“Ưm? Kakashi?” Mắt buồn ngủ mông lung Kira nhìn người đứng ngoài cửa.

Kakashi hắc tuyến nhìn cô gái y như nữ quỷ trước mắt này, tóc tai bù xù, quần áo thùng thình.

Kira ngáp một cái: “Chuyện gì?”

Kakashi lấy ra một phong thơ, nói: “Hokage-sama cho cô đảm nhiệm cấp cứu sư của cuộc thi trung nhẫn, để ngừa xuất hiện tình trạng nguy hiểm.”

Cuộc thi trung nhẫn? No way! Nghĩ đến thân thể trơn tuột cùng đầu lưỡi ghê tởm chết người không đền mạng của Orochimaru, cô liền cảm thấy cả người thanh tỉnh!

Kira mặt không chút thay đổi đóng cửa lại: “Cảm tạ tới chơi, xin miễn hảo ý của Sandaime, gặp lại sau.”

Kakashi nhìn cửa nhà đóng chặt, thở dài, quả nhiên giống như Sandaime-sama đã dự đoán, hoàn toàn không tiếp nhận!

Kakashi lại gõ cửa lần nữa: “Nhiệm vụ 5000.”

“Soạt!” Từ trong cửa vươn ra một bàn tay trăng trắng.

Kakashi bất đắc dĩ lấy tiền ra, đưa tới trên tay cô.

“Chờ tôi đếm đủ rồi mới cho anh câu trả lời thuyết phục.” Bên trong cửa truyền đến tiếng nói.

Kakashi gặp qua người yêu tiền, nhưng chưa từng thấy người nào yêu tiền như cô, nói miệng vô dụng, người ta còn muốn lấy tiền tới tay cơ, an tâm đếm xong mới bắt đầu bàn chuyện tiếp theo…

Trong phòng, Kira còn thật sự nghiêm túc đếm tiền, nhiều tiền như vậy đủ chi tiêu sao? Ừm, phải tiết kiệm mới được, dù sao Sasuke còn chưa cưới vợ sinh con.

Rửa mặt xong Kira giương lên tươi cười già trẻ không lừa nói: “Kakashi, anh đói bụng không, lưu lại ăn cơm nhé?”

Kakashi có chút theo không kịp tư duy của cô, nhưng vẫn bảo tồn lý trí: “À ừ, tôi không đói bụng…”

Kira nghiêng đầu: “Nhưng mà tôi đói.”

Người một khi bắt đầu không biết xấu hổ thì cũng bó tay.

Kakashi nhìn Kira ăn hăng say, càng thêm bất đắc dĩ, rõ ràng là tới bàn chuyện cấp cứu sư, vì cái lông gì hắn biến thành nấu phu?

Kakashi hỏi: “Chuyện cấp cứu sư…”

Kira buông đũa, con ngươi chợt lóe, chậm rì rì tiến đến bên tai Kakashi: “Kakashi, chúng ta… Bàn chuyện khác được không?”

Thân thể Kakashi lập tức cứng đờ, hắn có chút khó có thể tin nhìn Kira, hỏi: “Chuyện… Chuyện khác?”

Kira níu lấy quần áo hắn, thuận thế đẩy xuống, đặt hắn ở dưới thân, khẩu khí tương đối ái muội: “Anh nói… Chúng ta còn có thể nói chuyện gì?”

Đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt hắn, sau đó cực nhanh kéo mặt nạ bảo hộ của hắn xuống!

“Uchiha Kira! Chị đang làm gì?!” Tiếng rống giận kia làm cho Kira run lên một chút.

Cô cầm mặt nạ bảo hộ trong tay, vô tội nói: “Chị đang vạch trần bộ mặt thật của Kakashi.”

Cúi đầu vừa nhìn, đậu xanh rau má, trên mặt hắn vẫn mang theo một cái mặt nạ bảo hộ! Khóe miệng Kira run rẩy: “Kakashi, anh con mẹ nó có bao nhiêu cái mặt nạ bảo hộ?”

Kakashi còn chưa kịp trả lời, Kira đã bị người lôi đi, người nọ chính là Sasuke.

Sasuke hung tợn nói: “Chị phải biết rằng chị đã gả cho người!”

Kira bĩu môi: “Chị lại không làm gì…”

Sasuke lại cho một cái mắt đao, sau đó rất lễ phép hướng Kakashi nói: “Kakashi-sensei, phi thường thật có lỗi, đầu óc chị ấy không bình thường, không cần so đo với chị ấy.”

Kakashi xấu hổ gãi gãi đầu: “Thầy cũng không có tổn thất gì…”

Kira buồn bực xé nát mặt nạ bảo hộ của Kakashi, sau đó xoay người ngã xuống đất liền ngủ.

Kakashi chần chờ một chút: “Cô ấy bình thường… Đều như vậy?”

Sasuke vô lực đỡ trán: “Lúc tâm tình không tốt, nhàm chán hoặc là vừa mới ăn no chị ấy đều ngủ, so với heo còn liều mạng hơn!”

Khóe miệng Kakashi có chút run rẩy, tính tình như vậy… Nói như thế nào nhỉ, hẳn là dễ nuôi lắm?

“Thầy đến nơi này cũng lâu rồi, nên trở về phục mệnh, còn có cuộc thi ngày mai, không cần đến muộn.” Kakashi đứng lên.

Sasuke gật gật đầu, tiễn Kakashi đi ra ngoài.

Cuộc thi hôm ấy —

Cảm giác đã đi qua chỗ này rồi… Kira không nói gì nhìn trời, nơi này rốt cuộc là chỗ nào!!!!!

“Gaara, em chờ chúng ta một chút!” Thanh âm này giống như là Kankuro.

Kira vừa quay đầu liền thấy được bóng dáng nho nhỏ kia, Subaku no Gaara [ Gaara bão cát ]…

Như là có cảm ứng, Gaara ngừng lại, chậm rãi quay đầu, chống lại tầm mắt của Kira.

Kira bắt đầu run run theo bản năng, cảm giác hít thở không thông như vậy, cô chưa từng cảm thụ qua, dĩ vãng ra ngoài làm nhiệm vụ với những thượng nhẫn khác, cô cũng không có nhận thấy sát khí mãnh liệt như vậy!

Temari và Kankuro cũng cảm thấy tình huống không tốt, vội vàng tiến lên ngăn trở tầm mắt Gaara: “Gaara, chúng ta đến trường thi đi!”

“Cút ngay!” Gaara gầm nhẹ một tiếng.

Temari và Kankuro không rõ nguyên do, nhưng vẫn tự giác tránh đường ra, Kira nhìn con ngươi xanh biếc của Gaara, trong lòng lại hiện lên cảm giác quái dị, cảm giác cùng Gaara quen biết? Không đúng, không phải Gaara… Là Shukaku trong cơ thể cậu!

“Shu-chan, chúng ta đến chơi bao kéo búa có được không?”

“Nhân loại! Bổn đại gia khinh thường chơi với mi! Ngoan ngoãn giao thân xác của mi cho ta!”

“Shu-chan, chúng ta ở chung một chỗ hơn 10 năm rồi! Cậu không thể chơi oẳn tù xì với tớ một lần sao…”

“Hừ, đối với bổn đại gia mà nói bất quá chỉ là trong nháy mắt!”

“Hừ hừ, mấy ngày hôm trước Shu-chan còn nói thật nhàm chán mà!”

“Cút ngay! Bổn đại gia không muốn nghe thấy giọng nói của mi!”

“Shu-chan, đây là cơ thể của tớ…”

Trên mặt một mảnh ướt át, trí nhớ xuất hiện trong đầu làm cho Kira không biết phải làm sao, Shukaku… Cô nguyên bản là Jinchuuriki của Shukaku, thế vì sao cô sẽ ở sa mạc?

Gaara ôm đầu, vẻ mặt có xu thế nổi điên, Temari và Kankuro đề phòng nhìn Kira, tùy thời chuẩn bị động thủ.

Kira thấp giọng thì thào: “Shu-chan…”

Gaara khó có thể tin nhìn Kira, tâm tình bình phục xuống, cảm giác như vậy chưa bao giờ có, cô ta rốt cuộc là ai? Vì sao sẽ biết Shukaku?

Kira lau nước mắt đi, hướng tới Gaara nói: “Xin chào, chị gọi là Uchiha Kira.”

Gaara bình tĩnh nhìn cô, sau đó nói: “Subaku no Gaara.”

Gaara không nói gì thêm liền rời khỏi, Temari và Kankuro càng thêm nghi hoặc, Gaara cũng không phải là loại người dễ ở chung, hiện tại không chỉ không giết cô gái này, ngược lại còn nói cho cô biết tên của cậu!

Kira chỉ giương lên một nụ cười nhợt nhạt, trong lòng mặc niệm: Gặp lại sau, Shukaku.

Nguyên bản Kira là vì Shukaku bạo đi mà chết, trí nhớ còn sót lại của thân thể này nói cho cô, nguyên lai Kira vui vẻ mà chết đi, bởi vì cô thành toàn nguyện vọng của Shukaku, làm cho nó đi ra ngoài chơi… Mặc dù kết quả là tử vong…

“Xem ra cô thật sự rất biết lạc đường!” Kakashi.

Kira vui tươi hớn hở nói: “Yo, Kakashi.”

Kakashi cũng đáp lại bằng một nụ cười, sau đó mang cô đến trường thi, hắn thật sự cảm thấy Uchiha Kira là một cô gái thần kỳ, một giây trước còn sa sút thương tâm như vậy, giây tiếp theo, cô có thể dùng tươi cười để che dấu… Cô và Gaara… Đã từng phát sinh chuyện gì?

Đi ở trên đường Kankuro nhịn không được lên tiếng: “Gaara, em nhận thức cô gái kia sao?”

Gaara mắt lạnh liếc nhìn Kankuro, hờ hững đi về phía trước, nhận thức? Không có khả năng! Chính là thời điểm Shukaku cảm giác được sự tồn tại của cô ta thì táo bạo đi, mà biểu tình của cô ta cũng rất kỳ quái…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương