13.

Dưới sự tuyên truyền của đám Tề Vân Thanh tin tức Lục Diệc Chu mời được một võ lâm cao thủ rất nhanh nổi lên như một trận gió trong giới. Bởi vì Tề Vân Thanh miêu tả quá mức khoa trương nên tất cả mọi người nghe được nhưng chỉ coi đó như chuyện cười.

Rất nhiều người tò mò muốn Lục Diệc Chu dẫn tôi đi biểu diễn một chút nhưng tất cả đều bị Lục Diệc Chu từ chối.

Gần đây không biết anh ấy bận rộn cái gì, mỗi ngày chỉ ở nhà và công ty hai điểm một đường.

Tôi thì lăn lộn trong đội an ninh như cá gặp nước.

“Chú Phát, chị Mãn, đến đây, em vừa mới mua hoa quả.”

Tôi và bố tôi đang nằm ngửa trên ghế trong vườn, trên bàn bày đầy hoa quả đã cắt sẵn.

Đội trưởng đội an ninh gần bốn mươi tuổi đang ân cần đấm chân cho bố tôi.

Nghe nói ngày tôi đi theo Lục Diệc Chu ra ngoài, bố tôi đã một chọi năm mươi.

Một người đã đánh toàn bộ đội an ninh làm họ nằm im tại chỗ còn có vài người quỳ xuống, khóc lóc muốn làm đồ đệ cho bố tôi.

“Chị Mãn."

Đội trưởng đội bảo an cẩn thận quay đầu nhìn xung quanh.

“Nghe nói thiếu gia gần đây quá mức quan tâm đến chị đã khiến cho Lâm tiểu thư chú ý.”

“Lâm tiểu thư là ai?”

“Lâm tiêu thư là thiên kim của công ty kinh doanh trang sức Lâm thị. Cô ấy đã theo đuổi thiếu gia rất nhiều năm và luôn mong muốn thúc đẩy việc hôn nhân giữa hai nhà.”

Tôi ngồi dậy vì xúc động.

“Thật sao? Cô ấy có thể giống như trên TV sẽ ném cho tôi một tấm chi phiếu và sau đó bảo tôi rời khỏi Lục Diệc Chu hay không?"

Bố tôi cũng rất kích động cùng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, ở trong đôi mắt đó tôi thấy được khát vọng tự do giống như tôi.

Đội trưởng đội an ninh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Không loại trừ khả năng này. Hơn nữa tính tình vị Lâm tiểu thư kia cũng không được tốt lắm. Chị Mãn, chị phải cẩn thận một chút.”

Tôi đã chán ngấy cuộc sống mỗi ngày ăn uống vui chơi với một đống người quỳ nói chuyện với tôi rồi!

Chờ đã, vậy đã đủ chưa nhỉ?

14.

Tôi và bố tôi ôm khuôn mặt sầu khổ ngồi trong phòng ngẩn người, bố tôi ngập ngừng mấy lần không nói nên lời.

"Con gái à, cuối cùng bố cũng hiểu tại sao thời cổ đại lại có nhiều trẻ con nhà nghèo khóc lóc đòi đi làm người hầu cho nhà giàu như vậy."

Trong lòng tôi có nỗi ưu sầu gật gật đầu, nghĩ đến những ngày tốt lành như vậy sắp kết thúc, tôi không khỏi buồn bã bi thương.

“Đinh linh linh.”

Điện thoại di động mới nhất mà quản gia đưa cho tôi vang lên, tôi vội vàng nhận điện thoại.

“Trần Tiểu Mãn, chuẩn bị một chút đi theo tôi ra ngoài một chuyến.”

“Vâng!”

Xong rồi!

Cái thắt lưng của tôi cuối cùng cũng bị tiền tài đập cong!

Bên trong chiếc Rolls Royce mới nhất, Lục Diệc Chu đang nhắm mắt nằm trên ghế.

“Trần Tiểu Mãn, bắt đầu từ bây giờ, mỗi tháng anh sẽ cấp cho em và bố em mười vạn tiền sinh hoạt phí.”

“Quả thật có chút ít, nhưng nếu ngươi biểu hiện tốt, còn có thể thêm vào.”

Mười vạn? Một trăm nghìn tệ? Vẫn còn ít?

Tôi gần như muốn nhảy dựng lên tại chỗ.

Trước kia tôi cùng bố làm những công việc lặt vặt đến mức mệt chết mệt sống vậy mà một năm cũng chỉ kiếm được mấy chục nghìn tệ.

“Hehehehehehee~”

Dọc theo đường đi tôi cảm thấy vui vẻ cực kỳ và không ngừng suy nghĩ số tiền kiếm được phải tiêu như thế nào đây.

“Câm miệng, ồn ào muốn chết.”

Lục Diệc Chu ghét bỏ liếc nhìn tôi một cái khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy là ý cười dịu dàng.

15.

Lục Diệc Chu dẫn tôi tới một câu lạc bộ tư nhân, thực ra bên trong câu lạc bộ lại là một võ quán.

Một nhóm người đang ồn ào huyên náo nhưng khi thấy chúng tôi đẩy cửa đi vào, không gian lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Tề Vân Thanh khinh thường liếc mắt nhìn người thanh niên đối diện.

"Võ lâm cao thủ của chúng tôi đến rồi, đợi lát nữa cho cậu tâm phục khẩu phục!"

“À”

Chàng trai trẻ tuổi thì phát ra một tiếng cười lạnh.

Hàn Cung Triết là tài phiệt đời thứ ba nổi tiếng ở xứ Kim Chi, lần này tới là để nói chuyện hợp tác với công ty của gia đình Lục Diệc Chu.

Anh ta không chỉ là một tài phiệt mà còn là một vận động viên Taekwondo nổi tiếng, thậm chí năm ngoái còn đạt đến đai đen chín đẳng.

Kết quả là hôm nay một nhóm người tụ tập, Tề Vân Thanh và mấy người bọn họ không ngừng nói về là võ thuật Trung Quốc có bao nhiêu trâu bò. Còn nói bất kỳ người phụ nữ nào đi ra đây đánh, đều có thể hạ gục Hàn Cung Triết làm cho anh ta tìm không ra đông tây nam bắc.

Hàn Cung Triết trong nháy mắt liền nổi giận.

“Võ thuật Trung Quốc?”

Cái loại đồ chơi lừa gạt người trên TV ấy hả, vậy mà lại đi so sánh với Taekwondo vĩ đại của bọn họ.

Vì thế dưới sự yêu cầu liên tục của Hàn Cung Triết, Lục Diệc Châu đã dẫn tôi đến đây.

Hàn Cung Triết đánh giá tôi từ trên xuống dưới một hồi rồi ôm bụng cười lớn.

“Võ thuật Trung Quốc?”

Anh ta giơ cánh tay lên và cho tôi thấy bắp tay của anh ta nhô cao.

“Cánh tay của tôi cũng sắp to hơn chân của em rồi, cô bé à.”

Mấy người mà Hàn Cung Triết dẫn theo cũng rất biết ninh hót anh ta nói xong thì cười vang, còn vươn tay chỉ trỏ về phía tôi.

“Mấy người ấy, không nên học trộm Taekwondo của chúng tôi rồi tự xưng là võ thuật Trung Quốc của riêng mấy người.”

16.

Tiểu Tây Bá này!

Tôi xắn tay áo định bước lên thì bị Lục Diệc Chu nghiêm túc kéo tôi sang một bên.

“Anh ta rất mạnh và đã giành được rất nhiều giải thưởng. Anh biết rằng lợi thế về cân nặng khác nhau thì sẽ có những lợi thế khác nhau trong trò chơi của các em.”

"Anh ta nặng gấp hai lần trọng lượng của em đấy. Em xác định em muốn lên sàn đấu?"

“Trần Tiểu Mãn, anh lo lắng em sẽ bị thương.”

Khuôn mặt đẹp trai của Lục Diệc Chu ngay trước mắt tôi, dưới hàng mi dày hiện rõ sự lo lắng và quan tâm chân thành.

Nhìn Lục Diệc Chu như vậy, tim tôi không khỏi bắt đầu đập nhanh hơn.

Hic, anh ấy đẹp trai quá!

“Trần Tiểu Mãn?”

Lục Diệc Chu đưa tay quơ quơ trước mặt tôi, tôi tỉnh táo lại lau khóe miệng, cười rạng rỡ với anh.

“Mấy chiêu?”

anh ấy ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu.

“Có ý gì?”

"Loại đánh đấm này chắc chỉ là hữu nghị thi đấu thôi đúng không? Có phải không nên để cho anh ta thua quá khó coi?"

“Anh muốn mấy chiêu đánh bại anh ta?”

Lục Diệc Chu bị sự tự tin của tôi làm cho kinh ngạc, mờ mịt vươn ngón tay ra:

“Mười chiêu?”

“Được!”

Tôi gật đầu kéo Lục Diệc Chu ra gần sân đấu, đi chân trần lên sân đấu.

Hàn Cung Triết cũng nhảy lên đài, anh ta hừ lạnh hai tiếng với tôi kiểu cực kỳ khinh thường.

“Võ thuật Trung Quốc? Ha ha, lừa đảo Trung Quốc còn kém không nhiều lắm!”

“Vốn dĩ tôi không đánh phụ nữ, nhưng bọn họ thổi phồng cô quá lợi hại như vậy nên tôi mới miễn cưỡng lên sân thi đấu.”

“Đợi lát nữa mấy người sẽ phát hiện, Taekwondo mới là môn võ thuật đệ nhất thế giới.”

Tôi hối hận, mười chiêu là đã quá cho anh ta mặt mũi rồi.

Tôi cũng học theo bộ dáng của Hàn Cung Triết khinh thường cười lạnh một tiếng:

"Đến đây nào, tiểu Kim Chi!"

17.

“Cô là phụ nữ. Cô động thủ trước đi.”

Người đàn ông này đã nhảy nhót trên bãi mìn của tôi trong một thời gian dài.

Này, mặc kệ anh ta có hợp tác kinh doanh gì đó thì liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi chỉ là một người dân nhỏ bé đáng thương bị các nhà tư bản bóc lột.

Và...

Tôi ghét nhất Tiểu Kim Chi!!!

Đây có lẽ là trận đấu ngắn nhất trong lịch sử.

Mọi người ngưng thần nín thở, ánh mắt cũng không dám chớp nhìn chằm chằm chúng tôi.

Một chiêu, tôi chỉ dùng một chiêu.

Trận đấu vừa mới bắt đầu và nó cũng đã kết thúc.

Tôi đá Hàn Cung Triết té xỉu trên mặt đất, sờ sờ gáy.

Xong rồi, hình như hơi quá nhanh.

“A!!! Chị Mãn!! Thần vĩnh viễn của em! Em yêu chị Mãn!!!”

Tề Vân Thanh và Trì Hạo ôm nhau hét chói tai, vừa la hét vừa nhảy cẫng lên.

Hình ảnh này rất quen thuộc, giống như phim hoạt hình tôi xem khi còn bé.

Ba cô gái hoạt náo viên của Lưu Xuyên Phong trong cao thủ úp rổ chính là như vậy.

Kết quả trận đấu cuối cùng, bị phán là hòa.

Hàn Cung Triết bên kia khăng khăng khẳng định Hàn Cung Triết gục ngã trên võ đài là vì do khí hậu không thích hợp và bị sốc. Thực tế là tôi căn bản cũng không chạm tới anh ta.

Những người còn lại bừng tỉnh đại ngộ, hiển nhiên bọn họ cảm thấy lý do này hợp lý hơn.

18.

“Trần Tiểu Mãn, Hàn Cung Triết sẽ không thật sự bị sốc chứ?”

Lục Diệc Chu vuốt cằm, vẻ mặt mang theo ba phần hoài nghi và bảy do dự.

“Anh không thấy?”

Lục Diệc Chu buồn bã gật đầu.

“Tôi chỉ thấy một bóng dáng lướt qua, sau đó Hàn Cung Triết nằm trên mặt đất.”

“Kỳ thật, chúng tôi cũng không thấy rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”

Một chiêu chấn động của tôi vô cùng lưu loát và liền mạch như vậy, vậy mà không ai thấy rõ?

Cuộc đời ơi, thật sự là yên tĩnh- cô đơn như tuyết.

Vô địch là chuyện cô đơn cỡ nào! Ôi!

Lục Diệc Chu thấy tôi không hứng thú, cười xoa xoa tóc tôi.

"Trần Tiểu Mãn, em đã từng ra nước ngoài chưa? Có muốn đi Châu Phi chơi một chút không?"

“Nhà anh và nhà Tề Vân Thanh có chung nhau mua mỏ vàng ở bên kia, nhân dịp này dẫn em đi chơi. Chúng ta ngồi du thuyền đi.”

“Đến lúc đó anh có thể dẫn em đi săn thú, lái xe đi săn sư tử, báo hoa mai, em khẳng định sẽ thích.”

Đây là lần đầu tiên Lục Diệc Chu nói với tôi nhiều như vậy.

Mỏ vàng, sư tử, săn bắn.

Tất cả những thứ này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của tôi, cả đời này tôi chưa từng ra khỏi Thượng Hải. Hơn nửa thời gian tôi đều cùng bố mình luyện công trong núi và chỉ thỉnh thoảng mới có thể đi vào nội thành một chút.

“Thật vậy sao! Tôi muốn đi muốn đi!”

Nhìn tôi gật đầu như gà mổ thóc, rốt cục Lục Diệc Chu cũng không nhịn được cười nhẹ.

19.

Khi nghe tin tôi cùng Lục Diệc Chu sắp ngồi du thuyền sang trọng đi Châu Phi săn thú, xem mỏ vàng, bố tôi hâm mộ đến mức đỏ hoe mắt.

“Con gái, nghe nói Châu Phi rất loạn, con có thể dẫn bố đi không? Bố sẽ bảo vệ con.”

Tôi trợn tròn mắt.

“Nếu con nhớ không lầm, từ năm con mười tuổi bố đã đánh không lại con rồi.”

“Ôi, nhớ năm đó mẹ con ra đi sớm, bố một mình một nắm phân một nắm nước tiểu ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con.”

“Vì dạy con học võ cả đời bố phải làm ổ trong khe núi đó. Ngay cả công việc trong thành phố cũng không có cách nào đi tìm được.”

“Đời này bố cũng không có tâm nguyện gì, chỉ là muốn thừa dịp còn có thể nhúc nhích đi khắp nơi nhìn một chút.”

Tôi lại nghĩ đến bộ dáng của bố tôi lúc buổi trưa vừa mới ăn hai cân thịt sáu bát cơm, tôi im lặng.

“Chú Phát, chú có ở đó không?”

Khuôn mặt ngăm đen của đội trưởng đội an ninh từ cửa thò vào, thật sự là làm khó chú ấy.

Chú ấy cũng không nhỏ hơn bố tôi mấy tuổi, lại tự hạ bối phận, cứng rắn gọi bố tôi là chú.

“Tiểu Trương, có chuyện gì vậy?”

Đội trưởng đội an ninh thần bí tiến lại gần:

“Chú, thiếu gia hai ngày nữa phải ngồi du thuyền đi Châu Phi. Như thường lệ đội an ninh chúng ta cũng phái ra một đội đi cùng.”

“Chú, chú xem chú có hứng thú muốn đi không?”

Bố tôi làm bộ duỗi thẳng người, vẻ mặt điềm tĩnh.

“Ôi, tôi lớn tuổi rồi không thích di chuyển.”

“Nhưng mà, Tiểu Mãn nhà chúng tôi cũng muốn đi mà, tôi lo lắng cho con bé nên đành phải đi theo.”

Đội trưởng đội an ninh hào hứng lao tới nắm tay cha tôi:

“Ôi trời, có chú cùng chị Mãn đi cùng lần này giống như hai vị tôn đại phật tọa trấn. Tôi có thể yên tâm rồi!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương