Vợ Uchiha Không Dễ Làm
-
Chương 8
Không biết có phải là vì ngày đó lời nói của Kira làm cho người ta miên man bất định hay là bởi vì Uchiha Itachi hai lần đưa cô đến bệnh viện, dù sao cô liền mạc danh kỳ diệu thành thanh mai trúc mã kiêm vị hôn thê của Uchiha Itachi…
Bản thân Kira từ đầu cũng không biết chuyện này, mà vị nhân vật chính còn lại của sự kiện thì cả ngày vội vàng làm nhiệm vụ, căn bản không có thời gian để ý tới!
Sasuke bạn học lại càng thẳng thắn: “Nee-chan thích nii-chan a!”
Thái độ của Uchiha Fugaku cũng là áp dụng phương thức im lặng, vốn hắn đã muốn làm cho Kira trở thành một thành viên của gia tộc, bây giờ lại có cơ hội này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua như thế, hơn nữa chuyện Kira gặp nạn lần này, thật đúng là để cho hắn nhìn cô với cặp mắt khác xưa!
Cho nên, chuyện này liền định chắc rồi!
“Kira, trong nhà đã hết nước tương, con đi mua một chai được không?” Tsukiyo từ phòng bếp nhô đầu ra.
Kira cắn xong miếng táo cuối cùng, yên lặng tiếp nhận tiền trong tay Tsukiyo, sau đó rời nhà.
Đi ở trên đường Kira mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng cô lại không nghĩ ra, nhìn bầu trời, cô quyết định đi mua nước tương trước, bất quá… Ở đâu có bán nước tương a?
Thở dài, bằng vào trực giác của chính mình yên lặng tiêu sái…
“Không nghĩ tới may mắn như vậy… Con dâu nhỏ của gia tộc Uchiha thế nhưng ở trong này!” Một thanh âm xa lạ ghê tởm truyền đến.
Kira ngẩng đầu nhìn về phía người tới, che mặt, băng bảo vệ trán không biết… Đậu xanh rau má! Này không phải giống với chuyện cô bị quần ẩu nửa tháng trước sao!
Kira mặt không chút thay đổi nhanh chân bỏ chạy, Tsukiyo, con nhất định là mua không được nước tương nữa rồi!!!!!
Cô chạy a chạy, nhưng vì sao cảnh sắc chung quanh lại không thay đổi một tí nào thế? Quay đầu chống lại ánh mắt khinh bỉ tà ác kia, hắn nói: “Cô chuẩn bị chạy đi đâu?”
Kira nhận mệnh cúi đầu, sau cổ bị xách lên, cô còn có thể chạy đi đâu chứ?
“Cậu bắt được người rồi?” Đồng bọn của tên bắt cóc lại xuất hiện!
“Khéo thế, lần này có thể lấy được rất nhiều tiền! Đến lúc đó xem người của gia tộc Uchiha như thế nào khóc lóc nức nở!” Lại một tên đồng phạm khác.
Kira giơ lên khuôn mặt tươi cười hồn nhiên: “Tôi không phải là con dâu nhỏ của gia tộc Uchiha, anh nhận lầm người rồi…”
Người đang xách cổ cô hừ lạnh một tiếng: “Mái tóc màu xanh đen, mắt hồng, mặc quần áo có dấu hiệu gia tộc Uchiha, cô gái nhỏ, cô nghĩ rằng tôi là đồ ngốc sao?”
Nụ cười của Kira cứng đờ: “Nhưng tôi thật sự không phải con dâu nhỏ của gia tộc Uchiha!”
“Ít dong dài với cô ta đi, nghe nói lần trước có hai tên không hay ho bị cô ta đâm thành con nhím! Chúng ta không thể sơ suất!” Tên đồng phạm nói như thế.
Trong lòng Kira vẫn còn sợ hãi đối với chuyện ngày đó, thật không thể trách cô, là bọn họ đâm cô thành con nhím trước!
Tên bắt cóc liền vác cô như vậy ‘soạt soạt’ xuyên qua rừng cây, xóc nẩy đến cô sắp ói ra rồi!
“Ông anh à… Tôi muốn ói…” Sắc mặt Kira trắng bệch nghiêm túc nói.
Mấy tên bắt cóc không ai để ý đến cô, chạy thẳng một mạch, Kira cũng không thèm khách khí ói ra luôn: “Oa…”
“Con nhóc thối! Cô dám ói trên người tôi!” Vị nhân huynh đang vác cô chạy lập tức ném cô xuống!
Kira hét lên một tiếng: “Đồ trứng thối! Cao như vậy! Tôi sẽ bị ngã chết!”
“Răng rắc!” Cùng với nhánh cây không ngừng đứt đoạn, Kira liền như vậy té xuống.
Cô chính là một nữ chính khổ bức, vì cái lông gì người ta đều có bàn tay vàng, cô khen ngược, cả ngày bị người ngược!
Quay đầu đi, cô lại bắt đầu khạc ra máu: “Khụ khụ khụ…”
“Hỏa độn!” Giọng nói như tiếng trời truyền đến! Itachi đại thần đến đây!
“A!” Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không hổ là Itachi đại thần, ra tay chính là đơn giản dứt khoát!
Thân ảnh quen thuộc đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô, Kira hít hít cái mũi: “Itachi…”
Uchiha Itachi đang mang mặt nạ, cho nên Kira không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ trong con ngươi kia, cô vẫn phát hiện thản nhiên lo lắng, cô dựa vào ngực anh không tiếng động rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Kira được người cứu, trước khi xuyên đến đây cô thói quen gặp được chuyện gì đều chính mình đối mặt, sau khi xuyên đến đây cô cũng chưa bao giờ chờ mong sẽ có người tới cứu cô, nhưng là lúc này đây, khi cô bất lực nhất lại được cứu vớt…
Uchiha Itachi chưa từng gặp qua bộ dáng yếu ớt như bây giờ của cô, nhìn khắp thân thể cô một chút, tay phải gãy xương, bên trong xuất huyết…
“Itachi, cậu đưa cô ấy đến bệnh viện trước, chúng tôi đi giao nhiệm vụ.” Mặt khác hai người đuổi theo.
“Vì sao cách một đoạn thời gian cậu lại đưa vị hôn thê của cậu đến một lần?” Bác sĩ nhịn không được rít gào.
Uchiha Itachi: “…”
Bác sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tay bị gãy xương mà thôi, không có vấn đề gì lớn, mang về tĩnh dưỡng thì tốt rồi!”
Uchiha Itachi gật gật đầu, ôm lấy Kira đang mê man liền đi ra ngoài, đương nhiên, anh lại một lần nữa tiếp nhận ánh mắt rửa tội của mọi người…
Trong phòng
Uchiha Fugaku nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Itachi, ta nghĩ con hẳn là có thể hiểu được dụng tâm của ta.”
Uchiha Itachi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Phụ thân, cô ấy không phải là người của gia tộc Uchiha.”
Uchiha Fugaku nhìn anh chằm chằm, thanh âm mang theo một chút tức giận: “Thân là tộc trưởng, vấn đề ta phải cân nhắc là toàn tộc, không phải là cá nhân!”
Uchiha Itachi nắm chặt quả đấm, trầm mặc không nói.
Uchiha Fugaku thấp giọng hỏi: “Hay là, con muốn ta giết con nhóc đó?”
Uchiha Itachi cúi đầu, trầm tư một hồi lâu, anh nói: “Con không đồng ý đề nghị của ngài.”
Ánh mắt của Uchiha Fugaku càng thêm sắc bén, giọng nói của hắn bao hàm lửa giận làm cho người ta không rét mà run: “Uchiha Itachi! Con đã quên dòng họ của mình sao?!”
Uchiha Itachi không chút nào sợ hãi trả lời: “Con chưa bao giờ quên, nhưng đây cũng không phải là lý do để kéo cô ấy vào vòng hỗn chiến!”
Uchiha Fugaku hừ lạnh: “Itachi… Con không muốn, những người khác có thể tranh, sinh tử của con nhóc kia cũng không phải do con định đoạt.”
Uchiha Itachi chậm rãi đứng dậy, lúc đi tới cửa, anh dừng lại, nói một câu: “Uchiha tộc trưởng, tôi sẽ cưới cô ấy.”
Uchiha Fugaku nhíu mày, hắn càng ngày càng không thể hiểu nỗi ý nghĩ của đứa con trai lớn, nguyên bản nghĩ đến nó sẽ kiên quyết không cưới, hiện tại lại đột nhiên đồng ý, thật sự là bị chính mình uy hiếp? Hay là, nó chuẩn bị làm chút gì…
Khi Uchiha Itachi đến gặp Kira thì cô đã tỉnh lại, trừ bỏ tay phải không thể nhúc nhích, trên cơ bản vẫn cực kỳ khỏe mạnh.
“Itachi!” Kira giương lên một nụ cười thật tươi.
Uchiha Itachi sửng sốt, anh không nghĩ tới Kira sẽ đột nhiên thân cận với anh như vậy.
Lấy lại tinh thần, nở một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Xem ra, cũng không nghiêm trọng lắm.”
Kira liếc anh một cái, than thở: “Chẳng lẽ anh còn muốn nhìn thấy tôi xảy ra chuyện lớn gì hay sao?”
Uchiha Itachi bỗng nhiên đến gần cô, Kira luống cuống, lắp bắp hỏi: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Uchiha Itachi còn thật sự nghiêm túc nói một câu: “Làm con dâu của gia tộc Uchiha không dễ, tôi nghĩ bây giờ cô cũng đã thấu hiểu rõ ràng.”
Đầu óc của Kira lập tức trống rỗng, cực độ ngốc bức nói một câu: “Tôi khi nào thì trở thành vợ của Sasuke rồi?”
Anh thần sắc lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói: “Là. Vợ. Của. Tôi.”
Khóe miệng Kira run rẩy: “Itachi đại thần, tuy rằng anh đã cứu tôi, nhưng anh cũng không thể bắt buộc tôi lấy thân báo đáp như thế chứ!”
Uchiha Itachi bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Phụ thân nói, nếu tôi không cưới cô thì cô nhất định phải chết, tôi cũng hiểu được đề nghị này có vẻ tốt hơn, hiện tại cô cũng đồng ý, bây giờ tôi động thủ, cô cũng không ý kiến?”
Chết? Chết? Chết?! Trong đầu Kira vô hạn tuần hoàn cái từ này!
Cô chân chó cười: “Đừng đừng… Tôi nói đùa, ngài vừa mới nói cưới tôi… Có phải cũng là nói đùa hay không?”
Nói đùa sao, nói đùa sao, đậu móa, hiện tại đề bài lựa chọn chính là không lấy chồng, lập tức chết; Lấy chồng, một năm sau chết, đây hết thảy chính là vấn đề thời gian!
Uchiha Itachi ngồi vào bên giường cô, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Là thật.”
Móa nó… Vì cái lông gì cô luôn gặp phải chuyện bất bình đẳng như vậy! Vì cái lông gì! Vì cái lông gì!
Bản thân Kira từ đầu cũng không biết chuyện này, mà vị nhân vật chính còn lại của sự kiện thì cả ngày vội vàng làm nhiệm vụ, căn bản không có thời gian để ý tới!
Sasuke bạn học lại càng thẳng thắn: “Nee-chan thích nii-chan a!”
Thái độ của Uchiha Fugaku cũng là áp dụng phương thức im lặng, vốn hắn đã muốn làm cho Kira trở thành một thành viên của gia tộc, bây giờ lại có cơ hội này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua như thế, hơn nữa chuyện Kira gặp nạn lần này, thật đúng là để cho hắn nhìn cô với cặp mắt khác xưa!
Cho nên, chuyện này liền định chắc rồi!
“Kira, trong nhà đã hết nước tương, con đi mua một chai được không?” Tsukiyo từ phòng bếp nhô đầu ra.
Kira cắn xong miếng táo cuối cùng, yên lặng tiếp nhận tiền trong tay Tsukiyo, sau đó rời nhà.
Đi ở trên đường Kira mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng cô lại không nghĩ ra, nhìn bầu trời, cô quyết định đi mua nước tương trước, bất quá… Ở đâu có bán nước tương a?
Thở dài, bằng vào trực giác của chính mình yên lặng tiêu sái…
“Không nghĩ tới may mắn như vậy… Con dâu nhỏ của gia tộc Uchiha thế nhưng ở trong này!” Một thanh âm xa lạ ghê tởm truyền đến.
Kira ngẩng đầu nhìn về phía người tới, che mặt, băng bảo vệ trán không biết… Đậu xanh rau má! Này không phải giống với chuyện cô bị quần ẩu nửa tháng trước sao!
Kira mặt không chút thay đổi nhanh chân bỏ chạy, Tsukiyo, con nhất định là mua không được nước tương nữa rồi!!!!!
Cô chạy a chạy, nhưng vì sao cảnh sắc chung quanh lại không thay đổi một tí nào thế? Quay đầu chống lại ánh mắt khinh bỉ tà ác kia, hắn nói: “Cô chuẩn bị chạy đi đâu?”
Kira nhận mệnh cúi đầu, sau cổ bị xách lên, cô còn có thể chạy đi đâu chứ?
“Cậu bắt được người rồi?” Đồng bọn của tên bắt cóc lại xuất hiện!
“Khéo thế, lần này có thể lấy được rất nhiều tiền! Đến lúc đó xem người của gia tộc Uchiha như thế nào khóc lóc nức nở!” Lại một tên đồng phạm khác.
Kira giơ lên khuôn mặt tươi cười hồn nhiên: “Tôi không phải là con dâu nhỏ của gia tộc Uchiha, anh nhận lầm người rồi…”
Người đang xách cổ cô hừ lạnh một tiếng: “Mái tóc màu xanh đen, mắt hồng, mặc quần áo có dấu hiệu gia tộc Uchiha, cô gái nhỏ, cô nghĩ rằng tôi là đồ ngốc sao?”
Nụ cười của Kira cứng đờ: “Nhưng tôi thật sự không phải con dâu nhỏ của gia tộc Uchiha!”
“Ít dong dài với cô ta đi, nghe nói lần trước có hai tên không hay ho bị cô ta đâm thành con nhím! Chúng ta không thể sơ suất!” Tên đồng phạm nói như thế.
Trong lòng Kira vẫn còn sợ hãi đối với chuyện ngày đó, thật không thể trách cô, là bọn họ đâm cô thành con nhím trước!
Tên bắt cóc liền vác cô như vậy ‘soạt soạt’ xuyên qua rừng cây, xóc nẩy đến cô sắp ói ra rồi!
“Ông anh à… Tôi muốn ói…” Sắc mặt Kira trắng bệch nghiêm túc nói.
Mấy tên bắt cóc không ai để ý đến cô, chạy thẳng một mạch, Kira cũng không thèm khách khí ói ra luôn: “Oa…”
“Con nhóc thối! Cô dám ói trên người tôi!” Vị nhân huynh đang vác cô chạy lập tức ném cô xuống!
Kira hét lên một tiếng: “Đồ trứng thối! Cao như vậy! Tôi sẽ bị ngã chết!”
“Răng rắc!” Cùng với nhánh cây không ngừng đứt đoạn, Kira liền như vậy té xuống.
Cô chính là một nữ chính khổ bức, vì cái lông gì người ta đều có bàn tay vàng, cô khen ngược, cả ngày bị người ngược!
Quay đầu đi, cô lại bắt đầu khạc ra máu: “Khụ khụ khụ…”
“Hỏa độn!” Giọng nói như tiếng trời truyền đến! Itachi đại thần đến đây!
“A!” Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không hổ là Itachi đại thần, ra tay chính là đơn giản dứt khoát!
Thân ảnh quen thuộc đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô, Kira hít hít cái mũi: “Itachi…”
Uchiha Itachi đang mang mặt nạ, cho nên Kira không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng từ trong con ngươi kia, cô vẫn phát hiện thản nhiên lo lắng, cô dựa vào ngực anh không tiếng động rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Kira được người cứu, trước khi xuyên đến đây cô thói quen gặp được chuyện gì đều chính mình đối mặt, sau khi xuyên đến đây cô cũng chưa bao giờ chờ mong sẽ có người tới cứu cô, nhưng là lúc này đây, khi cô bất lực nhất lại được cứu vớt…
Uchiha Itachi chưa từng gặp qua bộ dáng yếu ớt như bây giờ của cô, nhìn khắp thân thể cô một chút, tay phải gãy xương, bên trong xuất huyết…
“Itachi, cậu đưa cô ấy đến bệnh viện trước, chúng tôi đi giao nhiệm vụ.” Mặt khác hai người đuổi theo.
“Vì sao cách một đoạn thời gian cậu lại đưa vị hôn thê của cậu đến một lần?” Bác sĩ nhịn không được rít gào.
Uchiha Itachi: “…”
Bác sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tay bị gãy xương mà thôi, không có vấn đề gì lớn, mang về tĩnh dưỡng thì tốt rồi!”
Uchiha Itachi gật gật đầu, ôm lấy Kira đang mê man liền đi ra ngoài, đương nhiên, anh lại một lần nữa tiếp nhận ánh mắt rửa tội của mọi người…
Trong phòng
Uchiha Fugaku nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Itachi, ta nghĩ con hẳn là có thể hiểu được dụng tâm của ta.”
Uchiha Itachi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Phụ thân, cô ấy không phải là người của gia tộc Uchiha.”
Uchiha Fugaku nhìn anh chằm chằm, thanh âm mang theo một chút tức giận: “Thân là tộc trưởng, vấn đề ta phải cân nhắc là toàn tộc, không phải là cá nhân!”
Uchiha Itachi nắm chặt quả đấm, trầm mặc không nói.
Uchiha Fugaku thấp giọng hỏi: “Hay là, con muốn ta giết con nhóc đó?”
Uchiha Itachi cúi đầu, trầm tư một hồi lâu, anh nói: “Con không đồng ý đề nghị của ngài.”
Ánh mắt của Uchiha Fugaku càng thêm sắc bén, giọng nói của hắn bao hàm lửa giận làm cho người ta không rét mà run: “Uchiha Itachi! Con đã quên dòng họ của mình sao?!”
Uchiha Itachi không chút nào sợ hãi trả lời: “Con chưa bao giờ quên, nhưng đây cũng không phải là lý do để kéo cô ấy vào vòng hỗn chiến!”
Uchiha Fugaku hừ lạnh: “Itachi… Con không muốn, những người khác có thể tranh, sinh tử của con nhóc kia cũng không phải do con định đoạt.”
Uchiha Itachi chậm rãi đứng dậy, lúc đi tới cửa, anh dừng lại, nói một câu: “Uchiha tộc trưởng, tôi sẽ cưới cô ấy.”
Uchiha Fugaku nhíu mày, hắn càng ngày càng không thể hiểu nỗi ý nghĩ của đứa con trai lớn, nguyên bản nghĩ đến nó sẽ kiên quyết không cưới, hiện tại lại đột nhiên đồng ý, thật sự là bị chính mình uy hiếp? Hay là, nó chuẩn bị làm chút gì…
Khi Uchiha Itachi đến gặp Kira thì cô đã tỉnh lại, trừ bỏ tay phải không thể nhúc nhích, trên cơ bản vẫn cực kỳ khỏe mạnh.
“Itachi!” Kira giương lên một nụ cười thật tươi.
Uchiha Itachi sửng sốt, anh không nghĩ tới Kira sẽ đột nhiên thân cận với anh như vậy.
Lấy lại tinh thần, nở một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Xem ra, cũng không nghiêm trọng lắm.”
Kira liếc anh một cái, than thở: “Chẳng lẽ anh còn muốn nhìn thấy tôi xảy ra chuyện lớn gì hay sao?”
Uchiha Itachi bỗng nhiên đến gần cô, Kira luống cuống, lắp bắp hỏi: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Uchiha Itachi còn thật sự nghiêm túc nói một câu: “Làm con dâu của gia tộc Uchiha không dễ, tôi nghĩ bây giờ cô cũng đã thấu hiểu rõ ràng.”
Đầu óc của Kira lập tức trống rỗng, cực độ ngốc bức nói một câu: “Tôi khi nào thì trở thành vợ của Sasuke rồi?”
Anh thần sắc lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói: “Là. Vợ. Của. Tôi.”
Khóe miệng Kira run rẩy: “Itachi đại thần, tuy rằng anh đã cứu tôi, nhưng anh cũng không thể bắt buộc tôi lấy thân báo đáp như thế chứ!”
Uchiha Itachi bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Phụ thân nói, nếu tôi không cưới cô thì cô nhất định phải chết, tôi cũng hiểu được đề nghị này có vẻ tốt hơn, hiện tại cô cũng đồng ý, bây giờ tôi động thủ, cô cũng không ý kiến?”
Chết? Chết? Chết?! Trong đầu Kira vô hạn tuần hoàn cái từ này!
Cô chân chó cười: “Đừng đừng… Tôi nói đùa, ngài vừa mới nói cưới tôi… Có phải cũng là nói đùa hay không?”
Nói đùa sao, nói đùa sao, đậu móa, hiện tại đề bài lựa chọn chính là không lấy chồng, lập tức chết; Lấy chồng, một năm sau chết, đây hết thảy chính là vấn đề thời gian!
Uchiha Itachi ngồi vào bên giường cô, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Là thật.”
Móa nó… Vì cái lông gì cô luôn gặp phải chuyện bất bình đẳng như vậy! Vì cái lông gì! Vì cái lông gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook