Võ Tôn Đỉnh Cấp
Chương 15: Chương 15


Đám đông chết lặng.
Mọi người nhìn chằm chằm hàng chữ hiện lên trên Mặc Thạch, mặt mày biến đổi, rực rỡ sắc màu.
Ngay sau đó chính là tiếng hít sâu của mọi người đồng loạt vang lên, như không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy trước mặt.
Trên khán đài, Cửu Phong đã đứng bật dậy, mặt mày kích động đến cùng cực.
Cửu Thiên làm được rồi!
Làm được rồi!
Trên mặt Cửu Vinh hiện rõ vẻ ngạc nhiên, có thế nào ông ta cũng không tin một phế vật suốt mười mấy năm như Cửu Thiên sẽ đột ngột xoay người quật khởi.
Ngay cả Cửu Hạo Nhiên cũng đứng lên, thật ra luyện thể cấp sáu không phải thành tích to tát gì, nhưng điều khiến người khác phải khiếp sợ là, một tháng trước, Cửu Thiên vẫn còn là luyện thể cấp ba.
Chỉ trong một tháng đã tăng liền ba cấp, điều này có khả năng không?
Cửu Hạo Nhiên biết rõ công hiệu của viên Tụ Lực Đan mà ông cụ đã đưa cho Cửu Phong, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể làm tu vi của Cửu Thiên tăng lên một cấp.
Nhưng bây giờ lại tăng hẳn ba cấp!
Vốn Cửu Minh còn đang chuẩn bị xem trò hề của Cửu Thiên, lúc này cũng kinh ngạc há hốc miệng, cảnh tượng chấn động này khiến hắn ta cản bản không nói nên lời.
Vài tên con cháu nhà họ Cửu hét lên thất thanh như bị mất trí.
"Chuyện này không thể nào xảy ra, không thể nào xảy ra được!”
Nhưng bốn chữ luyện thể cấp sáu lấp lánh ánh kim này vẫn còn đó, không thể chối cãi.
Cửu Thiên thu tay về, cảm xúc cũng lặng xuống.

Điều duy nhất hắn học được từ những đau khổ suốt mấy năm gần đây chính là làm thế nào để kiểm soát tâm trạng của chính mình.
Cửu Thiên lững thững về lại chỗ ngồi, mỗi một bước đi như đang dẫm lên mặt những kẻ lúc trước đã châm chọc hắn, khiến mặt mày của họ phải biến sắc.
Nhìn thành tích của đám người này xem, có bao nhiêu người có đẳng cấp luyện thể cấp sáu giống hắn đây.
Chứ đừng nói chi tới tốc độ thăng cấp kinh khủng của Cửu Thiên.

Ở ghế trên, Cửu Vinh nghiến răng quay sang nhìn Cửu Phong, hỏi: “Cửu Phong, rốt cuộc anh đã cho nó loại đan dược gì vậy?”
Trước giờ chưa lần nào tâm trạng Cửu Phong lại sảng khoải như lúc này, ông ấy mỉm cười, đáp: “Tụ Lực Đan đó, em không biết hả?”
Cửu Vinh nói: “Không thể nào, Tụ Lực Đan tuyệt đối không có khả năng khiến tu vi của một người tăng liền ba cấp chỉ trong một tháng.”
Cửu Phong trả lời: “Em nói không sai, Tụ Lực Đan quả thật không có hiệu quả này.

Mọi thứ đều là kết quả của sự nỗ lực của Cửu Thiên.

Hiển nhiên, nó đã luyện tập rất chăm chỉ, hơn nữa cũng rất thông minh.”
Lời nói của Cửu Phong chính là bạt tai vang dội dành cho Cửu Vinh, mới nãy Cửu Vinh còn khoác loác không ngượng mồm đánh giá Cửu Thiên.

Giờ chỉ với một cú đấm của Cửu Thiên, tất cả những lời ông ta nói đều bị phủ định hết.

Sắc mặt Cửu Vinh trở nên cực kỳ khó coi, nhưng chẳng thể phản bác được gì.
"Không được, nhất định cậu ta đã dùng cách gì đó để lừa gạt Mặc Thạch, tôi không tin cậu ta là luyện thể cấp sau, tuyệt đối không tin.

Cửu Thiên, tên lừa đảo chết tiệt này, đừng tưởng sử dụng vài thủ đoạn đường ngang ngõ tắt là có thể qua mắt mọi người ở đây.

Phế vật mãi mãi vẫn là phế vật thôi!”
Cửu Đình Chi lớn giọng hét to, hắn ta mới là luyện thể cấp năm, kém hơn Cửu Thiên cả một cấp.

Thử hỏi sao hắn ta có thể chấp nhận sự thật tàn khốc này được, một kẻ lúc nào cũng bị hắn ta mắng là phế vật, tu vi vậy mà còn mạnh hơn hắn ta.
Cửu Đình Chi giận quá mất khôn, không thèm lo tới hậu quả nữa, tiếng mắng chửi của hắn ta cũng thành công khiến Cửu Hạo Nhiên phải cau mày.
Cửu Phong cũng nổi trận lôi đình, quát một tiếng lớn với Cửu Đình Chi: “Cửu Đình Chi, cháu định làm gì?”

Tiếng hét vang dội này như mang theo canh kình, cuồng phong nổi lên bốn phía.

Tiếng quát của Cửu Phong giống hệt như tiếng hổ gầm trong núi, đây cũng là lý do tại sao mọi người lại gọi ông ấy là Canh Hổ.
Cửu Đình Chi không cam lòng ngậm miệng lại, gân xanh trên trán hiện lên.
Ánh mắt Cửu Hạo Nhiên quét khắp toàn trường, thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt.
Cửu Đình Chi thẹn quá hóa giận, Cửu Minh mặt mày tái mét, cộng thêm vẻ mặt kinh ngạc, ghen tỵ của đám con cháu nhà họ Cửu, tất cả đã khiến ông cụ vô cùng thất vọng.

||||| Truyện đề cử: Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt |||||
Đây là thế hệ trẻ của nhà họ Cửu sao? Hoàn toàn không có chút dáng vẻ gặp biến không sợ của con cháu gia tộc lớn gì cả.
Chỉ có mình Cửu Thiên, thân là nguồn cơn của mọi chuyện, nhưng từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh, mặt không để lộ vui buồn, rất có phong thái của người làm chuyện lớn.
Cửu Hạo Nhiên thầm cảm thán trong lòng, xem ra sự hiểu biết của ông cụ về người cháu này vẫn chưa đủ.

Nếu, thực lực của Cửu Thiên lại mạnh hơn một chút, thiên phú cũng tốt một chút, không chừng Cửu Thiên rất thích hợp trở thành người thừa kế đời thứ ba.
Trong lòng đã có quyết định, Cửu Hạo Nhiên cất tiếng nói: “Không ai có thể lừa gạt Mặc Thạch, ngay cả học viện võ đạo cũng không làm được chuyện đó, chẳng lẽ Cửu Thiên mà các người quen biết lại có khả năng này sao? Chú ý tới cách dùng từ của các người đi, các người là con cháu nhà họ Cửu, Cửu Thiên cũng vậy.”
Lời nói của Cửu Hạo Nhiên chính là phán quyết cuối cùng, Cửu Đình Chi cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cúi đầu đồng ý với Cửu Hạo Nhiên.

Cho dù hắn ta có cứng đầu cứng cổ cỡ nào cũng không dám trái lệnh gia chủ Cửu Hạo Nhiên.
"Cửu Đình Chi, không phải cháu không tin kết quả này sao? Được, vậy cháu có thể sử dụng cơ hội khiêu chiến của mình trong năm nay để khiêu chiến Cửu Thiên, thắng, không có bất cứ phần thưởng nào, thua, cháu phải tới huyện núi nghèo để canh giữ rừng rậm trong một năm, thế nào?”
Cửu Hạo Nhiên thản nhiên nói.


Ánh mắt sắc lẻm như dao dừng trước người Cửu Đình Chi.
Thắng không có bất kỳ phần thưởng nào, thua còn phải nhận trừng phạt nặng nề tới vậy, nếu là ngày thường, Cửu Đình Chi tuyệt đối không đồng ý.

Nhưng hôm nay, đầu óc hắn ta đã bị làm cho mê muội, thế nên chẳng chút do dự đồng ý.
"Bẩm gia chủ, cháu đồng ý.

Hiện tại cháu muốn khiêu chiến Cửu Thiên!”
Trên khán đài, ba của Cửu Đình Chi có hơi nóng nảy.

Nhưng Cửu Hạo Nhiên mới chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, ông ta lập tức không dám nói thêm câu nào nữa.
Cửu Hạo Nhiên ngồi xuống, nói: “Được, thế thì hai người các cháu bắt đầu so đấu đi.

Xem như là trận mở màn cho phần thi chiến đấu kế tiếp của gia tộc.”
Cửu Đình Chi lập tức cởi trang phục của mình xuống, sải chân bước ra ngoài.
Cửu Thiên cũng chỉ đành bước ra lần nữa, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Cửu Đình Chi.\b\b\b\b\b\b\b\b.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương