Sát thủ thấy thời cơ đã chín muồi chợt đánh Tô Mục Tuyết bất tỉnh, dao găm trong tay cũng thuận thế đâm về phía Triệu Nam Thiên.

Nghe thấy động tĩnh sau lưng Triệu Nam Thiên đã không kịp nghĩ nhiều, dừng xe chính là chết!
Không đợi sát thủ tiếp cận, tay cầm tay lái của anh đột nhiên căng thẳng, chân đạp lút cần ga!
Tay trái dồn sức đánh phương hướng, đầu ngửa ra sau.

Đồng thời tay phải của anh vươn ra như thiểm điện, chính xác bắt được cổ tay sát thủ!
Năm năm sống kiếp quân nhân khiến anh có được kỹ xảo vật lộn khả năng phản ứng xuất sắc, bốn động tác gần như nối liền một mạch, không có chút chần chờ nào.

Thấy đối phương phát hiện ra ý đồ của mình, tay cầm dao găm của sát thủ tàn nhẫn móc lên, muốn một đao cắt đứt động mạch chủ của Triệu Nam Thiên.

Nhưng gã ta không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại dũng mãnh như vậy, không chỉ có sức bật mạnh mẽ, lực tay cũng rất lớn.


Sau khi cánh tay đang cầm dao găm của gã ta bị nắm lại, vậy mà gã ta không thể động được mảy may!
Sát thủ cũng không do dự hừ lạnh một tiếng, tay trái cuộn qua từ phía sau, dùng cánh tay gắt gao kẹp chặt cổ Triệu Nam Thiên, càng ép càng chặt.

Trong xe chật hẹp bắt đầu màn liều chết giãy giụa!
Hít thở không thông!
Đại não thiếu khí!
Không tới nửa phút, gương mặt Triệu Nam Thiên đã bị một mảng đỏ bừng phủ lên, trên gáy vô số mạch máu và gân xanh xuất hiện, con ngươi khuếch tán, tình huống nguy cấp!
Ô tô chao đảo lắc lư trên đường lớn, chỉ lát nữa là phải lật xe.

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Nam Thiên nhìn thoáng một cái cây lớn ven đường.

Anh cũng không kịp nghĩ nhiều, dồn sức đánh tay lái đụng thẳng tới!
Một tiếng vang thật lớn!
Đầu xe bị đụng mạnh tới mức lõm vào một mảng lớn, động cơ phun khói xanh, tất cả khí nang đều văng ra, trong xe hỗn độn vô cùng.

Triệu Nam Thiên bị đụng tới lắc lư điên đảo, cũng may có dây an toàn kéo anh lại.

Nhưng tên sát thủ kia lại không được may mắn như thế.

Gã ta bị sức trùng kích to lớn quăng bay ra khỏi ghế sau, đầu đập vào trên kính chắn gió, trên mặt túa đầy máu tươi!
Triệu Nam Thiên thở ra một hơi thật dài, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn!
Anh há miệng thật to không ngừng hô hấp không khí, nhưng cũng không kịp may mắn quá lâu, anh cởi giây an toàn ra nhảy xuống xe.

Đầu tiên là kiểm tra tình trạng của Tô Mục Tuyết một chút, sau đó lại đỡ người từ trên xe xuống dưới.


Tô Mục Tuyết xoa trán, từ từ tỉnh lại.

“Đau quá!”
Triệu Nam Thiên an ủi, “Không sao.


Tình trạng của Tô Mục Tuyết cũng không tốt lắm, anh vốn muốn tìm người giúp đỡ nhưng lúc này trên đường vốn không hề có xe qua lại.

Một bên là vách núi, bên còn lại là cây lớn lung lay theo gió, lá cây rung động “xào xạc”, phát ra tiếng âm trầm.

Nhớ tới tên sát thủ kia, Triệu Nam Thiên vội vàng quay trở về, còn mạch đập.

Mặc dù miệng đối phương rất kín, không để lộ ra một chút tin tức hữu dụng nào.

Chẳng qua chuyện cũng không khó đoán, người làm chủ phía sau màn chính là Ngụy Bắc Minh!
Trừ anh ta ra những người khác không cần đẩy anh vào chỗ chết như thế, cũng không có khả năng làm như thế.


Phản ứng đầu tiên của anh là báo cảnh sát.

Bắt cóc không phải tội danh đơn giản, cho dù không thể kéo Ngụy Bắc Minh xuống nước nhưng tối thiểu cũng phải lột một lớp da của anh ta!
Sờ sờ túi, lúc này anh mới nhớ tới điện thoại đang nằm trong phòng thay quần áo ở phòng trực ban.

Di động của Tô Mục Tuyết càng đã không biết ném ở nơi nào.

Vừa vặn có một giọng nói truyền đến từ phía sau, “Tôi điên rồi, vậy mà lại đi tin chuyện ma quỷ của anh!”
Đã thoát khỏi nguy cơ, Tô Mục Tuyết có chút hối hận vì xung động ban nãy.

Tuy rằng hiện tại cô đã tạm thời thoát khỏi mối hôn sự phiền não kia, nhưng tiếp theo cô phải làm sao bây giờ?
Sự trả thù của nhà họ Ngụy khiến cô vô lực chống đỡ!
Hơn nữa chỉ sợ hiện tại nhà họ Tô cũng đã hỗn loạn rồi nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương