Vợ Xấu Chồng Mù
-
Chương 220: 220: Mẹ Con Gặp Nhau
Sầm Cảnh Đình đưa nhóc Nguyên Khải đi ăn xong mới trở về biệt thự, ông Sầm muốn gặp chắt nên Nguyên Khải được đưa đến chỗ ông, Sầm Cảnh Đình lại trở về biệt thự phía đông, cả người có chút mệt mỏi.
Hôm nay anh với Minh Tường chính thức đối đầu nhau trong một buổi đấu giá mảnh đất ở phía nam, mảnh đất này vô cùng giá trị về kinh tế lẫn phong thủy, nếu thu về khai thác sẽ đem lại cho công ty cả nghìn tỷ USD.
Sầm Cảnh Đình có đầy đủ tự tin để thắng nhưng Minh Tường cũng có chút chiêu trò nên buổi đấu giá hôm nay hai bên đều chưa thu hoạch được gì, đành phải chờ lần tới.
Hai năm nay anh vì lo tìm kiếm Dương Ái Vân nên khó lòng tập trung đối phó với Minh Tường, cho nên thời gian qua anh chỉ tạm thời kéo Sầm Gia đi lên chưa thể hạ bệ được ông ta.
Cho đến hôm nay Minh Tường muốn lấn lướt Sầm Gia anh không thể đứng yên nữa.
Sầm Cảnh Đình bước vào nhà một bóng dáng đã chạy ra đón anh.
“Anh về rồi sao?”
“Sao cô ở đây?” Sầm Cảnh Đình nhìn Thiên Thanh lạnh giọng hỏi, cô ta không muốn ở Bạch Long nên anh đã sắp xếp biệt thự phía Nam.
Thế nhưng người phụ nữ này dường như không an phận năm lần bảy lượt chạy đến làm phiền anh.
Thiên Thanh mím môi nói: “Anh Cảnh Đình, anh cũng biết em đối với anh...”
“Tôi không cần biết cô đối với tôi thế nào, ở đâu thì về đó đi.” Sầm Cảnh Đình cảnh cáo.
Thiên Thanh lại không đi mà nói: “Hai năm rồi anh tính đợi đến khi nào nữa?”
“Đợi đến khi cô ấy trở về bên tôi thì thôi, Thiên Thanh, đừng có đụng đến giới hạn của tôi, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô.” Sầm Cảnh Đình không muốn nói quá nhiều, lại một mạch đi lên cầu thang, để lại bóng dáng yếu đuối, đáng thương của cô gái.
Đã hai năm rồi dù cô có làm cái gì người đàn ông cũng không nhìn cô lấy một lần, lại còn lạnh lùng xa cách.
Cô biết anh đã có vợ và con nhưng người phụ nữ đó có khả năng sẽ không về nữa, tại sao anh không nhìn vào thực tế lại còn tìm kiếm trong vô vọng.
Nửa đêm Sầm Cảnh Đình đang ngủ bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy kêu lên một tiếng: “Ái Vân.”
Anh thở hổn hển nhìn căn phòng trơ trọi chỉ có một mình mình không khỏi thẫn thờ ngồi tựa ra sau thành giường, đã hai năm qua đi chưa bao giờ anh mơ thấy cô nhưng mấy ngày nay anh lại mơ thấy.
Thế nhưng lại là khoảnh khắc hai người rơi xuống núi, anh không biết rốt cuộc vì sao mình lại mơ về nó, chỉ biết trong lòng vô cùng trống rỗng.
Ái Vân của anh, anh có còn cơ hội gặp lại cô nữa không?
Thời gian qua đi anh vẫn giữ niềm tin trong lòng nhưng lúc này đây anh lại cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Giả sử cô không còn nữa anh sẽ phải làm sao?
Không! Cô vẫn còn sống, còn sống, chỉ là anh chưa tìm thấy thôi, nếu anh kiên trì thêm chút nữa chắc chắn sẽ tìm thấy thôi.
Sầm Cảnh Đình vò đầu cố gắng không cho mình nghĩ lung tung, lại bước xuống giường cầm lấy bao thuốc và bật lửa đi ra ngoài ban công hóng gió.
Điếu đầu tiên châm lên Sầm Cảnh Đình hút nhẹ một hơi, lúc này đầu óc mới tỉnh táo một chút.
Anh nhìn vào màn đêm đen kịt trước mắt, lúc trước Ái Vân miêu tả cảnh đêm vô cùng đẹp nhưng anh nhìn vào lại chỉ thấy nó tẻ nhạt, vô vị.
Mùa xuân chưa hết cái lạnh vẫn còn thấm vào xương, Sầm Cảnh Đình chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng nhưng lại chẳng thấy lạnh, có lẽ cái lạnh trong lòng anh đã lấn át cái lạnh của da thịt.
Anh chỉ biết làm bạn với cô đơn, với bầu trời đêm không trăng không sao.
……
Cuối tuần Sầm Tuệ Nhi đưa Nguyên Khải đến trường mẫu giáo để tham gia hoạt động, Sầm Cảnh Đình không tiện tham gia nên chỉ đưa rước hai người rồi lái xe đi dạo thành phố.
Anh vốn dĩ là chủ tịch rất ít khi tự mình lái xe chỉ có cuối tuần là tự mình đưa Nguyên Khải đi chơi, hai năm nay anh vừa làm cha vừa làm mẹ cho thằng bé bao nhiêu yêu thương, lại chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Sau gốc cây phượng Dương Ái Vân nhìn chiếc xe Bugatti rời đi mới dám lộ diện, cô đeo kính râm cùng khẩu trang đứng trước cổng nhìn vào đám trẻ bên trong.
Ánh mắt lại dừng ở đứa bé trai bốn tuổi mặc áo thun trắng quần jean đen đi dép sandal.
Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp ngồi cùng đứa bé, hai người đang rất chăm chú tô vẽ, cô gái không ngừng cầm tay chỉ dẫn cho đứa trẻ tô màu.
Dương Ái Vân nhìn cảnh này có chút chua xót lẫn chạnh lọng, đáng lý ra người ngồi cạnh đứa bé phải là cô nhưng cô lại chỉ có thể đứng ở đây trộm xem.
Không biết đứng bao lâu lại có một bảo vệ đi ra nhìn cô cảnh giác nói: “Này cô kia, rình mò gì ở đây vậy hả?”
“Xin lỗi, tôi chỉ ngang qua đây thôi, nhìn mấy đứa trẻ tôi lại nhớ đến con trai của tôi nên mới nán lại nhìn một chút, tôi đi ngay đây.” Dương Ái Vân dứt lời thì rời đi không để bảo vệ hỏi thêm cái gì.
Nếu cô bị tình nghi bắt vào trường học sẽ rắc rối lớn.
Cho nên cô không thể ở lâu.
Dương Ái Vân đi khỏi chỗ này nhưng không đi quá xa, chỉ đi ra sau khu trường học, ở đây có một công viên nhỏ nên cô vào ngồi nghỉ một lát.
Lúc này mới dám tháo khẩu trang cùng chiếc kính đen ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Thời gian hai năm sư phụ cũng làm mờ vết bớt cho cô, bây giờ không còn thấy hình hoa sen nữa mà là một khuôn mặt như hoa như ngọc với làn da vô cùng mềm mại trắng trẻo, khó ai sánh bằng.
Dương Ái Vân chỉ muốn ngồi trong chốc lát rồi đi nhưng bất chợt lại nghe thấy tiếng khóc quanh quẩn bên tai, cô ngó ngang ngó dọc lại nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé cách mình không xa, bóng dáng này lại còn vô cùng quen thuộc, không phải ai khác chính là Nguyên Khải con trai của cô.
Dương Ái Vân kinh ngạc, thân thể lại theo bản năng đứng bật dậy đi về phía đứa bé, giờ này đáng lẽ ra thằng bé đang ở trong trường học mới đúng làm sao lại có mặt ở đây, còn khóc nức nở đáng thương như vậy.
Bước chân của cô càng lúc càng nhanh thoắt cái đã đến trước mặt đứa bé, được ở gần con trong khoảng cách gần trái tim cô vô cùng kích động lại nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Khải, con làm sao vậy?”
Đứa bé đang khóc nghe giọng nói người lạ bỗng chốc ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy nước mắt, đôi mắt cũng ửng đỏ cả lên.
Dương Ái Vân đau lòng không thôi đang tính lấy khăn lau cho thằng bé thì bỗng nhiên một giọng nói non nớt vang lên: “Mẹ, là mẹ, Nguyên Khải tìm thấy mẹ rồi.”
Tiếng gọi này khiến cô đứng hình mất mấy giây không dám tin vào tai mình, đứa bé lại đứng dậy ôm lấy cổ cô.
Dương Ái Vân nghĩ mình đang mơ, nuốt nước bọt hỏi lại: “Con, con vừa nói gì cơ?”
“Mẹ, sao bây giờ mẹ mới về, hu hu hu, con nhớ mẹ, nhớ mẹ quá, ai cũng kêu con không có mẹ, bọn họ thật đáng ghét, con có mẹ mà, hu hu hu.” Thằng bé òa lên khóc, lại vừa khóc vừa kể lể.
Dương Ái Vân không hiểu chuyện gì xảy ra, làm sao đứa bé có thể nhận ra rồi gọi cô là mẹ chứ?
Mặc dù không biết chuyện gì nhưng trước mắt Dương Ái Vân vẫn phải dỗ dành thằng bé: “Nguyên Khải ngoan, đừng khóc, đừng khóc, nín đi được không nào?”
Đứa bé nghe được lời an ủi tiếng khóc cũng nhỏ dần đi, lại nấc cụt nói: “Mẹ, mẹ ơi, Nguyên Khải… nấc, Nguyên Khải…”
“Được rồi, được rồi, con đừng nói nữa, ngồi lên ghế trước nhé.” Dương Ái Vân ôm con ngồi lên chiếc ghế đá gần đó, cô ngồi xuống lại để đứa bé lên đùi mình, một bàn tay đưa ra vuốt lưng cho nó, một bàn tay lại lau nước mắt.
Một lúc sau thằng bé cũng hết nấc cụt, Dương Ái Vân dừng tay hỏi: “Vì sao con lại gọi cô là mẹ?”
Cô bình tĩnh không dám xưng mẹ trước mặt thằng bé mà chỉ dám xưng cô.
Nó lại nhìn cô tươi cười nói: “Bởi vì mẹ chính là mẹ của Nguyên Khải, mẹ Vân, Ái Vân.
Lúc nào Nguyên Khải nhớ mẹ cũng nhìn mẹ trong ảnh, ba cũng vậy, ba nói mẹ rất xinh đẹp, Nguyên Khải thấy rồi, mẹ là tiên nữ, tiên nữ.”
Thằng bé vừa kêu vừa dụi vào lòng cô, không ngờ bé con lại nhớ tên lẫn mặt của cô Dương Ái Vân vô cùng kích động, lại kìm lòng mình bảo: “Con nhìn nhầm rồi cô không phải là mẹ của con, cô chỉ là người đi đường thôi, con đang học phải không mau vào với các bạn và cô giáo đi.”
Dứt lời cô đặt đứa bé xuống ghế muốn đứng dậy rời đi túi xách bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại, một giọng nói nức nở vang lên: “Mẹ đừng đi, đừng đi mà, có phải mẹ ghét Nguyên Khải hay không? Hu hu hu, ba nói dối, ba bảo mẹ rất yêu Nguyên Khải nhưng mẹ lại không cần Nguyên Khải, hu hu hu.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook