Ánh nắng vẫn xuyên qua những tán lá, bầu trời trong bị che lấp bởi những tán lá vàng.
Một cô gái gần đấy đang... rất sợ. Càng chạy càng thấy lạ lẫm.
Tôi sợ đêm nay phải ở đây một mình, tôi sợ những tiếng phát ra từ khu rừng đẹp đẽ này vào ban đêm, tôi sợ....
Tôi cần chặt chiếc điện thoại mất sóng trong tay, gần như nếu có thể sẽ bóp nát được nó.Tôi muốn đập nó đi nhưng không thể... tại không dư tiền mua cái mới.
Điện thoại hiện nên con số 18: 00. Từ lúc tới đây đã được hai tiếng, không biết bây giờ mọi người hoảng loạn mà đi tìm tôi không.
Trong đầu tôi bây giờ tựa mơ hồ đối với khung cung đẹp như thế này. Một cô gái 22 tuổi như tôi chẳng thể làm gì ngoài việc sợ đến nỗi bật khóc.
6: 30 phút tối.
Trời bắt đầu tối dần, xung quay tôi bắt đầu im ắng, chẳng còn lại gì ngoài tiếng côn trùng kêu.
Nỗi sơ hãi của tôi ngày một dâng cao lên, tôi ngồi lại một gốc cây cạnh đó bởi lẽ càng đi càng xa lạ, càng đi càng thấy run sợ.
" Tiểu Nha Đầu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi còn khóc hả ".
Tôi sững người, quay đầu lại trời tối lên tôi không nhìn rõ, nhưng dáng người ấy, giọng nói ấy, câu nói ấy ( tiểu nha đầu) chỉ có thể của một người " Thượng Quân Ngôn.
Hắn đến gần tôi, tôi thấy hắn có vẻ mệt hình như hắn vừa chạy. Trên vai hắn vẫn đeo nguyên cái lều trại, hình như nghe tin tôi mất tích thì chạy đi tìm ngay.
" Em... em.bị lạc rồi ".
Thượng Quân Ngôn: "... ".
" Cái này không cần phải nói thì ai cũng biết mà ".
Tôi cất tiếng, giọng vui vẻ hơn lúc trước một chút " Vậy bây giờ thầy dẫn em về đi ".
" Khi rừng này rộng lớn như thế, e là tôi cũng không nhớ đường về. "
Thấy sắc mặt tôi biến đổi hắn vội giải thích thêm " Không sao đâu đừng lo bây giờ mọi người đã biết tôi tìm thấy em.lên trắc cùng yên tâm phầm nào, có lẽ mai đội cứu hộ sẽ tới đây. "
Thôi cũng được ở cùng hắn ta ít nhất còn đỡ sợ hơn là ở một mình.
" Vậy đêm nay chúng ta ở đâu " tôi hỏi.
" Theo tôi ".
Lát sau hắn dẫn tôi đến một hang đá. Cái hang này rất rộng, không chỉ chứa đủ hai người mà năm người chắc cũng vừa.
Hắn lấy đèn pin soi một lát thấy không có gì nguy hiểm liền kéo tôi vào.
Để đồ xuống hắn ra miêng hang ôm một đống những cành cây khô lại lấy bao diêm nhóm lửa lên.
Ngọn lửa hồng dần tỏa sáng khắp hang nhìn đi nhìn lại cảm thấy nơi này không tồi chút nào.
Xung quay nơi này rất nhiều đá và củi cành cây khô tôi đi một lát đã ngom được rất nhiều.
" Tạm thời tối nay chúng ta cứ ở đây "
Cơn sợ hãi của tôi dần vơi đi nhìn khuôn mặt hắn dưới ánh lửa, những đường cong trên khuôn mặt được coi là tuyệt phẩm ấy lại hiện ra trước mắt tôi một lần nữa, mặt tôi đỏ ửng cả lên.
" Sao vậy? " Hắn hỏi.
" Không, không có gì ".
" À, lần trước em về lúc nào sao tôi không biết ".
" Lúc đó thầy say ".
Tôi thẹn đến chín cả mặt.
" Mà hôm đó tôi định đứng dậy, định đi hái bông hoa hồng xanh rồi sao nữa. Từ đoạn kí ức ấy tôi chẳng còn nhớ gì cả ".
Tôi: " Thôi thầy đừng hỏi nữa ".
Nước mắt chảy như sông đáp lại hắn.
" Tôi nghe bà giúp việc nói... ".
Tôi nhìn hắn hỏi dồn " bà ấy nói gì? Nói gì? ".
" Bà ấy nhìn thấy em hôn tôi " hắn trả lời nhanh liền mạch.
Lúc này tôi chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống...mà không thể.
Tôi lắp bắp " không... không phải ".
Thấy tôi như vậy hắn liền chuyển chủ đề.
" Em có mang theo đồ ăn không ".
Thôi chết Phương phương cầm rồi còn đâu.
Hắn thấy tôi không đáp chỉ lặng thở dài rồi đi ra cạnh hang nhặt nhặt thứ gì đó, tôi hỏi:
" Thầy, thầy làm gì đấy ".
" Em quên mục đích chính ta đến đây rồi sao? "
Tôi nhìn xung quay thấy mấy cây nấm cỡ bự liền chạy lại hái chúng. Vừa hái được vài cây.... trong đống cỏ ven hang...động đậy lại cảm thấy chân tôi nhói lên một cái rất đau.
Tôi kinh hãi nhìn xuống hét lớn
" Rắn aaaaaaa ".
Thượng Quân Ngôn chạy lại bên tôi, nhấc bổng tôi lên, đặt tôi gần đống lửa rồi cầm đèn pin chạy ra khỏi hang. Tôi vẫn đang run sợ đến mức cực độ, chân tôi đang chảy máu.
Hắn quay lại ngay tức thời, bóp máu độc ra khỏi chân tôi rồi nhá thứ gì đó như cỏ rồi đắp vào vết thương vừa làm hắn vừa xuýt xoa ân cần.
" Không có gì đáng ngại, dù gì con rắn đó cũng không phải rắn độc ".
Vừa nói hắn vừa xé một mảnh vải băng lại cho tôi.
Tôi cứ nhìn hắn, đến khi hắn chuẩn bị rời sang phía đối diện ngồi, tôi liền túm áo hắn lại nói:
" Thầy, ngôi đây đi em.... hơi sợ ".
Hắn được đà nhìn tôi cười ha hả rồi cuối cùng cũng ngồi lại bên cạnh tôi.
Thấy bàn tay tôi vẫn nắm chặt thứ gì hắn hỏi: " em hái được thứ gì thế ".
" Nấm! ".
Vừa nói tôi vừa chìa tay ra.
Hắn vừa nhìn xong lại cười ha hả " nấm này không ăn được đâu ".
Tôi: "...".
" Thôi ăn tạm nấm tôi hái cũng được ".
Nói rồi hắn đưa một xiên nấm vừa chín cho tôi. Mùi thơm ngào ngạt khiến tôi khó mà chối từ.
Tôi vừa ăn vừa nhìn hắn dựng lều cơ mà cái lều này dựng rất rễ chỉ cần đụng lên là được. Lại còn có cả khóa để tránh bị côn trùng gây hại, cũng rất ổn.
" Tiểu nha đầu! Ăn thế đủ chưa! Đi ngủ thôi ".
" Em tên là Sao Như Linh không phải tiểu nha đầu ".
" Đi ngủ " hắn nói.
Tôi: "...".
Một cô gái gần đấy đang... rất sợ. Càng chạy càng thấy lạ lẫm.
Tôi sợ đêm nay phải ở đây một mình, tôi sợ những tiếng phát ra từ khu rừng đẹp đẽ này vào ban đêm, tôi sợ....
Tôi cần chặt chiếc điện thoại mất sóng trong tay, gần như nếu có thể sẽ bóp nát được nó.Tôi muốn đập nó đi nhưng không thể... tại không dư tiền mua cái mới.
Điện thoại hiện nên con số 18: 00. Từ lúc tới đây đã được hai tiếng, không biết bây giờ mọi người hoảng loạn mà đi tìm tôi không.
Trong đầu tôi bây giờ tựa mơ hồ đối với khung cung đẹp như thế này. Một cô gái 22 tuổi như tôi chẳng thể làm gì ngoài việc sợ đến nỗi bật khóc.
6: 30 phút tối.
Trời bắt đầu tối dần, xung quay tôi bắt đầu im ắng, chẳng còn lại gì ngoài tiếng côn trùng kêu.
Nỗi sơ hãi của tôi ngày một dâng cao lên, tôi ngồi lại một gốc cây cạnh đó bởi lẽ càng đi càng xa lạ, càng đi càng thấy run sợ.
" Tiểu Nha Đầu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi còn khóc hả ".
Tôi sững người, quay đầu lại trời tối lên tôi không nhìn rõ, nhưng dáng người ấy, giọng nói ấy, câu nói ấy ( tiểu nha đầu) chỉ có thể của một người " Thượng Quân Ngôn.
Hắn đến gần tôi, tôi thấy hắn có vẻ mệt hình như hắn vừa chạy. Trên vai hắn vẫn đeo nguyên cái lều trại, hình như nghe tin tôi mất tích thì chạy đi tìm ngay.
" Em... em.bị lạc rồi ".
Thượng Quân Ngôn: "... ".
" Cái này không cần phải nói thì ai cũng biết mà ".
Tôi cất tiếng, giọng vui vẻ hơn lúc trước một chút " Vậy bây giờ thầy dẫn em về đi ".
" Khi rừng này rộng lớn như thế, e là tôi cũng không nhớ đường về. "
Thấy sắc mặt tôi biến đổi hắn vội giải thích thêm " Không sao đâu đừng lo bây giờ mọi người đã biết tôi tìm thấy em.lên trắc cùng yên tâm phầm nào, có lẽ mai đội cứu hộ sẽ tới đây. "
Thôi cũng được ở cùng hắn ta ít nhất còn đỡ sợ hơn là ở một mình.
" Vậy đêm nay chúng ta ở đâu " tôi hỏi.
" Theo tôi ".
Lát sau hắn dẫn tôi đến một hang đá. Cái hang này rất rộng, không chỉ chứa đủ hai người mà năm người chắc cũng vừa.
Hắn lấy đèn pin soi một lát thấy không có gì nguy hiểm liền kéo tôi vào.
Để đồ xuống hắn ra miêng hang ôm một đống những cành cây khô lại lấy bao diêm nhóm lửa lên.
Ngọn lửa hồng dần tỏa sáng khắp hang nhìn đi nhìn lại cảm thấy nơi này không tồi chút nào.
Xung quay nơi này rất nhiều đá và củi cành cây khô tôi đi một lát đã ngom được rất nhiều.
" Tạm thời tối nay chúng ta cứ ở đây "
Cơn sợ hãi của tôi dần vơi đi nhìn khuôn mặt hắn dưới ánh lửa, những đường cong trên khuôn mặt được coi là tuyệt phẩm ấy lại hiện ra trước mắt tôi một lần nữa, mặt tôi đỏ ửng cả lên.
" Sao vậy? " Hắn hỏi.
" Không, không có gì ".
" À, lần trước em về lúc nào sao tôi không biết ".
" Lúc đó thầy say ".
Tôi thẹn đến chín cả mặt.
" Mà hôm đó tôi định đứng dậy, định đi hái bông hoa hồng xanh rồi sao nữa. Từ đoạn kí ức ấy tôi chẳng còn nhớ gì cả ".
Tôi: " Thôi thầy đừng hỏi nữa ".
Nước mắt chảy như sông đáp lại hắn.
" Tôi nghe bà giúp việc nói... ".
Tôi nhìn hắn hỏi dồn " bà ấy nói gì? Nói gì? ".
" Bà ấy nhìn thấy em hôn tôi " hắn trả lời nhanh liền mạch.
Lúc này tôi chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống...mà không thể.
Tôi lắp bắp " không... không phải ".
Thấy tôi như vậy hắn liền chuyển chủ đề.
" Em có mang theo đồ ăn không ".
Thôi chết Phương phương cầm rồi còn đâu.
Hắn thấy tôi không đáp chỉ lặng thở dài rồi đi ra cạnh hang nhặt nhặt thứ gì đó, tôi hỏi:
" Thầy, thầy làm gì đấy ".
" Em quên mục đích chính ta đến đây rồi sao? "
Tôi nhìn xung quay thấy mấy cây nấm cỡ bự liền chạy lại hái chúng. Vừa hái được vài cây.... trong đống cỏ ven hang...động đậy lại cảm thấy chân tôi nhói lên một cái rất đau.
Tôi kinh hãi nhìn xuống hét lớn
" Rắn aaaaaaa ".
Thượng Quân Ngôn chạy lại bên tôi, nhấc bổng tôi lên, đặt tôi gần đống lửa rồi cầm đèn pin chạy ra khỏi hang. Tôi vẫn đang run sợ đến mức cực độ, chân tôi đang chảy máu.
Hắn quay lại ngay tức thời, bóp máu độc ra khỏi chân tôi rồi nhá thứ gì đó như cỏ rồi đắp vào vết thương vừa làm hắn vừa xuýt xoa ân cần.
" Không có gì đáng ngại, dù gì con rắn đó cũng không phải rắn độc ".
Vừa nói hắn vừa xé một mảnh vải băng lại cho tôi.
Tôi cứ nhìn hắn, đến khi hắn chuẩn bị rời sang phía đối diện ngồi, tôi liền túm áo hắn lại nói:
" Thầy, ngôi đây đi em.... hơi sợ ".
Hắn được đà nhìn tôi cười ha hả rồi cuối cùng cũng ngồi lại bên cạnh tôi.
Thấy bàn tay tôi vẫn nắm chặt thứ gì hắn hỏi: " em hái được thứ gì thế ".
" Nấm! ".
Vừa nói tôi vừa chìa tay ra.
Hắn vừa nhìn xong lại cười ha hả " nấm này không ăn được đâu ".
Tôi: "...".
" Thôi ăn tạm nấm tôi hái cũng được ".
Nói rồi hắn đưa một xiên nấm vừa chín cho tôi. Mùi thơm ngào ngạt khiến tôi khó mà chối từ.
Tôi vừa ăn vừa nhìn hắn dựng lều cơ mà cái lều này dựng rất rễ chỉ cần đụng lên là được. Lại còn có cả khóa để tránh bị côn trùng gây hại, cũng rất ổn.
" Tiểu nha đầu! Ăn thế đủ chưa! Đi ngủ thôi ".
" Em tên là Sao Như Linh không phải tiểu nha đầu ".
" Đi ngủ " hắn nói.
Tôi: "...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook