Vô Tự Thiên Thư
-
Chương 43: TIỂU MỸ NHÂN KẾ (Hạ)
Miệng của tiểu nha đầu bị một miếng băng lớn dán ngang, cổ tay và mắc cá chân cũng bị dây thừng trói lại, một đầu dây thừng buộc vào giường, cả người bị căng ra bốn góc giường mềm mại, vốn không thể động đậy. Cách trói này thật chuyên nghiệp, thân thể tiểu nha đầu hoàn toàn giãn ra, ánh mắt Tiểu Khai vừa nhìn thấy, nhất thời cũng trợn lên.
Tuổi của tiểu nha đầu còn chưa lớn lắm, nhưng thân thể phát dục thật ra đã thành thục, chỗ nào nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ, nên thon thì thon, nên kiều mỵ thì kiều mỵ, có thể vì đây là mùa hè, tiểu nha đầu ăn mặc rất mát mẻ, một cái áo ngắn và một cái váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn, trong tư thế bị trói này cơ hồ đã hoàn toàn lộ ra hết tiền vốn. Đôi chân như điêu khắc cùng với cái eo nhỏ lả lướt đang vặn vẹo, hiệu quả thật làm cho người ta kinh tâm động phách hoàn toàn lộ ra trước mắt Tiểu Khai.
Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi vươn tay qua, tháo miếng băng dán trên miệng Trữ Tình xuống, Trữ Tình trước tiên kinh hãi vui mừng kêu to lên: " Tiểu Khai ca, anh thật sự tới cứu em rồi."
" Vô nghĩa." Tiểu Khai kiêu hãnh nói: " Nói thế nào ta cũng là một công dân có chính nghĩa đó mà."
Ai cũng không có chú ý, lúc này trên bầu trời đêm đang có một đạo kiếm quang mỏng manh yếu ớt bay qua, thẳng tới khách sạn Kim Đế bay tới, đó rõ ràng là một người tu chân đang ngự kiếm phi hành.
Tiêu Vận đứng ở trên phi kiếm, căng thẳng cố gắng khống chế phi kiếm của mình, công pháp của nàng vô cùng yếu ớt, bình thường mười lần cũng khó thể thành công một lần, bất quá hôm nay có ông trời phù hộ, thành công bay cao tới như vậy, bây giờ đã tiếp cận lầu mười bốn của khách sạn Kim Đế, nàng lảo đảo điều chỉnh vị trí cho tốt, quay về phía cửa sổ mở ra phân nửa " sưu" một tiếng bay thẳng vào phòng tắm hào hoa của phòng 403.
" Trữ Nguyện đáng chết, dám nói sẽ mở toàn bộ cửa sổ." Tiêu Vận tức giận sửa sang lại mái tóc hơi rối, sau đó nhẹ chân bước lên dán lỗ tai vào vách cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng.
" Nghiêm Tiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, nếu như hôm nay ngươi không trải qua được khảo nghiệm, ta nhất định tuyệt đối giáo huấn ngươi." Tiêu Vận cắn răng đến nỗi vang ra tiếng, hai tay nhỏ nắm chặt: " Ngươi là lão công do sư phó an bài cho ta, nếu ngươi dám đối với nữ nhân khác ngoài Tiểu Trúc động tay động chân xem, ta còn không thiến ngươi mới lạ!" Nàng vừa nói thầm, vừa đi đóng nhẹ cửa sổ, nhẹ chân nhẹ tay kéo bức màn, sau đó đứng ngay trước gương, trên gương mặt có chút hồng lên, cắn môi suy nghĩ thật lâu mới cắn răng, đem chiếc váy dài trên người tuột xuống, hiển lộ ra một thân thể hoàn mỹ, tiếp theo nàng lại cởi luôn những gì còn sót trên người, cẩn thận giấu vào một góc sáng sủa, giờ phút này trong phòng tắm có một phong cảnh tuyệt vời, không hề kém phòng bên ngoài chút nào, chỉ tiếc những chuyện này Tiểu Khai hoàn toàn không hay biết chút gì.
Sau khi cởi hết trên người mình sạch sẽ, gương mặt Tiêu Vận đã đỏ lên như lửa thiêu, nàng cố nén sự xấu hổ đứng thẳng lên, hai tay tạo thành hình chữ thập, trong miệng niệm vài câu chú ngữ, sau đó thân thể nàng cũng chầm chậm biến mất trong không khí. Tiêu Vận quay qua tấm gương nhìn kỹ vài phút, xác định không còn nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, mới nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng tắm.
" Ân, Ẩn Thân Thuật này thật là hữu dụng a." Tiêu Vận nhìn thấy hình ảnh trống rỗng trong gương, dùng sức nắm chặt tay: " Bây giờ ta phải ra hiện trường mà xem, xem Nghiêm Tiểu Khai có làm ra chuyện có lỗi với ta không." Tiêu Vận lặng lẽ nói với mình: " Mặc dù bổn tiểu thư không thích hắn một chút nào, nhưng dù sao hắn cũng phải có trách nhiệm với ta ma..."
Nàng đi đến trong phòng khách, trong lòng vẫn không yên, thành công của pháp thuật chính mình quá thấp, nếu lâu một chút bỗng nhiên hiệu lực thì rất xấu hổ, cho nên nàng quay đầu nhìn quanh, tìm được một ngăn tủ thật to, vội vàng chui nhanh vào, trong ngăn tủ có hai khăn tắm thật to, nàng vội trốn vào mặt sau của một chiếc, tay kéo lên che trước ngực.
Cùng lúc đó tại Trữ gia, Trữ Nguyện cũng đang hắc hắc cười: " Nghiêm Tiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, đừng trách ta hôm nay đem sự việc nói cho Tiểu Vận nga, ta đối với Tiểu Vận là thật tâm đó, cần phải cho nàng nhìn thấy ngươi là một nam nhân như thế nào. Cho nên ngươi cứ an tâm mà làm cậu em rể của ta đi. Có thể ở cùng một chỗ với tiểu muội của ta, coi như là ngươi rất may mắn."
Hơi thở của Trữ Tình có chút dồn dập, Tiểu Khai cởi hết dây thừng trên tay chân nàng, nàng chợt lao tới đem cả thân hình chui vào lòng Tiểu Khai, hai cánh tay trơn mượt đã như rắn ôm lấy cổ Tiểu Khai, kêu lên một tiếng: " Tiểu Khai ca, ôm chặt em đi."
Tới nay Tiểu Khai vẫn luôn nghĩ Trữ Tình là một tiểu nha đầu mà thôi, nhưng ngọc nhuyễn ôn hương( thân hình mềm mại thơm ngát) thu vào lòng mình, rốt cuộc hắn đã nhận thức rõ mình đã sai lầm, tiểu nha đầu căn bản không còn là tiểu nha đầu, mà là tiểu yêu tinh, vô luận là nơi ngực tràn đầy vẻ mềm mại xúc cảm, mà cánh tay ôm trên cổ, và ngay cả hơi thở thơm như hoa lan bên tai, tất cả đều nói cho hắn biết một đạo lý: " Tiểu nha đầu tuyệt đối có đủ tiền vốn hùng hậu biến một nam nhân thành dã thú." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong bụng chợt nóng lên, một luồng khí ấm áp trỗi lên thật nhanh, sau đó mỗi bộ phận trên người đột nhiên cứng ngắc.
Tiếng nói của tiểu yêu tinh vang lên đầy mị hoặc nói không nên lời: " Tiểu Khai ca, hôn em đi." Nàng mỉm cười khúc khích, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai hắn, một hơi này làm hắn chợt run run, hai cánh tay dùng sức ôm lấy Trữ Tình vào lòng, từ từ cúi đầu, nghĩ thầm sẽ hôn xuống cái miệng xinh tươi đỏ hồng nhỏ nhắn.
Tiêu Vận khẩn trương hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương đến nỗi nói không nên lời, cặp mắt trừng thật to, gắt gao giương mắt nhìn khoảng cách hai cái miệng của Tiểu Khai và Trữ Tình.
Năm phân...bốn phân....ba phân...hai phân...năm ly...
Hai đôi môi mang theo hơi thở nóng hổi, theo góc độ này nhìn qua, tựa hồ như đã hợp vào thành một.
" Ta..vì sao lại khổ sở như vậy?" Tiêu Vận lấy tay ấn vào ngực mình, cảm thấy trái tim cơ hồ đang nhảy tung trong lòng ngực: " Ta...ta không thích hắn, ta tới nơi này chỉ là xem kịch vui thôi."
Thời khắc mấu chốt, Tiểu Quan nhảy ra: " Khai ca, sự tình này ta xem không hay, vừa lúc gần đây nhớ tới một ít chuyện, ta cần phải bế quan một lần, có chuyện gì ngươi chỉ cần trích một giọt máu là ta sẽ tỉnh lại."
Tiểu Khai lập tức tỉnh táo lại, sau khi tỉnh táo lại càng hoảng sợ, hai tay đẩy ra, tiểu yêu tinh ngã xuống giường, Tiểu Khai dùng sức lắc đầu, đang muốn sửa sang lại một chút suy nghĩ rối loạn, chợt thấy tay chân căng thẳng, nguyên lai tiểu yêu tinh đang trườn lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang giống như mây đỏ trên trời, miễn cưỡng thở hào hển nói: " Tiểu Khai ca ca, em..em bị bọn họ bỏ thuốc rồi."
" Cái gì?" Thanh âm Tiểu Khai lạc đi: " Xuân dược?"
" Ân, đúng vậy." Trữ Tình hít thở dồn dập, tản mát ra hơi nóng bức người: " Tiểu Khai ca, em nóng quá, em..em nóng quá...em chịu không được nữa."
" Trời ạ." Tiểu Khai nhắm mắt lại than thở: " Chẳng lẽ phim truyền hình tam lưu thường xuyên xuất hiện cảnh phim như hôm nay lại thật sự xảy ra trên người ta?"
" Tiểu Khai ca giúp em...nhanh nhanh lên giúp em.." Cánh tay Trữ Tình như con rắn cuốn tới ôm lấy cổ Tiểu Khai, kéo mạnh đầu hắn xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn muốn hôn miệng hắn, hàm răng trắng muốt hé lộ sau đôi môi anh đào, thật sự là có lực hấp dẫn không thể chống đỡ.
" Không..không được đâu." Tiểu Khai dùng sức cắn đầu lưỡi: " Ta không thể có lỗi với Tiểu Trúc." Hắn mạnh mẽ lắc đầu, hai tay đẩy ra, xô tiểu nha đầu xuống giường, bản thân lui nhanh hai ba bước, bỗng nhiên cảm thấy khí lực toàn thân như mất hết, đặt mông ngồi xuống đất.
" Hư..." Tiêu Vận thở ra một hơi dài, chậm rãi buông tay ra khỏi ngực.
" Tiểu Khai ca...anh không giúp em..em sẽ chết đó." Sóng mắt của Trữ Tình trở nên vô cùng vũ mị mê ly, trên gương mặt hoa đào đỏ hồng, tiên diễm đến kinh tâm động phách, da thịt toàn thân nàng lộ ra hoàn toàn, sự diễm lệ hồng hào đỏ rực này, thoạt nhìn thật sự gợi cảm không thể hình dung, tiếng nói bình thường thanh thúy như chuông bạc, đã mang theo vẻ gợi tình khó tả, tràn ngập vẻ gợi cảm khác thường. Xem trạng thái của nàng, nếu cỗ lửa dục này không thể tiêu trừ, tựa hồ thật sự có thể bị lửa dục công tâm mà chết.
Lại nói, tiểu nha đầu làm việc thật là độc địa, phản ứng này của nàng không thể giả ra được, không hề nghi ngờ là nàng đã thật sự uống xuân dược rồi.
Tiểu nha đầu thở gấp hổn hển, trên chiếc giường lớn mềm mại uốn éo liên miên, toàn thân Tiểu Khai đã mất đi khí lực nhưng vẫn còn một nơi tràn ngập lực lượng rướn cao lên đỉnh đỉnh uy danh, rốt cuộc phải làm sao bây giờ đây?
" Nghiêm Tiểu Khai, còn gì để do dự nữa? Lên đi, vừa có thể chiếm tiện nghi, vừa có thể cứu người, loại chuyện tình nhất cữ lưỡng tiện mà không làm thì đúng là tên ngốc." Trong đầu có một thanh âm vang lên nói với hắn.
" Nghiêm Tiểu Khai, làm người nhất định phải có nguyên tắc, đối với tình yêu nhất định phải chuyên tâm một lòng, ngươi yêu Tiểu Trúc, ngươi nhất định phải đem lần đầu tiên cấp cho Tiểu Trúc a, Tiểu Trúc là một cô gái truyền thống, nàng sẽ không thích kẻ háo sắc nga." Một thanh âm khác lại nói với hắn.
" Tiểu Quan, cho ta chủ ý đi." Tiểu Khai bắt đầu cầu trợ giúp.
Đáng tiếc Tiểu Quan không có một chút phản ứng, tiểu tử này rõ ràng không muốn xem kịch vui trên giường nên đã lựa chọn việc trực tiếp bế quan.
Tiểu Khai cắn răng, nhanh chóng lao vào phòng tắm, từ trong lao ra trong tay bưng một chậu nước, toàn thân Trữ Tình đã thiêu thành đỏ rực như lửa, diễm sắc càng thêm đãng khí, Tiểu Khai đi đến trước mặt nàng, cắn răng nhắm mắt " Hoa" một tiếng, đã đổ cả thau nước lạnh lẽo vào người Trữ Tình.
" Thật là kiêu hãnh đến tốt quá, kiêu hãnh đến diệu quá, hừ hừ..." Tiêu Vận trốn trong tủ quần áo tán dương cách chọn lựa của Tiểu Khai.
Cả hiện trường một mảnh hoang tàn, có bao nhiêu hỗn loạn thì hỗn loạn, tiểu mỹ nữ bị ướt đẫm trong nước lạnh run rẩy vài phút, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mang theo tiếng khóc nặng nề: " Tiểu Khai ca, anh không cần em?"
" Ta..ta không có." Ánh mắt Tiểu Khai cũng không dám nhìn xuống, quần áo trên người tiểu mỹ nữ vốn đã rất ít, bị ướt đẫm thế này cũng chẳng khác gì đang trần truồng, ngược lại càng có thêm vài phần vẻ đẹp lăng loạn, Tiểu Khai cởi áo sơ mi của mình ném qua: " Nào, ngoan, mặc xong quần áo ta đưa cô về nhà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook