một vai diễn chính, trên thế giới không có xuất hiện người mang danh nữ phụ. Có thể trong mắt người này, bạn là một con người hèn kém, nhưng trong mắt người khác, bạn lại là cả cuộc đời.
Ai cho đi cái gì, nhận lại sẽ là sự đền đáp xứng đáng. Nhưng với Thiên Thiên, cô nhận lại chỉ toàn là khổ đau.
Nguyệt Ánh Phương trở về, vậy cô biết phải làm sao? Trái tim cùng lí trí, cô đã sớm trao trọn nó cho Dương Thế Minh rồi. Mất đi ánh sáng, con người sao có thể tồn tại?
"Tôi quay về lúc nào, có cần phải xin phép sự đồng ý của cô không? Cô là ai mà tự cho mình cái quyền làm chủ cuộc sống của tôi? "
Nguyệt Ánh Phương vẫn giữ vững tư thế ngạo nghễ như một nữ vương nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt sắc lạnh chứa đựng sự hận thù được ẩn sâu dưới một lớp mặt nạ tinh xảo.
"Triệu tiểu thư, cô không có đủ lấy một chút tư cách để chất vấn tôi! "
Cô sững người cúi thấp đầu xuống, hai bàn tay nắm chặt đầu gối sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Lại là câu nói này, lúc trước là Dương Thế Minh, lúc này lại đến lượt cô ta.
Không đủ tư cách...
Mãi mãi cô chỉ là một con cóc ghẻ hèn kém không đủ tư cách để vươn lên so sánh với thiên nga...
"Nguyệt tiểu thư"
"Gọi tôi là bà Dương"
Cô ta cao ngạo ngẩng cao đầu, trong mắt toàn là tia trào phúng nhìn con rối nước đang diễn trò nhạt nhẽo.
"Tại sao tôi phải làm như vậy? "
"Cô nói cái gì? "
"Tại sao tôi phải gọi cô là bà Dương trong khi cô chẳng là gì? Nguyệt tiểu thư, là cô đã không về bên cạnh anh ấy ngay từ trước, là cô không có ở bên anh ấy mỗi lúc anh ấy tuyệt vọng. Bây giờ cô quay về, cô tính đạp đổ mọi cố gắng mà tôi đã tạo dựng sao? "
Thiên Thiên tay khuấy khuấy tách cà phê, hoà mình vào bản nhạc nhẹ đang vang lên trong quán. Ánh mắt hờ hững nhìn ra đường phố đông đúc tấp nập, cô lại nhớ về ngày đầu tiên gặp anh.
Khi ấy, ngoài trời mưa nặng hạt.
Bây giờ, bầu trời nắng chói chang.
Khi ấy, anh đối với cô chỉ là một nỗi hận thù sâu sắc.
Bây giờ, trái tim anh đang từ từ mở để đón nhận cô.
Cô muốn mình phải đấu tranh, cô muốn giành lấy hạnh phúc!
"Nguyệt tiểu thư, thật sự xin lỗi cô. Tôi không phủ nhận cô là vợ anh ấy, nhưng hai người đã là quá khứ rồi! Bây giờ, bên cạnh Dương Thế Minh là tôi. Tôi mới là vợ hợp pháp của anh ấy. Trừ khi anh ấy chấp nhận ly dị với tôi, nếu không cô vẫn phải hạ mình để gọi tôi một tiếng Dương phu nhân"
Nguyệt Ánh Phương tức giận đứng bật dậy, tay đập mạnh vào bàn, sau đó chính mình lại hít sâu một hơi, kiềm nén lửa giận đang bộc phát mà ngồi xuống:
"Triệu tiểu thư, hình như cô đã quên, tôi và anh ấy vẫn chưa ly dị với nhau. Một người học trường luật như cô lẽ ra phải biết chúng tôi vẫn là vợ chồng chứ? Trước đây, các người nghĩ tôi đã chết nên có thể đến với nhau. Nhưng bây giờ, tôi đã quay trở về rồi. Điều này đồng nghĩa, cô và chồng tôi chỉ là người dưng qua đường mà thôi! "
Cô ta nhấn mạnh hai từ "chồng tôi", thành công phủi sạch mối quan hệ giữa Dương Thế Minh và Thiên Thiên.
Trong cuộc chiến này, Nguyệt Ánh Phương không bao giờ chấp nhận hai từ thất bại. Thời gian Thiên Thiên ở bên Dương Thế Minh là quá lâu rồi, bây giờ, cô cần phải đòi lại tất cả mọi thứ mà cô ta cướp từ cô!
Thiên Thiên trong nội tâm chấn động mạnh mẽ, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường. Cô biết mình yếu thế, nhưng nhất định cô không thể nhu nhược để đánh mất đi hạnh phúc!
"Nguyệt tiểu thư, bây giờ vẫn chưa thể nói được gì. Minh vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta cũng không thể nào biết ai thắng, ai thua. Quyền quyết định sẽ lựa chọn ai là nằm trong tay anh ấy. Cho dù hai người còn là vợ chồng, nhưng khi anh ấy không còn yêu cô nữa, vậy thì có ý nghĩa gì? "
Nguyệt Ánh Phương mím môi, cầm lên tách cà phê hất thẳng vào mặt cô, sự mỉa mai cùng chua ngoa bộc lộ rõ trên khuôn mặt yêu mị:
"Triệu Thiên Thiên, cô không xứng đáng với anh ấy! Đứng bên cạnh anh ấy, sánh bước cùng anh ấy chỉ có thể là tôi! Là phụ nữ với nhau, tôi muốn chân thành khuyên nhủ cô một câu, đừng có dại gì mà chấp nhận cuộc đời của một tiểu tam! "
Cô ta đứng dậy, giật lấy một tờ khăn giấy lau tay mình, đáp vào khuôn mặt nhem nhuốc của Thiên Thiên, sau đó cao ngạo bước đi thẳng.
Tiếng giày cao gót lộp cộp đập trên sàn nhà mỗi lúc một xa, để lại một mình Thiên Thiên thất thần rơi nước mắt cùng với sự soi mói đàm tiếu của người đời. Những ánh mắt đó, khinh bỉ có, hả hê có, thương hại cũng có,... Nó như ngàn lưỡi dao sắc bén xé nát cả trái tim cô.
Trên một bãi biển, gió thổi man mác, tung bay chiếc váy trắng tinh khôi của cô gái. Ánh nắng nhè nhẹ phả lên gương mặt xinh đẹp của cô, tô đậm thêm những giọt nước mắt long lanh mặn chát kéo dài trên khuôn mặt.
Đứng đối diện với cô, người đàn ông bị cô gái nắm lấy bàn tay to lớn cứ vậy lạnh lùng không thèm quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt vẫn hướng về phía một người con gái khác đang đứng:
"Thiên Thiên, cô ấy đã trở về rồi, tôi trả lại tự do cho cô"
Dương Thế Minh hất tay cô ra, đôi chân sải bước về phía trước, chỉ để lại một mình cô chơi vơi giữa bãi cát mênh mông rộng lớn.
Cô kiệt sức gục ngã trên nền cát, đôi mắt nhuốm lên một màu đau thương nhìn theo hai người đang nắm tay nhau bước dần về nơi xa...
Nơi ấy, là thiên đường...
Một nơi có anh, nhưng không có cô...
"A"
Thiên Thiên giật mình tỉnh dậy, mồ hôi làm ướt hết mái tóc mềm mượt. Cô lại như vậy, lại tiếp tục mơ thấy ác mộng nữa rồi.
Từ sau vụ hoả hoạn đó, cô lúc nào khi đêm về cũng bị giấc mộng này ám ảnh. Sau mỗi lần như thế, cô lại sợ hãi chạy đến tìm anh, nắm chặt lấy tay anh để cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc.
Bước chân lững thững, nhẹ nhàng đi trên đất, cả người cô run rẩy loạng choạng bước đi, mỗi bước lại như ngàn mảnh vỡ cản đường, đâm vào chân cô, đau nhói.
Mở cửa phòng bệnh trắng toát, mùi sát trùng quẩn quanh khắp phòng xộc vào mũi làm đầu óc cô choáng váng.
Nhìn dây rợ lằng nhằng trên người anh, Thiên Thiên không nén nổi sự chua xót đang vỡ oà, cô chỉ biết lặng lẽ đứng đó nắm lấy tay anh mà khóc.
"Chị lại mơ thấy ác mộng à? "
Bảo Khánh từ trong phòng vệ sinh bước ra, nhìn thấy cô lại không khỏi thở dài.
Mỗi ngày đều chứng kiến cảnh này, đối với cậu chuyện đó đã không còn gì là xa lạ như mấy ngày đầu tiên.
Cậu đứng dựa lưng vào cánh cửa, yên lặng ngắm nhìn đôi mắt đã sớm sưng đỏ từ lâu, trong nội tâm nhịn không được một trận cồn cào.
Ba cậu đã như vậy, cô cũng không khá hơn là bao, bảo cậu làm sao có thể không đau lòng cho được?
"Bảo Khánh, cậu thử nói xem, Dương Thế Minh đến khi nào mới có thể tỉnh lại? Anh ấy đã nằm như vậy được gần một tháng rồi! "
Những ngày qua, bệnh tình của cô cũng đã bình phục ổn định, nhưng cô vẫn tiếp tục nằm viện. Mặc dù ghét mùi thuốc sát trùng, ghét không khí lạnh lùng đau thương trong bệnh viện, nhưng vì anh, cô vẫn ở lại. Cô muốn mỗi lần nhớ anh, chính mình có thể nhìn thấy anh ngay lập tức. Cô muốn khi tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô.
Bảo Khánh ngẩng đầu về phía cửa sổ, nhìn về một nơi xa xăm, vô định, đầu lông mày cũng theo đó mà chau lại với nhau:
"Ba tôi sẽ sớm tỉnh lại, nhất định là như thế! Ba ba là một người đàn ông kiên cường, giàu nghị lực, nhất định ba sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy! "
Nghe tin ba cậu nhập viện, mấy lão già cổ đông trong công ty đã bắt đầu rục rịch, mọi chuyện chỉ có thể để Trần Cảnh Đường gánh vác tạm thời. Mặc dù cậu không muốn như vậy, nhưng cũng không thể để tâm huyết của ba cậu rơi vào tay người khác một cách dễ dàng.
Tuy cậu chỉ là một đứa nhóc năm tuổi, nhưng sớm đã có bộ óc thiên tài. Cậu hiểu được, ngay từ khi sinh ra, con người ai ai cũng tồn tại tham vọng mãnh liệt, ai ai cũng muốn làm đế vương. Họ giẫm đạp lên nhau để tồn tại. Cậu còn nhỏ tuổi, không thể gánh vác một công ty mang tầm vóc quốc tế như vậy, cho nên, lựa chọn người tạm thời thay thế ba ba là rất cần thiết. Mà người đó, chỉ có thể là Trần Cảnh Đường! Tuy hai người đối địch nhau trong truyện tình cảm, nhưng tình nghĩa anh em mấy chục năm sao có thể quên lãng?
"Tôi nhớ anh ấy, thực sự rất nhớ rất nhớ anh ấy! "
Cả Thiên Thiên cùng Bảo Khánh đều rơi vào trầm mặc, ánh mắt không lúc nào lướt qua khuôn mặt cương nghị mà bình thản của anh.
_____________________
________________
Thời gian nhanh chóng vụt qua, cuộc sống nhộn nhịp của thế giới ngoài kia vẫn chưa lúc nào là ngừng lại.
Đã là hai tháng kể từ khi Dương Thế Minh nằm viện, anh vẫn vậy, vẫn ngoan cố không chịu tỉnh lại.
Thiên Thiên mặc dù đã xuất viện, nhưng ngày nào cô cũng đến đây thăm anh, chăm sóc anh, còn cần mẫn hơn cả bác sĩ cùng y tá túc trực.
Hôm nay vẫn là một ngày nắng như bao ngày khác. Làn gió dịu nhẹ thổi tung bay mái tóc xinh đẹp của cô gái đang đạp xe vội vã trên đường.
Kítttttttt... Rầm...
Chiếc xe theo quán tính mà bị đánh văng, Thiên Thiên cũng theo đó mà ngã nhào về phía trước.
Cô khẽ nhíu mày nhìn những vết xước trên người, đôi môi anh đào mềm mịn mím chặt lại với nhau.
"Tôi xin lỗi! "
Thiên Thiên nói tiếng xin lỗi, đôi mắt long lanh trong suốt cũng không nhìn người đối diện.
"Xin lỗi là xong sao? Vậy thì nếu giết người xong rồi xin lỗi là có thể trốn thoát khỏi tội trạng sao? "
Người phụ nữ đi đôi giày cao gót đỏ choét cất cao giọng chanh chua, ánh mắt sắc lạnh như có thể xuyên thấu cả nội tâm cô. Cô ta cố tình gây ra vụ tai nạn này cũng không phải là muốn nghe tiếng xin lỗi! Cái cô ta cần chính là sự sợ hãi, ngạc nhiên xen lẫn tâm trạng đau đớn của Thiên Thiên!
"Triệu Thiên Thiên, cô cứ mãi là một con rùa rụt cổ như vậy hay sao? "
Giọng điệu nhạo báng lộ rõ sự khinh thường khiến Thiên Thiên chú ý. Cô ta là ai? Sao lại biết tên cô?
Trong đầu xẹt qua ánh mắt lạnh lùng cùng với bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ đứng trên bãi cát, trái tim của cô không nhịn được mà đập dữ dội.
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng kia, bao niềm tin ý chí của cô như rơi vào hố sâu không đáy.
Cô ấy, nỗi lo sợ ngày ngày cứ ám ảnh cô cuối cùng cũng đã trở về.
__________________
_____________
Trong một tiệm cà phê gần trường đại học X, Thiên Thiên thất thần nhìn vào tách cà phê nghi ngút khói.
Chính tại đây là nơi khởi nguồn của sự đau thương, những giọt nước mắt cùng với trái tim lần đầu tiên biết rung động của cô.
Nơi này vẫn vậy, vẫn không có gì thay đổi, có khác, chính là cô đã trưởng thành hơn, ngoài kia không còn là cơn mưa lớn như buổi đầu gặp anh, còn có, đối diện cô không còn là chiếc ghế gỗ vô tri của ngày xưa.
"Thiên Thiên, chắc cô cũng biết lí do tôi hẹn gặp cô ra đây ngày hôm nay"
Nguyệt Ánh Phương dựa lưng vào chiếc ghế, đôi chân dài trắng nõn vắt chéo lên nhau, trên môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành tư thế của một người chiến thắng.
"Tại sao bao lâu nay, cô không quay về? "
Bỏ rơi Bảo Khánh mất đi tình thương của mẹ, chối bỏ tình yêu mà Dương Thế Minh dày công vun đắp, đến khi tình cảm giữa cô và anh mới chớm nở, Nguyệt Ánh Phương lại quay trở về. Nghịch lí này, tại sao lại có thể xảy ra ở trên người cô?
Lẽ nào, cô mãi mãi cũng chỉ là một Triệu Thiên Thiên đáng thương, là cái bóng nữ phụ luôn làm đệm lót cho nữ chính lên ngôi?
Có người đã từng nói, tất cả mọi người đều đóng chung một vai diễn chính, trên thế giới không có xuất hiện người mang danh nữ phụ. Có thể trong mắt người này, bạn là một con người hèn kém, nhưng trong mắt người khác, bạn lại là cả cuộc đời.
Ai cho đi cái gì, nhận lại sẽ là sự đền đáp xứng đáng. Nhưng với Thiên Thiên, cô nhận lại chỉ toàn là khổ đau.
Nguyệt Ánh Phương trở về, vậy cô biết phải làm sao? Trái tim cùng lí trí, cô đã sớm trao trọn nó cho Dương Thế Minh rồi. Mất đi ánh sáng, con người sao có thể tồn tại?
"Tôi quay về lúc nào, có cần phải xin phép sự đồng ý của cô không? Cô là ai mà tự cho mình cái quyền làm chủ cuộc sống của tôi? "
Nguyệt Ánh Phương vẫn giữ vững tư thế ngạo nghễ như một nữ vương nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt sắc lạnh chứa đựng sự hận thù được ẩn sâu dưới một lớp mặt nạ tinh xảo.
"Triệu tiểu thư, cô không có đủ lấy một chút tư cách để chất vấn tôi! "
Cô sững người cúi thấp đầu xuống, hai bàn tay nắm chặt đầu gối sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Lại là câu nói này, lúc trước là Dương Thế Minh, lúc này lại đến lượt cô ta.
Không đủ tư cách...
Mãi mãi cô chỉ là một con cóc ghẻ hèn kém không đủ tư cách để vươn lên so sánh với thiên nga...
"Nguyệt tiểu thư"
"Gọi tôi là bà Dương"
Cô ta cao ngạo ngẩng cao đầu, trong mắt toàn là tia trào phúng nhìn con rối nước đang diễn trò nhạt nhẽo.
"Tại sao tôi phải làm như vậy? "
"Cô nói cái gì? "
"Tại sao tôi phải gọi cô là bà Dương trong khi cô chẳng là gì? Nguyệt tiểu thư, là cô đã không về bên cạnh anh ấy ngay từ trước, là cô không có ở bên anh ấy mỗi lúc anh ấy tuyệt vọng. Bây giờ cô quay về, cô tính đạp đổ mọi cố gắng mà tôi đã tạo dựng sao? "
Thiên Thiên tay khuấy khuấy tách cà phê, hoà mình vào bản nhạc nhẹ đang vang lên trong quán. Ánh mắt hờ hững nhìn ra đường phố đông đúc tấp nập, cô lại nhớ về ngày đầu tiên gặp anh.
Khi ấy, ngoài trời mưa nặng hạt.
Bây giờ, bầu trời nắng chói chang.
Khi ấy, anh đối với cô chỉ là một nỗi hận thù sâu sắc.
Bây giờ, trái tim anh đang từ từ mở để đón nhận cô.
Cô muốn mình phải đấu tranh, cô muốn giành lấy hạnh phúc!
"Nguyệt tiểu thư, thật sự xin lỗi cô. Tôi không phủ nhận cô là vợ anh ấy, nhưng hai người đã là quá khứ rồi! Bây giờ, bên cạnh Dương Thế Minh là tôi. Tôi mới là vợ hợp pháp của anh ấy. Trừ khi anh ấy chấp nhận ly dị với tôi, nếu không cô vẫn phải hạ mình để gọi tôi một tiếng Dương phu nhân"
Nguyệt Ánh Phương tức giận đứng bật dậy, tay đập mạnh vào bàn, sau đó chính mình lại hít sâu một hơi, kiềm nén lửa giận đang bộc phát mà ngồi xuống:
"Triệu tiểu thư, hình như cô đã quên, tôi và anh ấy vẫn chưa ly dị với nhau. Một người học trường luật như cô lẽ ra phải biết chúng tôi vẫn là vợ chồng chứ? Trước đây, các người nghĩ tôi đã chết nên có thể đến với nhau. Nhưng bây giờ, tôi đã quay trở về rồi. Điều này đồng nghĩa, cô và chồng tôi chỉ là người dưng qua đường mà thôi! "
Cô ta nhấn mạnh hai từ "chồng tôi", thành công phủi sạch mối quan hệ giữa Dương Thế Minh và Thiên Thiên.
Trong cuộc chiến này, Nguyệt Ánh Phương không bao giờ chấp nhận hai từ thất bại. Thời gian Thiên Thiên ở bên Dương Thế Minh là quá lâu rồi, bây giờ, cô cần phải đòi lại tất cả mọi thứ mà cô ta cướp từ cô!
Thiên Thiên trong nội tâm chấn động mạnh mẽ, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường. Cô biết mình yếu thế, nhưng nhất định cô không thể nhu nhược để đánh mất đi hạnh phúc!
"Nguyệt tiểu thư, bây giờ vẫn chưa thể nói được gì. Minh vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta cũng không thể nào biết ai thắng, ai thua. Quyền quyết định sẽ lựa chọn ai là nằm trong tay anh ấy. Cho dù hai người còn là vợ chồng, nhưng khi anh ấy không còn yêu cô nữa, vậy thì có ý nghĩa gì? "
Nguyệt Ánh Phương mím môi, cầm lên tách cà phê hất thẳng vào mặt cô, sự mỉa mai cùng chua ngoa bộc lộ rõ trên khuôn mặt yêu mị:
"Triệu Thiên Thiên, cô không xứng đáng với anh ấy! Đứng bên cạnh anh ấy, sánh bước cùng anh ấy chỉ có thể là tôi! Là phụ nữ với nhau, tôi muốn chân thành khuyên nhủ cô một câu, đừng có dại gì mà chấp nhận cuộc đời của một tiểu tam! "
Cô ta đứng dậy, giật lấy một tờ khăn giấy lau tay mình, đáp vào khuôn mặt nhem nhuốc của Thiên Thiên, sau đó cao ngạo bước đi thẳng.
Tiếng giày cao gót lộp cộp đập trên sàn nhà mỗi lúc một xa, để lại một mình Thiên Thiên thất thần rơi nước mắt cùng với sự soi mói đàm tiếu của người đời. Những ánh mắt đó, khinh bỉ có, hả hê có, thương hại cũng có,... Nó như ngàn lưỡi dao sắc bén xé nát cả trái tim cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook