Vợ Trước Chưa Quá Hạn
-
Chương 11
Nhất định là anh dùng tiền rồi, Ngải Hiểu Giai đứng ở đối diện khi dễ anh thật lâu, sau đó mới quay đầu đi xem TV trong tiệm tạp hóa .
Chủ nhà đối diện chú A Lực đi ra, thấy Đoạn Tuấn Hiền lại ngồi ở ngưỡng cửa nói"Cậu lại ngồi ở chỗ này sao, Hiểu Giai đều không để ý đến cậu...cậu ngồi đây không phải lãng phí thời gian sao?" Chú A Lực đồng tình với anh, nghe Đoạn Tuấn Hiền nói chuyện tình giữa anh cùng Ngải Hiểu Giai, nếu hai người cố gắng ở chung một chỗ cũng không được, vậy tại sao không dứt khoát buông tha cho nhau chứ?
"Không lãng phí, nhìn cô ấy cũng không tệ rồi, trong khoảng thời gian cô ấy biến mất này, cháu tìm cô ấy đã quá lâu, đã từng nghĩ là sẽ không tìm thấy, nếu bây giờ đã tìm được, đương nhiên cháu không thể buông tha, nhất định phải coi chừng cô ấy, cho đến khi cô ấy nói chuyện với cháu mới thôi." Đoạn Tuấn Hiền không cảm thấy đây là lãng phí.
Mấy ngày trước Đoạn Tuấn Hiền muốn cùng Ngải Hiểu Giai nói chuyện, kết quả vừa mới mở miệng liền bị đại thẩm cắt đứt, hơn nữa liền đuổi anh đi, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm của anh, anh sẽ tiếp tục .
"Vậy cậu không phải đứa ngốc sao? Các cậu ở trong thành phố, mỹ nữ đều có, cô gái xinh đẹp chỗ nào cũng có, còn cố gắng tìm Hiểu Giai." Chú A Lực cố ý nói cho Ngải Hiểu Giai nghe, người đàn ông này thật tốt.
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên nghe được, nhưng vẫn không nhúc nhích xem ti vi.
"Mặc dù chú nói là sự thật, nhưng mà cháu lại thấy cô ấy đầu tiên, đã nhận định cô ấy là duy nhất rồi, cho nên cháu làm sao có thể buông tha? Buông tha nếu lại một lần nữa trở lại sẽ rất khó." Lúc trước anh đã hiểu rõ điều này.
Bà chủ Quầy Tạp Hóa nghe được câu này thì nhìn Ngải Hiểu Giai một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cháu cảm thấy anh ta nói là sự thật sao?" Ngải Hiểu Giai không biết, nếu như đây chỉ là vở kịch do Đoạn Tuấn Hiền cùng chú A Lực diễn thì sao đây? Cô vẫn không cảm thấy tim của anh, tựa như ban đầu anh nói ra lời trả thù như vậy, thì mình cũng không biết rõ ràng là anh đang nói thật hay giả.
"Quả nhiên là đứa ngốc!" Chú A Lực lắc đầu, đi tới trong tiệm tạp hóa, ngồi ở sau lưng đại thẩm cùng Ngải Hiểu Giai hút thuốc lá.
"Nha đầu, cháu nói nghe một chút nha? Người đàn ông như vậy cháu còn muốn không?" Chú A Lực hỏi cô.
"Đó là anh ta muốn làm như vậy, cháu lại không có bắt anh ta phải ngồi ở chỗ này." Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền một cái, trả lời chú A Lực.
"Ta đã nghe nói chuyện của hai người, nhưng đúng là hiểu lầm, chỉ cần giải trừ hiểu lầm là tốt rồi, không cần huyên náo lớn như vậy." Chú A Lực hít một hơi khói rồi nói.
Thật sự là hiểu lầm sao? Những chuyện này chỉ có Đoạn Tuấn Hiền mới biết, Ngải Hiểu Giai trầm mặc cúi đầu.
Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Đoạn Tuấn Hiền vẫn canh giữ ở đối diện, cô đã dần dần tin tưởng anh rồi, nếu như không phải là thật, anh tuyệt đối sẽ không tìm đến cô, anh sẽ giống như năm năm trước bọn họ ly hôn, cho đến khi đối phương xuất hiện, nhưng coi như Đoạn Tuấn Hiền giải thích rõ chuyện trả thù, tình cảm của bọn họ vẫn không được người nhà đồng ý, bọn họ ở chung một chỗ thì cũng sẽ không hạnh phúc.
"Cháu xem cậu ta là một vị đại thiếu gia, lại cam tâm tình nguyện ngồi ở ngưỡng cửa chờ cháu một ngày lại một ngày, cháu vẫn không cho là cậu ta thật lòng sao?" Nếu như đây là con trai hắn, thì đã sớm gọi cậu ta dậy, yêu cầu bọn họ đừng gặp mặt nữa, đàn ông cũng không cần làm như vậy.
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, anh là Đại Thiếu Gia, từ khi bọn họ quen biết đến hiện tại, luôn là anh hạ thấp mình mà làm việc làm cô thích, mặc kệ bất kỳ lúc nào anh cũng thương yêu cô, nhưng có một số việc không nên tiếp tục.
"Chú A Lực, chú khuyên cháu, không bằng đi khuyên anh ấy đi, để cho anh ấy đi thôi, cháu sẽ không trở về cùng anh ấy." Ngải Hiểu Giai lạnh lùng nói.
Chú A Lực nóng nảy nói "Cháu không cần, vậy ta liền giới thiệu cho con gái của ta rồi, cháu cũng đừng gặp con gái của ta, là người trong thôn Nhất Chi Hoa, ta nghĩ Đoạn Tuấn Hiền sẽ rất nhanh thích con gái ta."
Ngải Hiểu Giai cảm thấy lòng mình đang co rút đau đớn, nhưng cô lại cố nén lại nói "Nếu con gái chú thích, vậy chú hãy để cho con gái chú đi theo anh ấy đi, anh ấy rất có tiền, sẽ cho con gái chú có cuộc sống tốt." Cô nói xong liền đi vào, trở lại phòng của mình. Ngải Hiểu Giai khó chịu không biết nên làm sao đây? Cô không muốn làm cho mình khổ sở như vậy, không muốn anh, cũng rất khó có thể làm được.
"Tuấn Hiền, tại sao anh còn phải xuất hiện? Em cho rằng dùng oán hận mà có thể buộc mình không thèm nghĩ tới anh nữa, nhưng anh vẫn để cho em nhớ anh." Cô nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng khóc, cô trừ khóc, thì không có biện pháp nào rồi.
Đoạn Tuấn Hiền nghe được lời nói Ngải Hiểu Giai liền rất tức giận, cô còn tính đưa anh cho người khác sao? Cô cho rằng như vậy thì có thể làm cho anh thay đổi tâm ý rời đi sao? Cô có phải quá coi thường tình cảm của anh rồi hả ?
Sáng sớm Đoạn Tuấn Hiền liền tức giận ngồi ở đối diện, anh muốn chờ Ngải Hiểu Giai ra ngoài, lập tức liền cùng cô nói chuyện.
Đột nhiên Quầy Tạp Hóa bên kia có tiếng vang, quả nhiên người mở cửa là Ngải Hiểu Giai, Đoạn Tuấn Hiền đi tới giúp cô mở cửa.
Hành động này khiến Ngải Hiểu Giai sợ hết hồn, anh đột nhiên tới đây làm cái gì?
"Anh làm gì thế?" Ngải Hiểu Giai nhìn động tác của anh hỏi.
Nhưng Đoạn Tuấn Hiền cũng không mở miệng, chỉ giúp cô mở cửa ra, sau đó liền vào trong tiệm tạp hóa gọi đại thẩm ra ngoài trông tiệm, tiếp theo anh liền lôi kéo Ngải Hiểu Giai đi ra ngoài.
"Anh muốn làm gì? Anh kéo tôi đi đâu?" Ngải Hiểu Giai bị anh kéo đi, vài lần suýt chút nữa thì cô té ngã rồi, nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại không có dừng lại.
Hai người đi thẳng đến một nơi trống trải, Đoạn Tuấn Hiền mới dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn cô.
Ngải Hiểu Giai có chút khổ sở nhìn anh, tại sao anh lại thô lỗ với cô như vậy?
"Ngày hôm qua em nói chuyện cùng chú A Lực là thật tâm sao?" Mặt anh trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra bi thương. Cô cùng chú A Lực nói rất nhiều, anh là chỉ cái gì?
Đoạn Tuấn Hiền thấy cô giả bộ không hiểu, liền nói cho cô biết "Em nói đem anh cho con gái chú A Lực, là thật lòng hay không?" ánh mắt Ngải Hiểu Giai lóe lên một cái, anh đã biết?
"Con gái chú A Lực là người xinh đẹp trong thôn, chẳng lẽ anh còn không hài lòng? Tôi cảm thấy hai người các ngươi tốt vô cùng." Ngải Hiểu Giai nói láo.
Đoạn Tuấn Hiền bắt được bả vai của cô "Em giả bộ! Em thật đã không còn quan tâm anh sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì một câu nói trả thù, mà em có thể phủ nhận tình cảm anh dành cho em sao?"
Ngải Hiểu Giai một chút cũng không muốn nghe "Anh không cần ép buộc tôi nghe lời nói dối của anh, tôi không tin." Trước là cô quá tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền, mới có thể làm cô bị gạt, bị anh làm tổn thương.
"Mặc kệ em có tin hay không, anh chính là yêu em, bởi vì yêu em, anh có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có một số việc anh muốn giải thích rõ." Đoạn Tuấn Hiền ngăn chận cánh tay của cô, chính là muốn để cho cô nghe thật rõ ràng.
Ngải Hiểu Giai nghe được lời yêu từ trong miệng anh, lại luôn có cảm giác châm chọc, là anh thật yêu cô sao? Nếu như yêu, tại sao lại muốn tổn thương cô?
"Ngày đó em tới phòng làm việc tìm anh, đúng không? Em nghe được lời nói anh nói cùng Hàn Na, cũng bởi vì anh mở miệng trả lời là trả thù, cho nên em mới tức giận, đau lòng rời đi?"
Ngải Hiểu Giai trầm mặc coi như là trả lời lời anh .
"Vậy em biết sao? Sau đó anh còn chưa nói xong, hơn nữa anh từ đầu tới đuôi đều không phải giống như lời nói." Đoạn Tuấn Hiền muốn để cho cô tỉnh táo một chút.
"Anh trả lời như vậy, là bởi vì Hàn Na nói gây tổn thương cho em, anh nghĩ muốn bảo vệ em, mới có thể nói ra lời trả thù như vậy, nói xong anh liền hối hận, sau đó anh liền giải thích rõ với cô ta, anh hoàn toàn là bởi vì yêu em mới có thể làm như vậy, Hàn Na cũng bị anh làm cho tức giận bỏ đi, em không có nghe xong, cho nên căn bản cũng không biết lời nói của anh sau đó." Anh đang bảo vệ cô sao? Nhưng cô vẫn chưa tin, Hàn Na là phụ nữ làm sao có thể uy hiếp được anh, Ngải Hiểu Giai không tin nhìn về phía khác.
"không phải em tin tưởng anh sao?" Đoạn Tuấn Hiền chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, bị người trả lại hàng không nói, còn bị ghét bỏ cái gì cũng không còn."Tôi không tin, vậy sau đó anh nói cái gì? Ai biết có phải anh nói thật hay không?" mặc dù Ngải Hiểu Giai cảm thấy lời của anh nói có thể tin, nhưng vẫn có chút không thể tin được, cô lo lắng anh sẽ lừa cô.
Đoạn Tuấn Hiền thở dài "Anh nói với cô ta, đây tất cả đều là của mẹ anh làm, hơn nữa mặc kệ em có ở bên ngoài hay không, coi như không có yêu anh...anh vẫn sẽ yêu em, bởi vì em là nguời duy nhất." Ngải Hiểu Giai ngây ngẩn cả người, nhìn mặt Đoạn Tuấn Hiền vô cùng nghiêm túc, lúc đó anh thật sự nói với Hàn Na như vậy sao?
"Hiện tại anh nói như vậy tôi làm sao biết là thật hay giả?" Ngải Hiểu Giai cúi đầu nói.
"Ngải Hiểu Giai, anh đã giải thích rất nhiều lần, anh nói đều là thật, bằng không em gọi điện thoại cho Hàn Na, bây giờ cô ta đã không thích anh." Đoạn Tuấn Hiền tức giận nói.
Anh tức giận, cô liền miễn cưỡng tin tưởng anh đi, nhưng vậy cũng không thể chứng minh bọn họ có
nên tiếp tục đi tới hay không.
“Thôi, bây giờ anh có nói gì đều không có tác dụng, tôi đã bị anh làm cho đau thấu tim, đã không thể trở về được.” Cô khổ sở nói.
“Ai nói không thể quay về? Chỉ cần em gật đầu, chúng ta có thể đi về, nhưng em trốn quá xa, thiếu chút nữa thì anh không có biện pháp đến gần em.” Đoạn Tuấn Hiền chưa từng buông cô xuống.
“Tôi không muốn trở về, năm đó lúc tôi với anh ly hôn đã nghĩ rất kỹ, lời mẹ anh nói đến bây giờ vẫn còn ở trong đầu tôi, tôi hiểu biết rõ cái gì là cấp bậc, cái gì là môn đăng hộ đối, tôi với anh căn bản cũng không thích hợp, tôi chỉ là một đứa cô nhi, không giống với anh có tiền. Ly hôn xong, tôi có nghĩ tới anh sẽ tìm tôi, anh sẽ đem tôi mang về bên cạnh của anh, nhưng vẫn luôn không có, từ khi đó bắt đầu, trái tim tôi liền đã băng giá rồi, cho nên tôi thề, về sau tuyệt đối tôi sẽ không nói chuyện yêu thương cùng người có tiền, như vậy quá đáng sợ, thế nhưng sau khi anh trở về, tôi còn dấn thân vào trong ngực của anh, đến hôm nay tôi mới biết mình sai vô cùng, giữa chúng ta vấn đề vẫn luôn tồn tại.” Ngải Hiểu Giai khổ sở nói qua.
Cô nghẹn ngào dừng một chút, “Giữa chúng ta mặc dù có hiểu lầm, nhưng hiểu lầm có thể giải quyết, nhưng gia đình sau lưng anh không phải tôi có thể tùy ý bước vào, mặc kệ tôi yêu anh nhiều, anh cũng yêu tôi nhưng không được người nhà chúc phúc thì cũng sẽ không hạnh phúc, cho nên tôi sẽ không trở về cùng anh.” Đoạn Tuấn Hiền nghe Ngải Hiểu Giai nói cũng cảm thấy đau lòng, thì ra là trước kia cô một mực chờ đợi anh, nhưng mà bởi vì anh tức giận ký tên ly hôn, cho nên chuyện giữa bọn họ trở nên như vậy.
Hai người gặp mặt lại, lần nữa đi chung với nhau, vẫn chưa hoàn toàn đem khúc mắc kia giải quyết triệt để, liền bị lời của anh cùng Mẹ Đoạn phản đối làm cho sụp đổ.
“Hiểu Giai, đó không phải là vấn đề, những thứ này đều có thể giải quyết.” Bây giờ anh đã thay đổi.
“Đây chính là vấn đề, hơn nữa sẽ không thể giải quyết trong một ngày.” Ngải Hiểu Giai ảm đạm nói.
“Em ở đây chính là vì mẹ anh đúng không?” Đoạn Tuấn Hiền rất sợ cô nói, cảm giác một giây Ngải Hiểu Giai lại sẽ rời đi, liền ôm cô thật chặt.
“Không riêng gì mẹ anh, tôi vẫn luôn cảm thấy mẹ anh nói rất đúng, tôi chỉ là sao chổi, không coi là phụ nữ, tôi có tư cách gì đứng ở phía sau anh? Cho nên có rất nhiều chuyện đã trôi qua rồi, không cần phải cố chấp. Cho dù có duyên, để cho chúng ta ly hôn còn có thể sinh ra tình cảm, nhưng mà ba mẹ anh lại không đồng ý, quay đầu lại vẫn sẽ cùng ban đầu giống nhau, đây cũng cần gì chứ? Tôi không muốn bị thương một lần nữa.”
Ngải Hiểu Giai đẩy anh ra, nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn không cử động, “Từ khi mẹ anh làm cho tôi ra đi lần đầu tiên, đến khi anh tổn thương tôi tổn thương lần thứ hai, tất cả mọi chuyện cho tới bây giờ coi như có ngu nữa tôi cũng biết rõ nên buông xuôi.”
Đoạn Tuấn Hiền nghe cô nói, phát hiện áp lực quá khứ ở trong lòng cô cực lớn, mà đó đều là anh tạo thành. “Không phải anh cố ý, anh nói trả thù thật sự là giả.”
“Tôi hiểu rõ, cho nên tôi liền tha thứ cho anh, nhưng tâm vẫn còn đau.” Ngải Hiểu Giai dựa vào trong ngực anh, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng của bọn họ, cô dùng sức hít mùi hương trên người anh, nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
Nếu tha thứ vẫn không có biện pháp ở một chỗ sau? Đó tuyệt đối không thể nào, Đoạn Tuấn Hiền tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa chuyện đã không phải như Ngải Hiểu Giai tưởng tượng.
“Đứa ngốc, nếu như tất cả mọi chuyện thay đổi rồi sao?” Anh hỏi, rồi anh buông cô ra, mang theo nụ cười nhìn cô.
“Sao?” Ngải Hiểu Giai không hiểu ý tứ của anh.
Đoạn Tuấn Hiền sờ khuôn mặt nhỏ của cô nói “Không có ba mẹ ngăn trở, mẹ anh đã bị thuyết phục, bởi vì khi anh tìm kiếm em, bà đã biết tình cảm anh đối với em còn nhiều hơn so với dành cho một người mẹ, cho nên hiện tại đã bỏ qua ý tưởng gán ghép anh với những người phụ nữ khác rồi, bởi vì bà không muốn mất đi người con trai.”
“Cảm giác này thế nào giống như là đang uy hiếp?” Ngải Hiểu Giai rất kinh ngạc, khi cô rời đi trong thời gian này anh đã giải quyết xong chuyện của ba mẹ anh rồi.
“Mẹ anh đều gạt ba anh làm tất cả mọi chuyện, cho nên sau khi bị vạch trần, ba nói bà dừng lại, nói bà không nên làm trở ngại tình cảm của chúng ta, hơn nữa ba anh cũng thật thích em.”
Cô thực sự được đến ba mẹ anh đồng ý? Hơn nữa ba anh yêu thích cô? Trong khi mẹ của anh nói là giả? Ở trong căn nhà kia, trừ Đoạn Tuấn Hiền còn có người khác đứng về phía cô?
Chủ nhà đối diện chú A Lực đi ra, thấy Đoạn Tuấn Hiền lại ngồi ở ngưỡng cửa nói"Cậu lại ngồi ở chỗ này sao, Hiểu Giai đều không để ý đến cậu...cậu ngồi đây không phải lãng phí thời gian sao?" Chú A Lực đồng tình với anh, nghe Đoạn Tuấn Hiền nói chuyện tình giữa anh cùng Ngải Hiểu Giai, nếu hai người cố gắng ở chung một chỗ cũng không được, vậy tại sao không dứt khoát buông tha cho nhau chứ?
"Không lãng phí, nhìn cô ấy cũng không tệ rồi, trong khoảng thời gian cô ấy biến mất này, cháu tìm cô ấy đã quá lâu, đã từng nghĩ là sẽ không tìm thấy, nếu bây giờ đã tìm được, đương nhiên cháu không thể buông tha, nhất định phải coi chừng cô ấy, cho đến khi cô ấy nói chuyện với cháu mới thôi." Đoạn Tuấn Hiền không cảm thấy đây là lãng phí.
Mấy ngày trước Đoạn Tuấn Hiền muốn cùng Ngải Hiểu Giai nói chuyện, kết quả vừa mới mở miệng liền bị đại thẩm cắt đứt, hơn nữa liền đuổi anh đi, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm của anh, anh sẽ tiếp tục .
"Vậy cậu không phải đứa ngốc sao? Các cậu ở trong thành phố, mỹ nữ đều có, cô gái xinh đẹp chỗ nào cũng có, còn cố gắng tìm Hiểu Giai." Chú A Lực cố ý nói cho Ngải Hiểu Giai nghe, người đàn ông này thật tốt.
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên nghe được, nhưng vẫn không nhúc nhích xem ti vi.
"Mặc dù chú nói là sự thật, nhưng mà cháu lại thấy cô ấy đầu tiên, đã nhận định cô ấy là duy nhất rồi, cho nên cháu làm sao có thể buông tha? Buông tha nếu lại một lần nữa trở lại sẽ rất khó." Lúc trước anh đã hiểu rõ điều này.
Bà chủ Quầy Tạp Hóa nghe được câu này thì nhìn Ngải Hiểu Giai một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cháu cảm thấy anh ta nói là sự thật sao?" Ngải Hiểu Giai không biết, nếu như đây chỉ là vở kịch do Đoạn Tuấn Hiền cùng chú A Lực diễn thì sao đây? Cô vẫn không cảm thấy tim của anh, tựa như ban đầu anh nói ra lời trả thù như vậy, thì mình cũng không biết rõ ràng là anh đang nói thật hay giả.
"Quả nhiên là đứa ngốc!" Chú A Lực lắc đầu, đi tới trong tiệm tạp hóa, ngồi ở sau lưng đại thẩm cùng Ngải Hiểu Giai hút thuốc lá.
"Nha đầu, cháu nói nghe một chút nha? Người đàn ông như vậy cháu còn muốn không?" Chú A Lực hỏi cô.
"Đó là anh ta muốn làm như vậy, cháu lại không có bắt anh ta phải ngồi ở chỗ này." Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền một cái, trả lời chú A Lực.
"Ta đã nghe nói chuyện của hai người, nhưng đúng là hiểu lầm, chỉ cần giải trừ hiểu lầm là tốt rồi, không cần huyên náo lớn như vậy." Chú A Lực hít một hơi khói rồi nói.
Thật sự là hiểu lầm sao? Những chuyện này chỉ có Đoạn Tuấn Hiền mới biết, Ngải Hiểu Giai trầm mặc cúi đầu.
Thật ra thì trong khoảng thời gian này, Đoạn Tuấn Hiền vẫn canh giữ ở đối diện, cô đã dần dần tin tưởng anh rồi, nếu như không phải là thật, anh tuyệt đối sẽ không tìm đến cô, anh sẽ giống như năm năm trước bọn họ ly hôn, cho đến khi đối phương xuất hiện, nhưng coi như Đoạn Tuấn Hiền giải thích rõ chuyện trả thù, tình cảm của bọn họ vẫn không được người nhà đồng ý, bọn họ ở chung một chỗ thì cũng sẽ không hạnh phúc.
"Cháu xem cậu ta là một vị đại thiếu gia, lại cam tâm tình nguyện ngồi ở ngưỡng cửa chờ cháu một ngày lại một ngày, cháu vẫn không cho là cậu ta thật lòng sao?" Nếu như đây là con trai hắn, thì đã sớm gọi cậu ta dậy, yêu cầu bọn họ đừng gặp mặt nữa, đàn ông cũng không cần làm như vậy.
Ngải Hiểu Giai dĩ nhiên biết, anh là Đại Thiếu Gia, từ khi bọn họ quen biết đến hiện tại, luôn là anh hạ thấp mình mà làm việc làm cô thích, mặc kệ bất kỳ lúc nào anh cũng thương yêu cô, nhưng có một số việc không nên tiếp tục.
"Chú A Lực, chú khuyên cháu, không bằng đi khuyên anh ấy đi, để cho anh ấy đi thôi, cháu sẽ không trở về cùng anh ấy." Ngải Hiểu Giai lạnh lùng nói.
Chú A Lực nóng nảy nói "Cháu không cần, vậy ta liền giới thiệu cho con gái của ta rồi, cháu cũng đừng gặp con gái của ta, là người trong thôn Nhất Chi Hoa, ta nghĩ Đoạn Tuấn Hiền sẽ rất nhanh thích con gái ta."
Ngải Hiểu Giai cảm thấy lòng mình đang co rút đau đớn, nhưng cô lại cố nén lại nói "Nếu con gái chú thích, vậy chú hãy để cho con gái chú đi theo anh ấy đi, anh ấy rất có tiền, sẽ cho con gái chú có cuộc sống tốt." Cô nói xong liền đi vào, trở lại phòng của mình. Ngải Hiểu Giai khó chịu không biết nên làm sao đây? Cô không muốn làm cho mình khổ sở như vậy, không muốn anh, cũng rất khó có thể làm được.
"Tuấn Hiền, tại sao anh còn phải xuất hiện? Em cho rằng dùng oán hận mà có thể buộc mình không thèm nghĩ tới anh nữa, nhưng anh vẫn để cho em nhớ anh." Cô nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng khóc, cô trừ khóc, thì không có biện pháp nào rồi.
Đoạn Tuấn Hiền nghe được lời nói Ngải Hiểu Giai liền rất tức giận, cô còn tính đưa anh cho người khác sao? Cô cho rằng như vậy thì có thể làm cho anh thay đổi tâm ý rời đi sao? Cô có phải quá coi thường tình cảm của anh rồi hả ?
Sáng sớm Đoạn Tuấn Hiền liền tức giận ngồi ở đối diện, anh muốn chờ Ngải Hiểu Giai ra ngoài, lập tức liền cùng cô nói chuyện.
Đột nhiên Quầy Tạp Hóa bên kia có tiếng vang, quả nhiên người mở cửa là Ngải Hiểu Giai, Đoạn Tuấn Hiền đi tới giúp cô mở cửa.
Hành động này khiến Ngải Hiểu Giai sợ hết hồn, anh đột nhiên tới đây làm cái gì?
"Anh làm gì thế?" Ngải Hiểu Giai nhìn động tác của anh hỏi.
Nhưng Đoạn Tuấn Hiền cũng không mở miệng, chỉ giúp cô mở cửa ra, sau đó liền vào trong tiệm tạp hóa gọi đại thẩm ra ngoài trông tiệm, tiếp theo anh liền lôi kéo Ngải Hiểu Giai đi ra ngoài.
"Anh muốn làm gì? Anh kéo tôi đi đâu?" Ngải Hiểu Giai bị anh kéo đi, vài lần suýt chút nữa thì cô té ngã rồi, nhưng Đoạn Tuấn Hiền lại không có dừng lại.
Hai người đi thẳng đến một nơi trống trải, Đoạn Tuấn Hiền mới dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn cô.
Ngải Hiểu Giai có chút khổ sở nhìn anh, tại sao anh lại thô lỗ với cô như vậy?
"Ngày hôm qua em nói chuyện cùng chú A Lực là thật tâm sao?" Mặt anh trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra bi thương. Cô cùng chú A Lực nói rất nhiều, anh là chỉ cái gì?
Đoạn Tuấn Hiền thấy cô giả bộ không hiểu, liền nói cho cô biết "Em nói đem anh cho con gái chú A Lực, là thật lòng hay không?" ánh mắt Ngải Hiểu Giai lóe lên một cái, anh đã biết?
"Con gái chú A Lực là người xinh đẹp trong thôn, chẳng lẽ anh còn không hài lòng? Tôi cảm thấy hai người các ngươi tốt vô cùng." Ngải Hiểu Giai nói láo.
Đoạn Tuấn Hiền bắt được bả vai của cô "Em giả bộ! Em thật đã không còn quan tâm anh sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì một câu nói trả thù, mà em có thể phủ nhận tình cảm anh dành cho em sao?"
Ngải Hiểu Giai một chút cũng không muốn nghe "Anh không cần ép buộc tôi nghe lời nói dối của anh, tôi không tin." Trước là cô quá tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền, mới có thể làm cô bị gạt, bị anh làm tổn thương.
"Mặc kệ em có tin hay không, anh chính là yêu em, bởi vì yêu em, anh có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có một số việc anh muốn giải thích rõ." Đoạn Tuấn Hiền ngăn chận cánh tay của cô, chính là muốn để cho cô nghe thật rõ ràng.
Ngải Hiểu Giai nghe được lời yêu từ trong miệng anh, lại luôn có cảm giác châm chọc, là anh thật yêu cô sao? Nếu như yêu, tại sao lại muốn tổn thương cô?
"Ngày đó em tới phòng làm việc tìm anh, đúng không? Em nghe được lời nói anh nói cùng Hàn Na, cũng bởi vì anh mở miệng trả lời là trả thù, cho nên em mới tức giận, đau lòng rời đi?"
Ngải Hiểu Giai trầm mặc coi như là trả lời lời anh .
"Vậy em biết sao? Sau đó anh còn chưa nói xong, hơn nữa anh từ đầu tới đuôi đều không phải giống như lời nói." Đoạn Tuấn Hiền muốn để cho cô tỉnh táo một chút.
"Anh trả lời như vậy, là bởi vì Hàn Na nói gây tổn thương cho em, anh nghĩ muốn bảo vệ em, mới có thể nói ra lời trả thù như vậy, nói xong anh liền hối hận, sau đó anh liền giải thích rõ với cô ta, anh hoàn toàn là bởi vì yêu em mới có thể làm như vậy, Hàn Na cũng bị anh làm cho tức giận bỏ đi, em không có nghe xong, cho nên căn bản cũng không biết lời nói của anh sau đó." Anh đang bảo vệ cô sao? Nhưng cô vẫn chưa tin, Hàn Na là phụ nữ làm sao có thể uy hiếp được anh, Ngải Hiểu Giai không tin nhìn về phía khác.
"không phải em tin tưởng anh sao?" Đoạn Tuấn Hiền chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, bị người trả lại hàng không nói, còn bị ghét bỏ cái gì cũng không còn."Tôi không tin, vậy sau đó anh nói cái gì? Ai biết có phải anh nói thật hay không?" mặc dù Ngải Hiểu Giai cảm thấy lời của anh nói có thể tin, nhưng vẫn có chút không thể tin được, cô lo lắng anh sẽ lừa cô.
Đoạn Tuấn Hiền thở dài "Anh nói với cô ta, đây tất cả đều là của mẹ anh làm, hơn nữa mặc kệ em có ở bên ngoài hay không, coi như không có yêu anh...anh vẫn sẽ yêu em, bởi vì em là nguời duy nhất." Ngải Hiểu Giai ngây ngẩn cả người, nhìn mặt Đoạn Tuấn Hiền vô cùng nghiêm túc, lúc đó anh thật sự nói với Hàn Na như vậy sao?
"Hiện tại anh nói như vậy tôi làm sao biết là thật hay giả?" Ngải Hiểu Giai cúi đầu nói.
"Ngải Hiểu Giai, anh đã giải thích rất nhiều lần, anh nói đều là thật, bằng không em gọi điện thoại cho Hàn Na, bây giờ cô ta đã không thích anh." Đoạn Tuấn Hiền tức giận nói.
Anh tức giận, cô liền miễn cưỡng tin tưởng anh đi, nhưng vậy cũng không thể chứng minh bọn họ có
nên tiếp tục đi tới hay không.
“Thôi, bây giờ anh có nói gì đều không có tác dụng, tôi đã bị anh làm cho đau thấu tim, đã không thể trở về được.” Cô khổ sở nói.
“Ai nói không thể quay về? Chỉ cần em gật đầu, chúng ta có thể đi về, nhưng em trốn quá xa, thiếu chút nữa thì anh không có biện pháp đến gần em.” Đoạn Tuấn Hiền chưa từng buông cô xuống.
“Tôi không muốn trở về, năm đó lúc tôi với anh ly hôn đã nghĩ rất kỹ, lời mẹ anh nói đến bây giờ vẫn còn ở trong đầu tôi, tôi hiểu biết rõ cái gì là cấp bậc, cái gì là môn đăng hộ đối, tôi với anh căn bản cũng không thích hợp, tôi chỉ là một đứa cô nhi, không giống với anh có tiền. Ly hôn xong, tôi có nghĩ tới anh sẽ tìm tôi, anh sẽ đem tôi mang về bên cạnh của anh, nhưng vẫn luôn không có, từ khi đó bắt đầu, trái tim tôi liền đã băng giá rồi, cho nên tôi thề, về sau tuyệt đối tôi sẽ không nói chuyện yêu thương cùng người có tiền, như vậy quá đáng sợ, thế nhưng sau khi anh trở về, tôi còn dấn thân vào trong ngực của anh, đến hôm nay tôi mới biết mình sai vô cùng, giữa chúng ta vấn đề vẫn luôn tồn tại.” Ngải Hiểu Giai khổ sở nói qua.
Cô nghẹn ngào dừng một chút, “Giữa chúng ta mặc dù có hiểu lầm, nhưng hiểu lầm có thể giải quyết, nhưng gia đình sau lưng anh không phải tôi có thể tùy ý bước vào, mặc kệ tôi yêu anh nhiều, anh cũng yêu tôi nhưng không được người nhà chúc phúc thì cũng sẽ không hạnh phúc, cho nên tôi sẽ không trở về cùng anh.” Đoạn Tuấn Hiền nghe Ngải Hiểu Giai nói cũng cảm thấy đau lòng, thì ra là trước kia cô một mực chờ đợi anh, nhưng mà bởi vì anh tức giận ký tên ly hôn, cho nên chuyện giữa bọn họ trở nên như vậy.
Hai người gặp mặt lại, lần nữa đi chung với nhau, vẫn chưa hoàn toàn đem khúc mắc kia giải quyết triệt để, liền bị lời của anh cùng Mẹ Đoạn phản đối làm cho sụp đổ.
“Hiểu Giai, đó không phải là vấn đề, những thứ này đều có thể giải quyết.” Bây giờ anh đã thay đổi.
“Đây chính là vấn đề, hơn nữa sẽ không thể giải quyết trong một ngày.” Ngải Hiểu Giai ảm đạm nói.
“Em ở đây chính là vì mẹ anh đúng không?” Đoạn Tuấn Hiền rất sợ cô nói, cảm giác một giây Ngải Hiểu Giai lại sẽ rời đi, liền ôm cô thật chặt.
“Không riêng gì mẹ anh, tôi vẫn luôn cảm thấy mẹ anh nói rất đúng, tôi chỉ là sao chổi, không coi là phụ nữ, tôi có tư cách gì đứng ở phía sau anh? Cho nên có rất nhiều chuyện đã trôi qua rồi, không cần phải cố chấp. Cho dù có duyên, để cho chúng ta ly hôn còn có thể sinh ra tình cảm, nhưng mà ba mẹ anh lại không đồng ý, quay đầu lại vẫn sẽ cùng ban đầu giống nhau, đây cũng cần gì chứ? Tôi không muốn bị thương một lần nữa.”
Ngải Hiểu Giai đẩy anh ra, nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn không cử động, “Từ khi mẹ anh làm cho tôi ra đi lần đầu tiên, đến khi anh tổn thương tôi tổn thương lần thứ hai, tất cả mọi chuyện cho tới bây giờ coi như có ngu nữa tôi cũng biết rõ nên buông xuôi.”
Đoạn Tuấn Hiền nghe cô nói, phát hiện áp lực quá khứ ở trong lòng cô cực lớn, mà đó đều là anh tạo thành. “Không phải anh cố ý, anh nói trả thù thật sự là giả.”
“Tôi hiểu rõ, cho nên tôi liền tha thứ cho anh, nhưng tâm vẫn còn đau.” Ngải Hiểu Giai dựa vào trong ngực anh, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng của bọn họ, cô dùng sức hít mùi hương trên người anh, nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
Nếu tha thứ vẫn không có biện pháp ở một chỗ sau? Đó tuyệt đối không thể nào, Đoạn Tuấn Hiền tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa chuyện đã không phải như Ngải Hiểu Giai tưởng tượng.
“Đứa ngốc, nếu như tất cả mọi chuyện thay đổi rồi sao?” Anh hỏi, rồi anh buông cô ra, mang theo nụ cười nhìn cô.
“Sao?” Ngải Hiểu Giai không hiểu ý tứ của anh.
Đoạn Tuấn Hiền sờ khuôn mặt nhỏ của cô nói “Không có ba mẹ ngăn trở, mẹ anh đã bị thuyết phục, bởi vì khi anh tìm kiếm em, bà đã biết tình cảm anh đối với em còn nhiều hơn so với dành cho một người mẹ, cho nên hiện tại đã bỏ qua ý tưởng gán ghép anh với những người phụ nữ khác rồi, bởi vì bà không muốn mất đi người con trai.”
“Cảm giác này thế nào giống như là đang uy hiếp?” Ngải Hiểu Giai rất kinh ngạc, khi cô rời đi trong thời gian này anh đã giải quyết xong chuyện của ba mẹ anh rồi.
“Mẹ anh đều gạt ba anh làm tất cả mọi chuyện, cho nên sau khi bị vạch trần, ba nói bà dừng lại, nói bà không nên làm trở ngại tình cảm của chúng ta, hơn nữa ba anh cũng thật thích em.”
Cô thực sự được đến ba mẹ anh đồng ý? Hơn nữa ba anh yêu thích cô? Trong khi mẹ của anh nói là giả? Ở trong căn nhà kia, trừ Đoạn Tuấn Hiền còn có người khác đứng về phía cô?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook