Vô Tình Chí Tôn
-
Chương 1: Ở đâu chui ra ?
Tuyết Vi nghênh ngang đi ra cửa, vừa đi vừa cười thầm, vui sướng vì quyết định khôn ngoan của mình. Nàng là con gái duy nhất của Trần gia, thường rất ít được ra ngoài. Lần này đổi y phục với thị nữ, hóa trang cho giống rồi len lén trốn ra. Ban đầu cũng sợ có người nhận ra nên hồi hộp, hơi run bước từng bước nhỏ. Nhưng sau đó, đi qua vài người hầu cũng không ai phát hiện, nên ngày càng vững dạ đến giờ thì vô tư đi lại như vậy.
Đi ra khỏi cửa, tự do rồi, không phải đả tọa tu luyện nhàm chán nữa, Tuyết Vi suýt nữa hét lên vì vui sướng. Cố gắng kìm nén, nàng nhanh chân rời đi mà không hề biết rằng hành tung đã bại lộ. Một tên gác cổng mới tới tò mò hỏi người bên cạnh:
- Phàm ca, vừa nãy có phải là tiểu thư...
- Đến cả ngươi cũng nhận ra còn cần hỏi ta sao? Ngươi đừng có nhanh nhảu tranh công đi báo cho lão gia làm gì.
- Tại sao?
- Ở đây một thời gian ngươi sẽ hiểu. Chuyện này thường xảy ra như cơm bữa, ai ai cũng biết chỉ có tiểu thư không nhận ra thôi.
Tuyết Vi đi tới đi lui hưng phấn bừng bừng, hàng này xem một chút, đồ kia ngó một cái. Người dân Thanh Phong trấn hầu như đã thành thói quen, mặc dù rất nhiều người nhận ra Trần tiểu thư nhưng lại giả như không biết. Nơi này là một trấn nhỏ, đa phần là người thường chỉ có Trần gia là gia tộc tu tiên. Gia chủ Trần gia - Trần Thế Hào - mặc dù chỉ có tu vi luyện thể cửu tầng, nhưng tốt bụng thường giúp đỡ mọi người. Việc giả bộ như không phát hiện này cũng là được gia chủ Trần gia nhờ cậy.
Đang dạo phố vui vẻ, Tuyết Vi nhìn thấy một thứ rất đẹp. Đó là một cái vòng tay bằng bạc khảm bảo thạch xanh lục lấp lánh. Nàng vội chạy tới nhìn chằm chằm, nước miếng suýt nữa thì rơi xuống. Bán hàng là một thương nhân mập mới đến từ nơi khác nên cũng không biết nàng là ai, với nụ cười nghề nghiệp chào hàng
- Cô nương thật tinh mắt nha, cái vòng này là do đại sư nổi tiếng chế tác, được làm từ.....
Còn chưa nói hết, thương nhân mập trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó vội đuổi theo hô
- Bớ người ta, ăn cướp!
Thường thì hô như vậy rất hiệu quả, nhưng lần này thì mất linh rồi. Thương nhân mập vừa đuổi vừa hô cướp, đồng thời thấy khó hiểu, sao không có ai giúp hắn, rất nhiều người nghe được quay ra nhìn, sau đó lại quay đi như là không phải chuyện gì hiếm lạ vậy. Thậm chí có một vài người còn bình phẩm
- Thi thoảng lại thấy một màn này mà vẫn hay nha.
- Sắp đau bụng rồi, mau chuẩn bị tinh thần đi.
Có người tốt bụng kéo thương nhân mập lại giải thích một phen. Cũng không biết là nói gì, lão béo gật gù liên tục, sau đó quay về thu dọn quầy hàng rồi đi hướng Trần gia. Còn thủ phạm cướp đồ Tuyết Vi ban đầu không chú ý lắm vì còn mải ngắm nghía vòng tay, sau đó sực nhớ quay ra hỏi mọi người xung quanh là ai ăn cướp, ở đâu để nàng trừng trị, dù sao nàng cũng là luyện thể tầng ba.
Tuyết Vi không hiểu, sao ai cũng nhìn mình quái dị vậy, có người còn quay mặt đi run run nữa. Đầu đầy dấu chấm hỏi, đến một lát sau mới có người nói cho nàng biết là không có ai cướp cả, chỉ là hiểu lầm thôi. Vậy thì tốt, lại quay ra ngắm nghía vòng tay, nàng tiếp tục đi dạo. Còn tại Trần gia, thương nhân mập sau khi nhận được một khoản tiền lớn từ quản gia, cười đến híp mắt rời đi. Được quản gia thông báo, Trần Thế Hào nhu nhu cái trán thở dài:
- Con bé này khi nào mới lớn nổi đây. Thiệt là...
Đi dạo đến trời mờ tối, mặc dù chưa hết hứng thú, nhưng vẫn phải về nhà. Tuyết Vi về đến phòng, kêu thị nữ chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Nàng vừa tắm vừa nghịch vòng tay mới mua. Những giọt nước lướt qua khuôn mặt tinh xảo, xuống đến bộ ngực căng tròn, nhanh chóng đi qua eo nhỏ, bờ mông vểnh cao đến đôi chân thon dài. Hình ảnh đẹp khiến bao thanh niên mơ mộng, tiếc là chưa ai được chứng kiến. Nhưng rất nhanh đã có người làm được điều này.
Vòng tay bỗng phát ra tia sáng nhỏ bé, một viên bảo thạch tách rời ra rơi xuống. Tuyết Vi vội vàng rời khỏi bồn tắm tính nhặt lại đồng thời oán hận tên gian thương béo bán đồ rởm. Viên bảo thạch kia lớn dần lên thay đổi hình dạng rồi đột nhiên biến mất, thay vào đó là một chàng trai trần truồng không mảnh vải xuất hiện. Tuyết Vi ngây người, chưa biết phải làm sao thì người đối diện mở mắt nhìn nàng.
Mặc dù nàng khá là ngốc nhưng bản năng phụ nữ trong tình huống này luôn là một tiếng hét lớn hết mức có thể. Trần gia náo loạn bởi việc này, Trần Thế Hào vội vàng chạy đến thấy con gái đang co ro trốn trong bồn tắm không dám ra, còn trong phòng bỗng xuất hiện một tên đàn ông trần như nhộng. Gia chủ Trần gia có khuôn mặt nhiều màu nhất từ trước tới nay, lúc xanh lúc tím lại đỏ thay phiên.
Tên không rõ lai lịch kia ngay lập tức bị nhốt vào phòng chứa củi, cũng may có vài miếng giẻ rách đủ để che thân. Còn Trần Thế Hào nổi cơn lôi đình ra lệnh cấm khẩu đồng thời cho điều tra chuyện này. Lão không tin con gái có thể làm ra những chuyện hoang đường như thế được. Không nói tới Trần gia đã gà bay chó sủa, trong phòng chứa củi, một tên cái bang đang trầm tư. Hắn không biết mình là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây.
Tên là gì cũng không biết, hắn không có ký ức dù là một chút. Nói hắn là một tờ giấy trắng cũng không sai, nhưng lại không hoàn toàn trắng tinh. Tính cách đã định hình, có thể tự chủ suy nghĩ, biết ngôn ngữ không giống đứa bé mới sinh. Dù có cố thế nào đi nữa, trong đầu hắn xác thực là gần như không có chút ký ức nào, trừ cảnh tượng nóng bỏng trong phòng và quá trình bị nhốt vào đây.
Tuyết Vi sau khi hoàn hồn lại, được thị nữ thông báo, liền mặc quần áo chạy tới gặp cha. Trần Thế Hào vẫn còn tức giận, thấy con gái đến nộ quát:
- Thằng đó là thằng nào? Nói mau!
Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng thấy cha tức giận như vậy, vội vàng kể lại từ đầu đến đuôi. Trần Thế Hào dần dần không còn tức giận thay vào đó là nghi hoặc. Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là loại phép thuật nào đó. Giới hạn hiểu biết của lão chỉ ở các tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, còn như bậc tiền bối Kim Đan trở lên có khả năng thần kỳ như thế hay không thì...
Cho rằng có còn hơn là không, với tâm lý này Trần Thế Hào không còn ý nghĩ muốn giết thanh niên kia nữa. Cho con gái về phòng nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát, lão ra lệnh cho quản gia sắp xếp cho tên kia một phòng, lấy quần áo cho hắn. Đồng thời lão đích thân theo dõi xem thế nào, chuyện kỳ quái thế này vẫn là cẩn thận thì hơn.
Đi ra khỏi cửa, tự do rồi, không phải đả tọa tu luyện nhàm chán nữa, Tuyết Vi suýt nữa hét lên vì vui sướng. Cố gắng kìm nén, nàng nhanh chân rời đi mà không hề biết rằng hành tung đã bại lộ. Một tên gác cổng mới tới tò mò hỏi người bên cạnh:
- Phàm ca, vừa nãy có phải là tiểu thư...
- Đến cả ngươi cũng nhận ra còn cần hỏi ta sao? Ngươi đừng có nhanh nhảu tranh công đi báo cho lão gia làm gì.
- Tại sao?
- Ở đây một thời gian ngươi sẽ hiểu. Chuyện này thường xảy ra như cơm bữa, ai ai cũng biết chỉ có tiểu thư không nhận ra thôi.
Tuyết Vi đi tới đi lui hưng phấn bừng bừng, hàng này xem một chút, đồ kia ngó một cái. Người dân Thanh Phong trấn hầu như đã thành thói quen, mặc dù rất nhiều người nhận ra Trần tiểu thư nhưng lại giả như không biết. Nơi này là một trấn nhỏ, đa phần là người thường chỉ có Trần gia là gia tộc tu tiên. Gia chủ Trần gia - Trần Thế Hào - mặc dù chỉ có tu vi luyện thể cửu tầng, nhưng tốt bụng thường giúp đỡ mọi người. Việc giả bộ như không phát hiện này cũng là được gia chủ Trần gia nhờ cậy.
Đang dạo phố vui vẻ, Tuyết Vi nhìn thấy một thứ rất đẹp. Đó là một cái vòng tay bằng bạc khảm bảo thạch xanh lục lấp lánh. Nàng vội chạy tới nhìn chằm chằm, nước miếng suýt nữa thì rơi xuống. Bán hàng là một thương nhân mập mới đến từ nơi khác nên cũng không biết nàng là ai, với nụ cười nghề nghiệp chào hàng
- Cô nương thật tinh mắt nha, cái vòng này là do đại sư nổi tiếng chế tác, được làm từ.....
Còn chưa nói hết, thương nhân mập trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó vội đuổi theo hô
- Bớ người ta, ăn cướp!
Thường thì hô như vậy rất hiệu quả, nhưng lần này thì mất linh rồi. Thương nhân mập vừa đuổi vừa hô cướp, đồng thời thấy khó hiểu, sao không có ai giúp hắn, rất nhiều người nghe được quay ra nhìn, sau đó lại quay đi như là không phải chuyện gì hiếm lạ vậy. Thậm chí có một vài người còn bình phẩm
- Thi thoảng lại thấy một màn này mà vẫn hay nha.
- Sắp đau bụng rồi, mau chuẩn bị tinh thần đi.
Có người tốt bụng kéo thương nhân mập lại giải thích một phen. Cũng không biết là nói gì, lão béo gật gù liên tục, sau đó quay về thu dọn quầy hàng rồi đi hướng Trần gia. Còn thủ phạm cướp đồ Tuyết Vi ban đầu không chú ý lắm vì còn mải ngắm nghía vòng tay, sau đó sực nhớ quay ra hỏi mọi người xung quanh là ai ăn cướp, ở đâu để nàng trừng trị, dù sao nàng cũng là luyện thể tầng ba.
Tuyết Vi không hiểu, sao ai cũng nhìn mình quái dị vậy, có người còn quay mặt đi run run nữa. Đầu đầy dấu chấm hỏi, đến một lát sau mới có người nói cho nàng biết là không có ai cướp cả, chỉ là hiểu lầm thôi. Vậy thì tốt, lại quay ra ngắm nghía vòng tay, nàng tiếp tục đi dạo. Còn tại Trần gia, thương nhân mập sau khi nhận được một khoản tiền lớn từ quản gia, cười đến híp mắt rời đi. Được quản gia thông báo, Trần Thế Hào nhu nhu cái trán thở dài:
- Con bé này khi nào mới lớn nổi đây. Thiệt là...
Đi dạo đến trời mờ tối, mặc dù chưa hết hứng thú, nhưng vẫn phải về nhà. Tuyết Vi về đến phòng, kêu thị nữ chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Nàng vừa tắm vừa nghịch vòng tay mới mua. Những giọt nước lướt qua khuôn mặt tinh xảo, xuống đến bộ ngực căng tròn, nhanh chóng đi qua eo nhỏ, bờ mông vểnh cao đến đôi chân thon dài. Hình ảnh đẹp khiến bao thanh niên mơ mộng, tiếc là chưa ai được chứng kiến. Nhưng rất nhanh đã có người làm được điều này.
Vòng tay bỗng phát ra tia sáng nhỏ bé, một viên bảo thạch tách rời ra rơi xuống. Tuyết Vi vội vàng rời khỏi bồn tắm tính nhặt lại đồng thời oán hận tên gian thương béo bán đồ rởm. Viên bảo thạch kia lớn dần lên thay đổi hình dạng rồi đột nhiên biến mất, thay vào đó là một chàng trai trần truồng không mảnh vải xuất hiện. Tuyết Vi ngây người, chưa biết phải làm sao thì người đối diện mở mắt nhìn nàng.
Mặc dù nàng khá là ngốc nhưng bản năng phụ nữ trong tình huống này luôn là một tiếng hét lớn hết mức có thể. Trần gia náo loạn bởi việc này, Trần Thế Hào vội vàng chạy đến thấy con gái đang co ro trốn trong bồn tắm không dám ra, còn trong phòng bỗng xuất hiện một tên đàn ông trần như nhộng. Gia chủ Trần gia có khuôn mặt nhiều màu nhất từ trước tới nay, lúc xanh lúc tím lại đỏ thay phiên.
Tên không rõ lai lịch kia ngay lập tức bị nhốt vào phòng chứa củi, cũng may có vài miếng giẻ rách đủ để che thân. Còn Trần Thế Hào nổi cơn lôi đình ra lệnh cấm khẩu đồng thời cho điều tra chuyện này. Lão không tin con gái có thể làm ra những chuyện hoang đường như thế được. Không nói tới Trần gia đã gà bay chó sủa, trong phòng chứa củi, một tên cái bang đang trầm tư. Hắn không biết mình là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây.
Tên là gì cũng không biết, hắn không có ký ức dù là một chút. Nói hắn là một tờ giấy trắng cũng không sai, nhưng lại không hoàn toàn trắng tinh. Tính cách đã định hình, có thể tự chủ suy nghĩ, biết ngôn ngữ không giống đứa bé mới sinh. Dù có cố thế nào đi nữa, trong đầu hắn xác thực là gần như không có chút ký ức nào, trừ cảnh tượng nóng bỏng trong phòng và quá trình bị nhốt vào đây.
Tuyết Vi sau khi hoàn hồn lại, được thị nữ thông báo, liền mặc quần áo chạy tới gặp cha. Trần Thế Hào vẫn còn tức giận, thấy con gái đến nộ quát:
- Thằng đó là thằng nào? Nói mau!
Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng thấy cha tức giận như vậy, vội vàng kể lại từ đầu đến đuôi. Trần Thế Hào dần dần không còn tức giận thay vào đó là nghi hoặc. Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là loại phép thuật nào đó. Giới hạn hiểu biết của lão chỉ ở các tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, còn như bậc tiền bối Kim Đan trở lên có khả năng thần kỳ như thế hay không thì...
Cho rằng có còn hơn là không, với tâm lý này Trần Thế Hào không còn ý nghĩ muốn giết thanh niên kia nữa. Cho con gái về phòng nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát, lão ra lệnh cho quản gia sắp xếp cho tên kia một phòng, lấy quần áo cho hắn. Đồng thời lão đích thân theo dõi xem thế nào, chuyện kỳ quái thế này vẫn là cẩn thận thì hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook