Vợ Tôi Là Bang Chủ
-
3: Người Đồng Hành
Sáng hôm sau lúc 9 giờ, Điền Tú Chân đã xuất hiện trong phòng họp rộng lớn tại tòa nhà làm việc của tập đoàn Đỉnh Phong cao 42 tầng.
Cô đang rất tức giận bởi việc xảy ra tối qua, trợ lý kiêm cận vệ của cô - Đàm Trung - đã thông qua một số biện pháp để lấy được hết hình ảnh của bọn giang hồ hôm qua và vài thông tin thu thập được ngay trong đêm, sau khi nhận được lệnh của Điền Tú Chân.“Đó là một băng đãng tên Bọ Cạp Đen hoạt động tại khu Tây thành Moon, họ chỉ nhận yêu cầu từ những người có địa vị và sẵn sàng trả giá cao cho họ, xem ra đối thủ của chúng ta không phải là người đơn giản, để hiểu rõ được hành trình của sếp, em nghĩ chắc chắn công ty có nội gián, hôm qua khi em đến chỗ bãi đậu xe, em đã bị một đám người vay đánh, em và tài xế đã rất vất vả để hạ gục bọn họ, sau đó thì hoang mang vì không tìm được chị.”“Chị không cần biết em sử dụng cách nào và đội ngũ gì, chị cho em 3 ngày để em tìm ra được manh mối của kẻ chủ mưu.”“Dạ vâng!” - Đàm Trung trả lời.Đàm Trung từng làm trinh sát 5 năm, khi xưa ba anh là luật sư riêng của mẹ Điền Tú Chân nên hai người có quen biết từ nhỏ, sau khi du học về trong một lần tình cờ gặp lại Điền Tú Chân và được cô khảng khái giúp đỡ số tiền lớn để điều trị bệnh nặng của ba mình, vì muốn tri ân Điền Tú Chân, anh đã quyết định trở thành người nhân viên của cô để luôn sát cánh hỗ trợ công việc cho cô.
Mặc dù vẫn lớn hơn Điền Tú Chân vài tuổi, nhưng vì lòng kính trọng, anh luôn xưng mình là em, và lâu ngày thành quen anh cứ tưởng anh nhỏ tuổi hơn thật.Cuộc họp diễn ra hết một tiếng, và lại thêm một tiếng cho báo cáo công việc.
Có vẻ như chuyện xảy ra đêm qua khiến Điền Tú Chân cảm thấy tâm trạng mệt mỏi, bất chợt hình ảnh của Cổ Tịnh hiện ra trong suy nghĩ, cô quyết định tới quán cà phê để xác định lại cô còn làm việc tại đó hay không, vì tin nhắn cô nhắn qua zalo cho Cổ Tịnh ko nhận được bất cứ phản hồi nào.Cô lo lắng bọn giang hồ sẽ quay lại kiếm chuyện.***Chiều cùng ngày, Điền Tú Chân được tài xế và cận vệ Đàm Trung đưa đến quán cà phê nơi Cổ Tịnh làm việc, ngước nhìn lên bảng hiệu, cô thấy dòng chữ “Tịnh cà phê”, hoá ra quán cà phê này là của cô ấy, hèn gì cô ấy không đoái hoài tới sự mời gọi công việc của mình.
Nhưng không sao, Điền Tú Chân sẽ mua dứt quán này trong nay mai.Bước vào trong, không khí nơi đây quả như tên gọi bảng hiệu và người chủ nhân của quán, yên ắng, vắng vẻ, chỉ có vài khách đang làm việc hoặc đọc sách.
Nhìn về phía quầy pha chế, dáng lưng cao gầy ấy đang tìm kiếm gì đó trên kệ chứa đầy các loại hạt cà phê, không hề có lời tiếp đón nào khi có khách bước vào.“Em bán cà phê kiểu bất cần với cái mặt hắt hủi của em, thì chắc dẹp tiệm sớm mất.” - Điền Tú Chân vừa nói, vừa tiến đến quầy.Bất ngờ khi lại nghe thấy giọng quen thuộc và hơi… ám ảnh đêm qua, Cổ Tịnh quay mặt lại, nhìn đối phương với ánh mắt một đường thẳng :“Cô đến đây làm gì?” - Hỏi xong, Cổ Tịnh tiếp tục công việc pha cà phê của cô.“Ờ thì, chị đang lo lắng bọn giang hồ đó đến quậy em, team của chị vừa điều tra ra băng nhóm này không hề đơn giản và thậm trí có tay trong bên trên.”“Cô lo cho bản thân cô sẽ hay hơn.”“Chị có phái đội cận vệ tới bảo vệ em vào khoản thời gian này, hiện họ đang núp xung quanh quán em, như vậy chị sẽ yên tâm hơn, chắc thêm một số camera ở những gốc chết, à mà thôi, chị mua luôn quán cà phê tại nơi khác cho em nhé, ngay trung tâm, đắt khách hơn đó, hay là em thích vị trí nào…”“Hey, you, shut up!” (Nè, cô kia, im miệng ngay!) - Cổ Tịnh gõ tay lên quầy bar gỗ của mình, cô không tài nào hiểu nổi tại sao lại người phụ nữ này có thể hoài không ngừng nghỉ như thế.Hiển nhiên đây cũng là lần đầu Điền Tú Chân bị yêu cầu câm mồm như vậy, không ai dám làm vậy với cô, phút chốc cô cảm thấy vừa tức vừa ức, vì đối phương không hề biết sự nhẫn nại mà cô dành cho cô ấy cũng như lời nói cô dành cho cô ấy là nhiều hơn gấp trăm lần so với người khác.Điền Tú Cân định bỏ đi ngay lập tức, nhưng khi ngước nhìn Cổ Tịnh, cô ấy đang chăm chú pha một ly cà phê thủ công, từ cách xây bột, rót nước nóng lên phễu giấy, cách đặt ly đều rất tỉ mỉ, toát ra vẻ nho nhã và quý phái.
Cổ Tịnh đang sử dụng một gương mặt vô cảm để làm một việc cực nghệ thuật, sóng mũi cô ấy cao vừa đủ cùng cặp mắt sâu cá tính giúp khí chất cô ấy mạnh mẽ lại bí ẩn.
Cô ấy mặc áo sơ mi màu đen với cúc áo cài cao đến tận cổ họng, cá tính, cấm dục, thanh cao.Ôi, cô ghét cái thần thái thu hút chết tiệt này! Nghĩ thế, Điền Tú Chân liếc mắt sang dẫy bàn ghế cao phía ngoài cùng hướng ra đường phố, bê một chiếc ghế gỗ cao đặt ngay trước quầy bar, vui vẻ nói tiếp:“Gọi một ly cà phê, được không? Ngay ly em đang pha nè.”“Cô cứ nhất quyết phải ngồi trước mặt tôi như thế à?”Điền Tú Chân gật đầu cười mỉm.Hết cách, Cổ Tịnh đành đặt ly cà phê vừa pha ngay trước mặt Điền Tú Chân, cô nghĩ, chỉ cần Điền Tú Chân uống cà phê, chí ít sẽ ngậm miệng lại không làm phiền mình nữa.Đàm Trung lúc này vừa nghe xong cuộc gọi, anh quay sang báo cáo ngay với Điền Tú Chân:“Sếp, người của em đã dò ra tung tích gã mặt sẹo, em sẽ qua đó xử lý ngay, tý nữa cận vệ khác sẽ đến thế em.”“Em đi giải quyết trước đi, ở đây chị tự lo được.”“Nhưng…” - Đàm Trung có vẻ không yên tâm.“Đừng lo lắng, ở đây đã có Cổ Tịnh, bên ngoài có cận vệ.” - Vừa nói, Điền Tú Chân vừa nhìn Cổ Tịnh với nụ cười niềm nở trên môi, nghe nhắc tên, Cổ Tịnh ngước mắt lên và bắt gặp ngay đôi môi mềm mỏng ngọt ngào ấy cùng núm đồng tiền má trái, nụ cười nhiệt tình với đôi mắt phượng gợi cảm, vẻ lúng túng thoáng qua 2 giây rồi lại nhạt đi, cô cuối đầu tiếp tục pha tách cà phê kế tiếp.Sau khi Đàm Trung rời đi, Điền Tú Chân tiếp tục nhâm nhi tách cà phê nóng và xử lý công việc trên ipad của mình, mặt trời dần lặn, bóng đèn đường trước cửa quán cà phê rực sáng, ánh sáng vàng rọi vào cửa kính tạo cảm giác êm đềm…Cổ Tịnh rất im lặng, nếu không có khách, cô sẽ đọc sách.
Còn Điền Tú Chân, cô ngồi trước quầy bar tập trung giải quyết đóng công việc và những cuộc điện thoại gọi liên tục.Cả hai không ai làm phiền ai, nhưng đôi lúc, họ lại cảm giác như có người đồng hành bên cạnh...***Hôm nay, Điền Tú Chân một hơi bận đến 5 giờ chiều, cô gọi thư ký của mình vào hỏi:“Chuyện chị giao cho em đã có kết quả chưa?”“Dạ thưa sếp, đây là hồ sơ tổng kết những vị trí đắt khách nhất có thể mở quán cà phê khu vực xung quanh mình, nhưng giá thuê cũng sẽ không hề ít, chi phí đầu tư ban đầu với từng phong cách thiết kế khác nhau đã được em liệt kê kỹ càng trong đó, sếp có thể xem qua, có gì không hiểu cứ báo em.”“Ok, thanks em.
À, tối nay chị có lịch hẹn gì không?”“Dạ không, nay là ngày thất tịch, gần như đối tác của chị đã đi hẹn hò hết rồi.”“Ừm, chị biết rồi!”Thư ký bước ra ngoài đóng cửa lại, Điền Tú Chân trầm tư nhìn bộ hồ sơ, cứ một tháng là cô phải tiếp khách hàng quan trọng hết nửa tháng, nửa tháng còn lại hầu như là những chuyến công tác.
Tối nay là số ít những ngày cô được nghỉ ngơi, trớ trêu thay, nay lại là ngày lễ tình nhân của một số nước châu Á, nhất là khi khách hàng của cô toàn là người nước ngoài thì lại càng phải đi hẹn hò.Cô chưa biết nên làm gì tối nay, đi quán bar một mình khả năng sẽ gặp từng cặp đôi khách hàng, về nhà thì chỉ có căn biệt thự to lớn trống rỗng.
Tuy đã quen sống độc thân, lấy công việc làm bạn tri kỷ, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác đôi khi hơi bị lạc lõng.Lướt zalo, avatar hình con sói tuyết đập vào mắt, cô bất giác mỉm cười, cầm bộ hồ sơ đứng dậy, tiến thẳng ra ngoài.***Tác giả có lời gửi gắm: có bạn nào gặp một người nào đó, qua vài ngày sau rồi vẫn nhớ hoài không?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook