Bảo bối chọn ngày đầu năm đến gặp mặt bọn họ.

Tiểu tử kia tính tình rất gấp, đến độ vừa mới vào bệnh viện chưa được mười phút liền ra khỏi bụng mẹ, bởi vì quá nhanh, Hạ Thượng Thần đã chuẩn bị tốt máy quay từ trước không kịp phát huy công dụng, cũng bởi vì quá nhanh, anh cũng không thể trải qua cảm xúc tự tay cắt bỏ cuống rốn.

Hết thảy đều được tiến hành nhanh chóng.

Hạ Thượng Thần ở ngoài nhìn vào phòng sinh, lúc này thấy thật là bất khả tư nghị, một giờ trước, bọn họ còn ngồi trên ghế sa lon xem DVD, hiện tại......

"Người nhà Uông Hữu Huyên? Có thể vào được rồi."

Uông Hữu Huyên nằm trong phòng hồi sức, tinh thần cũng không tệ lắm, ôm đứa bé, cười tủm tỉm nói với anh, "Mau đến xem.”

Anh bước nhanh đến bên cạnh cô, "Cảm giác như thế nào?"

"Rất cảm động, rất mới lạ......"

"Anh là nói thân thể em, có hay không khó chịu ở đâu?"

Uông Hữu Huyên "A” một tiếng, "Không có, mẹ của em nói bà ấy lúc sinh em, cũng không đau đớn, nhanh chóng đi ra thiếu chút nữa vỗ tay bảo hay."

Bảo bối giống như trong truyền thuyết, nhiều nếp nhăn, đỏ rừng rực, nhìn không ra có đẹp trai hay không, đương nhiên cũng nhìn không ra giống cô hay giống anh.

Thật sự là rất xấu.

Nhưng, đây là đứa bé của hai người bọn họ, có ADN của anh, có ADN của cô, tướng mạo sẽ giống như cô lại cũng giống anh, thói quen sẽ giống như anh lại có điểm giống cô.

Cách nói chuyện của nó cũng phải chịu ảnh hưởng từ bọn họ, ba mẹ nói ra ngoài miệng sẽ biến thành từ ngữ bé thường dùng, người khác sẽ nói, trời ạ, đứa nhỏ thật đúng là con các người.

"Không có không thoải mái là tốt rồi, " người đàn ông tươi cười có một chút tiếc hận, "Đáng tiếc không có đem máy chụp ảnh......"

Vì muốn lưu lại giây phút chỉ vẻn vẹn có một lần trong chớp mắt, anh còn đặc biệt đi mua một cái máy ảnh, lại mua máy ảnh tốt nhất, không nghĩ bỏ lỡ, vì vậy lúc rảnh mang ra luyện tập một chút, không nghĩ tới con trai tính tình siêu cấp nôn nóng, hoàn toàn không để cho anh có cơ hội phát huy.

Uông Hữu Huyên nhìn anh thật sự bó tay, nhịn không được buồn cười, "Không sao a, chờ chúng ta về nhà lại chụp cũng được mà, dù sao mới vài ngày, đứa nhỏ không thể đột nhiên lớn lên."

"Nhưng đây cũng không phải là thời điểm lúc mới sinh ra."

Uông Hữu Huyên gặp người đàn ông đột nhiên có tính trẻ con, muốn cười, lại cảm thấy có điểm cảm động, "Vậy anh bây giờ lấy máy ảnh đi, nhanh lên một chút."

"Anh...... Quên mang theo."

"Phốc ——"

Biết rõ sinh nhanh, anh nào có tâm tình trông nom cái máy chụp ảnh gì chứ, gọi điện thoại chờ xe cứu thương đến mới là trọng điểm.

Nhưng không chụp thật không cam lòng, người đàn ông nghĩ nghĩ, phát giận nói, "Lần sau anh muốn trước ngày sinh dự tính sẽ đem thứ gì đó đặt ở lầu một trong tủ khóa mật mã."

"Anh không cần phải chọc em cười nữa."

"Uông Hữu Huyên, anh rất thật lòng."

Uông Hữu Huyên vỗ vỗ anh, " Lấy điện thoại ra, mời y tá tới giúp chúng ta chụp tấm ảnh gia đình."

Khách sách ——

Y tá giúp bọn họ chụp liên tục 3 tấm. Tuy bộ dáng của cô hơi mệt, cục cưng còn co tròn lại, bất quá người đàn ông nhìn vẫn là rất cảm động, hơn nữa quyết định đem ảnh chụp chỉnh lại độ nét một chút, đặt làm hình nền laptop.

Y tá mang cục cưng ôm đi.

Uông Hữu Huyên ngáp một cái, vặn vẹo uốn éo thân thể, "Giúp em lấy thêm một cái mền nữa, em thấy hơi lạnh."

Đắp thêm mền không bao lâu, người mẹ mới liền ngủ mất.

Y tá nói, sinh con rất hao tổn thể lực, cho dù sinh thuận lợi như thế, sản phụ cũng sẽ rất mỏi mệt, nên sẽ rất buồn ngủ, muốn anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Nhưng Hạ Thượng Thần hiện tại quá kích động rồi, không cách nào nghỉ ngơi được.

Cảm giác hết thảy đều giống như thật nhanh ——

Đầu năm, hai người không nghĩ sẽ đi ra ngoài, ăn xong món thịt bò anh đặc chế cho bữa tối, ngồi trên ghế salon xem một bộ phim tình yêu, diễn viên nam nữ sắp gặp lại thì Hữu Huyên nói bụng là lạ, muốn nằm xuống.

Anh đỡ Hữu Huyên nằm xuống, vừa đắp kín mền cho cô, cô lại giãy dụa nói muốn.

Cho rằng cô là nghĩ uống nước hoặc là đi toilet, không nghĩ tới cô một phát bắt được cổ áo của anh, hung hăng nói, "Gọi xe cứu thương, nhanh!"

Cách ngày sinh dự tính còn nửa tháng, người đàn ông ngây ngốc một chút mới quay người cầm điện thoại lên.

Kế tiếp chính là một giờ rối loạn, con trai sinh ra rồi, vợ ngủ, nội tâm của anh bành trướng, hưng phấn cực kỳ muốn hô to "Tôi làm cha rồi".

Hiện tại sự nghiệp của anh rất thành công, tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, đúng là tuổi tốt để làm cha.

Nói đến, cũng phải cảm ơn Hữu Huyên nguyện ý rời đi, bằng không anh sẽ không có khả năng thức tỉnh lại trong đống công việc này, lúc ấy anh một lòng chỉ nghĩ kiếm tiền, chỉ muốn chứng minh năng lực của mình, lại đã quên chuyện quan trọng nhất.

May mắn, cô nguyện ý cho anh cơ hội, anh mới có thể cảm nhận được hạnh phúc hiện tại.

Nhìn ảnh chụp trên màn hình điện thoại mà xem, Hạ Thượng Thần nhịn cười không được. Vợ thật đáng yêu, con thật đáng yêu, chính mình thật may mắn.

Chờ con lớn một chút, anh sẽ dẫn bé đi chơi, hai người cùng nhau chơi ném cầu đơn giản, chờ bé lớn hơn một chút nữa, anh sẽ bày ra phong thái của tuyển thủ bóng đá quốc gia cho con trai xem.

Cùng con đọc sách, cùng con viết chữ, cùng con chơi, ở trường nhìn con tham gia buổi lễ nhập học, tham gia từng buổi lễ tốt nghiệp, chăm chỉ ghi chép lại từng thời khắc quan trọng trong cuộc sống của con, cho con tràn đầy yêu thương, cho con những gì tốt nhất tốt nhất......

Hóa ra, đây là cảm giác làm cha......

Người đàn ông suy nghĩ một chút, đem ảnh chụp đặt ra thành tin nhắn hình ảnh, tìm trên danh bạ, đưa vào, gửi hết

Tại suối nước nóng Seoul,trong nhà hàng, vang lên thanh âm tin nhắn điện thoại.

Ào ào, một tiếng.

Linh, một tiếng.

Đang ở quán ăn trong kỳ nghỉ đông Hạ Hữu Hòa cũng Trang Quyên Quyên liếc mắt nhìn lẫn nhau, cùng lúc có tin nhắn đến cả hai vợ chồng khiến bọn họ không hiểu lắm, đại khái là Vũ Thần đi, cô cùng vài bạn cùng đại học hẹn đi New Zealand, nhất định là đang nướng thịt trên bãi biển rồi chụp ảnh cho bọn họ xem.

Trang Quyên Quyên đi đến bên bàn cầm lấy điện thoại, thuận tiện đưa cho chồng.

Mở ra, đọc thử.

Trang Quyên Quyên ngây dại, ngẩng đầu, chồng bà cũng há to mồm, hai người không hẹn mà cùng lại cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tin nhắn điện thoại —— một đứa bé vừa mới sinh ra.

Hình ảnh dưới tin nhắn là một hàng chữ: ông nội bà nội năm mới vui vẻ, cháu nội.

Uông Hữu Huyên nhìn bánh kem táo thơm ngon bên giường, liền nhanh chóng rơi lệ, "Tiểu Đình, cậu thật sự là bạn tốt của tớ."

"Đó là đương nhiên."

"Làm sao cậu biết tớ muốn ăn cái này?"

Hai ngày sau khi sinh xong, cô vẫn đặc biệt tưởng nhớ món bánh kem táo nổi tiếng, nhưng cửa hàng này gần trường đại học, hơn nữa lại ở trong hẻm nhỏ của khu dân cư, đơn giản mà nói, rất khó giải thích vị trí rõ ràng, trừ phi đi qua, bằng không cho dù giải thích 20' khả năng vẫn tìm không ra.

Cô cũng không phải loại người muốn ăn liền cần phải ăn, cho nên lấy lui mà tiến nhờ Hạ Thượng Thần giúp cô mua bánh bích quy táo ở tiệm bánh mì gần đây, tuy kém rất nhiều, nhưng có còn hơn không.

Buổi sáng cô vừa một bên gặm bánh bích quy vừa nghĩ, thân thể đã khôi phục, cô muốn đi mua hai hộp to về, không nghĩ tới Tiểu Đình lại mua đến cho cô.

Mở gói ra, cắn một ngụm, quả nhiên là hương bánh kem táo cô nhớ thương.

"Ăn thật ngon đó." Uông Hữu Huyên vẻ mặt cảm động, "Cám ơn cậu."

"Không cần cám ơn mình a, cám ơn Hạ Thượng Thần đi."

Hạ Thượng Thần? Liên quan gì tới anh? Ngoại trừ đi ra ngoài giúp cô mua đồ ăn uống bên ngoài, anh luôn ở trong bệnh viện với cô.

"Anh ấy gọi điện thoại hỏi tớ, khi học đại học bánh kem táo cậu thích ăn mua ở đâu, tớ hỏi làm sao anh lại nghĩ đến điều đó, chúng ta đều tốt nghiệp ba bốn năm, tiệm này lại không mở rộng hơn nữa, tớ lâu lắm rồi cũng không nghe được mấy chữ này rồi, anh ấy nói sau khi sinh con cậu muốn mua bánh bích quy táo, vẻ mặt buồn bã gặm gặm gặm, anh ấy đã nghĩ cậu nói muốn ăn nhất định không phải cái kia, sau đó nhờ trí nhớ siêu cường trời ban cho, đột nhiên nhớ tới lúc cậu ở đại học rất thích ăn một loại bánh kem táo, anh ấy muốn chăm sóc cậu, nên đi không được, cho nên nhờ tớ đi một chuyến."

"Anh ấy cư nhiên còn nhớ rõ......"

Chuyện đã từ bốn năm trước......

Hơn nữa bọn họ cùng một chỗ giờ luôn ăn ăn ăn, tuy mệt nhưng anh vẫn còn nhớ rõ.

"Đúng vậy, mệnh nữ tốt số này." Tiểu Đình đâm đâm mặt cô, "Các cậu không muốn kết hôn lại sao? Hay là cứ như vậy?"

"Tớ nghĩ cứ như vậy thì tốt hơn."

"Ba mẹ anh ấy không có ý kiến gì sao? Cậu không phải nói bọn họ rất muốn ôm cháu."

"Tớ không phản đối bọn họ ôm cháu, tớ chỉ cảm thấy như bây giờ rất tốt, phải nói, quá hạnh phúc rồi, cho nên tớ không nghĩ thay đổi hiện trạng. Về phần những thứ khác, anh ấy sẽ giải quyết, chúng tớ có nói qua chuyện này, đều nhất trí cảm thấy, không cần cố gắng làm gì, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."

Tiểu Đình nhìn cô cười, "Tớ bây giờ nhìn bộ dạng này của cậu, thật sự cảm thấy thật thần kỳ ai."

"Có cái gì thần kỳ, cậu là người thứ nhất biết tớ mang thai."

"Không phải, lúc học cao trung chúng ta cũng không có gì đặc biệt, không nghĩ tới lên đại học lại ở cùng một chỗ còn học cùng một khoa, càng không có nghĩ tới về sau sẽ biến thành bạn tốt, còn cùng thuê phòng ở bên ngoài, cậu như vậy không có duyên với đàn ông, mỗi lần hẹn hò liên lạc đều là cám ơn, sau tối cứ liên tục ôm chặt điện tử trạch trạch trạch đều nói cậu quá trạch rồi, không biết nên ở chung với cậu như thế nào, tớ lúc ấy còn muốn, về sau sinh hài tử cho cậu làm mẹ nuôi sẽ rất tốt, để cậu làm mẹ đỡ ghiền, không nghĩ tới cậu rõ ràng làm mẹ trước."

Nhớ tới chuyện cũ, Uông Hữu Huyên cũng cười, "Đúng thế, trước kia tớ luôn cảm thấy cậu tốt nghiệp xong sẽ kết hôn."

"Kết quả không nghĩ tới cậu nghỉ hè Đại học năm 3 vụng trộm chạy đi công chứng."

"Tớ lúc ấy mãnh liệt thật đó."

"Không phải chỉ mãnh liệt, mà là hoàn hảo, khi đó bao nhiêu người hâm mộ cậu, cũng không phải là gả cho ông A bà B, mà là gả cho Hạ Thượng Thần đó, cậu có biết người theo đuổi anh ấy nhiều bao nhiêu không? Từ thư viện xếp hàng dài đến bể phun nước ——"

Uông Hữu Huyên tiếp lời, "Sau đó quấn qua nhà ăn sinh viên còn thừa một vòng lớn.”

Nói xong, hai người nhịn không được cùng cười.

"Còn có cái thịt ốc truyền thuyết cũng rất kinh điển, thật không biết các cô ấy nghĩ như thế nào ra được, “không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh” đúng là cảnh giới cao nhất. Bất quá cũng khó trách, ai bảo Hạ Thượng Thần dứt khoát như vậy, những nữ sinh kia dĩ nhiên đối với cậu có địch ý."

"Thời điểm tớ quen anh ấy thật sự không biết anh ấy được hoan nghênh như vậy, chỉ cảm thấy người này thật tốt đó, rõ ràng không biết tớ lại cho tớ mượn thẻ photocopy."

Tiểu Đình gật gật đầu, “Điểm tốt nhất của anh ấy là tôn trọng hưng thú của mỗi người, cậu trước kia thích ngoài vũ trụ, người ngoài hành tinh, thiên thạch, nếu tớ là đàn ông, tớ cũng không muốn hẹn hò với cậu, Hạ Thương Thần cư nhiên còn cùng cậu đi mua sách, gì mà “Bạn tin có người ngoài hành tinh”, “Nước Mĩ che dấu bí mật ngoài vũ trụ”, “Sự thật thế giới hồ sơ X”, thật là một người tốt”

" Mấy quyển đó không phải là sách của tớ, của anh ấy nha."

Tiểu Đình dừng lại, "Cậu có nghe rõ tớ nói tên sách sao? “Bạn tin có người ngoài hành tinh”, “Nước Mĩ che dấu bí mật ngoài vũ trụ”, “Sự thật thế giới hồ sơ X” mà."

" Là của Hạ Thượng Thần."

"Tớ rõ ràng thấy cậu ở trong phòng chúng ta xem qua mấy cuốn sách này......" Cái loại tên sách này hiếm có cũng không phải là dễ dàng có thể quên mất.

"Tớ mượn của anh ấy, khi đó anh ấy đang bận rộn làm báo cáo, không có thời gian xem, nên cho tớ mượn trước."

Tiểu Đình cảm thấy mình giống như nghe được một bí mật lớn, suy nghĩ một chút, mới thật cẩn thận đặt câu hỏi, "Cậu là nói, anh ấy cũng thuộc trường phái ‘ a, thiên thạch ’ đấy sao?"

"Tớ không có nói với cậu sao?" Uông Hữu Huyên vẻ mặt kinh ngạc, "Anh ấy ở tại trang web ‘ Huyên Huyên tinh không ’ bắt đầu xin ID mà, anh ấy nói anh ấy xem qua văn chương của tớ, cảm thấy tớ viết có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, rất dễ dàng giải."

Ông trời ơi, sự thật hóa ra là như vậy.

Hóa ra, Hạ Thượng Thần không phải bị bịt mắt; hóa ra, Uông Hữu Huyên cũng không phải hạ thấp đầu; hóa ra, chợt nhìn lại hai người trên dưới không cùng cấp bậc, rõ ràng lại có chung hứng thú đặc biệt như vậy, cô xem qua những người bạn kia trên mạng bộ dạng sùng bái "Huyên Huyên tinh không", cô biết rõ lĩnh vực đó, Uông Hữu Huyên phi thường mê người.

Tiểu Đình có một loại cảm giác cởi bỏ mê muội.

Chính là bộ dạng Hạ Thượng Thần cầm lấy quyển sách “Bạn tin tưởng có người ngoài hành tinh” này đọc...... Không cách nào tưởng tượng được.....

Mặc dù mới làm ba ba, nhưng Hạ Thượng Thần làm mọi chuyện rất nghiêm túc, tắm rửa, đổi tã, dỗ ngủ, đều rất gương mẫu.

"Không hổ là con ta, biết rõ ba mẹ hôm sau còn đi làm, dỗ một chút liền nằm ngủ, thực láu lỉnh."

"Đây là giống em." Uông Hữu Huyên cố gắng, "Mẹ của em nói em khi còn bé cũng như vậy, uống xong sữa liền đánh nấc, dỗ hai cái liền ngủ mất, vô cùng tốt, quả thực là trẻ nhỏ điển hình."

"Hảo, giống em."

Cảm thấy anh có ý tứ cho qua, cô chọc chọc bờ vai của anh, "Uy, em là nói thật."

"Con trai, con nói, con là giống ai?"

Đứa bé vừa mới được đầy tháng nhìn hai vị đại nhân, nháy mắt mấy cái, ngáp tiếp một cái, hí mắt há mồm bộ dạng làm cho Uông Hữu Huyên quên vừa mới chiến tranh, nhịn không được nói, "Ô, làm sao mà đáng yêu như thế." (Tranhquy: đáng iu thế :*, Huyên tỷ: đương nhiên, con ta mà)

"Đừng nói chuyện với con, tắt đèn cho con ngủ, ngủ đủ lớn nhanh."

Hai vị đại nhân rón ra rón rén đi đến phòng khách —— mặc dù nói phòng khách, nhưng bởi vì kiểu thiết kế mở rộng một đường thông với nhau, vì tránh đánh thức con, một khi con trai ngủ, hai vị đại nhân tự nhiên sẽ đi nhẹ nhàng, giảm nhẹ âm lượng, nói chuyện nhỏ giọng, xem TV cơ hồ không thanh âm.

"Hữu Huyên, anh nghĩ chúng ta nên tìm thời gian mang bảo bối về nhà, cho ba mẹ và Vũ Thần có thể trông thấy nó."

Tuy ba mẹ không trực tiếp đưa ra yêu cầu, nhưng vẫn là máu mủ tình thâm, anh nghĩ bọn họ rất mong được nhìn thấy cháu mình.

Sờ sờ bàn tay nhỏ bé, sờ sờ đôi chân nhỏ bé, chụp mấy tấm hình, mà không phải chỉ nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động lộ ra nụ cười có điểm tịch mịch.

"Được."

Thấy cô thoải mái đáp ứng, người đàn ông thở dài nhẹ nhõm cảm giác, "Cám ơn em."

"Anh không cần phải dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói cám ơn với em, em cảm thấy thật kỳ quái...... Anh có phải hay không còn có lời gì chưa nói? Nói luôn một lần cho em biết, không cần phải nói từng chút, từng chút, làm em sợ."

"Anh còn có hai chuyện nữa."

Xem đi, cô biết mà.

Người đàn ông trên mặt tựu viết "Chúng ta hảo hảo nói một chút", mà loại bộ dáng đó tuyệt đối không có khả năng chỉ là muốn hỏi một việc.

"Nhà trọ này không có phòng ngăn, kỳ thật rất bất tiện, chúng ta nên đi tìm nhà trọ khác đi."

Xem phòng ở sao...... Cũng được.

Có cục cưng xong, vì chất lượng cuộc sống mà suy nghĩ, nên đổi chỗ ở tương đối tốt, đứa trẻ cũng không phải vĩnh viễn luôn nhỏ như vậy, nó sẽ lớn lên, đâu phải cứ ngủ mãi giường trẻ sơ sinh, nó cần có giường của riêng mình, tủ quần áo của mình, thư phòng của mình, những thứ này đều có nghĩa là bọn họ cần nhiều gian phòng.

"Anh xem khi nào thì thuận tiện, em xin nghỉ với Tôn tỷ. Nói đến tiền, tờ chi phiếu anh cho lần trước, em chỉ dùng một ít, còn hơn bốn trăm vạn......"

"Em muốn ở khu nhà cao cấp 100m vuông sao?"

Uông Hữu Huyên cảm thấy cái vấn đề này tuy không giải thích được, nhưng vẫn trả lời, "Không muốn."

Ba người ở nhà lớn như vậy, người làm cơm không tốt cũng phải gọi điện thoại, một chút cảm giác ở nhà đều không có, cô không thích.

"Ba bốn mươi mét vuông có đủ ở hay không?"

Gật đầu. Đương nhiên đủ rồi, sinh nhiều thêm một hai đứa cũng đủ ở.

"Vậy không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."

"Nhưng mà......"

"Không nhưng mà, nếu là nhà to cửa rộng anh không có biện pháp, nhưng nhà trọ bình thường như em nói thì không có vấn đề, yên tâm, là tiền của anh."

"Ừ." Uông Hữu Huyên ngoan ngoãn tiếp nhận thuyết phục của anh, "Anh nói tiếp chuyện khác đi?"

"Cuối cùng thảo luận một việc không quan hệ, mà là một vấn đề từ trước, anh cảm thấy thay vì để em phát hiện, sau đó kinh ngạc, không bằng anh thẳng thắn trước với em."

Lại bắt đầu giọng quan*. (* miệng lưỡi nhà quan, hách dịch)

Mỗi lần anh dung giọng quan hách dịch, nhất định sẽ làm cho cô à ra tới sự tình.

"Anh không cần phải nói từng chút từng chút như vậy, mặc kệ anh muốn nói gì đều nhanh nói cho em biết."

"Hảo, chờ anh lấy thứ này."

Nói xong, anh chậm rãi mở ra cặp tài liệu, lấy ra một cái túi giấy da, rút ra hai tờ giấy, bày trước mặt cô.

Uông Hữu Huyên nhìn nhìn, trừng to mắt, "Cái này......"

Đây là thỏa thuận ly hôn trước đây cô ký với anh mà, vì cái gì chỉ có cô kí tên, còn anh thì không thấy? Như thế nào ô kí tên của anh vẫn trắng —— ý nghĩ dâng lên, cô một mực không có hỏi thủ tục ly hôn làm ra sao.

Lúc mới bắt đầu bởi vì thương tâm hỗn loạn không muốn xác định, về sau có bảo bối, toàn tâm toàn ý chờ mong tiểu sinh mệnh sinh ra, tự nhiên vấn đề này cũng nhét sau đầu.

Anh...... Anh hoàn toàn không kí sao!

Một người kí tên...... Chậm đã, nói như vậy chẳng phải đại biểu bọn họ kỳ thật vẫn tồn tại quan hệ hôn nhân?

Anh vì cái gì lại bảo vệ bí mật này đã hơn một năm, hiện tại đột nhiên lại thẳng thắn nói với cô? A, nhất định là gần đây có chuyện gì sẽ làm cô phát hiện sự thật này, cho nên anh mới thẳng thắn nói ra.

"Anh không có ký tên." Người đàn ông nói.

"Em thấy rồi."

"Anh cho tới bây giờ không muốn ly hôn với em."

Uông Hữu Huyên nhìn nét mặt của anh, rất giống vào ngày mùa hè đi công chứng năm đó, khi anh thành kính thay cô đeo vào chiếc nhẫn cưới, cơ hồ là trong nháy mắt, tâm tình của cô cũng trở về lúc ấy.

Tuy nhiên chính giữa đã trải qua rất nhiều chuyện, ý nghĩ của cô cũng có rất nhiều bước ngoặc, nhưng giờ này khắc này, nội tâm của cô thật là hạnh phúc, điều ấy không cần hoài nghi, "Em không hối hận khi quen anh."

"Ý là không hối hận khi gả cho anh?"

Uông Hữu Huyên dùng ngón cái cùng ngón trỏ nặn ra khoảng cách một cm, "Một chút."

Người đàn ông như sớm biết cô sẽ trả lời như vậy, cũng không ngoài ý muốn, "Anh biết rõ cuộc sống hôn nhân trước làm cho em thống khổ, cho nên lúc này đây, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, người cha tốt, chờ em có một ngày cảm thấy hoàn toàn không hối hận, lại nói cho anh biết."

"Được."

Anh kéo cô qua, đem cô nhốt vào trong ngực, "Bụng biến mất, ôm vào thật không quen."

Uông Hữu Huyên buột miệng cười, "Anh thích em đây mập mạp sao?"

"Thích, ôm sẽ có xúc cảm rất tốt, nếu không...... Em lại ăn mập lên một chút?"

"Em đã không phải người giấy rồi, không cần lại bảo em ăn mập lên." Cô hiện tại năm mươi bốn kg, vừa vặn, là thể trọng bình thường nhất mấy năm này.

"Vậy có gì không tốt lúc em tròn trịa mập mạp anh vẫn rất yêu em mà."

"Lúc ấy trong bụng có tiểu tử kia, làm sao có thể không tròn."

"Cho nên nói ——"

Hai người đồng thời yên tĩnh trở lại, bởi vì bọn họ vừa nghe được một thanh âm nho nhỏ, nhưng gần đây rất chiếm cứ tâm tư bọn họ.

"Anh, anh, ừ......"

Bảo bối tỉnh.

Hai người vừa đứng dậy, bảo bối trong nháy mắt liền khóc òa lên.

"Oa!"

Không có phong hoa tuyết nguyệt, không có thề non hẹn biển, trang giấy hay là mập mạp, những thứ kia không quan trọng, hối hận hay không hối hận cũng để sang một bên, bình sữa, tã, sữa bột, là cao nhất nhanh chóng động viên, Mau!

Đêm hôm đó, Hạ Thượng Thần nhìn một lớn một nhỏ ngủ vùi, nhịn không được cầm lấy điện thoại chụp bọn họ mấy tấm.

Cái gì là hạnh phúc, chính là lúc này đây.

Hạnh phúc cũng không phải đưa tay là có thể có được, phải trả giá, chia sẻ, theo thời gian tích lũy, mới có thể đổi được loại cảm thụ trân quý này.

Nhắm mắt lại, anh hoảng hốt mơ về lúc trước khi Uông Hữu Huyên còn ở trong thư viện, cô ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thét lên.

Anh đưa thẻ photocopy ra, "Cho bạn mượn."

Từ nay về sau, khi đứa nhỏ lớn lên, hỏi thời điểm bọn họ vì sao lại quen nhau, anh sẽ xuất tấm thẻ mà anh luôn kẹp ở trong trang sách, nói cho nó biết ba mẹ đã gặp nhau như thế nào, lại ở cùng một chỗ ngắm sao băng ra sao.

Người đàn ông trở mình.

Tuy Hữu Huyên đối với việc gả cho anh bây giờ còn có một chút hối hận, nhưng còn nhiều thời gian, anh sẽ tự giáo huấn mình sửa chữa sai lầm, anh biết rõ một ngày nào đó, vợ trước sẽ hủy bỏ khoảng cách một ít cm, lại nói cho anh biết, cô ấy rất hạnh phúc, không hối hận.

— Hết trọn bộ —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương