Võ Tôn Đỉnh Cấp
Chương 14: Chương 14


"Em họ vô dụng, năm nay cậu định tự làm xấu mặt mình kiểu gì nữa thế?”
Đang xem diễn vui vẻ, phía sau lại đột ngột truyền tới giọng nói khiến người ta chán ghét của Cửu Minh, và cả tiếng cười nhạo của đám người Cửu Đình Chi kia nữa.
Cửu Thiên ngay cả quay đầu lại cũng lười, tiếp tục giương mắt xem ca múa.
Cửu Đình Chi vỗ vai Cửu Thiên một cái, nhỏ giọng nói: “Đêm nay, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bị tôi đánh một trận chưa?”
Cửu Thiên ngẩng đầu lườm Cửu Đình Chi một cái, bình tĩnh đáp: “Sẵn sàng phụng bồi.”
"Ôi chao, mạnh miệng gớm nhỉ.

Được, tối nay tôi sẽ mở to mắt nhìn mày quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thế nào.”
Nói xong, Cửu Đình Chi nhanh chân rời đi, đám đông xung quanh ra sức chỉ trò, tỏ vẻ khinh thường Cửu Thiên.
Cửu Thiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Lúc đầu hắn chưa từng làm vậy, bây giờ lại càng không.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, trong mắt Cửu Thiên lấp lóe ánh hào quang.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Dưới ánh đèn tỏa chiếu rực rỡ, nhà họ Cửu chuẩn bị nghênh đón năm mới sắp đến.
Gia chủ nhà họ Cửu, Cửu Hạo Nhiên mặc một thân trường bào ngồi ở ghế trên, hai bên lần lượt là ba của Cửu Minh - Cửu Vinh, ba của Cửu Thiên - Cửu Phong, cùng với vài người bác người cậu mà Cửu Minh không thường thấy mặt.
Tiết mục ca múa trên đài dần dần dừng lại, Cửu Thiên biết kế tiếp chính là khoảnh khắc quan trọng nhất của hắn.
Cửu Hạo Nhiên giơ ly rượu, đứng dậy, nói: “Con cháu nhà họ Cửu, cúng tế trời đất!”
Tất cả người nhà họ Cửu cũng đứng dậy theo, tay giơ cao ly rượu.

Cửu Hạo Nhiên nói tiếp: “Năm mới đã đến, võ đạo trường tồn.”
Dứt lời, ông ta hất chất lỏng trong ly xuống đất, mọi người cũng làm theo Cửu Hạo Nhiên, cùng hất rượu trong ly xuống đất.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Cửu Hạo Nhiên mới ngồi xuống lại, phất tay ra hiệu cho người di chuyển Mặc Thạch vẫn luôn được trưng bày phía sau ra.
Kế tiếp, một người chú của Cửu Thiên bước ra, cao giọng nói: “Con cháu nhà họ Cửu, bắt đầu kiểm tra!”
Sau tiếng thét ra lệnh, tất cả con cháu nhà họ Cửu lập tức đứng dậy ứng tiếng đáp lại, kế đó Cửu Vinh bắt đầu gọi điểm danh từng người một tiến lên phía trước.

Trong số những đứa trẻ nhà họ Cửu nào được gọi tên, có người tỏ ra lo lắng bất an, có người lại trông rất thoải mái.
Ở ghế trên, Cửu Hạo Nhiên lẳng lặng quan sát toàn cảnh, mỗi lần nhìn thấy một đứa nhỏ trẻ tuổi đồng trang lứa của nhà họ Cửu lớn lên khỏe mạnh, Cửu Hạo Nhiên cũng đều vô cùng vui mừng.
Cửu Phong ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối đều dán mắt về phía Cửu Thiên, tuy vẻ mặt của Cửu Thiên rất bình tĩnh, nhưng Cửu Phong vẫn cực kỳ khẩn trương.
"Cửu Phong, trông con có hơi bất an thì phải.”
Cửu Hạo Nhiên bất ngờ lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Cửu Phong.
Cửu Phong nói: “Đúng là có chút bất an.”
Cửu Hạo Nhiên nói tiếp: “Là vì Cửu Thiên sao? Con đưa hết số đan dược vất vả lắm mới có được cho nó rồi à?”
Cửu Phong nở nụ cười khổ: “Thân là người làm ba, có thể giúp chút nào hay chút đó.

Chỉ sợ mai này cũng không còn cơ hội này nữa.”
Cửu Vinh ngồi bên cạnh bỗng chen ngang, nói: “Anh cả, là do anh quá mềm lòng.

Một là Cửu Thiên vốn không để tâm đến việc tu luyện, trời sinh lười biếng; hai là không có thiên phú, vừa ngu dốt lại cứng đầu, vậy không phải một viên đan dược của anh là bù đắp được đâu.”
Cửu Phong nhíu mày, định phản bác.
Đúng lúc này, Cửu Hạo Nhiên lại xua tay cắt ngang cuộc đối thoại của hai người họ, nói: “Con cháu đều có phúc của con cháu, nếu nó thật sự bất tài vô dụng, vậy rời khỏi gia tộc âu cũng là chuyện tốt.

Ít nhất có thể sống cuộc sống bình thường khi ở bên ngoài.”
Cửu Phong gật nhẹ đầu, không nói gì.

Ông ấy không nói cho người khác biết rằng thật ra viên đan dược kia là do ông nội đưa cho ông ấy.

Mặc dù đó là phần thưởng cho sự cống hiến vì lần trước ông ấy đã giúp gia tộc giành lại phần lớn thị trường bên ngoài, nhưng Cửu Phong biết, Cửu Hạo Nhiên cũng có ý muốn giúp Cửu Thiên.

Rốt cuộc thì ông cụ vẫn rất đau lòng cháu trai.

Cho dù người cháu này thật sự không có tài năng.

Ở bên dưới, con cháu nhà họ Cửu đã được kiểm tra gần hết, lúc này, một tiếng hô lớn vang lên.
"Cửu Đình Chi, tiến lên kiểm tra.”
Cửu Đình Chi ngồi bên cạnh Cửu Minh nắm chặt tay đứng dậy, bắp thịt toàn thân phồng lên, hung hăng đấm mạnh một cú lên Mặc Thạch.
"Luyện thể cấp năm, trung cấp.”
Trên mặt Cửu Đình Chi hiện lên biểu cảm thất vọng, vẫn chưa tới luyện thể cấp sáu, thành tích này thật sự có hơi nguy hiểm, nhưng vấn đề không quá lớn.

Tới lúc thi đấu, mình chỉ cần đánh bại tầm hai ba người là được.
Cửu Đình Chi chậm rãi bước xuống, bên trên lại một lẫn nữa phát ra âm thanh.
"Cửu Minh, tiến lên kiểm tra.”
Nhất thời, tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Cửu Minh, Cửu Minh mang theo biểu cảm tự tin tiến lên phía trước, tung quyền đấm về phía Mặc Thạch.
Hào quang sáng lên, tuy vẫn là luyện thể cấp tám, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vết nứt trên Mặc Thạch đã lớn hơn hồi ở quảng trường rất nhiều, hiển nhiên Cửu Minh cũng không hề bỏ phí một tháng qua.
Ở ghế trên, Cửu Vinh nở nụ cười, nâng ly rượu hướng về phía Cửu Minh.
Khóe miệng Cửu Hạo Nhiên cũng nhếch lên, cười nói: “Tu vi của Cửu Minh ngày càng lớn mạnh.

Cửu Vinh, đợi sang năm khi Cửu Minh trở về từ học viện, có lẽ đã luyện ra canh kình, đến lúc đó nhớ dẫn nó tới chỗ ba, ba sẽ truyền lại kim thân liệt hỏa của gia tộc cho nó.”
Nụ cười trên mặt Cửu Vinh càng thêm rạng rỡ, khom người đáp: “Vâng, thưa ba.”
Cửu Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cửu Minh tất sẽ trở thành người thừa kế thứ ba của nhà họ Cửu.

Điều duy nhất khiến Cửu Hạo Nhiên phải bận tâm là Cửu Minh có hơi bốc đồng.

Lúc nào cũng hớn hở ra mặt, tính cách cao ngạo không biết tiết chế.


Với tính cách này, định chắc sẽ ăn phải trái đắng, hy vọng trong tương lai hắn ta sẽ thay đổi.
Cửu Minh nhanh chóng quay lại bàn, con cháu nhà họ Cửu ở khắp bốn phía còn đang hoan hô, với họ mà nói, Cửu Minh chính là hình mẫu trong lòng họ.
"Cửu Thiên, tiến lên kiểm tra.”
Âm thanh tiếp tục vang lên, Cửu Thiên chậm rãi đứng dậy.
Giờ phút này cuối cùng cũng đến.
Mọi người xung quanh lập tức đưa mắt nhìn về phía Cửu Thiên, không ai là không để lộ nụ cười chế nhạo.

Có người thì đang chờ xem Cửu Thiên tự làm mình xấu mặt lần hai.

Có người lại thở dài lắc đầu, không muốn nhìn.

Hôm nay, cũng chính là cuộc kiểm tra cuối cùng của Cửu Thiên, qua hôm nay, phế vật đáng thương này sẽ bị gia tộc thả ra ngoài, từ nay về sau chỉ có thể đóng vai trò thứ yếu trong gia tộc mà thôi.
Cửu Thiên xiết chặt nắm tay, đứng trước Mặc Thạch.
Cửu Thiên tung mạnh một quyền về phía trước, như muốn đập nát tất thảy thống khổ bản thân đã phải gánh chịu trong suốt mấy năm qua.
Một âm thanh trầm đục vang lên, Mặc Thạch tỏa ra ánh hào quang.
Dòng chữ to lớn hiện lên khiến trái tim mọi người có mặt ở đây như ngừng đập.
"Luyện thể cấp sáu, trung cấp!”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương