Vợ Trước Của Phú Hào
-
Chương 11
Nguyên Chỉ Linh cứng đờ người, ngây như phỗng, mắt mở lớn nhìn anh
Anh đang nói cái gì?! Tái hôn?! Bọn họ nói chuyện này khi nào?
Cô đã đồng ý tái hôn với anh bao giờ? Sao anh có thể tuyên bố chuyện này được?
– Cô giáo Trương…. Cô định nói với cô giáo rằng anh đang nói đùa, không ngờ cô giáo lại vội vàng chúc mừng cô.
– Thật thế sao? Thế thì thật chúc mừng hai người, Nhân Nhân con bé nhất định sẽ rất vui.
Nói rồi cô giáo Trương cười nhẹ với bọn họ rồi nhanh chóng đón đứa nhỏ khác vừa đến.
– Nhân Nhân nhất định rất vui.
Quý Hy vẫn giữ chặt eo cô, khoái trá lặp lại câu cuối cùng của cô giáo Trương.
Không muốn cùng anh cãi nhau trong vườn trẻ, Nguyên Chỉ Linh bẻ khớp ngón tay, cấu cấu anh cho đến khi anh đau mà buông tay ra khỏi người cô, cô vội vã đi ra ngoài.
Mà anh đương nhiên đuổi kịp
– Em đang tức giận sao?
Nguyên Chỉ Linh không trả lời im lặng đi trước. Anh hỏi vớ vẩn nhưng bây giờ cô không thể cùng anh cãi nhau vì cô giáo Trương đứng ở cửa lớp đang đón trẻ con còn có thể thấy rõ bọn họ.
– Vì sao em lại giận, em không muốn cho Nhân Nhân có gia đình đầy đủ có cha có mẹ sao?
Có mẹ, có cha đã là đầy đủ sao? Anh có thể nói tiếp, cô muốn biết rõ anh đang suy nghĩ cái gì!
– Cho anh một cơ hội, anh muốn bù đắp những thiệt thòi của hai mẹ con, Chỉ Linh!
Bù đắp? Thì ra đây là mục đích, ý tưởng của anh sao? Bù đắp?
– Anh vốn dĩ không nợ mẹ con em, không cần bù đắp. Cô không nhìn được nói, giọng nói lạnh lùng.
– Không anh nợ hai người rất nhiều, nhiều đến nỗi dùng cả đời cũng không trả hết. Anh giữ lấy tay cô, vẻ mặt chân thật nói với cô.
– Nếu anh thực sự cảm thấy nợ mẹ con em, vậy không cần đến quấy rầy cuộc sống yên ổn của mẹ con em là được.
Nói xong rút tay ra khỏi tay anh, đi vào công viên, không muốn ở đường cái cãi cọ.
Trong công viên vẫn còn nhiều người tập thể dục, thực ra cũng không phải là nơi tốt để nói chuyện nhưng cô không thể kiên nhẫn đợi đến về nhà mới nói. Mà cô thực ra cũng không muốn một mình ở nhà cùng anh, rất nguy hiểm!
Quý Hy đuổi theo nói:
– Nhân Nhân muốn có cha
– Nếu cần, em sẽ tìm cho con một người cha, không cần anh lo. Cô hy vọng như vậy có thể làm anh biết khó mà lui.
Người đàn ông này thực ra rất thương cô, tuy rằng cô không nhìn ra biểu hiện gì nhưng đó là vì tình yêu thương cất giấu trong lòng.
Anh là người đàn ông đầu tiên mà cũng là người duy nhất cô yêu thương. Cô vì anh trả giá tất cả, cả người và trái tim, kể cả sự chờ đợi vào tương lai. Cuối cùng anh lại đem đến cho cô thương tâm và đau khổ.
Mấy năm trước, mỗi lần nghĩ đến anh mà trái tim cô đau đớn. Mỗi khi ở trên đường nhìn thấy đôi tình nhân nắm tay nhau, mỉm cười nhìn nhau thậm chí là cãi nhau cô đều thấy bi ai, cảm giác muốn rơi lệ.
Cảm giác này cô không thể hình dung lại, chỉ biết là rất khó chịu, khổ sở đến nỗi hận chính mình vì sao yêu anh. Bởi vì nếu không yêu sẽ không phải đau khổ như vậy, cũng không phải cứ nhìn đến những đôi nam nữ lại tự đau lòng cho chính mình.
Vốn dĩ bọn họ cũng có thể nhìn nhau mỉm cười, liếc mắt đưa tình, nắm tay cùng tản bộ, cho đến già vẫn cùng đi bên nhau, ai cũng không buông tay.
Cô bỗng nhiên cảm giác tim như bị bóp nghẹt, rất khổ sở như không thể thở được….
Vốn nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy, mình đã tự thích nghi, sẽ không lại vì anh mà khổ sở nhưng cũng không nghĩ chỉ là hy vọng, khát khao như vậy thôi đã khiến cô đau đớn vô cùng
Anh cũng không nên lại xuất hiện trước mặt cô, làm phiền cô nữa.
– Là người họ Ngô kia à?
– Cái gì? Nguyên Chỉ Linh dừng bước, ngu ngơ nhìn anh
– Con trai lớn của chủ thuê nhà Ngô Kính Hiền, anh ta không phải đã theo đuổi em nhiều năm sao? Còn tự mình mở công ty máy tính làm ông chủ. Đối tượng tốt như vậy khiến em động lòng chứ gì? Quý Hy nhìn cô chằm chằm nói.
Nguyên Chỉ Linh đột nhiên hiểu vì sao anh tìm đến tận cửa. Anh lại biết sự tồn tại của anh Ngô, là Lực Nhã nói cho anh biết hay là tự điều tra.
Nhưng đáp án gì cũng không quan trọng, quan trọng là nếu có thể làm cho anh mất hy vọng, không xuất hiện trước mặt cô nữa, có bị hiểu lầm thì cũng làm sao?
– Đúng vậy, em động lòng.
Quý Hy nắm chặt tay, cơ hồ muốn bóp nát cô :
– Anh không cho phép.
– Không cho phép cái gì? Anh dựa vào đâu mà nói thế?
– Không cho phép em lấy tên kia, chỉ dựa vào anh là cha của Nhân Nhân, anh tuyệt đối không để Nhân Nhân gọi kẻ khác là cha. Anh giận dữ gào thét.
– Em bảo Nhân Nhân gọi anh ấy là chú, không cần gọi là cha, thế là được chứ gì?
– Em…. Quý Hy tức giận đến không nói nên lời: – em muốn đối tượng có phòng ở, có tiền chứ gì? Anh có? Phòng ở chỉ cần có tiền là mua được, mà anh có tiền!
Vất vả làm việc 10 năm, anh kiếm được không ít tiền, hơn nữa số cổ phiếu công ty mà anh đang sở hữu gần đây lại tăng mạnh khiến tài sản của anh lại càng nhiều.
Lúc này đổi lại Nguyên Chỉ Linh bị anh làm cho tức nói không ra lời. Anh coi cô là kẻ ham giàu hám tiền sao?
– Anh cho là anh có tiền là được sao? Anh cho là ai cũng giống như anh thích kiếm tiền, thích đến nỗi ngay cả người thân duy nhất cũng không thèm quan tâm, đến nỗi ông nội đến chết cũng không thể tha thứ, ôm hận qua đời sao? Anh là cái đồ trứng thối!
Cô đôi mắt đỏ bừng, nổi cơn điên mà quát mắng anh
Quý Hy nháy mắt mặt đã không còn giọt máu, cả người cứng đờ.
Ông nội đã ôm hận mà qua đời sao?
– Em nói đúng, anh là trứng thối, chết tiệt!
Anh tự giễu, giọng nói khàn khàn cùng sự thống khổ, tự trách trong mắt anh khiến Nguyên Chỉ Linh nháy mắt đã tiêu tan sự tức giận, hối hận mình đã nói những lời làm tổn thương anh
– Em xin lỗi.
Cô chưa bao giờ muốn đem chuyện này ra công kích anh, đều tại anh làm cô tức điên lên nên mới có thể không khống chế mà nói năng lung tung.
– Thật ra ông nội luôn coi anh là niềm tự hào của ông, cho tới chết cũng không nói anh sai, chỉ hơi giận anh vì quá lo làm việc mà không trở về thôi.
– Em không cần an ủi anh. Giọng anh khàn khàn như sắp khóc
Anh không khóc chứ
– Quý Hy?
Anh khàn khàn nói:
– Cho tới giờ anh cũng không phải là đứa cháu tốt, để ông nội một mình ở lại Đài Loan, còn mình lại ở lì Mỹ.
Lần đầu tiên thấy anh như vậy, Nguyên Chỉ Linh hoảng hốt an ủi anh:
– Anh vì công việc nên mới như vậy, hơn nữa không phải anh cũng muốn đón ông nội qua Mỹ là gì? Là ông nội không chịu đi thôi
– Muốn gây dựng sự nghiệp ở Đài Loan cũng có thể nhưng anh lại kiên trì ở Mỹ…
Yết hầu Quý Hy co rút.
Anh thật sự khóc, nước mắt lướt qua gò má khiến cô nhìn thấy cũng đau lòng.
Sao có thể như thế? Anh lúc nào cũng tự tin, kiêu ngạo mà cũng có lúc rơi lệ.
Cô nhớ rõ năm đó anh từ Mỹ vội vàng về xử lí tang sự của ông nội cũng không hề rơi nước mắt. Chỉ là không ngừng phẫn nộ mà quát mắng cô, giống như mãnh thú bị trọng thương….
Nguyên Chỉ Linh hai mắt mở to, cổ họng hơi nghẽn lại, đột nhiên hiểu được tâm tình của anh
Năm đó anh tức giận với cô như vậy không phải là trách cô, hận cô không chăm sóc ông nội chu đáo mà vì anh cần một cảm xúc để duy trì anh không ngã xuống. Cùng với đau lòng mà khóc, anh chọn phẫn hận.
Cô sao không nghĩ tới điều này, chỉ lo liếm láp vết thương của mình mà quên mắt so với cô anh bị thương càng nặng, đau đớn càng sâu? Dù sao Ông Quý cũng là người thân duy nhất của anh.
Suy bụng ta ra bụng người, năm đó ông nội cô mất đi, cô cũng vô cùng đau đớn khổ sở đến không muốn sống đấy thôi.
Lúc đó cô thật sự không chống đỡ nổi nhưng may có Ông Quý và anh làm bạn, an ủi mới có thể chống đỡ lại. Mà anh, sau khi mất đi người thân duy nhất làm như thể nào để vượt qua sự hối hận này.
Cô sai rồi.
Quý Hy cùng ông nội tình cảm tốt lắm. Cho dù xa cách cũng không tổn hại đến sự ỷ lại lẫn nhau của ông cháu họ. Mỗi lần anh gọi về cô đều không dám nói nhiều, chỉ vội vàng nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho ông nội.
Cô dù rất nhớ anh cũng không dám sang Mỹ thăm anh bởi vì phải chiếu cố con gái, còn phải chăm sóc cho ông nội mà anh coi trọng nhất. Cô sao có thể ngu ngốc nghĩ đến mất đi ông nội anh không đau lòng, không cần người an ủi làm bạn, nghĩ đến anh không có cô không sao mà cùng anh ly hôn?
Cô thật sự ngu ngốc.
Còn anh? vì sao khổ sở cũng khống nói với cô, vì sao không nói một câu đã đồng ý li hôn.
Anh lúc trước muốn kết hôn với cô thật sự là muốn tìm người thay anh chăm sóc ông nội sao?
Anh không có tình cảm với cô, những lời nói đó đều là lừa dối sao?
– Quý Hy có thể trả lời em một câu hỏi không?
Anh nhanh chóng lau nước mắt nhìn cô.
– Chuyện gì? Giọng nói khàn khàn.
– Vì sao lúc trước anh lại quyết định li hôn?
Anh yên lặng trong giây lát, lúc sau mới khàn khàn nói:
– Trước hôm ông nội xảy ra tai nạn đã gọi điện cho anh
– Ông nội gọi cho anh? Nguyên Chỉ Linh ngạc nhiên.
Cô không biết chuyện này. Cô nghĩ ông nội giận vô cùng nói muốn cùng Quý Hy đoạn tuyệt quan hệ, ông nội không nhận điện thoại anh gọi, cũng không gọi cho anh bởi vì ông nội kiên trì muốn anh trở về trước mặt ông thì mới tha thứ cho anh. Không nghĩ ông nội gạt cô gọi cho anh….
– Ông nội nói gì với anh?
Cô biết Quý Hy đột nhiên nhắc đến chuyện này chắc chắn là cùng với việc li hôn có liên quan
– Ông nói em đã có người yêu, bảo anh trở về ly hôn với em.
– Cái gì? Cô ngây người, không thể tin những gì nghe thấy.
Cô có người yêu?
Ly hôn?
Chuyện này rốt cuộc là…
Cô hiểu đây là ông nội vì muốn anh về mà nói dối, mà anh… Thật là như thế sao?
Anh đang nói cái gì?! Tái hôn?! Bọn họ nói chuyện này khi nào?
Cô đã đồng ý tái hôn với anh bao giờ? Sao anh có thể tuyên bố chuyện này được?
– Cô giáo Trương…. Cô định nói với cô giáo rằng anh đang nói đùa, không ngờ cô giáo lại vội vàng chúc mừng cô.
– Thật thế sao? Thế thì thật chúc mừng hai người, Nhân Nhân con bé nhất định sẽ rất vui.
Nói rồi cô giáo Trương cười nhẹ với bọn họ rồi nhanh chóng đón đứa nhỏ khác vừa đến.
– Nhân Nhân nhất định rất vui.
Quý Hy vẫn giữ chặt eo cô, khoái trá lặp lại câu cuối cùng của cô giáo Trương.
Không muốn cùng anh cãi nhau trong vườn trẻ, Nguyên Chỉ Linh bẻ khớp ngón tay, cấu cấu anh cho đến khi anh đau mà buông tay ra khỏi người cô, cô vội vã đi ra ngoài.
Mà anh đương nhiên đuổi kịp
– Em đang tức giận sao?
Nguyên Chỉ Linh không trả lời im lặng đi trước. Anh hỏi vớ vẩn nhưng bây giờ cô không thể cùng anh cãi nhau vì cô giáo Trương đứng ở cửa lớp đang đón trẻ con còn có thể thấy rõ bọn họ.
– Vì sao em lại giận, em không muốn cho Nhân Nhân có gia đình đầy đủ có cha có mẹ sao?
Có mẹ, có cha đã là đầy đủ sao? Anh có thể nói tiếp, cô muốn biết rõ anh đang suy nghĩ cái gì!
– Cho anh một cơ hội, anh muốn bù đắp những thiệt thòi của hai mẹ con, Chỉ Linh!
Bù đắp? Thì ra đây là mục đích, ý tưởng của anh sao? Bù đắp?
– Anh vốn dĩ không nợ mẹ con em, không cần bù đắp. Cô không nhìn được nói, giọng nói lạnh lùng.
– Không anh nợ hai người rất nhiều, nhiều đến nỗi dùng cả đời cũng không trả hết. Anh giữ lấy tay cô, vẻ mặt chân thật nói với cô.
– Nếu anh thực sự cảm thấy nợ mẹ con em, vậy không cần đến quấy rầy cuộc sống yên ổn của mẹ con em là được.
Nói xong rút tay ra khỏi tay anh, đi vào công viên, không muốn ở đường cái cãi cọ.
Trong công viên vẫn còn nhiều người tập thể dục, thực ra cũng không phải là nơi tốt để nói chuyện nhưng cô không thể kiên nhẫn đợi đến về nhà mới nói. Mà cô thực ra cũng không muốn một mình ở nhà cùng anh, rất nguy hiểm!
Quý Hy đuổi theo nói:
– Nhân Nhân muốn có cha
– Nếu cần, em sẽ tìm cho con một người cha, không cần anh lo. Cô hy vọng như vậy có thể làm anh biết khó mà lui.
Người đàn ông này thực ra rất thương cô, tuy rằng cô không nhìn ra biểu hiện gì nhưng đó là vì tình yêu thương cất giấu trong lòng.
Anh là người đàn ông đầu tiên mà cũng là người duy nhất cô yêu thương. Cô vì anh trả giá tất cả, cả người và trái tim, kể cả sự chờ đợi vào tương lai. Cuối cùng anh lại đem đến cho cô thương tâm và đau khổ.
Mấy năm trước, mỗi lần nghĩ đến anh mà trái tim cô đau đớn. Mỗi khi ở trên đường nhìn thấy đôi tình nhân nắm tay nhau, mỉm cười nhìn nhau thậm chí là cãi nhau cô đều thấy bi ai, cảm giác muốn rơi lệ.
Cảm giác này cô không thể hình dung lại, chỉ biết là rất khó chịu, khổ sở đến nỗi hận chính mình vì sao yêu anh. Bởi vì nếu không yêu sẽ không phải đau khổ như vậy, cũng không phải cứ nhìn đến những đôi nam nữ lại tự đau lòng cho chính mình.
Vốn dĩ bọn họ cũng có thể nhìn nhau mỉm cười, liếc mắt đưa tình, nắm tay cùng tản bộ, cho đến già vẫn cùng đi bên nhau, ai cũng không buông tay.
Cô bỗng nhiên cảm giác tim như bị bóp nghẹt, rất khổ sở như không thể thở được….
Vốn nghĩ rằng đã qua nhiều năm như vậy, mình đã tự thích nghi, sẽ không lại vì anh mà khổ sở nhưng cũng không nghĩ chỉ là hy vọng, khát khao như vậy thôi đã khiến cô đau đớn vô cùng
Anh cũng không nên lại xuất hiện trước mặt cô, làm phiền cô nữa.
– Là người họ Ngô kia à?
– Cái gì? Nguyên Chỉ Linh dừng bước, ngu ngơ nhìn anh
– Con trai lớn của chủ thuê nhà Ngô Kính Hiền, anh ta không phải đã theo đuổi em nhiều năm sao? Còn tự mình mở công ty máy tính làm ông chủ. Đối tượng tốt như vậy khiến em động lòng chứ gì? Quý Hy nhìn cô chằm chằm nói.
Nguyên Chỉ Linh đột nhiên hiểu vì sao anh tìm đến tận cửa. Anh lại biết sự tồn tại của anh Ngô, là Lực Nhã nói cho anh biết hay là tự điều tra.
Nhưng đáp án gì cũng không quan trọng, quan trọng là nếu có thể làm cho anh mất hy vọng, không xuất hiện trước mặt cô nữa, có bị hiểu lầm thì cũng làm sao?
– Đúng vậy, em động lòng.
Quý Hy nắm chặt tay, cơ hồ muốn bóp nát cô :
– Anh không cho phép.
– Không cho phép cái gì? Anh dựa vào đâu mà nói thế?
– Không cho phép em lấy tên kia, chỉ dựa vào anh là cha của Nhân Nhân, anh tuyệt đối không để Nhân Nhân gọi kẻ khác là cha. Anh giận dữ gào thét.
– Em bảo Nhân Nhân gọi anh ấy là chú, không cần gọi là cha, thế là được chứ gì?
– Em…. Quý Hy tức giận đến không nói nên lời: – em muốn đối tượng có phòng ở, có tiền chứ gì? Anh có? Phòng ở chỉ cần có tiền là mua được, mà anh có tiền!
Vất vả làm việc 10 năm, anh kiếm được không ít tiền, hơn nữa số cổ phiếu công ty mà anh đang sở hữu gần đây lại tăng mạnh khiến tài sản của anh lại càng nhiều.
Lúc này đổi lại Nguyên Chỉ Linh bị anh làm cho tức nói không ra lời. Anh coi cô là kẻ ham giàu hám tiền sao?
– Anh cho là anh có tiền là được sao? Anh cho là ai cũng giống như anh thích kiếm tiền, thích đến nỗi ngay cả người thân duy nhất cũng không thèm quan tâm, đến nỗi ông nội đến chết cũng không thể tha thứ, ôm hận qua đời sao? Anh là cái đồ trứng thối!
Cô đôi mắt đỏ bừng, nổi cơn điên mà quát mắng anh
Quý Hy nháy mắt mặt đã không còn giọt máu, cả người cứng đờ.
Ông nội đã ôm hận mà qua đời sao?
– Em nói đúng, anh là trứng thối, chết tiệt!
Anh tự giễu, giọng nói khàn khàn cùng sự thống khổ, tự trách trong mắt anh khiến Nguyên Chỉ Linh nháy mắt đã tiêu tan sự tức giận, hối hận mình đã nói những lời làm tổn thương anh
– Em xin lỗi.
Cô chưa bao giờ muốn đem chuyện này ra công kích anh, đều tại anh làm cô tức điên lên nên mới có thể không khống chế mà nói năng lung tung.
– Thật ra ông nội luôn coi anh là niềm tự hào của ông, cho tới chết cũng không nói anh sai, chỉ hơi giận anh vì quá lo làm việc mà không trở về thôi.
– Em không cần an ủi anh. Giọng anh khàn khàn như sắp khóc
Anh không khóc chứ
– Quý Hy?
Anh khàn khàn nói:
– Cho tới giờ anh cũng không phải là đứa cháu tốt, để ông nội một mình ở lại Đài Loan, còn mình lại ở lì Mỹ.
Lần đầu tiên thấy anh như vậy, Nguyên Chỉ Linh hoảng hốt an ủi anh:
– Anh vì công việc nên mới như vậy, hơn nữa không phải anh cũng muốn đón ông nội qua Mỹ là gì? Là ông nội không chịu đi thôi
– Muốn gây dựng sự nghiệp ở Đài Loan cũng có thể nhưng anh lại kiên trì ở Mỹ…
Yết hầu Quý Hy co rút.
Anh thật sự khóc, nước mắt lướt qua gò má khiến cô nhìn thấy cũng đau lòng.
Sao có thể như thế? Anh lúc nào cũng tự tin, kiêu ngạo mà cũng có lúc rơi lệ.
Cô nhớ rõ năm đó anh từ Mỹ vội vàng về xử lí tang sự của ông nội cũng không hề rơi nước mắt. Chỉ là không ngừng phẫn nộ mà quát mắng cô, giống như mãnh thú bị trọng thương….
Nguyên Chỉ Linh hai mắt mở to, cổ họng hơi nghẽn lại, đột nhiên hiểu được tâm tình của anh
Năm đó anh tức giận với cô như vậy không phải là trách cô, hận cô không chăm sóc ông nội chu đáo mà vì anh cần một cảm xúc để duy trì anh không ngã xuống. Cùng với đau lòng mà khóc, anh chọn phẫn hận.
Cô sao không nghĩ tới điều này, chỉ lo liếm láp vết thương của mình mà quên mắt so với cô anh bị thương càng nặng, đau đớn càng sâu? Dù sao Ông Quý cũng là người thân duy nhất của anh.
Suy bụng ta ra bụng người, năm đó ông nội cô mất đi, cô cũng vô cùng đau đớn khổ sở đến không muốn sống đấy thôi.
Lúc đó cô thật sự không chống đỡ nổi nhưng may có Ông Quý và anh làm bạn, an ủi mới có thể chống đỡ lại. Mà anh, sau khi mất đi người thân duy nhất làm như thể nào để vượt qua sự hối hận này.
Cô sai rồi.
Quý Hy cùng ông nội tình cảm tốt lắm. Cho dù xa cách cũng không tổn hại đến sự ỷ lại lẫn nhau của ông cháu họ. Mỗi lần anh gọi về cô đều không dám nói nhiều, chỉ vội vàng nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho ông nội.
Cô dù rất nhớ anh cũng không dám sang Mỹ thăm anh bởi vì phải chiếu cố con gái, còn phải chăm sóc cho ông nội mà anh coi trọng nhất. Cô sao có thể ngu ngốc nghĩ đến mất đi ông nội anh không đau lòng, không cần người an ủi làm bạn, nghĩ đến anh không có cô không sao mà cùng anh ly hôn?
Cô thật sự ngu ngốc.
Còn anh? vì sao khổ sở cũng khống nói với cô, vì sao không nói một câu đã đồng ý li hôn.
Anh lúc trước muốn kết hôn với cô thật sự là muốn tìm người thay anh chăm sóc ông nội sao?
Anh không có tình cảm với cô, những lời nói đó đều là lừa dối sao?
– Quý Hy có thể trả lời em một câu hỏi không?
Anh nhanh chóng lau nước mắt nhìn cô.
– Chuyện gì? Giọng nói khàn khàn.
– Vì sao lúc trước anh lại quyết định li hôn?
Anh yên lặng trong giây lát, lúc sau mới khàn khàn nói:
– Trước hôm ông nội xảy ra tai nạn đã gọi điện cho anh
– Ông nội gọi cho anh? Nguyên Chỉ Linh ngạc nhiên.
Cô không biết chuyện này. Cô nghĩ ông nội giận vô cùng nói muốn cùng Quý Hy đoạn tuyệt quan hệ, ông nội không nhận điện thoại anh gọi, cũng không gọi cho anh bởi vì ông nội kiên trì muốn anh trở về trước mặt ông thì mới tha thứ cho anh. Không nghĩ ông nội gạt cô gọi cho anh….
– Ông nội nói gì với anh?
Cô biết Quý Hy đột nhiên nhắc đến chuyện này chắc chắn là cùng với việc li hôn có liên quan
– Ông nói em đã có người yêu, bảo anh trở về ly hôn với em.
– Cái gì? Cô ngây người, không thể tin những gì nghe thấy.
Cô có người yêu?
Ly hôn?
Chuyện này rốt cuộc là…
Cô hiểu đây là ông nội vì muốn anh về mà nói dối, mà anh… Thật là như thế sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook