Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh
-
Chương 53: Thiên Thiên bị thương?(p1)
Triệu Lâm Khang bị một phen chấn động. Đứa con hoang này từ khi nào thì đã biết lo lắng cho ông rồi? Sẽ không phải là âm mưuu gì đó chứ?
Nhìn thái độ ngờ vực của ông ta, đáy lòng Thiên Thiên không khỏi cảm thấy thật lạnh lẽo. Hơn hai mươi năm, cuối cùng đổi lại ở ông ta một chút niềm tin cũng không có.
"Ba, người là không cần đến con nữa đúng không?"
Cô bày ra một dáng vẻ uất ức mà cúi đầu, trong ánh mắt chợt lóe lên tia hận thù nồng đậm.
Thiên Kỳ nhìn một màn này không nhịn được liền cảm thấy thật khó chịu.
"Ba, người không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao? Cô ấy có lòng tốt muốn giúp ba nên mới bị truy đuổi. Ba không thể nào mà vô tâm không quan tâm đến sống chết của cô ấy như vậy"
Triệu Lâm Khang có chút chần chừ do dự. Đứa con này trong tay còn đang nắm giữ chứng cứ phạm tội của ông. Giữ nó lại cũng không xong, đuổi nó đi cũng không được. Ngộ nhỡ sau này nó giở quẻ mà đâm một nhát dao sau lưng ông, đến lúc đó có cố gắng lật mình cũng vô dụng.
"Thôi vậy. Ba, người không cần con, vậy con sẽ đi cho người vừa lòng"
Cô nước mắt lưng tròng mà ấm ức xoay người rời khỏi, mặc cho Thiên Kỳ không ngừng lôi kéo cô quay lại.
"Đợi đã!"
Thiên Thiên dừng bước chân, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Con mồi đã cắn câu rồi? Chỉ đơn giản như vậy?
"Nhưng nếu Dương Thế Minh chủ động tìm tới cửa, mày nhất định phải cút khỏi đây. Nghe rõ chưa?"
Trong lòng thầm khinh bỉ người đàn ông nhát gan này, cô khẽ xoay người lại đối diện với ông ta:
"Ba, người yên tâm. Nơi nguy hiểm nhất không phải chính là nơi an toàn nhất hay sao? Con cũng không tin anh ta luôn luôn thông minh mà không có những giây phút hồ đồ!"
"Hừ, nói thì giỏi rồi! Tập tài liệu đó đâu? Mau mang ra đây"
Triệu Lâm Khang ra lệnh cho cô, vươn tay ra chờ đợi thứ mà mình đang mong đợi, mày khẽ cau lại thể hiện sự không kiên nhẫn.
Thiên Thiên rút trong túi ra một tập hồ sơ, đưa nó cho ông ta:
"Đây đều là những bằng chứng về việc tham ô, nhận hối lộ của người"
Triệu Lâm Khang giật lấy, lật ra xem từng tờ, từng tờ một. Xác định đây đều là thật, ông ta chỉ hừ lạnh mà bước lên lầu, để lại mình Thiên Kỳ cùng Thiên Thiên vẫn còn đang đứng chôn chân trong đại sảnh.
"Thiên nhi, anh..."
"Thiên Kỳ ca ca, thật sự xin lỗi anh. Em lúc nào cũng khiến anh phải để tâm thật mệt mỏi!"
Chưa đợi anh nói hết câu, cô đã buồn rầu mà ngăn lại. Xin lỗi anh là thật sự xuất phát từ đáy lòng cô. Cô biết anh rất quan tâm, lo lắng cho cô, luôn tìm mọi cách khiến cô cười, an ủi cô những lúc cô buồn khổ.
Nhưng suốt đời này, cô không thể đáp lại tình cảm đó của anh được.
Có lẽ, chỉ một vài ngày nữa thôi, cô và anh sẽ phải cùng nhau trở mặt thành thù. Cô không muốn, nhưng cũng không thể quay đầu lại.
Thiên Kỳ nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay qua ôm chầm lấy cô:
"Thiên nhi, anh không mệt mỏi, thật sự một chút cũng không mệt mỏi"
Được quan tâm, chăm sóc cô là hạnh phúc của đời anh. Sao cô có thể nói mình luôn đem lại cho anh sự phiền toái???
"Thiên Kỳ ca ca, anh giúp em xách đống hành lí này lên phòng với có được không?"
Anh vui vẻ mà gật đầu, giành lấy túi đồ từ tay cô, trong lòng vui vẻ ngây ngô như một đứa trẻ vừa mới nhận được quà.
Thiên Thiên khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng anh khuất dần trên tầng lầu, trong lòng liền chấn động mạnh mẽ. Anh thật sự đối xử rất tốt với cô! Cô lừa gạt anh như vậy, liệu có quá nhẫn tâm với anh hay không?
Nhắm mắt lại che dấu đi sự mệt mỏi, cô lấy điện thoại ra nhắn cho anh một cái tin chỉ vẻn vẹn hai chữ: "cắn câu"
Bên này,Dương Thế Minh cầm chặt lấy chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu như muốn xuyên qua nó để nhìn thấy cô.
Một lúc sau, anh bước đến cạnh cửa sổ sát đất, tay cầm ly rượu ngắm nhìn dòng người vội vã trên đường, môi khẽ mím chặt lại.
Để cô một mình đối mặt với Triệu Lâm Khang, liệu có quá sức với cô hay không? Con cáo già đó, chắc chắn không phải người đơn giản! Mà ông ta lại bày ra một bộ dạng rất ghét Thiên Thiên. Nghĩ đến đây, anh khẽ nhíu mày. Tại sao lại khó hiểu như vậy? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con mình. Nhưng ông ta...
Anh chợt giật mình sửng sốt.
Lẽ nào...
Không được! Nhất định anh phải điều tra lại. Nhấc điện thoại gọi cho thám tử tư, sau đó anh liền ngồi xuống tiếp tục xử lí công việc còn dang dở. Anh tin tưởng Thiên Thiên. Cô nhất định có thể hoàn thành tốt mục đích của mình.
Nhìn lại tập tài liệu trong tay, môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
Lâm Ngọc Lan? Cô ta thật đáng để anh phải suy ngẫm. Quả không hổ danh là minh tinh màn ảnh, diễn thật là đạt. Tuy nhiên, vai diễn của cô ta, bây giờ mới chính thức được bắt đầu!
__________________
___________
"Thiên Kỳ ca ca, chúng ta cùng đi chợ nhé! Thiên nhi muốn nấu cho anh một bữa cơm thật hảo mĩ vị"
Thiên Thiên chạy lên phòng Thiên Kỳ, tay không ngừng gõ gõ, miệng luôn hoạt động hết công suất, tựa như hai người đã quay trở lại những kí ức tươi đẹp.
Thiên Kỳ mỉm cười bước ra, tay xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô, trong ánh mắt đều là tràn ngập hạnh phúc.
"Thiên nhi, bây giờ em sao có thể ra ngoài? Dương Thế Minh đang tìm kiếm em ở khắp mọi nơi đó!"
Cô mím môi, lắc lắc cái đầu nhỏ, vòng tay qua cánh tay anh lôi kéo:
"Thiên Kỳ ca ca, anh thật là giống như một ông lão thật nhiều chuyện! Lẽ nào em ngày ngày đều phải rúc trong một xó ngồi làm bạn với côn trùng hay sao? Chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến, có muốn tránh cũng không thoát. Dũng cảm đối mặt, như vậy không phải là tốt hơn sao?"
"Thiên nhi, anh chỉ lo lắng cho em"
Ánh mắt cô hơi dao động mà nhìn anh, có một giây xẹt qua khiến cô không nỡ làm tổn thương đến anh. Nhưng một khi cô đã chính mình lựa chọn con đường này, đường lui của cô đã không còn gì nữa rồi!
"Được rồi, được rồi, em biết mà! Thiên Kỳ ca ca là tốt với em nhất hành tinh này, được chưa? Chúng ta mau đi không muộn! Có anh bảo vệ em, em sẽ còn phải lo lắng hay sao?"
Thiên Kỳ chỉ biết lắc đầu, lẽo đẽo đi theo dáng người mảnh khảnh ở phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cô tin tưởng anh như vậy sao? Có phải cô cảm thấy anh là một chỗ dựa an toàn vững chắc?
Nếu như Dương Thế Minh cùng Thiên Thiên không thể ở cùng nhau, vậy có phải là anh đã có một cơ hội làm bạn đời của cô rồi không?
Nhìn người con gái phía trước nở nụ cười vô tư hồn nhiên, khóe môi anh không tự chủ cũng cong cong lên thành nụ cười hiền.
"Thiên Kỳ ca ca, em muốn ăn kem"
Cô quay sang anh, đôi mắt long lanh ngập nước đầy nhõng nhẽo khiến anh mủi lòng. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, sủng nịch mà nhéo mũi:
"Được, vậy nhất định em không được đi lung tung. Đứng đây đợi anh, biết không?"
Cô khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời trông đến vui vẻ. Nhìn anh ngày một cách xa mình, nụ cười trên môi cô nhanh chóng dập tắt, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Bước chân nhẹ nhàng di chuyển đến góc khuất, nơi có một chiếc xe xa hoa đang đậu. Mở cửa bước vào trong, ngồi đối diện với người đàn ông trên ghế lái.
"Hai người có vẻ thân thiết quá rồi thì phải?"
Giọng điệu Dương Thế Minh có phần thật không thích hợp, sát khí tỏa ra bốn phía, khuôn mặt băng lãnh nhìn về phía trước.
Thiên Thiên hít vào lồng ngực một ngụm khí, cũng không nhìn về phía Dương Thế Minh, chỉ dựa vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền:
"Thân thiết hay không thì liên quan gì đến anh?"
"Triệu Thiên Thiên, cô là vợ tôi!"
Dương Thế Minh tức giận mà đập tay vào ga lăng, răng nghiến lại chèo chẹo gằn từng chữ.
Cô khẽ nhướn mày, quay đầu qua nhìn anh:
"Anh không phải cũng là loại ong bướm đầy đường hay sao? Quản chặt tôi như vậy làm gì? Thích tôi rồi sao?"
"Em nghĩ sao?"
Không đợi cô trả lời, Dương Thế Minh đã nhanh chóng kéo cô vào lòng, đặt xuống môi cô một nụ hôn. Anh ra sức gặm cắn, ngấu nghiến thưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô. Mới một thời gian ngắn không gặp, toàn bộ tâm trí anh đều hướng về phía cô, khiến anh không thể nào tập trung được vào việc gì.
Cô hư như vậy, thật đáng bị trừng phạt!
Bàn tay đi loạn trên cơ thể cô, chạm vào từng tấc, từng tấc. Mỗi một nơi anh chạm qua đều mang theo một cỗ lửa nóng khiến toàn thân cô khó chịu.
Thiên Thiên thở dốc, hô hấp hỗn loạn khó khăn. Ánh mắt cô phủ đầy một tầng sương mỏng, đầy mê hoặc khiến cổ họng anh dần trở nên khô khốc.
Gạt đi những thứ còn vướng trên người cô, Thiên Thiên vội vàng lấy tay cản lại. Cô lắc đầu nhìn anh, khuôn mặt uất ức khiến bất kì người đàn ông nào cũng muốn phạm tội.
"Thiên Thiên..."
Giọng anh khàn khàn trầm đục, đôi mắt ánh lên dục vọng mãnh liệt, môi vẫn không dời đôi môi ngọt ngào kia.
"Dương Thế Minh, dừng lại, nếu không nhất định sẽ hỏng chuyện"
Cô nhìn thấy Thiên Kỳ đang từng bước đến gần về phía chiếc xe, trong lòng không khỏi hiện lên sự lo lắng.
"Không cần hoảng sợ, anh ta sẽ không nhìn được, cũng không nghe thấy"
Dứt lời, Dương Thế Minh lại tiếp tục công việc dang dở. Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo vang, người bên ngoài kia cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Thiên Kỳ lấy máy gọi cho Dương Thế Minh, trong lòng sự lo lắng trào dâng khiến anh mất hết kiềm chế.
"A lô"
Giọng nói Dương Thế Minh trầm khàn, rơi vào tai Thiên Kỳ lại như một hồi chuông cảnh báo.
"Dương Thế Minh, là anh bắt cóc Thiên Thiên có đúng hay không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không trả lại cô ấy cho tôi, nhất định tôi sẽ kiện anh, tống anh vào tù!"
Dương Thế Minh nhíu mày, bàn tay âu yếm vuốt ve người con gái đang say giấc nồng, khóe môi không nhịn được cong lên thành một nụ cười đầy trào phúng:
"A, anh rể, từ khi nào thì vợ tôi là của anh rồi? Tại sao tôi lại phải trả lại cho anh?"
Thiên Kỳ tức giận quát ầm lên:
"Mày rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Nếu tập tài liệu kia không có ở chỗ của tôi vào ngày mai, các người nhất định sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa đâu!"
Dương Thế Minh lạnh nhạt tuyên bố, anh dập máy, tắt luôn nguồn điện thoại của cả hai người.
Xong xuôi, anh ôm lấy cô đặt lên đùi mình, tiếp tục cúi xuống gặm nhấm.
"Ư... Dương Thế Minh, thật là mệt!"
Mắt cô lim dim nhìn ngó xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra biểu lộ sự khó chịu.
Dương Thế Minh cong môi cười khẽ:
"Mệt thì ngủ tiếp đi. Em ngủ, còn tôi làm việc của tôi. Chúng ta không ai làm phiền ai!"
"..."
___________________
_____________
Thiên Kỳ lo lắng đi đi lại lại trong phòng không ngừng, bàn tay nắm thật chặt chiếc điện thoại như đang nắm giữ lấy sinh mạng quý giá.
Dùng tập tài liệu kia để đổi lấy cô, nhất định Triệu Lâm Khang sẽ không bao giờ cho phép anh làm điều đó. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh còn chưa biết nên làm thế nào cho phải???
Nhìn thái độ ngờ vực của ông ta, đáy lòng Thiên Thiên không khỏi cảm thấy thật lạnh lẽo. Hơn hai mươi năm, cuối cùng đổi lại ở ông ta một chút niềm tin cũng không có.
"Ba, người là không cần đến con nữa đúng không?"
Cô bày ra một dáng vẻ uất ức mà cúi đầu, trong ánh mắt chợt lóe lên tia hận thù nồng đậm.
Thiên Kỳ nhìn một màn này không nhịn được liền cảm thấy thật khó chịu.
"Ba, người không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao? Cô ấy có lòng tốt muốn giúp ba nên mới bị truy đuổi. Ba không thể nào mà vô tâm không quan tâm đến sống chết của cô ấy như vậy"
Triệu Lâm Khang có chút chần chừ do dự. Đứa con này trong tay còn đang nắm giữ chứng cứ phạm tội của ông. Giữ nó lại cũng không xong, đuổi nó đi cũng không được. Ngộ nhỡ sau này nó giở quẻ mà đâm một nhát dao sau lưng ông, đến lúc đó có cố gắng lật mình cũng vô dụng.
"Thôi vậy. Ba, người không cần con, vậy con sẽ đi cho người vừa lòng"
Cô nước mắt lưng tròng mà ấm ức xoay người rời khỏi, mặc cho Thiên Kỳ không ngừng lôi kéo cô quay lại.
"Đợi đã!"
Thiên Thiên dừng bước chân, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Con mồi đã cắn câu rồi? Chỉ đơn giản như vậy?
"Nhưng nếu Dương Thế Minh chủ động tìm tới cửa, mày nhất định phải cút khỏi đây. Nghe rõ chưa?"
Trong lòng thầm khinh bỉ người đàn ông nhát gan này, cô khẽ xoay người lại đối diện với ông ta:
"Ba, người yên tâm. Nơi nguy hiểm nhất không phải chính là nơi an toàn nhất hay sao? Con cũng không tin anh ta luôn luôn thông minh mà không có những giây phút hồ đồ!"
"Hừ, nói thì giỏi rồi! Tập tài liệu đó đâu? Mau mang ra đây"
Triệu Lâm Khang ra lệnh cho cô, vươn tay ra chờ đợi thứ mà mình đang mong đợi, mày khẽ cau lại thể hiện sự không kiên nhẫn.
Thiên Thiên rút trong túi ra một tập hồ sơ, đưa nó cho ông ta:
"Đây đều là những bằng chứng về việc tham ô, nhận hối lộ của người"
Triệu Lâm Khang giật lấy, lật ra xem từng tờ, từng tờ một. Xác định đây đều là thật, ông ta chỉ hừ lạnh mà bước lên lầu, để lại mình Thiên Kỳ cùng Thiên Thiên vẫn còn đang đứng chôn chân trong đại sảnh.
"Thiên nhi, anh..."
"Thiên Kỳ ca ca, thật sự xin lỗi anh. Em lúc nào cũng khiến anh phải để tâm thật mệt mỏi!"
Chưa đợi anh nói hết câu, cô đã buồn rầu mà ngăn lại. Xin lỗi anh là thật sự xuất phát từ đáy lòng cô. Cô biết anh rất quan tâm, lo lắng cho cô, luôn tìm mọi cách khiến cô cười, an ủi cô những lúc cô buồn khổ.
Nhưng suốt đời này, cô không thể đáp lại tình cảm đó của anh được.
Có lẽ, chỉ một vài ngày nữa thôi, cô và anh sẽ phải cùng nhau trở mặt thành thù. Cô không muốn, nhưng cũng không thể quay đầu lại.
Thiên Kỳ nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay qua ôm chầm lấy cô:
"Thiên nhi, anh không mệt mỏi, thật sự một chút cũng không mệt mỏi"
Được quan tâm, chăm sóc cô là hạnh phúc của đời anh. Sao cô có thể nói mình luôn đem lại cho anh sự phiền toái???
"Thiên Kỳ ca ca, anh giúp em xách đống hành lí này lên phòng với có được không?"
Anh vui vẻ mà gật đầu, giành lấy túi đồ từ tay cô, trong lòng vui vẻ ngây ngô như một đứa trẻ vừa mới nhận được quà.
Thiên Thiên khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng anh khuất dần trên tầng lầu, trong lòng liền chấn động mạnh mẽ. Anh thật sự đối xử rất tốt với cô! Cô lừa gạt anh như vậy, liệu có quá nhẫn tâm với anh hay không?
Nhắm mắt lại che dấu đi sự mệt mỏi, cô lấy điện thoại ra nhắn cho anh một cái tin chỉ vẻn vẹn hai chữ: "cắn câu"
Bên này,Dương Thế Minh cầm chặt lấy chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu như muốn xuyên qua nó để nhìn thấy cô.
Một lúc sau, anh bước đến cạnh cửa sổ sát đất, tay cầm ly rượu ngắm nhìn dòng người vội vã trên đường, môi khẽ mím chặt lại.
Để cô một mình đối mặt với Triệu Lâm Khang, liệu có quá sức với cô hay không? Con cáo già đó, chắc chắn không phải người đơn giản! Mà ông ta lại bày ra một bộ dạng rất ghét Thiên Thiên. Nghĩ đến đây, anh khẽ nhíu mày. Tại sao lại khó hiểu như vậy? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con mình. Nhưng ông ta...
Anh chợt giật mình sửng sốt.
Lẽ nào...
Không được! Nhất định anh phải điều tra lại. Nhấc điện thoại gọi cho thám tử tư, sau đó anh liền ngồi xuống tiếp tục xử lí công việc còn dang dở. Anh tin tưởng Thiên Thiên. Cô nhất định có thể hoàn thành tốt mục đích của mình.
Nhìn lại tập tài liệu trong tay, môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
Lâm Ngọc Lan? Cô ta thật đáng để anh phải suy ngẫm. Quả không hổ danh là minh tinh màn ảnh, diễn thật là đạt. Tuy nhiên, vai diễn của cô ta, bây giờ mới chính thức được bắt đầu!
__________________
___________
"Thiên Kỳ ca ca, chúng ta cùng đi chợ nhé! Thiên nhi muốn nấu cho anh một bữa cơm thật hảo mĩ vị"
Thiên Thiên chạy lên phòng Thiên Kỳ, tay không ngừng gõ gõ, miệng luôn hoạt động hết công suất, tựa như hai người đã quay trở lại những kí ức tươi đẹp.
Thiên Kỳ mỉm cười bước ra, tay xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô, trong ánh mắt đều là tràn ngập hạnh phúc.
"Thiên nhi, bây giờ em sao có thể ra ngoài? Dương Thế Minh đang tìm kiếm em ở khắp mọi nơi đó!"
Cô mím môi, lắc lắc cái đầu nhỏ, vòng tay qua cánh tay anh lôi kéo:
"Thiên Kỳ ca ca, anh thật là giống như một ông lão thật nhiều chuyện! Lẽ nào em ngày ngày đều phải rúc trong một xó ngồi làm bạn với côn trùng hay sao? Chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến, có muốn tránh cũng không thoát. Dũng cảm đối mặt, như vậy không phải là tốt hơn sao?"
"Thiên nhi, anh chỉ lo lắng cho em"
Ánh mắt cô hơi dao động mà nhìn anh, có một giây xẹt qua khiến cô không nỡ làm tổn thương đến anh. Nhưng một khi cô đã chính mình lựa chọn con đường này, đường lui của cô đã không còn gì nữa rồi!
"Được rồi, được rồi, em biết mà! Thiên Kỳ ca ca là tốt với em nhất hành tinh này, được chưa? Chúng ta mau đi không muộn! Có anh bảo vệ em, em sẽ còn phải lo lắng hay sao?"
Thiên Kỳ chỉ biết lắc đầu, lẽo đẽo đi theo dáng người mảnh khảnh ở phía trước, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cô tin tưởng anh như vậy sao? Có phải cô cảm thấy anh là một chỗ dựa an toàn vững chắc?
Nếu như Dương Thế Minh cùng Thiên Thiên không thể ở cùng nhau, vậy có phải là anh đã có một cơ hội làm bạn đời của cô rồi không?
Nhìn người con gái phía trước nở nụ cười vô tư hồn nhiên, khóe môi anh không tự chủ cũng cong cong lên thành nụ cười hiền.
"Thiên Kỳ ca ca, em muốn ăn kem"
Cô quay sang anh, đôi mắt long lanh ngập nước đầy nhõng nhẽo khiến anh mủi lòng. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, sủng nịch mà nhéo mũi:
"Được, vậy nhất định em không được đi lung tung. Đứng đây đợi anh, biết không?"
Cô khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời trông đến vui vẻ. Nhìn anh ngày một cách xa mình, nụ cười trên môi cô nhanh chóng dập tắt, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.
Bước chân nhẹ nhàng di chuyển đến góc khuất, nơi có một chiếc xe xa hoa đang đậu. Mở cửa bước vào trong, ngồi đối diện với người đàn ông trên ghế lái.
"Hai người có vẻ thân thiết quá rồi thì phải?"
Giọng điệu Dương Thế Minh có phần thật không thích hợp, sát khí tỏa ra bốn phía, khuôn mặt băng lãnh nhìn về phía trước.
Thiên Thiên hít vào lồng ngực một ngụm khí, cũng không nhìn về phía Dương Thế Minh, chỉ dựa vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền:
"Thân thiết hay không thì liên quan gì đến anh?"
"Triệu Thiên Thiên, cô là vợ tôi!"
Dương Thế Minh tức giận mà đập tay vào ga lăng, răng nghiến lại chèo chẹo gằn từng chữ.
Cô khẽ nhướn mày, quay đầu qua nhìn anh:
"Anh không phải cũng là loại ong bướm đầy đường hay sao? Quản chặt tôi như vậy làm gì? Thích tôi rồi sao?"
"Em nghĩ sao?"
Không đợi cô trả lời, Dương Thế Minh đã nhanh chóng kéo cô vào lòng, đặt xuống môi cô một nụ hôn. Anh ra sức gặm cắn, ngấu nghiến thưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô. Mới một thời gian ngắn không gặp, toàn bộ tâm trí anh đều hướng về phía cô, khiến anh không thể nào tập trung được vào việc gì.
Cô hư như vậy, thật đáng bị trừng phạt!
Bàn tay đi loạn trên cơ thể cô, chạm vào từng tấc, từng tấc. Mỗi một nơi anh chạm qua đều mang theo một cỗ lửa nóng khiến toàn thân cô khó chịu.
Thiên Thiên thở dốc, hô hấp hỗn loạn khó khăn. Ánh mắt cô phủ đầy một tầng sương mỏng, đầy mê hoặc khiến cổ họng anh dần trở nên khô khốc.
Gạt đi những thứ còn vướng trên người cô, Thiên Thiên vội vàng lấy tay cản lại. Cô lắc đầu nhìn anh, khuôn mặt uất ức khiến bất kì người đàn ông nào cũng muốn phạm tội.
"Thiên Thiên..."
Giọng anh khàn khàn trầm đục, đôi mắt ánh lên dục vọng mãnh liệt, môi vẫn không dời đôi môi ngọt ngào kia.
"Dương Thế Minh, dừng lại, nếu không nhất định sẽ hỏng chuyện"
Cô nhìn thấy Thiên Kỳ đang từng bước đến gần về phía chiếc xe, trong lòng không khỏi hiện lên sự lo lắng.
"Không cần hoảng sợ, anh ta sẽ không nhìn được, cũng không nghe thấy"
Dứt lời, Dương Thế Minh lại tiếp tục công việc dang dở. Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo vang, người bên ngoài kia cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Thiên Kỳ lấy máy gọi cho Dương Thế Minh, trong lòng sự lo lắng trào dâng khiến anh mất hết kiềm chế.
"A lô"
Giọng nói Dương Thế Minh trầm khàn, rơi vào tai Thiên Kỳ lại như một hồi chuông cảnh báo.
"Dương Thế Minh, là anh bắt cóc Thiên Thiên có đúng hay không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không trả lại cô ấy cho tôi, nhất định tôi sẽ kiện anh, tống anh vào tù!"
Dương Thế Minh nhíu mày, bàn tay âu yếm vuốt ve người con gái đang say giấc nồng, khóe môi không nhịn được cong lên thành một nụ cười đầy trào phúng:
"A, anh rể, từ khi nào thì vợ tôi là của anh rồi? Tại sao tôi lại phải trả lại cho anh?"
Thiên Kỳ tức giận quát ầm lên:
"Mày rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Nếu tập tài liệu kia không có ở chỗ của tôi vào ngày mai, các người nhất định sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa đâu!"
Dương Thế Minh lạnh nhạt tuyên bố, anh dập máy, tắt luôn nguồn điện thoại của cả hai người.
Xong xuôi, anh ôm lấy cô đặt lên đùi mình, tiếp tục cúi xuống gặm nhấm.
"Ư... Dương Thế Minh, thật là mệt!"
Mắt cô lim dim nhìn ngó xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra biểu lộ sự khó chịu.
Dương Thế Minh cong môi cười khẽ:
"Mệt thì ngủ tiếp đi. Em ngủ, còn tôi làm việc của tôi. Chúng ta không ai làm phiền ai!"
"..."
___________________
_____________
Thiên Kỳ lo lắng đi đi lại lại trong phòng không ngừng, bàn tay nắm thật chặt chiếc điện thoại như đang nắm giữ lấy sinh mạng quý giá.
Dùng tập tài liệu kia để đổi lấy cô, nhất định Triệu Lâm Khang sẽ không bao giờ cho phép anh làm điều đó. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh còn chưa biết nên làm thế nào cho phải???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook