Vô Tự Thiên Thư
Chương 49: Thiên thư dị tượng (hạ)

Pháp bảo bay múa đầy trời, vô luận là tiên khí vô chủ, hay pháp bảo mọi người thả ra, phảng phất như gặp phải thời gian dừng lại, khựng giữa không trung, giờ khắc này, phảng phất như là màn ảnh trên phim bị bấm dừng, khựng lại ngay trước mặt người tu chân.

Mỗi pháp bảo của một người tu chân, đều là bí mật lớn nhất của chính mình, nhưng bây giờ không còn bí mật gì nữa để nói, bởi vì tất cả pháp bảo đều đang quang minh chính đại hiện ra trước mặt mọi người.

Đương nhiên, đã bắt đầu có rất nhiều người trong lòng đã xuất hiện một ít cảm xúc.

" Nga, nguyên lai Luyện Yêu Lô này hình dáng như vậy a..."

" Oa, phi kiếm của Tuyết Phong chưởng môn đẹp quá a, vừa thấy là biết thường xuyên dùng tới!"

" Ân, Lam Điền Ngọc chưởng môn thật ra cũng phong vận lắm, chuôi kiếm kia quấn chỉ thật là xinh đẹp."

" Kháo, Thiên Sơn Diệt Sát Sanh vẫn luôn xưng là mình dùng phi kiếm, nháo cả nửa ngày thì ra là gạt người nga, đây rõ ràng là một cây gậy sắt, mệt cho hắn còn có xước hào là Quân Tử kiếm nữa."

" ***, sao ta lại nhìn thấy dạ minh châu trên phi kiếm do sư đệ dùng lại giống như ta đem tặng cho vợ ta, hừ hừ, xem ra có gian tình!"

.......

Trong lúc này có vài người vừa cảm thán thì Vô Tự Thiên Thư bắt đầu phát uy. Trên đỉnh núi tràn ngập mây mù màu trắng đang phảng phất như rác rưởi gặp máy hút bụi, bắt đầu thành một sợi chỉ dài bị Vô Tự Thiên Thư hấp thu vào, cả quá trình đều rung động, sợi chỉ kia thô kệch chừng ba bốn trượng, bay nhanh tới Vô Tự Thiên Thư tụ tập lại, thoạt nhìn y như một con cá to đang há miệng lớn hút lấy dòng nước toàn bộ hấp vào miệng.

Cả quá trình giằng co ba, bốn phút, mà trong khoảng thời gian này, tất cả người tu chân đều bị ngây ra, bọn họ trơ mắt nhìn mây mù trắng trên đỉnh núi bị quyển sách nho nhỏ này hấp thụ hoàn toàn sạch sẽ, một chút cũng không còn, trên Thiên Đô Ẩn phong, có lẽ mấy vạn năm qua, cũng là lần đầu tiên sạch sẽ như thế, trong suốt như thế, dù cho một chút mây mù cũng tìm không thấy nữa. Vô số pháp bảo dưới ánh mặt trời lóe sáng rực lên.

Sau một khắc...

" Hoa lạp lạp." Một mảnh rối loạn ồn ào, pháp bảo có chủ đều tự quay về chủ nhân, mà pháp bảo vô chủ thì toàn bộ hóa thành lưu quang một lần nữa trùng vào trong chỗ thâm sâu của vách núi đen, từ vị trí của Tiểu Khai nhìn lại, hắn thấy rõ những pháp bảo đều trực tiếp bay vào hồ sâu, nhưng dù chúng bay rất mãnh liệt, nhưng đầm nước kia vẫn không có mảy may bọt nước bắn lên, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang ép cả đầm nước thật chặt, không hề động đậy một chút nào.

" Xem ra đây là cấm chế theo như lời Hiểu Lâm nói." Tiểu Khai lặng lẽ thầm nghĩ.

" Kháo, đây là làm gì?"

" Tiểu tử, ngươi là ai nha, sao lại hấp thu toàn bộ linh khí vậy, làm cho lão tử uống không khí a!"

" Con mẹ nó đây là cái gì, sao giống như là một quyển sách vậy? Là vị nào cao nhân luyện được tân pháp bảo?"

" Không phải đâu, như vậy cũng không đúng, Tùng Phong, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây, ngươi phải cho chúng ta một công đạo!"

Không hề nghi vấn, cả sáu đại phái đều bị chấn động, sáu vị chưởng môn nhân vẻ mặt đều phấn khích, Tùng Phong xung phong bước tới trước, đã thấy cách đó không xa Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận chỉ mới lập được một nửa trận, hắn đi tới ấp úng hỏi: " Tiểu...Tiểu....Khai thí chủ, này...đây là sao? Cái..kia..quyển kia..chẳng lẽ đúng là Vô Tự Thiên Thư?"

" Ta không có biện pháp." Vẻ mặt Tiểu Khai bất đắc dĩ: " Vô Tự Thiên Thư vốn không nghe theo ta, chính mình bỏ chạy lên bầu trời, nha, ngươi xem đi nè." Hắn chỉ vào cái lỗ bị xé rách trên đạo bào: " Nó xé rách quần áo của ta đó."

" Nhưng...nó...nó...nó rốt cuộc là muốn làm gì a?" Muốn nói Tùng Phong không có ý kiến là không có khả năng, dù sao đây là cơ duyên trăm năm khó gặp, lại như vậy bị Tiểu Khai phá hư, nhưng hắn đã từng nhìn thấy Tiểu Khai đánh nhau với Thiên Yêu, giờ phút này chợt nhìn thấy biểu hiện của Vô Tự Thiên Thư, trong mắt hắn Tiểu Khai đã trở nên thần bí vô cùng, cho nên hắn kiên quyết không chịu đắc tội Tiểu Khai.

Hai tay Tiểu Khai ngửa ra: " Ta cũng không biết nó muốn làm cái gì."

Lời nói tới đây, liền nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư ở trên không trung bỗng nhiên phảng phất như mất đi lực lượng, mềm mại rớt xuống tới, vừa lúc ngay trước mặt Tiểu Khai.

Tiểu Khai nhặt Vô Tự Thiên Thư lên, không hề cố kỵ, trước mặt người tu chân thiên hạ mà nhìn trái nhìn phải, nhìn nửa ngày cũng không thấy có vấn đề gì, thử lấy ta mở ra, kết quả một tờ cũng không mở được, nhìn quyển sách chẳng khác một khối sắt.

" Môn chủ...này...này có thể cho bần đạo xem chút không?" Tùng Phong nói ra phi thường cẩn thận, phải biết rằng hỏi bảo bối của môn phái khác mà xem, cơ hồ là chuyện kiêng kỵ nhất của tu chân giới, mặc dù Vô Tự Thiên Thư một ngàn năm nay đều bị cho rằng là phế vật, nhưng hôm nay Vô Tự Thiên Thư không hề nghi ngờ đã chứng minh mình không phải phế phẩm, vậy bây giờ muốn xem nó, thì cũng không thể tùy tiện được nữa.

Nhưng hắn cũng đã lướt qua cố kỵ của chính mình, hơn nữa nhìn vị Nghiêm Tiểu Khai môn chủ này, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, cho nên Tùng Phong vẫn thẳng thắn nói ra.

" Cái gì, ngươi muốn xem sách của ta? Ngươi xem sẽ có chuyện đó." Tiểu Khai nói: " Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi a, quyển sách này chỉ có người có duyên mới xem được, nếu người ngoài nhìn vào sẽ bị trời phạt đó, vị Cổ quản lý của công ty chúng ta đã từng bị rồi."

" Khái..khái..này..bần đạo không sợ." Tùng Phong dày mặt nói: " Bần đạo đã già rồi, đối với việc sinh tử, trước giờ vẫn thấy phai nhạt."

Tùng Phong nghĩ rằng Tiểu Khai đang muốn từ chối, vậy chuyện hôm nay rõ ràng hắn cố ý phá hư, đã là cố ý phá hư thì có phải là khi dễ chủ nhà là mình không, vậy thì mình không thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua được.

Nhưng, ai biết Tiểu Khai lại lập tức thống khoái đưa sách qua: " Vậy cho ngươi xem."

Tùng Phong đạo trưởng nửa tin nửa ngờ cầm quyển sách trong tay, còn chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc tại sao lại thế này, hắn cúi đầu cầm sách lật qua lật lại cả nửa ngày, vẫn nhìn không ra một chút đầu mối, thử dùng nguyên khí nhập vào trong sách thử cảm ứng một chút, kết quả quyển sách cũng như những quyển sách tầm thường, hoàn toàn đúng là vật chết.

" Chẳng lẽ bị hắn giở trò? Không nhanh như vậy đâu, hắn cũng không phải thiên vương chi vương." Tùng Phong đạo trưởng buồn bực trả lại sách cho Tiểu Khai: " A a, là bần đạo quá đa tâm."

Tiểu Khai không để ý tới chuyện này, chỉ kỳ quái giương mắt nhìn hắn: " Di, kỳ quái nga, sao trời phạt còn chưa tới, rõ ràng lần trước tới rất nhanh nha."

" Ngươi nói cái gì?" Tùng Phong đạo trưởng không có nghe rõ ràng, còn đang nghiêng đầu muốn cúi tới chút nữa, bỗng nhiên nghe được trên tinh không một tiếng sét đánh, tạc đến cả đỉnh núi bị chấn động, sau đó một cỗ hơi nóng hổi bổ thẳng tới ót, hai lỗ tai cơ hồ bị chấn điếc, thân thể nhỏ gầy khô héo bị một cỗ lực lượng thật lớn tạc văng xuống, " xích" một tiếng, núi đá cứng rắn lại bị lún xuống ba tấc, hai chân hắn vừa lúc dẫm trúng cái hố đó.

" Xem, trời phạt đến đó!" Tiểu Khai vỗ tay một cái: " Các ngươi xem, không phải ta nói hoang a. Các ngươi cần phải làm chứng cho ta, nếu hắn có vấn đề gì ta không chịu trách nhiệm."

" Tiểu Khai thí chủ, xuất hiện chuyện gì vậy?" Tùng Phong đạo trưởng loạng choạng oanh long với cái đầu vừa bị tạc trúng, kỳ lạ dò hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mặt khác năm đại chưởng môn còn lại đều trợn mắt há hốc mồm, năm ánh mắt đăm đăm, rốt cuộc nói không nên lời.

Trong mắt bọn họ, rõ ràng nhìn thấy tinh không sét đánh, đánh văng Tùng Phong đạo trưởng vào dưới đất ba tấc, mà một thân trường bào của lão đạo kia tức thì bị chém thành bột phấn tại hiện trường, tóc dài đầy đầu đã dựng đứng lên, thoạt nhìn giống như một con heo mập đang hung hăng giương vuốt.

Gió thổi qua, se se lạnh, quần áo của Tùng Phong đạo trưởng hóa thành mảnh vỡ phiêu tán, thân thể khô gầy hoàn toàn lõa lồ hiện ra trước mặt người tu chân khắp thiên hạ.

" Sư phó...ngài.." Gương mặt của Hiểu Lâm chợt hồng lên, muốn cười lại không dám cười, lấy tay chỉ chỉ thân thể của sư phó. Tùng Phong đạo trưởng vẻ mặt mờ mịt cúi đầu nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn xem đồng đạo đang đứng khắp bốn phương tám hướng chung quanh đang lộ ra vẻ mặt kỳ quái, bỗng nhiên phản ứng, phảng phất như gặp quỷ hú lên quái dị, xoạt một cái hóa thành một đạo lưu quang chạy trốn ra ngoài, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng màu trắng chợt lóe qua, một mùi cháy khét nhất thời tràn ngập trong mũi.

" Các ngươi còn có ai muốn xem nữa không?" Tiểu Khai lớn tiếng đưa ra Vô Tự Thiên Thư, đưa về hướng Hiểu Lâm: " Nào, thử xem."

Vẻ mặt Hiểu Lâm đỏ bừng, phi hắn một cái rồi lẫn ra xa xa, e thẹn nói: " Ngươi là đại sắc lang."

" Ngất, sao ta lại có quan hệ với đại sắc lang chứ?" Tiểu Khai vốn định giải thích, bỗng nhiên nhớ tới chuyện tạo hình trần truồng vừa rồi của Tùng Phong đạo trưởng, nhất thời liền phản ứng, ánh mắt là lạ nhìn Hiểu Lâm, thây tiểu nha đầu đang thẹn thùng, nàng vừa lúc nhìn thấy Hoàng Bội đang cách đó xa xa, liền trốn ngay sau lưng Hoàng Bội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương