Một đường nói chuyện phiếm với tài xế taxi, sau nửa giờ cuối cùng bọn họ cũng về tới.
Anh xoay người muốn đi, kết quả lại nghe thấy một tiếng quát lớn của Tô Mục Tuyết, “Anh định đi đâu?”
Triệu Nam Thiên chỉ chỉ, “Quay về ký túc xá!”
Tô Mục Tuyết ôm vai cười lạnh, “Cứ trở về như vậy?”
Triệu Nam Thiên cúi đầu nhìn lại, đúng là người anh đang rất chật vật, bộ đồng phục bảo vệ trên người đã bị máu loãng thấm ướt nhẹp, còn bị dính bụi đất, sau khi máu khô trông vừa trầm vừa nặng.
Tô Mục Tuyết im lặng không nói, xoay người mở cửa.
Người đã đi vào, nhưng cửa lại không đóng.
Triệu Nam Thiên không thể đoán được thái độ của cô, đứng tại chỗ sửng sốt.
Ngay lúc anh do dự không biết có nên xoay người rời đi hay không, bên trong truyền đến một tiếng châm chọc, “Họ Triệu, nếu như anh không dám vào thì hiện tại lập tức… lập tức đưa tôi về trang viên Vân Đình!”
Triệu Nam Thiên ảo não, ngay cả sinh tử anh cũng không để vào mắt, sao lại phải sợ một người phụ nữ?

Về phần đưa người về cho Ngụy Bắc Minh?
Trừ phi đầu anh chỉ để cho con lừa nó đá!
Nhấc chân đi vào, anh xoay người đóng cửa.

Còn chưa nhìn thấy người anh đã nghe thấy Tô Mục Tuyết mở miệng, “Ngồi lên ghế đi, đừng làm bẩn ghế sofa của tôi!”
Triệu Nam Thiên xoay người nhìn lại, trong lòng Tô Mục Tuyết đã ôm một hòm thuốc nhỏ.
Anh cảm thấy ấm áp, đưa tay qua nói: “Tôi tự làm là được.”
Tô Mục Tuyết hỏi được, “Nếu không anh tưởng ai làm cho anh?”
Triệu Nam Thiên bị mất mặt, im lặng nhận lấy hòm thuốc xử lý vết thương đơn giản.
Tô Mục Tuyết im lặng một hồi lâu bỗng mở miệng, “Những lời anh nói trước đó đều là nghiêm túc sao?”
Triệu Nam Thiên không xác định hỏi một câu, “Cái gì?”
Tô Mục Tuyết giễu cợt hỏi, “Lời nghiêm trang tuyên thệ của anh trước đó, còn có anh nói anh sẽ nuôi tôi, nhanh như vậy anh đã quên hết?”
“Đương nhiên nhớ kỹ.”
“Ngụy Bắc Minh là ai không cần tôi nói anh cũng thấy được.

Tất cả hôm nay chỉ là bắt đầu.

Anh thực sự không hối hận?”
Ánh mắt Triệu Nam Thiên lấp lánh có thần, “Đương nhiên tôi sẽ không hối hận, còn cô?”

Trước đêm qua anh vốn chưa từng hy vọng xa vời, rằng đời này sẽ có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ như Tô Mục Tuyết.
Nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, không cho phép anh có chút lui bước.
Tô Mục Tuyết là người phụ nữ của anh, đây là sự thực không thể chối cãi.

Muốn anh chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác?
Anh không làm được.
Tô Mục Tuyết không trả lời ngay mà xoay người rời đi.
Một hồi lâu sau cô ôm một cái áo tắm và một tấm chăn mỏng từ trong phòng ra.
“Phòng tắm ở lầu một cho anh dùng, chỗ tôi không có đồ của đàn ông, áo tắm này là tôi mới mua, còn chưa từng mặc lần nào.”
Lúc đi tới chỗ rẽ cầu thang, giọng nói của cô hơi dừng một chút, “Buổi tối anh ngủ sofa đi, để tôi suy nghĩ một chút, buổi sáng ngày mai tôi sẽ cho anh đáp án.”
Đêm nay đã được định trước sẽ là một đêm không ngủ.
Chuyện đào hôn nhanh chóng lên men, toàn bộ nhà họ Tô gà bay chó chạy, thủ đoạn lôi đình của Ngụy Bắc Minh như một thanh đao đặt ngang trên cổ.
Di động nhận hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác.

Cô trốn tránh mà cố ý khóa máy, chỉ muốn ngủ một giấc thật say, sau khi tỉnh lại cũng không phải đối diện với mấy chuyện phiền não này nữa.

Ngày hôm sau, thói quen sinh hoạt tốt khiến Tô Mục Tuyết thức dậy rất đúng giờ.
Rửa mặt xong xuôi, cô theo thói quen đi xuống lầu.

Đi được phân nửa bỗng nhiên cô ngửi được nơi phòng bếp có mùi thơm bay tới.
Cô chưa từng xuống bếp, phòng bếp càng giống vật trang trí hơn, rất nhiều đồ làm bếp cô chưa từng sử dụng bao giờ.
Quay đầu nhìn lại, trên bàn cơm đã bày sẵn sữa và bánh mì.
Có tiếng bước chân truyền đến, Triệu Nam Thiên bưng hai phần trứng tươi đi ra từ phòng bếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương