Vợ Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 99: Ngoại truyện 9
Ký Bình đảo khuôn mặt lạnh tanh sang người đàn ông trung niên mà không ra trung niên đó.
Càng ngày càng chả ra làm sao. Cái đầu nhuộm màu bạch kim, mang khuyên tai chữ thập, chiếc áo sơmi đen cố ý cởi hai nút trên lộ ra bờ ngực rắn chắc cùng cọng dây chuyền màu bạc đầy nam tính, áo vest đen bên ngoài cùng chiếc quần Âu trắng và đôi giày da đen.
Đây được gọi là nghệ thuật sao? Cô nghĩ mấy người làm họa sĩ ai cũng bình thường, trừ cái người trước mặt này. Đầu tóc chả ra thể thống gì cả? Nhìn cứ như ông ngoại cô.
"Chị Bình, help me." Người đàn ông trung niên hướng về phía Ký Bình cầu cứu, nhưng vô ích chỉ nhận lại được cái liếc mắt sắc lạnh của cô.
Người đàn ông trung niên lại đảo mắt sang mọi người trong phòng nhưng ai cũng làm ngơ ngó sang chỗ khác.
"Không ai giúp em đâu, đừng giở trò." Rose tỏ ra hài lòng, càng siết chặt lỗ tai người đàn ông trung niên hơn. Nhìn thằng em này, càng lúc càng bất lực, phải nói là càng già càng nhiều tật xấu.
"Sao không ở bên ngoài luôn, mò về đây làm gì?" Ký Bình lạnh lùng bắt chéo chân tựa người vào ghế sofa, giọng nói và ánh mắt cực kỳ lãnh khóc.
Rõ ràng cái người đàn ông này thuộc chủng loại điếc không sợ súng, biết cô thương Hà Tiểu Quân như trứng. Cả làm đau cũng không dám, mắng mỏ cũng chưa từng. Vậy mà...
Cô thật sự rất muốn bầm tên này ra thành từng mảnh.
Người đàn ông đó chính là Định Tường. Anh chỉ thở dài, biết nói sao đây?
Không cho người bắt anh, cũng chẳng cho người tìm anh nhưng bắt buộc anh phải lết xác quay về. Người có khả năng đó chỉ có một mình chị Ký Bình của anh. Thẻ ATM của anh ở tất cả các ngân hàng đều bị khóa, mặc dù trong đó toàn tiền của anh. Tranh thì không bán được, các cuộc triển lãm đều bị đình lại. Nhà đầu tư cũng không từ mà biệt,...Suốt mấy tháng nay, anh sống như thằng vô gia cư, nhờ vào số tiền lẻ còn sót lại trong bóp.
Chị Ký Bình của anh rõ ràng đã biết lý do mà còn hỏi.
"Không có tiền xài mới mò về đây, đúng chứ?" Ký Bình ngồi trên ghế nhàn nhạt nhìn Định Tường, sắc lạnh tỏ ra khắp phòng bệnh.
"Đâu...đâu phải...em nhớ mọi người nên..."Định Tường chưa dứt câu Rose ở bên cạnh liền lườm cho một cái, tiếp tục ngắt nhéo lỗ tai của Định Tường.
Ký Bình nhếch môi khinh bỉ, nhấp một ngụm trà. Tôn Hạo chỉ thở dài, anh quá rõ vợ anh là người thế nào, thái độ lạnh lạnh nhạt nhạt này anh đã biết qua chỉ diễn tả được bằng hai từ: Lãnh khóc.
Nhạc Linh nhìn Định Tường, cô nhận ra người đàn ông này. Là họa sĩ rất nổi tiếng, tranh của người này được mang đi đấu giá khắp nơi. Mẹ cô cũng rất thích tranh của ông ta, cái gì mà phong lưu khoáng đạt, khí chất thanh nhã, chân thực xuyên tâm,... Bây giờ gặp tận mặt chỉ là một người cà lơ phất phơ.
Nhưng không khí xung quanh, cô thật sự không thể xem thường. Tôn phu nhân quả nhiên như lời đồn đại, rất cao ngạo, rất lạnh lùng nhưng cái lạnh lùng chỉ tỏa ra khi có kẻ phạm lỗi với mình. Xem ra họa sĩ Định sẽ gặp chuyện không may rồi.
Bây giờ cô thật sự hiểu thế nào là nữ cường. Bá đạo trên từng mi-li-mét, áp đảo cả mọi người xung quanh.
Xem ra cô không trả thù là quyết định vô cùng đúng đắn, nếu không chắc giờ đã sớm mồ yên mã đẹp. Khí chất, cách hành xử của Tôn phu nhân quả thật cô còn phải học hỏi nhiều. Nếu không trong thương giới cô sẽ không sống được lâu, chỉ bằng sự sắc sảo thì chưa đủ.
"Tường, chị cho em mười phút, giải thích tất cả mọi việc mấy tháng nay. Nếu không hậu quả...em biết rồi chứ." Ký Bình vẫn nhàn nhạt lên tiếng.
Định Tường từ từ bước lại, trong mắt có một chút sự áy náy. Lỗi này vốn không phải của anh, anh cũng chỉ là nạn nhân. Sở dĩ anh không dám về là vì sợ...nhưng bị Ký Bình ép vào đường cùng, anh không thể không về.
"Hôm đó giữa em và Mia hoàn toàn là hiểu lầm. Em đang chuẩn bị cùng Mia về nước thì tiểu thư của gia tộc Lefebvre hẹn gặp em ở khách sạn nơi cô ta đang ở, bàn về vụ triển lãm sắp tới, nên em mới đi gặp. Không ngờ khi em tới cô ta đã say khướt, em phải mang cô ta từ dưới phòng ăn của khách sạn lên phòng. Vừa tới phòng cô ta đè em xuống, còn liên tục bảo em phải thỏa mãn cô ta nhưng em không chịu. Em cuống cuồng chạy ra ngoài thì thấy Mia đang ở dưới đại sảnh khách sạn, lúc đó vì bị cô ta "hành hung" nên quần áo em có phần lộn xộn nên Mia liền hiểu nhầm."
Định Tường ngức lên nhìn đồng hồ, anh còn ba phút.
"Không ngờ cô ta bỉ ổi, hạ lưu đến nổi mang chiếc áo vest cùng với cái điện thoại trong túi áo mà em bỏ quên trả lại cho Mia. Còn nói cái gì mà anh ấy phục vụ rất tuyệt với, rất phái cảm,...khiến Mia hiểu lầm em mà tự ý bỏ về một mình."
"Khốn kiếp, từ bao giờ em có những mối làm ăn với những cô gái như vậy hả?" Rose tức giận quát lên. Hình tượng nữ minh tinh lúc này thật chẳng ra làm sao.
"Em làm sao biết mình bị hại cơ chứ, lúc đầu cô ta rất biết phép tắc, giữ đúng chừng mực nhưng ai ngờ..." Định Tường cũng tỏ ra tức giận không kém.
Ký Bình tay gõ nhẹ trên thành ghế, ánh mắt suy nghĩ cái gì đó khiến mọi người không thể hiểu nổi.
"Tại sao lúc đó không theo Tiểu Quân về?" Tôn Hạo liền đặt ra câu hỏi khiến anh thắc mắc nhất.
"Em thấy Mia tức giận như vậy, em không dám lỗ mãng...mà lúc đó về mọi người liệu có tin em." Định Tường thở dài đầy bất đắc dĩ.
"Bây giờ trở về càng không thể tin hơn." Rose lại bỏ vào một câu vô cùng phũ phàng.
"Chị sẽ xác nhận chuyện này với tiểu thư của gia tộc Lefebvre nếu sai sự thật...chị sẽ quăng em xuống biển cho cá mập ăn." Ký Bình lạnh lùng phán một câu làm mọi người dựng cả tóc gáy. Giết người không bẩn tay, chắc chắn chỉ có một người mới làm được.
Ký Bình đưa tay ra hiệu cho Ba Khắc đang đứng bên cạnh góc tường. Ba Khắc nhanh chóng đi lại.
Ký Bình nói nhỏ như căng dặn Ba Khắc cái gì đó, rồi Ba Khắc nhanh chóng rời đi.
Gia tộc Lefebvre, cứ chờ đó. Nếu là sự thật Trình Ký Bình cô sẽ cho họ tan xác. Gia tộc Lefebvre là một trong những gia tộc thuộc phe phái của gia tộc Freeman, Định Tường lại là em trai của nữ chủ nhân gia tộc Freeman nên chắc chắn bọn họ sẽ tìm cơ hội tiếp cận rồi. Nhưng xem ra họ đã tìm sai đối tượng, lúc trước thì cho người đeo bám Thần Hy bây giờ đến Định Tường. Chắc họ đều muốn chết...nên mới làm như vậy.
"Đi mà giải thích cho đàng hoàng với Mia, con bé mà có sao chị sẽ nhân mười lên với em." Ký Bình đưa tay phất phất, đuổi Định Tường đi.
Định Tường nhìn bà chị của mình liền thở dài. Có cần đuổi anh như đuổi tà vậy không. Anh còn chưa nhìn thấy thằng cháu ngoan của mình tỉnh dậy mà.
"Quân Ngôn không sao, để khi khác hẳn nói. Tiểu Quân đang ở dưới trang trại đấy, đi mà xin lỗi con bé cho đàng hoàng." Tôn Hạo lúc này mới lên tiếng, tán thành cho việc đuổi người của vợ mình.
"Đi đi, nhìn chướng mắt quá." Rose cũng lên tiếng đuổi người.
Định Tường lúc này thật sự có cảm giác bị bỏ rơi, ai cũng đuổi anh đi hết. Thật bất công quá mà.
Nhưng anh đâu biết, ở trang trại đang có một niềm vui to đùng đang đợi.
Buổi tối ở một tỉnh lẻ thật yên tĩnh, thật khoáng đãng. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cùng vầng trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, những khúm trúm đung đưa theo gió nhè nhẹ.
"Cô gọi tôi ra đây để làm gì?" Cao Hải Phong đứng trên ban công hai tay đút vào túi quần, chân mày cau lại tỏ ra khó chịu.
Cô gái này hôm nay muốn cái gì đây? Thường ngày đâu thèm đếm xỉa đến anh.
"Sau chuyến đi này, chúng ta về Thụy Sĩ bàn chuyện kết hôn đi." Hà Ân Khanh nhìn xa xăm ra bên ngoài, thẳng thừng nói.
"Lý do?" Cao Hải Phong đơ người trong vài giây, nhưng không hiểu sao trái tim anh lại đập lên từng hồi vui sướng.
Chẳng lẽ cô ta thích anh rồi?
Hạ Ân Khanh nở nụ cười mỉa mai. Cô bây giờ có cái gì chứ? Người con trai cô yêu, yêu bạn thân cô. Mặc dù biết tình cảm chỉ là đơn phương mà đơn phương là tự làm đau mình, chi bằng từ giờ khắc này nên trốn tránh.
"Tôi nghĩ anh cũng không muốn làm cha mẹ mình buồn đâu nhỉ. Còn tôi, tôi cũng vậy...tôi đã quá chán nản với việc phải chạy trốn sự truy đuổi của gia đình." Hạ Ân Khanh nhàn nhạt nói. Gió nhẹ nhẹ thổi bay làng tóc của cô.
Cao Hải Phong nở nụ cười mỉa mai. Thì ra là cô ta chơi bên ngoài chán rồi nên mới đem anh làm bia đỡ để trở về.
Hạ Ân Khanh không thèm nói nhiều nữa, bước nhẹ qua anh.
Làng tóc cùng mùi hương thoang thoảng dễ chịu của cô lại làm cho Cao Hải Phong có mấy phần chua xót.
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Ân Khanh, anh bất giác siết chặt tay lại.
"Tôi không yêu anh và tôi nghĩ anh cũng vậy. Nên cuộc hôn nhân này, nó không có ý nghĩa gì với tôi cả." Hạ Ân Khanh bất giác xoay người lại, để lại cho Cao Hải Phong một câu vô cùng lạnh nhạt rồi mới thật sự bỏ đi.
Tôn Thần Hy đứng nép bên góc khuất của cánh cửa, nhìn bóng lưng Hạ Ân Khanh đi xa rồi anh mới rời đi. Trên môi anh xuất hiện một nụ cười lạnh.
Có ai nói cho anh biết, anh vừa nghe chuyện gì không?
Định Tường ngồi bên cạnh giừơng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hà Tiểu Quân. Nhìn khuôn mặt đang say sưa ngủ của Hà Tiểu Quân trong lòng dâng lên một chút áy náy. Cô nhóc này vẫn cần người chăm sóc nếu không vĩnh viễn sẽ có việc xảy ra.
Nhìn Hà Tiểu Quân xoay người sang một bên, quay lưng về phía anh. Định Tường bất giác cau mày, thói quen ngủ của cô chỉ có anh là hiểu nhất, nếu không có người ôm sẽ không chịu ngủ yên.
Ai biết anh đã chạy xe suốt một mấy tiếng đồng hồ không ăn không ngủ để về gặp cô cơ chứ. Có mấy tháng không gặp, anh nhớ cô đến phát điên lên được. Vời tới nơi lại bị ông bà Tôn mang đi hỏi tội, nên giờ anh mới được nhìn thấy cô.
Định Tường kéo nhẹ chăn lên cho cô, liếc nhìn chiếc váy ngủ rộng phòng phình của cô. Đây lại là một thói quen khó bỏ của cô nhất, lúc ngủ luôn chọn cho mình những chiếc váy rộng để mặc. Cô bảo nó rất dễ chịu nhưng khi trời lạnh thì chẳng giúp được gì cả. Mà cũng nhờ cái váy ngủ rộng thùng thình ấy mà anh không phát hiện ra cái bụng to năm tháng của cô.
Định Tường vẫn chăm chú nhìn cô ngủ, một lát sao anh liền đứng dậy cầm lấy đóa hoa oải hương bên cạnh. Rồi nhẹ nhàng đi cấm từng bông hoa một vào bình.
Định Tường mỉm cười nhẹ. Hà Tiểu Quân thích nhất là hoa oải hương, đặc biệt là oải hương tím. Cô nói loài hoa này lúc mẹ cô còn sống rất thích. Loài hoa này còn được xem là thảo dược của tình yêu, mang lại sự may mắn, ấm áp và hòa thuận.
Nhìn những cành oải hương được cấm vào bình một cách cẩn thận và tỉ mỉ nhất. Định Tường khẽ cười hài lòng.
Mấy năm nay anh tập trung vào mọi việc của triển lãm, tranh ảnh nên việc đám cưới của hai người mới bị đình trệ như vầy. Nếu hôm nay cô chấp nhận tha thứ, anh sẽ mang cô đi làm đám cưới liền.
Có câu:" Cưới vợ phải cưới liền tay."
Rất đúng. Anh đã cho cô đợi quá lâu rồi, đến khi xảy ra việc đó. Anh mới nhận ra vì việc đám cưới không diễn ra nên đối với cô, cô chưa có cảm giác an toàn. Nên mới đưa ra quyết định nhanh như vậy. Anh thật sự sai quá, suốt bao nhiêu năm nay vậy mà không chịu nhận ra chuyện này sớm. Anh cần cho cô cảm giác an toàn nhất định và cũng không để cho các cô gái khác có ý định tiếp cận mình.
Là người đàn ông, bất buộc phải cho người con gái mình yêu có cảm giác an toàn.
Là người đàn ông thì phải tự vách đá văng kẻ thứ ba để bảo vệ hạnh phúc của cô gái mình yêu. Nhất quyết, không để cô gái mình yêu có cơ hội nghi ngờ.
Định Tường khẽ mỉm cười rồi nằm xuống bên cạnh cô. Mới ba giờ sáng, anh không nên phá rối giấc ngủ của cô gái nhỏ này. Hà Tiểu Quân mà anh biết có một thói quen rất xấu đó là khi ngủ, nếu bị đánh thức chắc chắn sẽ nháo cả lên như một đứa trẻ. Đến lúc đó anh càng khó xin lỗi hơn.
7h30sáng.
Hà Tiểu Quân từ từ mở mắt ra, nhẹ vươn vai một cái. Nhưng chợt nhận ra bên cạnh mình có người, người đó còn choàng tay qua ôm cô nữa.
Hà Tiểu Quân chợn to mặt, bật người ngồi dậy. Chân còn nhanh nhẹn đạp cho người nằm bên cạnh mình một cái.
"Aizzz..." Người vừa bị đạp liền rơi xuống giừơng, miệng không ngừng kêu than một tiếng.
Hà Tiểu Quân lúc này mới tỉnh ngủ hẳn ra.
Tại sao anh ta lại ở đây kia chứ?
Cô bất giác ôm lấy cái gối che bụng mình lại, nhìn chằm chằm vào Định Tường.
"Anh biết, anh rất đẹp trai. Đừng nhìn anh như thế, anh ngại lắm." Định Tường ngước lên cười hề hề với cô.
"..." Hà Tiểu Quân vẫn ôm lấy cái gối, không thèm ngó ngàng gì đến con người đó.
"Em đã dậy rồi thì bây giờ nghe anh giải thích đi...Anh thật sự bị oan." Định Tường bò lại lên giừơng, gồi lại đối diện cô. Vẻ mặt vô cùng thành khẳng.
"Cháu và chú chả có gì để giải thích với nhau cả." Hà Tiểu Quân bỏ lại một câu rồi xoay người đi chỗ khác.
Chết tiệt! Ngủ với cô gái khác còn muốn giải thích với cô. Đừng có mơ tưởng.
Định Tường nghe cách xưng hô đó thì mặt đen xì lại. Anh quen Định Tường lâu như vậy, cả cách xưng hô của cô anh cũng xem như một hiện tượng. Lúc hai người nói chuyện đàng hoàng cô sẽ gọi bằng anh, khi đùa giỡn cô sẽ lôi thẳng tên họ anh ra, còn lúc này chắc chắn là cô đang rất giận.
"Em phải nghe anh giải thích, thật sự là hiểu lầm." Định Tường giọng đầy khẳng định nhìn cô.
Hà Tiểu Quân cau mày không muốn nghe gì thêm nữa. Không để ý đến anh, cô ôm lấy cái gối đứng dậy đi về phía sofa.
Định Tường vội vàng đứng dậy theo, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
"Hôm đó, khi anh đưa cô ta lên phòng, là cô ta bám lấy anh không buông. Anh sợ quá nên mới tung người chạy ra ngoài mà bỏ quên áo khoác lại. Chứ anh và cô ta không có gì với nhau cả, em phải tin anh. Nhất định phải tin." Định Tường để đầu lên vai cô miệng không ngừng giải thích. Hai tay càng ôm chặt cô hơn, nhưng vì quá vội nên anh không hề phát hiện sự khác lạ từ cơ thể cô.
" Kiếp này của anh hoàn toàn thuộc về em. Anh thuộc quyền sở hữu của em, nên em phải tin anh."
Hà Tiểu Quân liếc nhìn kẻ đang ôm mình. Ở nơi khóe mắt có chút cay cay. Anh thật đáng ghét, có biết cô yêu anh nhiều như thế nào không. Từ nhỏ cô đã mất mẹ, chỉ có mẹ Joy và mẹ Rose nhưng hai người đó đều quá bận. Còn ba thì lại là đàn ông, ông ấy không thể nào hoàn thiện được cả hai lĩnh vực vừa làm cha vừa làm mẹ được. Những lúc đó anh lại xuất hiện, cho cô sự an ủi, sự ấm áp và những thứ tốt đẹp nhất. Dần dần cô ỷ lại tất cả vào anh. Vậy mà, anh lại làm ra chuyện đó, có biết cô đau đến mức nào không. Cô yêu anh nhiều như vậy mà, anh thật xấu xa.
"Thật...thật chứ?" Hà Tiểu Quân mấp máy môi hỏi.
"Thật, anh là của em nên tuyệt đối anh sẽ không gạt em." Định Tường nghe cô hỏi liền vui mừng không thôi. Ai biết chỉ một câu như vầy đã giúp anh nhiều biết bao nhiêu.
Hà Tiểu Quân cô có nên tin anh không?
Thấy cô vẫn đứng bất động, Định Tường liền cau mày xoay người cô lại.
Anh nhẹ nhàng lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ, rồi lại mở hộp ra lấy cái vật nhỏ trong ra, mang vào cho cô.
Hà Tiểu Quân nhìn chiếc nhẫn anh vừa đeo. Chiếc nhẫn rất vừa tay cô, một chiếc nhẫn kim cương nhưng lại không qua cầu kỳ. Bên trong viên kim cương còn phát ra những ánh sáng màu tím lấp lánh khiến trái tim cô đập loạn cả lên.
"Bây giờ, em gã cho anh hay anh sang nhà em ở rễ đây." Định Tường mở miệng nói một câu vô cùng sốc đối với cô. Nhân lúc Hà Tiểu Quân còn ngơ ngác anh liền hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Hà Tiểu Quân nhìn chằm chằm anh. Đừng nói đây là...anh đang cầu hôn cô nha.
Cái con người không biết tý lãng mạn nào như thế này, sao cô có thể yêu được chứ? Mà hình như mấy cái cọng dây thần kinh lãng mạn của anh bị đứt rồi thì phải.
"Anh yêu em chết mất thôi, em mà không lấy anh. Anh nhảy xuống biển chết cho..."
Định Tường chưa nói hết câu đã bị một bàn tay nhỏ che miệng lại.
"Tường, đừng nói bậy. Em không lấy anh thì lấy ai đây." Hà Tiểu Quân chề môi bất mãn với câu nói vừa rồi của Định Tường.
Anh mà chết con cô phải làm sao đây?
Định Tường nở nụ cười hớn hở ôm chầm lấy cô, siết chặt vòng tay ôm cô. Nhưng phát hiện cái gối bị cô ôm ấy, anh liền cau mày.
"Em định mang cái gối làm kỳ đà à." Vừa nói anh vừa mang cái gối ném sang một bên.
Rồi ôm chặt cô hơn, đầu cũng cúi xuống hôn vào môi cô một nụ hôn thật sâu, thật nồng nhiệt.
Nhưng hình như anh phát hiện có đều gì đó không ổn thì phải. Hình như cô béo lên thì phải. Lúc nãy anh cứ nghĩ là do cái gối làm kỳ đà ấy nhưng bây giờ anh mới phát hiện vòng tay của anh không thể ôm trọn cô nữa rồi.
Định Tường cau mày càng ôm chặt hơn. Nhưng anh lại phát hiện có thứ đang chỉa vào người mình. Định Tường cau mày.
"Hình như em béo lên thì phải."
Hà Tiểu Quân cau mày.
Chết tiệt! Dám nói cô béo. Có biết thứ cô quan tâm nhiều nhất chính là vóng dáng hay không mà còn nói câu đó.
Định Tường lại cau mày nhìn vào mặt cô.
Mặt cô rõ ràng không có chút béo mà. Sao người lại to ra nhỉ?
Hà Tiểu Quân đẩy Định Tường ra, nhẹ nhàng bước về phía bàn trang điểm. Cô lấy chiếc túi xách ra, nhẹ nhàng mở khóa rồi lấy một tờ giấy ra đưa cho anh.
Định Tường nhìn tờ giấy đầy nghi ngờ.
Sau khi đọc xong, người anh như lên chín tầng mây. Sắc mặt đổi nhanh hơn cả tắc kè khiến Hà Tiểu Quân không khỏi nghi ngờ.
Chắc lẽ anh không thích cô có thai?
Rất lâu sau trên mặt Định Tường mới xuất hiện một nụ cười. Anh thật sự không dám tin, anh sắp làm cha rồi.
Định Tường ôm chầm lấy cô như muốn ôm cô xoay vòng vòng. Nhưng rồi lại rồi, anh buông cô ra nhảy tưng tưng trong phòng như con khỉ.
"Mia, yêu em chết mất. Anh sắp được làm cha rồi."
"Yêu em quá đi."
"A...anh cuối cùng cũng có con rồi."
Định Tường chạy nhảy khắp phòng như một đứa trẻ.
Hà Tiểu Quân cau mày. Có cần làm quá thế không? Ai mà nhìn vào sẽ nghĩ anh bị tăng động mất.
Nhưng thật sự nhìn anh như vầy cô cũng rất vui. Lúc nãy cô còn sợ anh không thích cô có thai chứ. Không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vầy. Trong lòng cô thật sự rất vui sướng, vui sướng đến điên dại.
___ ____
"Anh uống sữa đi." Nhạc Linh đưa vào tay Tôn Quân Ngôn một ly sữa. Rồi tiện tay điều chỉnh đầu giừơng lại, cho hắn một tư thế thoải mái nhất.
Tôn Quân Ngôn nở nuo cười đoán nhận ly sữa. Nhưng chưa kịp chạm vào ly sữa đã bị cô rút tay lại.
Nhạc Linh nhìn vết thương trên tay Tôn Quân Ngôn còn đang băng một lớp băng dày liền cau mày. Tay chân như vầy làm sao cầm đồ được cơ chứ.
"Để em..." Nhạc Linh nhẹ nhàng đưa ly sữa lên miệng hắn, giúp hắn uống.
Ký Bình và Tôn Hạo đứng bên ngoài gật gật đầu cười rồi xoay người đi, để lại không gian cho đôi trai gái.
Tôn Hạo nhẹ nhàng êm lấy eo cô đi trên hành lang của bệnh viện.
"Bình nhi, sắp tới chúng ta có nên..." Tôn Hạo mở miệng đầy mờ ám.
Ký Bình lườm Tôn Hạo một cái rồi bước nhanh về phía trước. Chết tiệt! Già rồi mà còn như vậy.
Tôn Hạo nở nụ cười nói theo.
"Anh chỉ muốn hỏi, chúng ta có nên tổ chức đám cưới cho mấy đứa nhỏ không đó mà.
Ký Bình xoay người liếc anh một cái, ánh mắt sắc như dao.
"Anh tự mà đi mấy đứa nhỏ."
Nghe giọng cô như vậy Tôn Hạo đột nhiên cười phá lên. Ôi vợ anh, không ngờ sao nhiều năm đầu óc lại đen tối như vậy.
Quay lại phòng bệnh.
Nhạc Linh ngồi bên cạnh giừơng gọt táo cho Tôn Quân Ngôn. Còn Tôn Quân Ngôn vẫn im lặng nhìn cô.
"Aaa." Nhạc Linh đột nhiên hét lên, chân mày cau lại nhìn ngón tay đang chảy máu của mình.
Cũng tại tên Tôn Quân Ngôn đang ghét, hắn nhìn cô chằm chằm như vậy làm sao cô tập trung được.
Tôn Quân Ngôn đang nhìn cô, nghe tiếng hét của cô liền giựt mình bừng tỉnh. Nhìn ngón tay đang chảy máu của cô liền cau mày.
Rõ ngốc, gọt có một trái táo cũng đứt tay.
Anh nắm lấy ngón tay đang chảy máu của cô rồi đưa lên miệng.
"Tôn Quân Ngôn, anh làm gì đó? Dơ quá." Nhạc Linh mặt đột nhiên đỏ ửng lên.
Tôn Quân Ngôn cười hề hề bỏ ngón tay cô ra khỏi miệng mình. Khi chắc chắn nó không ra máu nữa anh muốn buông hẳn ra. Ánh mắt ngập tràn ý cười nhìn cô.
Nhạc Linh vội quay mặt đi chỗ khác. Đối với tình huống quá thân mật như vầy, cô thật sự không quen.
Tôn Quân Ngôn nhìn mặt cô đỏ ửng lên trong lòng không khỏi nãy sinh ý định trêu ghẹo.
"Sắp làm vợ anh rồi, vậy mà còn đỏ mặt."
Nhạc Linh mặt đỏ hơn nữa, vội cúi xuống.
"Ai...ai làm vợ anh chứ."
Tôn Quân Ngôn được dịp thì cười phá lên.
"Em đã chấp nhận lời yêu của anh còn gì."
"Hồi nào?" Nhạc Linh nhìn hắn. Hắn nói yêu cô lúc nào vậy nhỉ, mà cô nhận lời hồi nào kia chứ. Sau cô không nhớ nhỉ?
"Thì lúc anh nói:"Nếu anh nói anh yêu em, em phải chạy đi" lúc đó không phải em đã chạy đi còn gì." Tôn Quân Ngôn cau mày nhìn cô. Lúc đó hắn tiện thể tỏ tình với cô luôn, thế mà cô nhẫn tâm.
Nhạc Linh chợn to mắt nhìn hắn. Khốn kiếp, cái đó gọi là bày tỏ đó sao? Cô cứ nghĩ là hắn ra hiệu cho cô thôi chứ. Mà ai lại nói lời yêu vào cái tình thế đó. Thật là một tên trời đánh.
Tôn Quân Ngôn nhìn mặt ngu ngu ngơ ngơ của cô liền cười dữ dội hơn. Cái cô gái ngốc này, bị hắn lừa mà chẳng biết.
"Đáng ghét." Nhạc Linh mặt đỏ lên tới tận mang tai, đánh vào người hắn một cái.
Tôn Quân Ngôn đang cười bỗng đơ mặt lại. Sắc mặt tái mét, ôm lấy vết thương trên bụng.
Nhạc Linh phát hiện ra sự bất thường từ hắn liền lo lắng không thôi.
"Quân Ngôn, anh sao vậy? Đau chỗ nào sao?"
"Quân Ngôn, anh đừng dọa em sợ. Để em đi gọi bác sĩ."
Nhạc Linh vừa dứt câu liền với xoay người đi nhưng bị hắn nắm tay kéo lại. Thuận thế ngã nhào vào lòng hắn.
"Vết thương này, đối với anh chả là gì."
Vừa dứt câu hắn liền ôm chặt lấy cô. Hung hăng chiếm lấy bờ môi nhỏ nhắn của cô.
Nhạc Linh mở to mắt nhìn hắn bá chiếm lấy môi cô không một chút kiên nể. Bàn tay cũng không chịu yên ổn mò mẫm khắp người cô. Từng động tác của hắn như muốn cùng cô hòa làm một, Nhạc Linh từ từ nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Cứ tưởng chừng nụ hôn sẽ đạt được tới cực điểm của nó, nhưng bên ngoài liền có tiếng mở cửa cùng tiếng nói trong trẻo của cô y tá.
"Đến giờ thay thuốc rồi ạ."
Nữ y tá vừa mở cửa, vừa đẩy xe chứa thuốc đi vào. Chợt thấy cảnh này, mặt cô nữ y tá đỏ bừng lên.
Nam mặc đồ bệnh nhân khuy áo đã cởi bỏ hai nút trên, nữ thì chiếc váy liền xóc xếch ngồi trên ngồi đùi nam nhân kia. Hai người còn ôm hôn đắm đuối,...
Cô ý tá trở nên ngượng ngùng, nở nụ cười gượng nhìn về phía bọn họ.
"Hai người cứ tiếp tục, lát nữa tôi quay lại." Cô y tá nhanh chóng lui ra, còn tiện tay khóa cửa lạ giúp hai người.
Cô nghe nói trong phòng này là cháu trai của viện trưởng, vừa đẹp trai, gia thế lại thuộc hàng khủng và đặc biệt là chưa kết hôn nên đã dành phòng bệnh này với các cô y tá khác...nào ngờ. Ôi đời! Tốt nhất đừng nên mơ mộng viển vông thì hơn.
Nhạc Linh nhìn thái độ của cô y tá lúc này mới biết mình đã gây ra chuyện gì. Cô vội nhảy xuống giừơng, mặt nóng ran cúi xuống chỉnh lại chiếc váy của mình.
Tôn Quân Ngôn cau mày. Về nhà vẫn hơn, ở đây lại có người phá rối nữa thì khổ.
Nghĩ là làm, anh nhướng người lấy chiếc điện thoại để ở cái bàn bên cạnh, bấm một dãy số quen thuộc.
Rất nhanh sau đó người bên đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Có việc gì sao, con trai?" Tôn Hạo bên đầu dây bên kia, giọng cười cười nói.
"Ba, con muốn xuất viện." Tôn Quân Ngôn nhanh chóng vào chủ đề chính. Hắn không muốn ở đây tí nào.
Nhạc Linh đang ngồi ở ghế bên cạnh, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hắn điên rồi, điên thật rồi. Vết thương chưa lành hẳn mà đòi về rồi.
Tôn Hạo ở bên đầu dây bên kia cau mày suy nghĩ một chút liền trả lời.
"Được."
Rồi cúp máy. Anh quá hiểu con trai mình mà. Chắc chắn có chuyện gì rồi nên mới đòi xuất viện liền như vậy. Nhưng vết thương cũng không sâu lắm, về nhà có thể kêu bác sĩ riêng đến chăm sóc, không sao hết. Dù sao, ở nhà vẫn hơn.
Tôn Quân Ngôn nở nụ cười tươi rói. Việc này tìm Tôn Hạo là chắc ăn nhất, chứ tìm Ký Bình chắc cả năm nữa mới được sự đồng ý. Mẫu hậu của hắn rất ghê gớm mà.
Chưa đầy năm phút sau cuộc điện thoại đó đã có bốn tên vệ sĩ đi vào. Một tên vệ sĩ còn rất nhanh chóng mang một bộ đồ sạch đến cho hắn.
Tôn Quân Ngôn nhẹ nhàng bước xuống giường. Vết thương này không hề hấn gì với hắn cả. Lúc còn quản lý việc kinh doanh của Cung gia mấy lần bị thương còn nặng hơn thế này nhiều, nhưng có là gì đâu.
Nhạc Linh trợn mắt khi nhìn hắn bước xuống khỏi giường, rồi nhanh chóng lại đỡ lấy hắn.
Tôn Quân Ngôn cười cười nhìn cô. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác vui vẻ và ấm áp đến thế. Nói đúng hơn là ngày Tụê Vân mất. Việc hắn quyết định sống cho tương lai có vẻ đúng. Tụê Vân, hắn sẽ cất cô vào đâu đó ở một góc trong trái tim, vĩnh viễn không bao giờ quên.
"Thân hình anh đẹp lắm, muốn xem không?" Vừa đến cửa phòng tollet hắn liền giở giọng mờ ám.
Nhạc Linh bất giác đỏ mặt, buông hắn ra rồi tránh sang một bên.
"Anh tự đi mà xem. Đồ bỉ ổi." Lúc này cô thật nghi ngờ hắn có phải lại phát bệnh như lúc trước không. Mỗi câu mà hắn nói, cô thật sự không tiêu hóa nổi.
So với bệnh lúc trước có vẻ như càng ngày càng nặng.
Người ta bảo tai họa lớn nhất của kẻ điên, chính là không điên hẳn. Quả là không sai.
Tôn Quân Ngôn vào trong tollet ôm bụng cười đến điên dại. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại thích chọc cô như vậy, nhưng thật sự phản ứng của cô làm hắn rất vui.
Một lúc sau, Tôn Quân Ngôn mới mở cửa bước ra. Nhìn hắn lúc này đầu tóc đã gọn gàng, bộ vest chỉnh tề thẳng tấp, chiếc áo sơmi đen còn có tình cởi bỏ hai nút lộ ra vòng ngực rắn chắc khiến trái tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài.
Cô biết hắn rất đẹp nhưng nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề như vầy. Thật sự rất hút hồn.
Nhìn khuôn mặt của Nhạc Linh, Tôn Quân Ngôn lại được dịp trêu chọc.
"Chồng em quá đẹp trai." Tôn Quân Ngôn vừa tém tóc vừa tự khen mình một câu khiến cô xém chút hộc máu.
Con người này, bệnh nặng lắm rồi.
Vừa suy nghĩ cô vừa đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
"Đâu...đâu...chồng em đâu... Sao em không thấy...kỳ vậy ta?"
Tôn Quân Ngôn cau mày, lấy tay cố định cằm của cô, xoay đầu cô nhìn thẳng vào mình. Rồi nhẹ nhàng đặt xuống cho cô một nụ hôn.
"Biết ở đâu rồi chứ?" Tôn Quân Ngôn ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy mờ ám.
Nhạc Linh lại chết sững. Cái tên này, từ lúc tỉnh lại liền muốn chiếm hữa cô. Thật đáng ghét!
Tôn Quân Ngôn chỉ thở dài. Hình như, hắn bị nghiện rồi.
Thế là hắn ôm lấy eo cô bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôn Quân Ngôn vừa về đến biệt thự Tôn gia khoảng mấy tiếng đồng hồ thì Tôn Thần Hy và mọi người cũng về đến.
Tôn Quân Ngôn ngồi ở phòng khách nhìn từng gương mặt đi vào. Sao về sớm vậy nhỉ?
"Sao mấy đứa về sớm vậy?" Ký Bình từ trong bếp bước ra nhìn từng gương mặt liền hỏi.
"Tại nhớ mẹ Joy quá ấy ạ." Thẩm Nhược Hàn quay lại ôm chầm lấy cô nhưng chưa kịp ôm đã bị Tôn Hạo nắm áo từ phía sau lôi ra.
Thằng nhóc này, không biết ý tứ gì cả.
"Ủa, còn chú Tường và chị Tiểu Quân đâu?" Tôn Quân Hạo đảo mắt qua từng người rất nhanh chóng phát hiện ra hai người đó không có mặt.
"Hai người đó về Hà gia rồi ạ." Tôn Thần Hy vội lên tiếng rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Hạ Ân Khanh và Cao Hải Phong cũng ngồi xuống theo.
"Quân Ngôn, thuốc của anh này." Nhạc Linh từ trong bếp mang một ly nước cùng một mớ thuốc đi ra.
Mọi người lại được dịp hoảng sợ.
Sao hôm nay toàn nhân vật lớn vào bếp không vậy nhỉ?
Thường thì mẹ anh đâu có vào bếp, hôm nay đi ra từ phòng bếp đã là một chuyện lạ rồi. Còn Nhạc Linh nữa, sao lại ở đây?
Tôn Thần Hy nhìn lướt qua, trên đầu hiện rõ cái dấu chấm hỏi to đùng.
Mà cái gì mà thuốc...Quân Ngôn-anh hai anh bị gì sao? Nếu là thuốc thần kinh thường thì uống buổi tối nhưng bây giờ là giữa trưa mà.
Tôn Thần Hy đảo mắt qua nhìn Tôn Quân Ngôn như cái máy dò xét từ trên xuống dưới. Rất nhanh chóng dừng lại ở bàn tay đã được băng bó kia.
"Anh hai, tay anh sao vậy?"
Tôn Quân Ngôn nở nụ cười nhẹ.
"Chỉ là do bất cẩn ấy mà. Trầy xước nhẹ thôi."
Tôn Thần Hy cau mày. Lớp băng dày cộm thế kia mà bảo trầy xước nhẹ. Có ma mới tin.
"Nhạc Linh, sáng mai tớ về lại Thụy Sĩ có chút việc. Không giúp cậu chăm sóc tiểu Bạch được rồi." Hạ Ân Khanh cười cười nói, giọng điệu có chút giỡn cợt nhưng Nhạc Linh lại dễ dàng nhận ra bạn mình có gì đó bất thường.
"Sao lại về, không phải ở đây rất ổn hay sao?" Nghe Hạ Ân Khanh định đi, cô thật sự có chút buồn. Lúc trước cứ đem việc đưa Hạ Ân Khanh về Thụy Sĩ nhưng bây giờ nghe cô đi, Nhạc Linh thật sự không vui chút nào.
"Tớ nhớ nhà rồi." Hạ Ân Khanh tỉnh bơ trả lời nhưng vào trong mắt Nhạc Linh.
Đó chỉ là sự ngụy biện.
Nhạc Linh đảo mắt qua Cao Hải Phong đang ngồi bên cạnh.
Chẳng lẽ có liên quan đến anh ta.
"Thưa bác cháu xin phép về trước." Hạ Ân Khanh chưa kịp để cho mọi người hỏi thêm nữa đã xoay người cúi chào Ký Bình. Rối quay sang mọi người trong phòng.
"Xin phép mọi người tôi về trước đây."
Vừa dứt câu cô liền đi thẳng ra ngoài.
Cao Hải Phong nhìn theo bóng dáng Hạ Ân Khanh rồi cũng đứng lên.
"Con xin phép về trước." Nói rồi anh liền chạy ra ngoài, lấy chiếc xe hôm trước bỏ lại chạy ra khỏi Tôn gia.
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ có Tôn Thần Hy là vẫn thản nhiên
Cao Hải Phong lái chiếc Alfa Romeo đuổi theo Hạ Ân Khanh.
"Lên đi, tôi đưa cô về."
Hạ Ân Khanh đang dạo bước trên đường nhìn thấy Cao Hải Phong liền thở dài.
"Không cần đâu."
Nói rồi cô liền bắt một chiếc taxi chạy đi mất.
Cao Hải Phong thở dài. Làm ơn mắc oán mà.
Vừa nghĩ anh vừa phóng xe chạy lên phía trên, vượt mặt chiếc taxi của cô.
Hạ Ân Khanh nhẹ nhàng thở dài. Rồi xoay người nói với tài xế cái gì đó, tài xế liền cho xe đi về một hướng khác mà không phải về biệt thự LEO.
Hạ Ân Khanh hạ nhìn xa xăm bên ngoài, từng dòng xe tấp nập chạy qua chạy lại trước mắt cô. Sau này cô không còn có dịp ở lại đây nữa rồi.
Chiếc xe chạy băng qua một cây cầu, nhưng vừa đến nữa cây cầu bánh xe đã chao đảo.
Tái xế hét lên. Khuôn mặt xanh lè đầy sợ hãi.
"Mất thắng rồi."
Hạ Ân Khanh giựt bất người khi nghe tài xế nói. Khuôn mặt cô đầy hoảng sợ nhìn ra ngoài.
Chết tiệt! Trên cây cầu này chả có ai cả.
Chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng thắng xe thành một đường dài "kétttttt" nhưng xe không hề có dấu hiệu dừng lại bay thẳng vào thành của cây cầu rồi bay xuống con sông đang chảy siết phía dưới.
Hạ Ân Khanh vô cùng hoảng loạn, nước vô xe ngày một nhiều. Lực của nước lại quá lớn cô không thể nào mở cửa được.
Tài xế lái xe ở phía trước đang cố gắng tìm kiếm vật để phá cửa nhưng vô ích. Tên tài xế mắng lên một tiếng.
"Khốn thật."
Nhìn mực nước một lúc càng lên cao. Trái tim cô như muốn nổ ra ngoài.
Sao cô xui xẻo vậy chứ? Cô còn chưa sống đủ mà.
Bỗng trên cầu có một chiếc Audi dừng lại. Một chàng trai bước xuống khỏi xe, trên tay còn cầm một cái búa rồi phi thẳng xuống sông.
Nước đã nhấm chìm cả chiếc taxi, cô lúc này vô cùng khó chịu giống như muốn ngất đi vậy. Cảnh vật xung quanh mờ ảo dần nhưng trong giây lát đó cô nhìn thấy người mà cô thầm thương trộm nhớ. Cô đã nhìn thấy Tôn Thần Hy, anh cầm theo một cái búa bơi nhanh về phía cô.
Hạ Ân Khanh nở nụ cười. Cô gặp ảo giác rồi. Tôn Thần Hy làm gì có ở đây cơ chứ.
Nhưng rất nhanh chóng cô cho rằng nhận định đó là sai. Anh đang bơi về phía cô, đang dùng sức và cái búa trên tay phá vỡ cửa kính xe giúp cô.
Chỉ nghe được tiếng ào...một làng nước như được thông ra vào trong xe. Từ lỗ hổng mà Tôn Thần Hy tạo ra cô và tài xế nhanh chóng bơi ra ngoài.
Tôn Thần Hy định bơi theo nhưng bất giác chân anh đau nhói. Hình như bị chuột rút rồi.
Làng nước càng ngày càng chảy siết, cuốn anh càng ngày càng đi xa.
Hạ Ân Khanh sau khi bơi lên được bờ liền nằm dài mà thở. Hên thật, xém chút cô đi gặp Long Vương đại nhân rồi.
"Thần Hy, cảm ơn..."
Mãi không thấy anh trả lời cô liền ngồi dậy. Phát hiện trên bờ chỉ có hai người, cảm giác bất an trong cô dâng trào. Cô nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh mặt sông.
Phát hiện ở phía xa xa có bọt nước, chứng tỏ có dấu hiệu có người đang chìm xuống.
Hạ Ân Khanh không nghĩ ngợi gì nữa liền lao xuống sông, mặc cho tiếng ngăn cản của tên tài xế ở phía sau.
Càng ngày càng chả ra làm sao. Cái đầu nhuộm màu bạch kim, mang khuyên tai chữ thập, chiếc áo sơmi đen cố ý cởi hai nút trên lộ ra bờ ngực rắn chắc cùng cọng dây chuyền màu bạc đầy nam tính, áo vest đen bên ngoài cùng chiếc quần Âu trắng và đôi giày da đen.
Đây được gọi là nghệ thuật sao? Cô nghĩ mấy người làm họa sĩ ai cũng bình thường, trừ cái người trước mặt này. Đầu tóc chả ra thể thống gì cả? Nhìn cứ như ông ngoại cô.
"Chị Bình, help me." Người đàn ông trung niên hướng về phía Ký Bình cầu cứu, nhưng vô ích chỉ nhận lại được cái liếc mắt sắc lạnh của cô.
Người đàn ông trung niên lại đảo mắt sang mọi người trong phòng nhưng ai cũng làm ngơ ngó sang chỗ khác.
"Không ai giúp em đâu, đừng giở trò." Rose tỏ ra hài lòng, càng siết chặt lỗ tai người đàn ông trung niên hơn. Nhìn thằng em này, càng lúc càng bất lực, phải nói là càng già càng nhiều tật xấu.
"Sao không ở bên ngoài luôn, mò về đây làm gì?" Ký Bình lạnh lùng bắt chéo chân tựa người vào ghế sofa, giọng nói và ánh mắt cực kỳ lãnh khóc.
Rõ ràng cái người đàn ông này thuộc chủng loại điếc không sợ súng, biết cô thương Hà Tiểu Quân như trứng. Cả làm đau cũng không dám, mắng mỏ cũng chưa từng. Vậy mà...
Cô thật sự rất muốn bầm tên này ra thành từng mảnh.
Người đàn ông đó chính là Định Tường. Anh chỉ thở dài, biết nói sao đây?
Không cho người bắt anh, cũng chẳng cho người tìm anh nhưng bắt buộc anh phải lết xác quay về. Người có khả năng đó chỉ có một mình chị Ký Bình của anh. Thẻ ATM của anh ở tất cả các ngân hàng đều bị khóa, mặc dù trong đó toàn tiền của anh. Tranh thì không bán được, các cuộc triển lãm đều bị đình lại. Nhà đầu tư cũng không từ mà biệt,...Suốt mấy tháng nay, anh sống như thằng vô gia cư, nhờ vào số tiền lẻ còn sót lại trong bóp.
Chị Ký Bình của anh rõ ràng đã biết lý do mà còn hỏi.
"Không có tiền xài mới mò về đây, đúng chứ?" Ký Bình ngồi trên ghế nhàn nhạt nhìn Định Tường, sắc lạnh tỏ ra khắp phòng bệnh.
"Đâu...đâu phải...em nhớ mọi người nên..."Định Tường chưa dứt câu Rose ở bên cạnh liền lườm cho một cái, tiếp tục ngắt nhéo lỗ tai của Định Tường.
Ký Bình nhếch môi khinh bỉ, nhấp một ngụm trà. Tôn Hạo chỉ thở dài, anh quá rõ vợ anh là người thế nào, thái độ lạnh lạnh nhạt nhạt này anh đã biết qua chỉ diễn tả được bằng hai từ: Lãnh khóc.
Nhạc Linh nhìn Định Tường, cô nhận ra người đàn ông này. Là họa sĩ rất nổi tiếng, tranh của người này được mang đi đấu giá khắp nơi. Mẹ cô cũng rất thích tranh của ông ta, cái gì mà phong lưu khoáng đạt, khí chất thanh nhã, chân thực xuyên tâm,... Bây giờ gặp tận mặt chỉ là một người cà lơ phất phơ.
Nhưng không khí xung quanh, cô thật sự không thể xem thường. Tôn phu nhân quả nhiên như lời đồn đại, rất cao ngạo, rất lạnh lùng nhưng cái lạnh lùng chỉ tỏa ra khi có kẻ phạm lỗi với mình. Xem ra họa sĩ Định sẽ gặp chuyện không may rồi.
Bây giờ cô thật sự hiểu thế nào là nữ cường. Bá đạo trên từng mi-li-mét, áp đảo cả mọi người xung quanh.
Xem ra cô không trả thù là quyết định vô cùng đúng đắn, nếu không chắc giờ đã sớm mồ yên mã đẹp. Khí chất, cách hành xử của Tôn phu nhân quả thật cô còn phải học hỏi nhiều. Nếu không trong thương giới cô sẽ không sống được lâu, chỉ bằng sự sắc sảo thì chưa đủ.
"Tường, chị cho em mười phút, giải thích tất cả mọi việc mấy tháng nay. Nếu không hậu quả...em biết rồi chứ." Ký Bình vẫn nhàn nhạt lên tiếng.
Định Tường từ từ bước lại, trong mắt có một chút sự áy náy. Lỗi này vốn không phải của anh, anh cũng chỉ là nạn nhân. Sở dĩ anh không dám về là vì sợ...nhưng bị Ký Bình ép vào đường cùng, anh không thể không về.
"Hôm đó giữa em và Mia hoàn toàn là hiểu lầm. Em đang chuẩn bị cùng Mia về nước thì tiểu thư của gia tộc Lefebvre hẹn gặp em ở khách sạn nơi cô ta đang ở, bàn về vụ triển lãm sắp tới, nên em mới đi gặp. Không ngờ khi em tới cô ta đã say khướt, em phải mang cô ta từ dưới phòng ăn của khách sạn lên phòng. Vừa tới phòng cô ta đè em xuống, còn liên tục bảo em phải thỏa mãn cô ta nhưng em không chịu. Em cuống cuồng chạy ra ngoài thì thấy Mia đang ở dưới đại sảnh khách sạn, lúc đó vì bị cô ta "hành hung" nên quần áo em có phần lộn xộn nên Mia liền hiểu nhầm."
Định Tường ngức lên nhìn đồng hồ, anh còn ba phút.
"Không ngờ cô ta bỉ ổi, hạ lưu đến nổi mang chiếc áo vest cùng với cái điện thoại trong túi áo mà em bỏ quên trả lại cho Mia. Còn nói cái gì mà anh ấy phục vụ rất tuyệt với, rất phái cảm,...khiến Mia hiểu lầm em mà tự ý bỏ về một mình."
"Khốn kiếp, từ bao giờ em có những mối làm ăn với những cô gái như vậy hả?" Rose tức giận quát lên. Hình tượng nữ minh tinh lúc này thật chẳng ra làm sao.
"Em làm sao biết mình bị hại cơ chứ, lúc đầu cô ta rất biết phép tắc, giữ đúng chừng mực nhưng ai ngờ..." Định Tường cũng tỏ ra tức giận không kém.
Ký Bình tay gõ nhẹ trên thành ghế, ánh mắt suy nghĩ cái gì đó khiến mọi người không thể hiểu nổi.
"Tại sao lúc đó không theo Tiểu Quân về?" Tôn Hạo liền đặt ra câu hỏi khiến anh thắc mắc nhất.
"Em thấy Mia tức giận như vậy, em không dám lỗ mãng...mà lúc đó về mọi người liệu có tin em." Định Tường thở dài đầy bất đắc dĩ.
"Bây giờ trở về càng không thể tin hơn." Rose lại bỏ vào một câu vô cùng phũ phàng.
"Chị sẽ xác nhận chuyện này với tiểu thư của gia tộc Lefebvre nếu sai sự thật...chị sẽ quăng em xuống biển cho cá mập ăn." Ký Bình lạnh lùng phán một câu làm mọi người dựng cả tóc gáy. Giết người không bẩn tay, chắc chắn chỉ có một người mới làm được.
Ký Bình đưa tay ra hiệu cho Ba Khắc đang đứng bên cạnh góc tường. Ba Khắc nhanh chóng đi lại.
Ký Bình nói nhỏ như căng dặn Ba Khắc cái gì đó, rồi Ba Khắc nhanh chóng rời đi.
Gia tộc Lefebvre, cứ chờ đó. Nếu là sự thật Trình Ký Bình cô sẽ cho họ tan xác. Gia tộc Lefebvre là một trong những gia tộc thuộc phe phái của gia tộc Freeman, Định Tường lại là em trai của nữ chủ nhân gia tộc Freeman nên chắc chắn bọn họ sẽ tìm cơ hội tiếp cận rồi. Nhưng xem ra họ đã tìm sai đối tượng, lúc trước thì cho người đeo bám Thần Hy bây giờ đến Định Tường. Chắc họ đều muốn chết...nên mới làm như vậy.
"Đi mà giải thích cho đàng hoàng với Mia, con bé mà có sao chị sẽ nhân mười lên với em." Ký Bình đưa tay phất phất, đuổi Định Tường đi.
Định Tường nhìn bà chị của mình liền thở dài. Có cần đuổi anh như đuổi tà vậy không. Anh còn chưa nhìn thấy thằng cháu ngoan của mình tỉnh dậy mà.
"Quân Ngôn không sao, để khi khác hẳn nói. Tiểu Quân đang ở dưới trang trại đấy, đi mà xin lỗi con bé cho đàng hoàng." Tôn Hạo lúc này mới lên tiếng, tán thành cho việc đuổi người của vợ mình.
"Đi đi, nhìn chướng mắt quá." Rose cũng lên tiếng đuổi người.
Định Tường lúc này thật sự có cảm giác bị bỏ rơi, ai cũng đuổi anh đi hết. Thật bất công quá mà.
Nhưng anh đâu biết, ở trang trại đang có một niềm vui to đùng đang đợi.
Buổi tối ở một tỉnh lẻ thật yên tĩnh, thật khoáng đãng. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cùng vầng trăng chiếu sáng khắp mọi nơi, những khúm trúm đung đưa theo gió nhè nhẹ.
"Cô gọi tôi ra đây để làm gì?" Cao Hải Phong đứng trên ban công hai tay đút vào túi quần, chân mày cau lại tỏ ra khó chịu.
Cô gái này hôm nay muốn cái gì đây? Thường ngày đâu thèm đếm xỉa đến anh.
"Sau chuyến đi này, chúng ta về Thụy Sĩ bàn chuyện kết hôn đi." Hà Ân Khanh nhìn xa xăm ra bên ngoài, thẳng thừng nói.
"Lý do?" Cao Hải Phong đơ người trong vài giây, nhưng không hiểu sao trái tim anh lại đập lên từng hồi vui sướng.
Chẳng lẽ cô ta thích anh rồi?
Hạ Ân Khanh nở nụ cười mỉa mai. Cô bây giờ có cái gì chứ? Người con trai cô yêu, yêu bạn thân cô. Mặc dù biết tình cảm chỉ là đơn phương mà đơn phương là tự làm đau mình, chi bằng từ giờ khắc này nên trốn tránh.
"Tôi nghĩ anh cũng không muốn làm cha mẹ mình buồn đâu nhỉ. Còn tôi, tôi cũng vậy...tôi đã quá chán nản với việc phải chạy trốn sự truy đuổi của gia đình." Hạ Ân Khanh nhàn nhạt nói. Gió nhẹ nhẹ thổi bay làng tóc của cô.
Cao Hải Phong nở nụ cười mỉa mai. Thì ra là cô ta chơi bên ngoài chán rồi nên mới đem anh làm bia đỡ để trở về.
Hạ Ân Khanh không thèm nói nhiều nữa, bước nhẹ qua anh.
Làng tóc cùng mùi hương thoang thoảng dễ chịu của cô lại làm cho Cao Hải Phong có mấy phần chua xót.
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Ân Khanh, anh bất giác siết chặt tay lại.
"Tôi không yêu anh và tôi nghĩ anh cũng vậy. Nên cuộc hôn nhân này, nó không có ý nghĩa gì với tôi cả." Hạ Ân Khanh bất giác xoay người lại, để lại cho Cao Hải Phong một câu vô cùng lạnh nhạt rồi mới thật sự bỏ đi.
Tôn Thần Hy đứng nép bên góc khuất của cánh cửa, nhìn bóng lưng Hạ Ân Khanh đi xa rồi anh mới rời đi. Trên môi anh xuất hiện một nụ cười lạnh.
Có ai nói cho anh biết, anh vừa nghe chuyện gì không?
Định Tường ngồi bên cạnh giừơng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hà Tiểu Quân. Nhìn khuôn mặt đang say sưa ngủ của Hà Tiểu Quân trong lòng dâng lên một chút áy náy. Cô nhóc này vẫn cần người chăm sóc nếu không vĩnh viễn sẽ có việc xảy ra.
Nhìn Hà Tiểu Quân xoay người sang một bên, quay lưng về phía anh. Định Tường bất giác cau mày, thói quen ngủ của cô chỉ có anh là hiểu nhất, nếu không có người ôm sẽ không chịu ngủ yên.
Ai biết anh đã chạy xe suốt một mấy tiếng đồng hồ không ăn không ngủ để về gặp cô cơ chứ. Có mấy tháng không gặp, anh nhớ cô đến phát điên lên được. Vời tới nơi lại bị ông bà Tôn mang đi hỏi tội, nên giờ anh mới được nhìn thấy cô.
Định Tường kéo nhẹ chăn lên cho cô, liếc nhìn chiếc váy ngủ rộng phòng phình của cô. Đây lại là một thói quen khó bỏ của cô nhất, lúc ngủ luôn chọn cho mình những chiếc váy rộng để mặc. Cô bảo nó rất dễ chịu nhưng khi trời lạnh thì chẳng giúp được gì cả. Mà cũng nhờ cái váy ngủ rộng thùng thình ấy mà anh không phát hiện ra cái bụng to năm tháng của cô.
Định Tường vẫn chăm chú nhìn cô ngủ, một lát sao anh liền đứng dậy cầm lấy đóa hoa oải hương bên cạnh. Rồi nhẹ nhàng đi cấm từng bông hoa một vào bình.
Định Tường mỉm cười nhẹ. Hà Tiểu Quân thích nhất là hoa oải hương, đặc biệt là oải hương tím. Cô nói loài hoa này lúc mẹ cô còn sống rất thích. Loài hoa này còn được xem là thảo dược của tình yêu, mang lại sự may mắn, ấm áp và hòa thuận.
Nhìn những cành oải hương được cấm vào bình một cách cẩn thận và tỉ mỉ nhất. Định Tường khẽ cười hài lòng.
Mấy năm nay anh tập trung vào mọi việc của triển lãm, tranh ảnh nên việc đám cưới của hai người mới bị đình trệ như vầy. Nếu hôm nay cô chấp nhận tha thứ, anh sẽ mang cô đi làm đám cưới liền.
Có câu:" Cưới vợ phải cưới liền tay."
Rất đúng. Anh đã cho cô đợi quá lâu rồi, đến khi xảy ra việc đó. Anh mới nhận ra vì việc đám cưới không diễn ra nên đối với cô, cô chưa có cảm giác an toàn. Nên mới đưa ra quyết định nhanh như vậy. Anh thật sự sai quá, suốt bao nhiêu năm nay vậy mà không chịu nhận ra chuyện này sớm. Anh cần cho cô cảm giác an toàn nhất định và cũng không để cho các cô gái khác có ý định tiếp cận mình.
Là người đàn ông, bất buộc phải cho người con gái mình yêu có cảm giác an toàn.
Là người đàn ông thì phải tự vách đá văng kẻ thứ ba để bảo vệ hạnh phúc của cô gái mình yêu. Nhất quyết, không để cô gái mình yêu có cơ hội nghi ngờ.
Định Tường khẽ mỉm cười rồi nằm xuống bên cạnh cô. Mới ba giờ sáng, anh không nên phá rối giấc ngủ của cô gái nhỏ này. Hà Tiểu Quân mà anh biết có một thói quen rất xấu đó là khi ngủ, nếu bị đánh thức chắc chắn sẽ nháo cả lên như một đứa trẻ. Đến lúc đó anh càng khó xin lỗi hơn.
7h30sáng.
Hà Tiểu Quân từ từ mở mắt ra, nhẹ vươn vai một cái. Nhưng chợt nhận ra bên cạnh mình có người, người đó còn choàng tay qua ôm cô nữa.
Hà Tiểu Quân chợn to mặt, bật người ngồi dậy. Chân còn nhanh nhẹn đạp cho người nằm bên cạnh mình một cái.
"Aizzz..." Người vừa bị đạp liền rơi xuống giừơng, miệng không ngừng kêu than một tiếng.
Hà Tiểu Quân lúc này mới tỉnh ngủ hẳn ra.
Tại sao anh ta lại ở đây kia chứ?
Cô bất giác ôm lấy cái gối che bụng mình lại, nhìn chằm chằm vào Định Tường.
"Anh biết, anh rất đẹp trai. Đừng nhìn anh như thế, anh ngại lắm." Định Tường ngước lên cười hề hề với cô.
"..." Hà Tiểu Quân vẫn ôm lấy cái gối, không thèm ngó ngàng gì đến con người đó.
"Em đã dậy rồi thì bây giờ nghe anh giải thích đi...Anh thật sự bị oan." Định Tường bò lại lên giừơng, gồi lại đối diện cô. Vẻ mặt vô cùng thành khẳng.
"Cháu và chú chả có gì để giải thích với nhau cả." Hà Tiểu Quân bỏ lại một câu rồi xoay người đi chỗ khác.
Chết tiệt! Ngủ với cô gái khác còn muốn giải thích với cô. Đừng có mơ tưởng.
Định Tường nghe cách xưng hô đó thì mặt đen xì lại. Anh quen Định Tường lâu như vậy, cả cách xưng hô của cô anh cũng xem như một hiện tượng. Lúc hai người nói chuyện đàng hoàng cô sẽ gọi bằng anh, khi đùa giỡn cô sẽ lôi thẳng tên họ anh ra, còn lúc này chắc chắn là cô đang rất giận.
"Em phải nghe anh giải thích, thật sự là hiểu lầm." Định Tường giọng đầy khẳng định nhìn cô.
Hà Tiểu Quân cau mày không muốn nghe gì thêm nữa. Không để ý đến anh, cô ôm lấy cái gối đứng dậy đi về phía sofa.
Định Tường vội vàng đứng dậy theo, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
"Hôm đó, khi anh đưa cô ta lên phòng, là cô ta bám lấy anh không buông. Anh sợ quá nên mới tung người chạy ra ngoài mà bỏ quên áo khoác lại. Chứ anh và cô ta không có gì với nhau cả, em phải tin anh. Nhất định phải tin." Định Tường để đầu lên vai cô miệng không ngừng giải thích. Hai tay càng ôm chặt cô hơn, nhưng vì quá vội nên anh không hề phát hiện sự khác lạ từ cơ thể cô.
" Kiếp này của anh hoàn toàn thuộc về em. Anh thuộc quyền sở hữu của em, nên em phải tin anh."
Hà Tiểu Quân liếc nhìn kẻ đang ôm mình. Ở nơi khóe mắt có chút cay cay. Anh thật đáng ghét, có biết cô yêu anh nhiều như thế nào không. Từ nhỏ cô đã mất mẹ, chỉ có mẹ Joy và mẹ Rose nhưng hai người đó đều quá bận. Còn ba thì lại là đàn ông, ông ấy không thể nào hoàn thiện được cả hai lĩnh vực vừa làm cha vừa làm mẹ được. Những lúc đó anh lại xuất hiện, cho cô sự an ủi, sự ấm áp và những thứ tốt đẹp nhất. Dần dần cô ỷ lại tất cả vào anh. Vậy mà, anh lại làm ra chuyện đó, có biết cô đau đến mức nào không. Cô yêu anh nhiều như vậy mà, anh thật xấu xa.
"Thật...thật chứ?" Hà Tiểu Quân mấp máy môi hỏi.
"Thật, anh là của em nên tuyệt đối anh sẽ không gạt em." Định Tường nghe cô hỏi liền vui mừng không thôi. Ai biết chỉ một câu như vầy đã giúp anh nhiều biết bao nhiêu.
Hà Tiểu Quân cô có nên tin anh không?
Thấy cô vẫn đứng bất động, Định Tường liền cau mày xoay người cô lại.
Anh nhẹ nhàng lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ, rồi lại mở hộp ra lấy cái vật nhỏ trong ra, mang vào cho cô.
Hà Tiểu Quân nhìn chiếc nhẫn anh vừa đeo. Chiếc nhẫn rất vừa tay cô, một chiếc nhẫn kim cương nhưng lại không qua cầu kỳ. Bên trong viên kim cương còn phát ra những ánh sáng màu tím lấp lánh khiến trái tim cô đập loạn cả lên.
"Bây giờ, em gã cho anh hay anh sang nhà em ở rễ đây." Định Tường mở miệng nói một câu vô cùng sốc đối với cô. Nhân lúc Hà Tiểu Quân còn ngơ ngác anh liền hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Hà Tiểu Quân nhìn chằm chằm anh. Đừng nói đây là...anh đang cầu hôn cô nha.
Cái con người không biết tý lãng mạn nào như thế này, sao cô có thể yêu được chứ? Mà hình như mấy cái cọng dây thần kinh lãng mạn của anh bị đứt rồi thì phải.
"Anh yêu em chết mất thôi, em mà không lấy anh. Anh nhảy xuống biển chết cho..."
Định Tường chưa nói hết câu đã bị một bàn tay nhỏ che miệng lại.
"Tường, đừng nói bậy. Em không lấy anh thì lấy ai đây." Hà Tiểu Quân chề môi bất mãn với câu nói vừa rồi của Định Tường.
Anh mà chết con cô phải làm sao đây?
Định Tường nở nụ cười hớn hở ôm chầm lấy cô, siết chặt vòng tay ôm cô. Nhưng phát hiện cái gối bị cô ôm ấy, anh liền cau mày.
"Em định mang cái gối làm kỳ đà à." Vừa nói anh vừa mang cái gối ném sang một bên.
Rồi ôm chặt cô hơn, đầu cũng cúi xuống hôn vào môi cô một nụ hôn thật sâu, thật nồng nhiệt.
Nhưng hình như anh phát hiện có đều gì đó không ổn thì phải. Hình như cô béo lên thì phải. Lúc nãy anh cứ nghĩ là do cái gối làm kỳ đà ấy nhưng bây giờ anh mới phát hiện vòng tay của anh không thể ôm trọn cô nữa rồi.
Định Tường cau mày càng ôm chặt hơn. Nhưng anh lại phát hiện có thứ đang chỉa vào người mình. Định Tường cau mày.
"Hình như em béo lên thì phải."
Hà Tiểu Quân cau mày.
Chết tiệt! Dám nói cô béo. Có biết thứ cô quan tâm nhiều nhất chính là vóng dáng hay không mà còn nói câu đó.
Định Tường lại cau mày nhìn vào mặt cô.
Mặt cô rõ ràng không có chút béo mà. Sao người lại to ra nhỉ?
Hà Tiểu Quân đẩy Định Tường ra, nhẹ nhàng bước về phía bàn trang điểm. Cô lấy chiếc túi xách ra, nhẹ nhàng mở khóa rồi lấy một tờ giấy ra đưa cho anh.
Định Tường nhìn tờ giấy đầy nghi ngờ.
Sau khi đọc xong, người anh như lên chín tầng mây. Sắc mặt đổi nhanh hơn cả tắc kè khiến Hà Tiểu Quân không khỏi nghi ngờ.
Chắc lẽ anh không thích cô có thai?
Rất lâu sau trên mặt Định Tường mới xuất hiện một nụ cười. Anh thật sự không dám tin, anh sắp làm cha rồi.
Định Tường ôm chầm lấy cô như muốn ôm cô xoay vòng vòng. Nhưng rồi lại rồi, anh buông cô ra nhảy tưng tưng trong phòng như con khỉ.
"Mia, yêu em chết mất. Anh sắp được làm cha rồi."
"Yêu em quá đi."
"A...anh cuối cùng cũng có con rồi."
Định Tường chạy nhảy khắp phòng như một đứa trẻ.
Hà Tiểu Quân cau mày. Có cần làm quá thế không? Ai mà nhìn vào sẽ nghĩ anh bị tăng động mất.
Nhưng thật sự nhìn anh như vầy cô cũng rất vui. Lúc nãy cô còn sợ anh không thích cô có thai chứ. Không ngờ anh lại phản ứng mạnh như vầy. Trong lòng cô thật sự rất vui sướng, vui sướng đến điên dại.
___ ____
"Anh uống sữa đi." Nhạc Linh đưa vào tay Tôn Quân Ngôn một ly sữa. Rồi tiện tay điều chỉnh đầu giừơng lại, cho hắn một tư thế thoải mái nhất.
Tôn Quân Ngôn nở nuo cười đoán nhận ly sữa. Nhưng chưa kịp chạm vào ly sữa đã bị cô rút tay lại.
Nhạc Linh nhìn vết thương trên tay Tôn Quân Ngôn còn đang băng một lớp băng dày liền cau mày. Tay chân như vầy làm sao cầm đồ được cơ chứ.
"Để em..." Nhạc Linh nhẹ nhàng đưa ly sữa lên miệng hắn, giúp hắn uống.
Ký Bình và Tôn Hạo đứng bên ngoài gật gật đầu cười rồi xoay người đi, để lại không gian cho đôi trai gái.
Tôn Hạo nhẹ nhàng êm lấy eo cô đi trên hành lang của bệnh viện.
"Bình nhi, sắp tới chúng ta có nên..." Tôn Hạo mở miệng đầy mờ ám.
Ký Bình lườm Tôn Hạo một cái rồi bước nhanh về phía trước. Chết tiệt! Già rồi mà còn như vậy.
Tôn Hạo nở nụ cười nói theo.
"Anh chỉ muốn hỏi, chúng ta có nên tổ chức đám cưới cho mấy đứa nhỏ không đó mà.
Ký Bình xoay người liếc anh một cái, ánh mắt sắc như dao.
"Anh tự mà đi mấy đứa nhỏ."
Nghe giọng cô như vậy Tôn Hạo đột nhiên cười phá lên. Ôi vợ anh, không ngờ sao nhiều năm đầu óc lại đen tối như vậy.
Quay lại phòng bệnh.
Nhạc Linh ngồi bên cạnh giừơng gọt táo cho Tôn Quân Ngôn. Còn Tôn Quân Ngôn vẫn im lặng nhìn cô.
"Aaa." Nhạc Linh đột nhiên hét lên, chân mày cau lại nhìn ngón tay đang chảy máu của mình.
Cũng tại tên Tôn Quân Ngôn đang ghét, hắn nhìn cô chằm chằm như vậy làm sao cô tập trung được.
Tôn Quân Ngôn đang nhìn cô, nghe tiếng hét của cô liền giựt mình bừng tỉnh. Nhìn ngón tay đang chảy máu của cô liền cau mày.
Rõ ngốc, gọt có một trái táo cũng đứt tay.
Anh nắm lấy ngón tay đang chảy máu của cô rồi đưa lên miệng.
"Tôn Quân Ngôn, anh làm gì đó? Dơ quá." Nhạc Linh mặt đột nhiên đỏ ửng lên.
Tôn Quân Ngôn cười hề hề bỏ ngón tay cô ra khỏi miệng mình. Khi chắc chắn nó không ra máu nữa anh muốn buông hẳn ra. Ánh mắt ngập tràn ý cười nhìn cô.
Nhạc Linh vội quay mặt đi chỗ khác. Đối với tình huống quá thân mật như vầy, cô thật sự không quen.
Tôn Quân Ngôn nhìn mặt cô đỏ ửng lên trong lòng không khỏi nãy sinh ý định trêu ghẹo.
"Sắp làm vợ anh rồi, vậy mà còn đỏ mặt."
Nhạc Linh mặt đỏ hơn nữa, vội cúi xuống.
"Ai...ai làm vợ anh chứ."
Tôn Quân Ngôn được dịp thì cười phá lên.
"Em đã chấp nhận lời yêu của anh còn gì."
"Hồi nào?" Nhạc Linh nhìn hắn. Hắn nói yêu cô lúc nào vậy nhỉ, mà cô nhận lời hồi nào kia chứ. Sau cô không nhớ nhỉ?
"Thì lúc anh nói:"Nếu anh nói anh yêu em, em phải chạy đi" lúc đó không phải em đã chạy đi còn gì." Tôn Quân Ngôn cau mày nhìn cô. Lúc đó hắn tiện thể tỏ tình với cô luôn, thế mà cô nhẫn tâm.
Nhạc Linh chợn to mắt nhìn hắn. Khốn kiếp, cái đó gọi là bày tỏ đó sao? Cô cứ nghĩ là hắn ra hiệu cho cô thôi chứ. Mà ai lại nói lời yêu vào cái tình thế đó. Thật là một tên trời đánh.
Tôn Quân Ngôn nhìn mặt ngu ngu ngơ ngơ của cô liền cười dữ dội hơn. Cái cô gái ngốc này, bị hắn lừa mà chẳng biết.
"Đáng ghét." Nhạc Linh mặt đỏ lên tới tận mang tai, đánh vào người hắn một cái.
Tôn Quân Ngôn đang cười bỗng đơ mặt lại. Sắc mặt tái mét, ôm lấy vết thương trên bụng.
Nhạc Linh phát hiện ra sự bất thường từ hắn liền lo lắng không thôi.
"Quân Ngôn, anh sao vậy? Đau chỗ nào sao?"
"Quân Ngôn, anh đừng dọa em sợ. Để em đi gọi bác sĩ."
Nhạc Linh vừa dứt câu liền với xoay người đi nhưng bị hắn nắm tay kéo lại. Thuận thế ngã nhào vào lòng hắn.
"Vết thương này, đối với anh chả là gì."
Vừa dứt câu hắn liền ôm chặt lấy cô. Hung hăng chiếm lấy bờ môi nhỏ nhắn của cô.
Nhạc Linh mở to mắt nhìn hắn bá chiếm lấy môi cô không một chút kiên nể. Bàn tay cũng không chịu yên ổn mò mẫm khắp người cô. Từng động tác của hắn như muốn cùng cô hòa làm một, Nhạc Linh từ từ nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Cứ tưởng chừng nụ hôn sẽ đạt được tới cực điểm của nó, nhưng bên ngoài liền có tiếng mở cửa cùng tiếng nói trong trẻo của cô y tá.
"Đến giờ thay thuốc rồi ạ."
Nữ y tá vừa mở cửa, vừa đẩy xe chứa thuốc đi vào. Chợt thấy cảnh này, mặt cô nữ y tá đỏ bừng lên.
Nam mặc đồ bệnh nhân khuy áo đã cởi bỏ hai nút trên, nữ thì chiếc váy liền xóc xếch ngồi trên ngồi đùi nam nhân kia. Hai người còn ôm hôn đắm đuối,...
Cô ý tá trở nên ngượng ngùng, nở nụ cười gượng nhìn về phía bọn họ.
"Hai người cứ tiếp tục, lát nữa tôi quay lại." Cô y tá nhanh chóng lui ra, còn tiện tay khóa cửa lạ giúp hai người.
Cô nghe nói trong phòng này là cháu trai của viện trưởng, vừa đẹp trai, gia thế lại thuộc hàng khủng và đặc biệt là chưa kết hôn nên đã dành phòng bệnh này với các cô y tá khác...nào ngờ. Ôi đời! Tốt nhất đừng nên mơ mộng viển vông thì hơn.
Nhạc Linh nhìn thái độ của cô y tá lúc này mới biết mình đã gây ra chuyện gì. Cô vội nhảy xuống giừơng, mặt nóng ran cúi xuống chỉnh lại chiếc váy của mình.
Tôn Quân Ngôn cau mày. Về nhà vẫn hơn, ở đây lại có người phá rối nữa thì khổ.
Nghĩ là làm, anh nhướng người lấy chiếc điện thoại để ở cái bàn bên cạnh, bấm một dãy số quen thuộc.
Rất nhanh sau đó người bên đầu dây bên kia đã bắt máy.
"Có việc gì sao, con trai?" Tôn Hạo bên đầu dây bên kia, giọng cười cười nói.
"Ba, con muốn xuất viện." Tôn Quân Ngôn nhanh chóng vào chủ đề chính. Hắn không muốn ở đây tí nào.
Nhạc Linh đang ngồi ở ghế bên cạnh, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hắn điên rồi, điên thật rồi. Vết thương chưa lành hẳn mà đòi về rồi.
Tôn Hạo ở bên đầu dây bên kia cau mày suy nghĩ một chút liền trả lời.
"Được."
Rồi cúp máy. Anh quá hiểu con trai mình mà. Chắc chắn có chuyện gì rồi nên mới đòi xuất viện liền như vậy. Nhưng vết thương cũng không sâu lắm, về nhà có thể kêu bác sĩ riêng đến chăm sóc, không sao hết. Dù sao, ở nhà vẫn hơn.
Tôn Quân Ngôn nở nụ cười tươi rói. Việc này tìm Tôn Hạo là chắc ăn nhất, chứ tìm Ký Bình chắc cả năm nữa mới được sự đồng ý. Mẫu hậu của hắn rất ghê gớm mà.
Chưa đầy năm phút sau cuộc điện thoại đó đã có bốn tên vệ sĩ đi vào. Một tên vệ sĩ còn rất nhanh chóng mang một bộ đồ sạch đến cho hắn.
Tôn Quân Ngôn nhẹ nhàng bước xuống giường. Vết thương này không hề hấn gì với hắn cả. Lúc còn quản lý việc kinh doanh của Cung gia mấy lần bị thương còn nặng hơn thế này nhiều, nhưng có là gì đâu.
Nhạc Linh trợn mắt khi nhìn hắn bước xuống khỏi giường, rồi nhanh chóng lại đỡ lấy hắn.
Tôn Quân Ngôn cười cười nhìn cô. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác vui vẻ và ấm áp đến thế. Nói đúng hơn là ngày Tụê Vân mất. Việc hắn quyết định sống cho tương lai có vẻ đúng. Tụê Vân, hắn sẽ cất cô vào đâu đó ở một góc trong trái tim, vĩnh viễn không bao giờ quên.
"Thân hình anh đẹp lắm, muốn xem không?" Vừa đến cửa phòng tollet hắn liền giở giọng mờ ám.
Nhạc Linh bất giác đỏ mặt, buông hắn ra rồi tránh sang một bên.
"Anh tự đi mà xem. Đồ bỉ ổi." Lúc này cô thật nghi ngờ hắn có phải lại phát bệnh như lúc trước không. Mỗi câu mà hắn nói, cô thật sự không tiêu hóa nổi.
So với bệnh lúc trước có vẻ như càng ngày càng nặng.
Người ta bảo tai họa lớn nhất của kẻ điên, chính là không điên hẳn. Quả là không sai.
Tôn Quân Ngôn vào trong tollet ôm bụng cười đến điên dại. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại thích chọc cô như vậy, nhưng thật sự phản ứng của cô làm hắn rất vui.
Một lúc sau, Tôn Quân Ngôn mới mở cửa bước ra. Nhìn hắn lúc này đầu tóc đã gọn gàng, bộ vest chỉnh tề thẳng tấp, chiếc áo sơmi đen còn có tình cởi bỏ hai nút lộ ra vòng ngực rắn chắc khiến trái tim cô đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài.
Cô biết hắn rất đẹp nhưng nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề như vầy. Thật sự rất hút hồn.
Nhìn khuôn mặt của Nhạc Linh, Tôn Quân Ngôn lại được dịp trêu chọc.
"Chồng em quá đẹp trai." Tôn Quân Ngôn vừa tém tóc vừa tự khen mình một câu khiến cô xém chút hộc máu.
Con người này, bệnh nặng lắm rồi.
Vừa suy nghĩ cô vừa đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
"Đâu...đâu...chồng em đâu... Sao em không thấy...kỳ vậy ta?"
Tôn Quân Ngôn cau mày, lấy tay cố định cằm của cô, xoay đầu cô nhìn thẳng vào mình. Rồi nhẹ nhàng đặt xuống cho cô một nụ hôn.
"Biết ở đâu rồi chứ?" Tôn Quân Ngôn ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy mờ ám.
Nhạc Linh lại chết sững. Cái tên này, từ lúc tỉnh lại liền muốn chiếm hữa cô. Thật đáng ghét!
Tôn Quân Ngôn chỉ thở dài. Hình như, hắn bị nghiện rồi.
Thế là hắn ôm lấy eo cô bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôn Quân Ngôn vừa về đến biệt thự Tôn gia khoảng mấy tiếng đồng hồ thì Tôn Thần Hy và mọi người cũng về đến.
Tôn Quân Ngôn ngồi ở phòng khách nhìn từng gương mặt đi vào. Sao về sớm vậy nhỉ?
"Sao mấy đứa về sớm vậy?" Ký Bình từ trong bếp bước ra nhìn từng gương mặt liền hỏi.
"Tại nhớ mẹ Joy quá ấy ạ." Thẩm Nhược Hàn quay lại ôm chầm lấy cô nhưng chưa kịp ôm đã bị Tôn Hạo nắm áo từ phía sau lôi ra.
Thằng nhóc này, không biết ý tứ gì cả.
"Ủa, còn chú Tường và chị Tiểu Quân đâu?" Tôn Quân Hạo đảo mắt qua từng người rất nhanh chóng phát hiện ra hai người đó không có mặt.
"Hai người đó về Hà gia rồi ạ." Tôn Thần Hy vội lên tiếng rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Hạ Ân Khanh và Cao Hải Phong cũng ngồi xuống theo.
"Quân Ngôn, thuốc của anh này." Nhạc Linh từ trong bếp mang một ly nước cùng một mớ thuốc đi ra.
Mọi người lại được dịp hoảng sợ.
Sao hôm nay toàn nhân vật lớn vào bếp không vậy nhỉ?
Thường thì mẹ anh đâu có vào bếp, hôm nay đi ra từ phòng bếp đã là một chuyện lạ rồi. Còn Nhạc Linh nữa, sao lại ở đây?
Tôn Thần Hy nhìn lướt qua, trên đầu hiện rõ cái dấu chấm hỏi to đùng.
Mà cái gì mà thuốc...Quân Ngôn-anh hai anh bị gì sao? Nếu là thuốc thần kinh thường thì uống buổi tối nhưng bây giờ là giữa trưa mà.
Tôn Thần Hy đảo mắt qua nhìn Tôn Quân Ngôn như cái máy dò xét từ trên xuống dưới. Rất nhanh chóng dừng lại ở bàn tay đã được băng bó kia.
"Anh hai, tay anh sao vậy?"
Tôn Quân Ngôn nở nụ cười nhẹ.
"Chỉ là do bất cẩn ấy mà. Trầy xước nhẹ thôi."
Tôn Thần Hy cau mày. Lớp băng dày cộm thế kia mà bảo trầy xước nhẹ. Có ma mới tin.
"Nhạc Linh, sáng mai tớ về lại Thụy Sĩ có chút việc. Không giúp cậu chăm sóc tiểu Bạch được rồi." Hạ Ân Khanh cười cười nói, giọng điệu có chút giỡn cợt nhưng Nhạc Linh lại dễ dàng nhận ra bạn mình có gì đó bất thường.
"Sao lại về, không phải ở đây rất ổn hay sao?" Nghe Hạ Ân Khanh định đi, cô thật sự có chút buồn. Lúc trước cứ đem việc đưa Hạ Ân Khanh về Thụy Sĩ nhưng bây giờ nghe cô đi, Nhạc Linh thật sự không vui chút nào.
"Tớ nhớ nhà rồi." Hạ Ân Khanh tỉnh bơ trả lời nhưng vào trong mắt Nhạc Linh.
Đó chỉ là sự ngụy biện.
Nhạc Linh đảo mắt qua Cao Hải Phong đang ngồi bên cạnh.
Chẳng lẽ có liên quan đến anh ta.
"Thưa bác cháu xin phép về trước." Hạ Ân Khanh chưa kịp để cho mọi người hỏi thêm nữa đã xoay người cúi chào Ký Bình. Rối quay sang mọi người trong phòng.
"Xin phép mọi người tôi về trước đây."
Vừa dứt câu cô liền đi thẳng ra ngoài.
Cao Hải Phong nhìn theo bóng dáng Hạ Ân Khanh rồi cũng đứng lên.
"Con xin phép về trước." Nói rồi anh liền chạy ra ngoài, lấy chiếc xe hôm trước bỏ lại chạy ra khỏi Tôn gia.
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ có Tôn Thần Hy là vẫn thản nhiên
Cao Hải Phong lái chiếc Alfa Romeo đuổi theo Hạ Ân Khanh.
"Lên đi, tôi đưa cô về."
Hạ Ân Khanh đang dạo bước trên đường nhìn thấy Cao Hải Phong liền thở dài.
"Không cần đâu."
Nói rồi cô liền bắt một chiếc taxi chạy đi mất.
Cao Hải Phong thở dài. Làm ơn mắc oán mà.
Vừa nghĩ anh vừa phóng xe chạy lên phía trên, vượt mặt chiếc taxi của cô.
Hạ Ân Khanh nhẹ nhàng thở dài. Rồi xoay người nói với tài xế cái gì đó, tài xế liền cho xe đi về một hướng khác mà không phải về biệt thự LEO.
Hạ Ân Khanh hạ nhìn xa xăm bên ngoài, từng dòng xe tấp nập chạy qua chạy lại trước mắt cô. Sau này cô không còn có dịp ở lại đây nữa rồi.
Chiếc xe chạy băng qua một cây cầu, nhưng vừa đến nữa cây cầu bánh xe đã chao đảo.
Tái xế hét lên. Khuôn mặt xanh lè đầy sợ hãi.
"Mất thắng rồi."
Hạ Ân Khanh giựt bất người khi nghe tài xế nói. Khuôn mặt cô đầy hoảng sợ nhìn ra ngoài.
Chết tiệt! Trên cây cầu này chả có ai cả.
Chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng thắng xe thành một đường dài "kétttttt" nhưng xe không hề có dấu hiệu dừng lại bay thẳng vào thành của cây cầu rồi bay xuống con sông đang chảy siết phía dưới.
Hạ Ân Khanh vô cùng hoảng loạn, nước vô xe ngày một nhiều. Lực của nước lại quá lớn cô không thể nào mở cửa được.
Tài xế lái xe ở phía trước đang cố gắng tìm kiếm vật để phá cửa nhưng vô ích. Tên tài xế mắng lên một tiếng.
"Khốn thật."
Nhìn mực nước một lúc càng lên cao. Trái tim cô như muốn nổ ra ngoài.
Sao cô xui xẻo vậy chứ? Cô còn chưa sống đủ mà.
Bỗng trên cầu có một chiếc Audi dừng lại. Một chàng trai bước xuống khỏi xe, trên tay còn cầm một cái búa rồi phi thẳng xuống sông.
Nước đã nhấm chìm cả chiếc taxi, cô lúc này vô cùng khó chịu giống như muốn ngất đi vậy. Cảnh vật xung quanh mờ ảo dần nhưng trong giây lát đó cô nhìn thấy người mà cô thầm thương trộm nhớ. Cô đã nhìn thấy Tôn Thần Hy, anh cầm theo một cái búa bơi nhanh về phía cô.
Hạ Ân Khanh nở nụ cười. Cô gặp ảo giác rồi. Tôn Thần Hy làm gì có ở đây cơ chứ.
Nhưng rất nhanh chóng cô cho rằng nhận định đó là sai. Anh đang bơi về phía cô, đang dùng sức và cái búa trên tay phá vỡ cửa kính xe giúp cô.
Chỉ nghe được tiếng ào...một làng nước như được thông ra vào trong xe. Từ lỗ hổng mà Tôn Thần Hy tạo ra cô và tài xế nhanh chóng bơi ra ngoài.
Tôn Thần Hy định bơi theo nhưng bất giác chân anh đau nhói. Hình như bị chuột rút rồi.
Làng nước càng ngày càng chảy siết, cuốn anh càng ngày càng đi xa.
Hạ Ân Khanh sau khi bơi lên được bờ liền nằm dài mà thở. Hên thật, xém chút cô đi gặp Long Vương đại nhân rồi.
"Thần Hy, cảm ơn..."
Mãi không thấy anh trả lời cô liền ngồi dậy. Phát hiện trên bờ chỉ có hai người, cảm giác bất an trong cô dâng trào. Cô nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh mặt sông.
Phát hiện ở phía xa xa có bọt nước, chứng tỏ có dấu hiệu có người đang chìm xuống.
Hạ Ân Khanh không nghĩ ngợi gì nữa liền lao xuống sông, mặc cho tiếng ngăn cản của tên tài xế ở phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook