[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
-
Chương 104
Phòng khách trầm tĩnh một chút, cuối cùng bỗng tuôn ra một trận tiếng cười khoa trương, “Ha ha ha ha cáp…” Cuồng tiếu là xuất phát từ miệng của Bình vương, thậm chí mất hình tượng một tay ôm bụng cười, một tay đỡ lấy cái trán.
Mọi người không rõ vì sao Bình vương bật cười, hắn hẳn là khó xử mới đúng, nhưng mà cũng không ai đánh gãy tiếng cười của Bình vương.
Tiếng cười chậm rãi yếu bớt, Bình vương thu liễm thần sắc, nhìn phạm nhân cười nhạo, “Đây là chuyện cười to gan lớn mật nhất, ngu xuẩn nhất, buồn cười nhất mà bổn vương từng nghe qua. Đệ tử của Thượng Quan võ thần, ngươi ngay cả tên đầy đủ của Thượng Quan võ thần cũng không biết đi.” Năm đó tên của người kia chỉ có Thượng Quan là được truyền lưu, tục danh của y, bất luận là Dương Hùng, Tố Linh hay là Lãnh Phong cũng không dám để lộ ra ngoài, cho nên người ngoài cũng không biết tên đầy đủ của Thượng Quan võ thần.
Phạm nhân rùng mình, đi vào nơi này lâu như vậy, y lần đầu tiên có cảm giác không tốt.
“Không chọn Phượng Tuyệt võ thần, mà là Thượng Quan võ thần lai lịch không rõ làm sư môn, bởi vì năm đó sư phụ của Phượng Tuyệt võ thần là đệ nhất tông sư Phượng Cửu cùng tông sư Trấn vương gia có quan hệ. Mà Thượng Quan võ thần lai lịch không rõ, không ai biết được sư phụ trước đây của y, bởi vì thần bí, bởi vì không biết được, mới dễ dàng tạo ra lời nói dối. Khờ dại.” Bình vương nói tới đây, trên mặt đã là một mảnh lạnh như băng, lời nói phun ra đều là lạnh lùng, “Ngươi sẽ không nghĩ tới, năm đó bọn họ cùng xuất hiện, sẽ thực sự không có quan hệ sao?”
Phạm nhân cứng đờ, chính là suy xét Thượng Quan thần võ thần bí, lại quên mất năm đó hai vị võ thần cùng nhau xuất hiện, sẽ thực không có liên hệ sao.
“Lá gan của ngươi thực sự rất lớn, cũng dám suy xét đem người kia cùng ngươi có quan hệ, ngươi có hiểu được Thượng Quan võ thần là ai?”
“Ngươi biết?” Chẳng lẽ võ thần thần bí kia cùng hoàng gia có quan hệ.
“Đương nhiên biết, chỉ là đáp án không phải con kiến như ngươi nên biết, hơn nữa đối với một người chết mà nói, đáp án không trọng yếu. Bổn vương sẽ không tiếp tục hỏi sau lưng của ngươi có ai, ngươi phải chết.” Bất luận người này sau lưng có cái gì, chuyện người này dám giả mạo là đệ tử của người kia, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Người kia là sự tồn tại mà phụ hoàng đặt ở đầu tim, bất luận là kẻ nào dám mạo phạm cũng không cho phép. Bọn hắn sáu huynh đệ từ nhỏ đã biết điểm này, hình dạng của Hạ Nhị Hà năm đó, bọn hắn biết. Vì cảnh cáo sáu người bọn hắn, không cần làm ra hành vi gì không hay, lòng mang oán hận linh tinh, Trấn vương thúc tổ chính là dẫn bọn hắn tới nhìn tận mắt nữ nhân kia. Bọn họ tuyệt đối không cần biến thành như vậy, hơn nữa đối với người kia, bọn họ cũng không chán ghét, đó là người không thể làm cho người ta chán ghét được. Chỉ là thực phức tạp, phụ hoàng thương y, vì y thậm chí vứt bỏ mẫu phi của bọn họ, không oán không có khả năng, nhưng mà không hận, cũng không dám hận. Đối với người kia bọn hắn cũng tôn kính cùng sợ hãi, là tồn tại cùng phụ hoàng giống nhau, cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh. Nam nhân cực mạnh, làm cho người ta như thế nào không tôn kính, làm cho người ta như thế nào không úy kỵ (sợ hãi).
Về phần chuyện tình của phụ hoàng cùng người kia, đây không phải việc bọn hắn có thể quản, uy áp đến từ thiên địa kia, bọn hắn đều đã tự mình thể nghiệm qua, làm cho bọn hắn hiểu rõ được chính mình cùng phụ hoàng có bao nhiêu chênh lệch, còn có vị trí Hoàng đế nhìn thì như vĩ đại này có bao nhiêu nhỏ bé.
Bình vương đã muốn lộ ra sát khí, giết người này, Hoàng thượng cũng sẽ không nói gì hết.
“Vương gia, chuyện phía sau còn chưa hỏi ra đâu?” Tri phủ Vận thành cho rằng không ổn, việc này liên lụy rất rộng, vì sao không hỏi ra người đứng sau.
“Không cần thiết, hắn ta đã phạm vào một lỗi rất lớn, không nên đem Thượng Quan võ thần ra để nói dối. Chỉ riêng điểm này, hắn ta đã phải chết. Bổn vương nhân từ để cho hắn ta chết. Nếu là những người khác động thủ, không chỉ là chết thôi đâu.” Đặc biệt là phụ hoàng, tuyệt đối sẽ không để cho người này sống tốt đẹp.
Phạm nhân cảm giác được sát khí của Bình vương, thần sắc có chút kích động, nhưng mà rất nhanh liền tỉnh táo lại: “Vương gia ngươi giết không được tại hạ.”
“Nga, chỉ bằng tông sư ở trên kia sao?” Bình vương nói ra con bài chưa lật của phạm nhân.
Phạm nhân sắc mặt biến đối lớn, Bình vương như thế nào lại biết?
“Huyết Ảnh, đem tông sư kia bắt xuống cho bổn vương.” Bình vương mệnh lệnh cho ảnh vệ của mình đi ra bắt người.
“Dạ, chủ tử.” Thanh âm đạm mạc vang lên, mọi người cũng không thấy rõ bóng người, trên nóc nhà truyền tới tiếng đánh nhau.
“Tông sư, bổn vương cũng có.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc tới ngây người của phạm nhân, Bình vương nhàn nhàn nói, “Cho nên muốn giết bổn vương, thỉnh tìm thích khách có cấp bậc tông sư.”
Tiêu Vũ còn chưa hiểu được, bất quá Bố Y Tướng Kí Thanh Vân đầu óc suy nghĩ rất nhanh, gã phân tích ra, bởi vì tồn tại của tông sư, Bình vương mới có thể tự tin như thế. Càng đáng sợ chính là, thời điểm năm đó tranh vị, Bình vương cùng Đương kim Hoàng thượng, còn có mấy vị khác, vì sao không dùng tới ám sát, nguyên nhân là quy định kia, hay nguyên nhân quan trọng hơn là bởi vì biết không thể thành công, nguyên nhân không có khả năng thành công là vì tồn tại của tông sư. Cũng chính là Nguyên quốc có ít nhất là sáu tông sư, hơn nữa sáu tông sư này đều là hộ vệ của hoàng gia. Hơn nữa hai vị võ thần trong truyền thuyết, tựa hồ đều có quan hệ với hoàng gia. Nước của Nguyên quốc tới tốt cùng sâu bao nhiêu, chính là một cuộc thẩm vấn ngày hôm nay, khiến cho gã phát hiện lực lượng như thế nào đáng sợ. Sau lưng Nguyên quốc còn có chuẩn bị gì, Kí Thanh Vân đã không dám nghĩ tiếp.
Nguyên quốc không thể địch, Kí Thanh Vân kết luận.
Không lâu, trận chiến trên nóc nhà đã bình phục, một người nam tử lạnh lùng mặc hắc y làm cho người ta không nhớ được tướng mạo túm lấy một trung niên nam tử đi vào phòng khách, người bị túm trong tay bị điểm huyệt, đặt tại ở trên mặt đất, thân ảnh một cái biến mất, Huyết Ảnh đã trở lại bên người Bình vương
“Chủ tử, hắn chính là dùng Liệt Diễm Kính.” Huyết Ảnh nhận ra công pháp của đối phương.
Thực nhanh, cho dù đều là tông sư, động tác cũng quá nhanh.
“Liệt Diễm Kính, bổn vương nhớ rõ là công pháp tự nghĩ ra của tông sư Liệt Nham Viêm quốc.” Thời điểm còn nhỏ nghe qua công pháp này, “Bổn vương nghĩ tới, năm đó Liệt Nham tựa hồ từng có đệ tử, bất quá, Viêm quốc như thế nào còn có người sống?” Không phải đều đã bị hủy sao, như thế nào vẫn còn người sống.
“Ta đương nhiên không chết, năm đó ta căn bản không ở trong Viêm quốc.” Vị tông sư này mở miệng.
“Quốc sư.” Phạm nhân đối với tông sư này kêu lên, liền ngay cả Quốc sư cũng đánh bại, kế hoạch của y quả thực toàn bộ đã thất bại, trên mặt không hề có tự tin, vẻ mặt nghèo túng. Y thậm chí hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
“Nguyên lai là như thế, báo thù sao.” Bình vương đã muốn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Viêm quốc năm đó diệt quốc, tới tột cùng sao lại như thế, người ngoài không biết. Thế nhưng mà Nguyên quốc diệt mười vạn đại quân của Viêm quốc, giết Quốc sư Liệt Nham năm đó, chuyện này chính là người đời nơi nào cũng biết. Người còn sót lại nơi đó, biết không có biện pháp trả thù, ẩn núp đứng lên, tích tụ lực lượng, chờ thời cơ, trù tính, mà lần này đám hỏi của Nguyên quốc và Đông Li chính là cơ hội, cơ hội làm cho Nguyên quốc loạn lên.
Cơ hội tốt lắm, đáng tiếc a, đánh giá sai nội tình của Nguyên quốc, bọn họ nhất định liền thất bại.
“Đúng vậy. Sư phụ năm đó chết ở Nguyên quốc, ta khổ tâm tu luyện nhiều năm như vậy, trở thành tông sư, chính là vì báo thù. Không nghĩ tới trời xanh bất công, Nguyên quốc ngươi dựa vào cái gì lại nhiều tông sư như thế?” Nhìn ra được đây mà một vũ phu đơn thuần, căn bản không có đầu óc phức tạp như Kí Thanh Vân, vòng vo uốn nắn nhiều như vậy, phân tích một ít chân tướng.
“Quốc sư, đây là lỗi của tiểu vương, đánh giá sai thực lực của Nguyên quốc.” Quốc sư ở không lâu trước đây trở thành tông sư, y cùng địch quốc của Đông Li phía bên kia tân đại lục có liên lạc, thừa dịp này Đông Li cùng Nguyên quốc liên hôn. Đối phương không hi vọng đám hỏi thành công, Đông Li nhiều ra một đồng minh, y cũng muốn khơi mào nội loạn ở Nguyên quốc, nghĩ tới Quốc sư trở thành tông sư, liền vô địch trên đời. Thượng Quan võ thần thần bí, có thể lấy tới lợi dụng, khong nghĩ tới tự tin tràn ngập nhưng mà đều là thua cuộc.
“Viêm quốc còn có hoàng tộc tồn tại?” Nghe được tự xưng của phạm nhân, Bình vương chọn mi, năm đó hẳn là diệt xong rồi.
“Phụ thân tại hạ là con tư sinh của Tiên hoàng, vì để không bị Hoàng hậu hãm hại, cũng không ở tại Viêm quốc. Năm đó Quốc sư chính là phụng mệnh lệnh của Tiên hoàng tới xem gia phụ, mới có thể tránh được một kiếp.” Sự tình đã muốn tới nước này rồi, không cần phải che giấu.
Đối với tử vong, phạm nhân thực thản nhiên, sớm đoán trước được một ngày này. Mà vẻ mặt lạnh nhạt của phạm nhất lúc này làm cho người ta không thể tưởng được y vừa rồi thần thái còn ngạo mạn. Thần thái vừa rồi là y giả vờ, vì làm cho Bình vương cho rằng y là một người ngạo mạn, cố ý như thế, đáng tiếc, đã không cần nữa rồi……
“Đáng tiếc.” Bình vương nhìn phạm nhân như vậy, đã muốn biết phạm nhân vừa rồi là giả trang, ngay cả đều bị hành động kia lừa gạt. Người này là một nhân tài, đáng tiếc, nếu như không phải liên lụy tới người kia, hắn sẽ lưu lại cho y một cái mạng, “Bổn vương sẽ không làm cho ngươi thống khổ mà an giấc.”
“Tạ ơn Vương gia.” Phạm nhân lạnh nhạt nói, hết thảy đều đã xong.
“Vương tử.” Đồ đệ của Liệt Nham không cam lòng, như thế nào cứ như vậy tiếp nhận, cho dù chết gã cũng muốn để cho Vương tử còn sống rời đi nơi này.
“Quốc sư, vô dụng thôi, chúng ta không thắng được Nguyên quốc.” Có thể nghĩ ra quỷ mưu như vậy, đầu óc y như thế nào có thể đơn giản. Y cùng Kí Vân Thanh giống nhau, đã thấy ra được nước của Nguyên quốc có bao nhiêu sâu, kia không phải là thứ bọn họ có thể chống lại.
“Huyết Ảnh, dẫn bọn họ đi xuống.” Bình vương đối với ảnh vệ của chính mình ra lệnh.
Huyết Ảnh cái gì cũng không nói, tiến tới đè nặng lên đồ đệ của Liệt Nham, phạm nhân yên lặng đi theo, xoay người đi ra khỏi nơi này.
Ở thời điểm bước ra khỏi cửa, phạm nhân đột ngột quay đầu lại, “Vương gia, tại hạ có nghi vấn này?”
“Ngươi nói.” Đối với phạm nhân này, Bình vương có vài phần tâm tiếc luyến người tài.
“Năm đó Viêm quốc tới tột cùng là như thế nào bị giết sạch, thật là do trời phạt sao?” Đại địa (đất lớn) bị phân cách, dân chúng bị tàn sát, nếu không phải trời phạt, ai có thể làm được. Nhưng mà vì sao tới nay trong lòng y vẫn cảm thấy được đó là bởi vì do người làm.
“Phải, là trời phạt.” Chần chờ một chút, Bình vương trả lời, chẳng qua, đó là người điều khiển trời làm.
Kí Thanh Vân bọn họ không có nhìn tới, nhưng mà ở đối diện Bình vương, phạm nhân cẩn thận lưu ý, từ trong cái gì đó lướt qua rất nhanh ở tại ánh mắt của Bìnhvương chiếm được đáp án của chính mình. Nhưng mà đã không quan trọng, hắyn rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi. Đối với Viêm quốc không có tình cảm, cho tới nay bởi vì là thân phận của chính mình, lưng đeo lên cừu hận của Viêm quốc, không thể có được ý nghĩ của chính bản thân. Nếu có kiếp sau, hi vọng y có thể tự do sống sót, không hề mang trên lưng hết thảy những thứ này, nhìn mây thong dong thả trôi theo mây.
“Bình vương, Nguyên quốc thực sự là một quốc gia tốt.” Cười xoay người, bước ra khỏi cửa, nghênh đón tử vong của chính mình. Y là ở Nguyên quốc lớn lên, đối với quốc gia này, y thực sự rất thích. Nếu không phải tại số mệnh, y sẽ cố gắng đọc sách, tham gia khoa cử, trở thành quan viên triều đình, hoặc là trượng kiếm giang hồ, trừ ác dương thiện. Đáng tiếc a, hết thảy đều là mệnh.
Việc này cứ chấm dứt như vậy, Kí Thanh Vân cùng Thái tử Đông Li thanh tẩy mấy mật thám, hai ngày sau khi nghỉ ngơi và hồi phuc xuất phát đi tới kinh thành, ở nơi đó lại có cái gì đang chờ bọn họ đây?
Mọi người không rõ vì sao Bình vương bật cười, hắn hẳn là khó xử mới đúng, nhưng mà cũng không ai đánh gãy tiếng cười của Bình vương.
Tiếng cười chậm rãi yếu bớt, Bình vương thu liễm thần sắc, nhìn phạm nhân cười nhạo, “Đây là chuyện cười to gan lớn mật nhất, ngu xuẩn nhất, buồn cười nhất mà bổn vương từng nghe qua. Đệ tử của Thượng Quan võ thần, ngươi ngay cả tên đầy đủ của Thượng Quan võ thần cũng không biết đi.” Năm đó tên của người kia chỉ có Thượng Quan là được truyền lưu, tục danh của y, bất luận là Dương Hùng, Tố Linh hay là Lãnh Phong cũng không dám để lộ ra ngoài, cho nên người ngoài cũng không biết tên đầy đủ của Thượng Quan võ thần.
Phạm nhân rùng mình, đi vào nơi này lâu như vậy, y lần đầu tiên có cảm giác không tốt.
“Không chọn Phượng Tuyệt võ thần, mà là Thượng Quan võ thần lai lịch không rõ làm sư môn, bởi vì năm đó sư phụ của Phượng Tuyệt võ thần là đệ nhất tông sư Phượng Cửu cùng tông sư Trấn vương gia có quan hệ. Mà Thượng Quan võ thần lai lịch không rõ, không ai biết được sư phụ trước đây của y, bởi vì thần bí, bởi vì không biết được, mới dễ dàng tạo ra lời nói dối. Khờ dại.” Bình vương nói tới đây, trên mặt đã là một mảnh lạnh như băng, lời nói phun ra đều là lạnh lùng, “Ngươi sẽ không nghĩ tới, năm đó bọn họ cùng xuất hiện, sẽ thực sự không có quan hệ sao?”
Phạm nhân cứng đờ, chính là suy xét Thượng Quan thần võ thần bí, lại quên mất năm đó hai vị võ thần cùng nhau xuất hiện, sẽ thực không có liên hệ sao.
“Lá gan của ngươi thực sự rất lớn, cũng dám suy xét đem người kia cùng ngươi có quan hệ, ngươi có hiểu được Thượng Quan võ thần là ai?”
“Ngươi biết?” Chẳng lẽ võ thần thần bí kia cùng hoàng gia có quan hệ.
“Đương nhiên biết, chỉ là đáp án không phải con kiến như ngươi nên biết, hơn nữa đối với một người chết mà nói, đáp án không trọng yếu. Bổn vương sẽ không tiếp tục hỏi sau lưng của ngươi có ai, ngươi phải chết.” Bất luận người này sau lưng có cái gì, chuyện người này dám giả mạo là đệ tử của người kia, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Người kia là sự tồn tại mà phụ hoàng đặt ở đầu tim, bất luận là kẻ nào dám mạo phạm cũng không cho phép. Bọn hắn sáu huynh đệ từ nhỏ đã biết điểm này, hình dạng của Hạ Nhị Hà năm đó, bọn hắn biết. Vì cảnh cáo sáu người bọn hắn, không cần làm ra hành vi gì không hay, lòng mang oán hận linh tinh, Trấn vương thúc tổ chính là dẫn bọn hắn tới nhìn tận mắt nữ nhân kia. Bọn họ tuyệt đối không cần biến thành như vậy, hơn nữa đối với người kia, bọn họ cũng không chán ghét, đó là người không thể làm cho người ta chán ghét được. Chỉ là thực phức tạp, phụ hoàng thương y, vì y thậm chí vứt bỏ mẫu phi của bọn họ, không oán không có khả năng, nhưng mà không hận, cũng không dám hận. Đối với người kia bọn hắn cũng tôn kính cùng sợ hãi, là tồn tại cùng phụ hoàng giống nhau, cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh. Nam nhân cực mạnh, làm cho người ta như thế nào không tôn kính, làm cho người ta như thế nào không úy kỵ (sợ hãi).
Về phần chuyện tình của phụ hoàng cùng người kia, đây không phải việc bọn hắn có thể quản, uy áp đến từ thiên địa kia, bọn hắn đều đã tự mình thể nghiệm qua, làm cho bọn hắn hiểu rõ được chính mình cùng phụ hoàng có bao nhiêu chênh lệch, còn có vị trí Hoàng đế nhìn thì như vĩ đại này có bao nhiêu nhỏ bé.
Bình vương đã muốn lộ ra sát khí, giết người này, Hoàng thượng cũng sẽ không nói gì hết.
“Vương gia, chuyện phía sau còn chưa hỏi ra đâu?” Tri phủ Vận thành cho rằng không ổn, việc này liên lụy rất rộng, vì sao không hỏi ra người đứng sau.
“Không cần thiết, hắn ta đã phạm vào một lỗi rất lớn, không nên đem Thượng Quan võ thần ra để nói dối. Chỉ riêng điểm này, hắn ta đã phải chết. Bổn vương nhân từ để cho hắn ta chết. Nếu là những người khác động thủ, không chỉ là chết thôi đâu.” Đặc biệt là phụ hoàng, tuyệt đối sẽ không để cho người này sống tốt đẹp.
Phạm nhân cảm giác được sát khí của Bình vương, thần sắc có chút kích động, nhưng mà rất nhanh liền tỉnh táo lại: “Vương gia ngươi giết không được tại hạ.”
“Nga, chỉ bằng tông sư ở trên kia sao?” Bình vương nói ra con bài chưa lật của phạm nhân.
Phạm nhân sắc mặt biến đối lớn, Bình vương như thế nào lại biết?
“Huyết Ảnh, đem tông sư kia bắt xuống cho bổn vương.” Bình vương mệnh lệnh cho ảnh vệ của mình đi ra bắt người.
“Dạ, chủ tử.” Thanh âm đạm mạc vang lên, mọi người cũng không thấy rõ bóng người, trên nóc nhà truyền tới tiếng đánh nhau.
“Tông sư, bổn vương cũng có.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc tới ngây người của phạm nhân, Bình vương nhàn nhàn nói, “Cho nên muốn giết bổn vương, thỉnh tìm thích khách có cấp bậc tông sư.”
Tiêu Vũ còn chưa hiểu được, bất quá Bố Y Tướng Kí Thanh Vân đầu óc suy nghĩ rất nhanh, gã phân tích ra, bởi vì tồn tại của tông sư, Bình vương mới có thể tự tin như thế. Càng đáng sợ chính là, thời điểm năm đó tranh vị, Bình vương cùng Đương kim Hoàng thượng, còn có mấy vị khác, vì sao không dùng tới ám sát, nguyên nhân là quy định kia, hay nguyên nhân quan trọng hơn là bởi vì biết không thể thành công, nguyên nhân không có khả năng thành công là vì tồn tại của tông sư. Cũng chính là Nguyên quốc có ít nhất là sáu tông sư, hơn nữa sáu tông sư này đều là hộ vệ của hoàng gia. Hơn nữa hai vị võ thần trong truyền thuyết, tựa hồ đều có quan hệ với hoàng gia. Nước của Nguyên quốc tới tốt cùng sâu bao nhiêu, chính là một cuộc thẩm vấn ngày hôm nay, khiến cho gã phát hiện lực lượng như thế nào đáng sợ. Sau lưng Nguyên quốc còn có chuẩn bị gì, Kí Thanh Vân đã không dám nghĩ tiếp.
Nguyên quốc không thể địch, Kí Thanh Vân kết luận.
Không lâu, trận chiến trên nóc nhà đã bình phục, một người nam tử lạnh lùng mặc hắc y làm cho người ta không nhớ được tướng mạo túm lấy một trung niên nam tử đi vào phòng khách, người bị túm trong tay bị điểm huyệt, đặt tại ở trên mặt đất, thân ảnh một cái biến mất, Huyết Ảnh đã trở lại bên người Bình vương
“Chủ tử, hắn chính là dùng Liệt Diễm Kính.” Huyết Ảnh nhận ra công pháp của đối phương.
Thực nhanh, cho dù đều là tông sư, động tác cũng quá nhanh.
“Liệt Diễm Kính, bổn vương nhớ rõ là công pháp tự nghĩ ra của tông sư Liệt Nham Viêm quốc.” Thời điểm còn nhỏ nghe qua công pháp này, “Bổn vương nghĩ tới, năm đó Liệt Nham tựa hồ từng có đệ tử, bất quá, Viêm quốc như thế nào còn có người sống?” Không phải đều đã bị hủy sao, như thế nào vẫn còn người sống.
“Ta đương nhiên không chết, năm đó ta căn bản không ở trong Viêm quốc.” Vị tông sư này mở miệng.
“Quốc sư.” Phạm nhân đối với tông sư này kêu lên, liền ngay cả Quốc sư cũng đánh bại, kế hoạch của y quả thực toàn bộ đã thất bại, trên mặt không hề có tự tin, vẻ mặt nghèo túng. Y thậm chí hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
“Nguyên lai là như thế, báo thù sao.” Bình vương đã muốn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Viêm quốc năm đó diệt quốc, tới tột cùng sao lại như thế, người ngoài không biết. Thế nhưng mà Nguyên quốc diệt mười vạn đại quân của Viêm quốc, giết Quốc sư Liệt Nham năm đó, chuyện này chính là người đời nơi nào cũng biết. Người còn sót lại nơi đó, biết không có biện pháp trả thù, ẩn núp đứng lên, tích tụ lực lượng, chờ thời cơ, trù tính, mà lần này đám hỏi của Nguyên quốc và Đông Li chính là cơ hội, cơ hội làm cho Nguyên quốc loạn lên.
Cơ hội tốt lắm, đáng tiếc a, đánh giá sai nội tình của Nguyên quốc, bọn họ nhất định liền thất bại.
“Đúng vậy. Sư phụ năm đó chết ở Nguyên quốc, ta khổ tâm tu luyện nhiều năm như vậy, trở thành tông sư, chính là vì báo thù. Không nghĩ tới trời xanh bất công, Nguyên quốc ngươi dựa vào cái gì lại nhiều tông sư như thế?” Nhìn ra được đây mà một vũ phu đơn thuần, căn bản không có đầu óc phức tạp như Kí Thanh Vân, vòng vo uốn nắn nhiều như vậy, phân tích một ít chân tướng.
“Quốc sư, đây là lỗi của tiểu vương, đánh giá sai thực lực của Nguyên quốc.” Quốc sư ở không lâu trước đây trở thành tông sư, y cùng địch quốc của Đông Li phía bên kia tân đại lục có liên lạc, thừa dịp này Đông Li cùng Nguyên quốc liên hôn. Đối phương không hi vọng đám hỏi thành công, Đông Li nhiều ra một đồng minh, y cũng muốn khơi mào nội loạn ở Nguyên quốc, nghĩ tới Quốc sư trở thành tông sư, liền vô địch trên đời. Thượng Quan võ thần thần bí, có thể lấy tới lợi dụng, khong nghĩ tới tự tin tràn ngập nhưng mà đều là thua cuộc.
“Viêm quốc còn có hoàng tộc tồn tại?” Nghe được tự xưng của phạm nhân, Bình vương chọn mi, năm đó hẳn là diệt xong rồi.
“Phụ thân tại hạ là con tư sinh của Tiên hoàng, vì để không bị Hoàng hậu hãm hại, cũng không ở tại Viêm quốc. Năm đó Quốc sư chính là phụng mệnh lệnh của Tiên hoàng tới xem gia phụ, mới có thể tránh được một kiếp.” Sự tình đã muốn tới nước này rồi, không cần phải che giấu.
Đối với tử vong, phạm nhân thực thản nhiên, sớm đoán trước được một ngày này. Mà vẻ mặt lạnh nhạt của phạm nhất lúc này làm cho người ta không thể tưởng được y vừa rồi thần thái còn ngạo mạn. Thần thái vừa rồi là y giả vờ, vì làm cho Bình vương cho rằng y là một người ngạo mạn, cố ý như thế, đáng tiếc, đã không cần nữa rồi……
“Đáng tiếc.” Bình vương nhìn phạm nhân như vậy, đã muốn biết phạm nhân vừa rồi là giả trang, ngay cả đều bị hành động kia lừa gạt. Người này là một nhân tài, đáng tiếc, nếu như không phải liên lụy tới người kia, hắn sẽ lưu lại cho y một cái mạng, “Bổn vương sẽ không làm cho ngươi thống khổ mà an giấc.”
“Tạ ơn Vương gia.” Phạm nhân lạnh nhạt nói, hết thảy đều đã xong.
“Vương tử.” Đồ đệ của Liệt Nham không cam lòng, như thế nào cứ như vậy tiếp nhận, cho dù chết gã cũng muốn để cho Vương tử còn sống rời đi nơi này.
“Quốc sư, vô dụng thôi, chúng ta không thắng được Nguyên quốc.” Có thể nghĩ ra quỷ mưu như vậy, đầu óc y như thế nào có thể đơn giản. Y cùng Kí Vân Thanh giống nhau, đã thấy ra được nước của Nguyên quốc có bao nhiêu sâu, kia không phải là thứ bọn họ có thể chống lại.
“Huyết Ảnh, dẫn bọn họ đi xuống.” Bình vương đối với ảnh vệ của chính mình ra lệnh.
Huyết Ảnh cái gì cũng không nói, tiến tới đè nặng lên đồ đệ của Liệt Nham, phạm nhân yên lặng đi theo, xoay người đi ra khỏi nơi này.
Ở thời điểm bước ra khỏi cửa, phạm nhân đột ngột quay đầu lại, “Vương gia, tại hạ có nghi vấn này?”
“Ngươi nói.” Đối với phạm nhân này, Bình vương có vài phần tâm tiếc luyến người tài.
“Năm đó Viêm quốc tới tột cùng là như thế nào bị giết sạch, thật là do trời phạt sao?” Đại địa (đất lớn) bị phân cách, dân chúng bị tàn sát, nếu không phải trời phạt, ai có thể làm được. Nhưng mà vì sao tới nay trong lòng y vẫn cảm thấy được đó là bởi vì do người làm.
“Phải, là trời phạt.” Chần chờ một chút, Bình vương trả lời, chẳng qua, đó là người điều khiển trời làm.
Kí Thanh Vân bọn họ không có nhìn tới, nhưng mà ở đối diện Bình vương, phạm nhân cẩn thận lưu ý, từ trong cái gì đó lướt qua rất nhanh ở tại ánh mắt của Bìnhvương chiếm được đáp án của chính mình. Nhưng mà đã không quan trọng, hắyn rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi. Đối với Viêm quốc không có tình cảm, cho tới nay bởi vì là thân phận của chính mình, lưng đeo lên cừu hận của Viêm quốc, không thể có được ý nghĩ của chính bản thân. Nếu có kiếp sau, hi vọng y có thể tự do sống sót, không hề mang trên lưng hết thảy những thứ này, nhìn mây thong dong thả trôi theo mây.
“Bình vương, Nguyên quốc thực sự là một quốc gia tốt.” Cười xoay người, bước ra khỏi cửa, nghênh đón tử vong của chính mình. Y là ở Nguyên quốc lớn lên, đối với quốc gia này, y thực sự rất thích. Nếu không phải tại số mệnh, y sẽ cố gắng đọc sách, tham gia khoa cử, trở thành quan viên triều đình, hoặc là trượng kiếm giang hồ, trừ ác dương thiện. Đáng tiếc a, hết thảy đều là mệnh.
Việc này cứ chấm dứt như vậy, Kí Thanh Vân cùng Thái tử Đông Li thanh tẩy mấy mật thám, hai ngày sau khi nghỉ ngơi và hồi phuc xuất phát đi tới kinh thành, ở nơi đó lại có cái gì đang chờ bọn họ đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook