Vô Tình Chi Lộ
-
Chương 5: Thần bí tử sắc ấn
Cầm lên hoán khí đan, Thanh Phong tỉ mỉ quan sát.
Đan dược tròn to bằng đầu ngòn tay cái, một màu đen tuyền.
Không nói nhiều, Thanh Phong bỏ đan dược vào trong miệng đồng thời ngồi xếp bằng xuống, hai tay đan vào nhau, tâm thần liên thông.
Khi đan dược đi qua miệng trôi xuống dưới dạ dày, ở đây đan dược không ngừng bị hòa tan chuyển hóa thành dược lực thẩm thấu qua thành dạ dày đi đến từng ngõ ngách của kinh mạch.
Tiếp xúc với cương khí, dược lực bất ngờ nóng bỏng lên, phả ra từng luồng nhiệt hơi điên cuồng hấp thu, luyện hóa cương khí.
Lúc này bên ngoài, Thanh Phong cả cơ thể đỏ ửng lên như một tôn hình người bằng đồng trong hỏa lô, cảm giác thật sự quá khó chịu, như hàng nghìn, hàng vạn con kiến lửa lúc nhúc trong kinh mạch mà cắn mà đốt.
May mắn Thanh Phong xưa đâu bằng nay, trải qua mười năm sống cực khổ trong hòn đảo đó, ý chí của hắn hiện giờ kiên cường hơn bao giờ hết, cứng rắn như sắt thép, chỉ thấy hắn vẫn cắn răng chịu đựng, mồ hôi tuôn ra như mưa thấm đẫm y phục mới thay, khuôn mặt nhăn nhó mà biến dạng.
Cảm giác cực hình này giằng co kéo dài ba canh giờ thì kết thúc.
Thanh Phong dần dần rời khỏi trạng thái tĩnh tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm cười nói: "Cuối cùng cũng đột phá đến hậu thiên, thật không dễ dàng gì."
Cơ thể các khớp xương bắt đầu kêu răng rắc, hình thể Thanh Phong cao thêm một cái đầu.
Tùy tiện Thanh Phong vung ra một quyền, bất chợt hư không lưu ngân, quyền khí không tiêu tan bay đến đánh thẳng lên mặt tường đá.
Rầm! Một âm thanh trầm đục vang lên, tường đá lõm xuống một đạo hố sâu, đủ thấy lực đạo lớn cỡ nào.
Nhìn thấy vậy Thanh Phong gật đầu hài lòng, quyền vừa rồi của hắn tưởng chừng như tùy ý nhưng thực chất hắn đã thêm vào trong đó một tia quyền ý cảnh cùng một chút chân khí bao khỏa, nếu không lực phá hoại cũng không đạt tới mức đó.
Vào đúng lúc này một màn dị biến phát sinh, tầm mắt Thanh Phong vặn vẹo biến hóa trong phút chốc rồi bất ngờ khôi phục bình thường.
Không gian lúc này một khoảng hư vô, màu xanh dương trải rộng không thấy điểm đầu điểm cuối, mà Thanh Phong hắn đang trôi nổi trong đó.
Không còn ở mật thất tăm tối ngột ngạt, một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng kì lạ thay Thanh Phong đang cười, đúng thế hắn đang cười, cười như đang chờ đợi điều gì.
"Bất diệt thần ấn, để ngươi phải đợi lâu rồi, thật ngại quá."
Khi giọng nói vừa dứt, nương theo lấy một tiếng ong nhè nhẹ, một đạo văn tự từ hư không xuất hiện tỏa ra tử sắc quang mang, hai chữ bất diệt sừng sững hiện ra, một loại thuộc về thần uy vô hình chung lan ra xung quanh.
Nêu như nói thần uy của Trần Đế có thể làm cho vạn người triều bái, vạn người kính ngưỡng thì thần uy của đạo văn tự này có cảm giác có thể làm cho con người ta gột bỏ tạp chất, gột rửa linh hồn, hướng tới cái gọi là bất tử bất diệt, thọ cùng trời đất, trời diệt, đất diệt, duy ta không diệt.
Chính vì vậy Thanh Phong mới gọi đạo văn tự này là bất diệt thần ấn.
Thần uy của bất diệt ấn dù rất mạnh nhưng lại không hề bài xích Thanh Phong, mặc cho hắn tự do hành động.
Chỉ thấy Thanh Phong chậm rãi tiến lại, tay nhẹ nhàng chạm lên thần ấn, khuấy động chân khí vừa hình thành trong đan điền, róc rách như dòng suối một dạng chảy vào thần ấn.
Ngay lập tức thần ấn bất ngờ sáng chói, trong phút chốc cả một khoảng không rộng lớn tràn ngập tử sắc quang mang.
Khi quang mang tán dần đi hiện rõ ra toàn cảnh, Thanh Phong tay phải phía trên đang trôi nổi mười đạo văn tự nhỏ, mỗi một đạo văn tử đều là kim sắc óng ánh, chứa một tia nhỏ thần uy của thần ấn.
Như đã đạt thành mục đích, Thanh Phong thu lại mười đạo văn tự vào trong cơ thể, ý niệm trong đầu vận chuyển, ngay lập tức tầm nhìn một lần nữa vặn vẹo mà khi đã hoàn toàn bình thường thì đã trở lại mật thất lúc trước.
Không khí lưu chuyển một chút ẩm ướt, ánh lửa bập bùng bên bốn góc tường, không gian yên tĩnh đến tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều.
Hô! Thở ra một ngụm trọc khí, Thanh Phong bất chợt mặt mày tái mét, miệng lưỡi khô khốc, chân khí trong đan điền hoàn toàn cạn kiệt.
Nhưng khí xòe lòng bàn tay ra, mười đạo kim sắc minh ấn bất thình lình xuất hiện lưu động hình thành một vòng tròn nhỏ phía trên, nhìn thấy vậy mệt mỏi như tan biến, Thanh Phong nở một nụ cười thỏa mãn.
"Kim sắc minh ấn tới tay."
Hành động của Thanh Phong từ đầu đến cuối đều rất nhanh chóng, không hề gặp một chút sai sót nào cả, điều đó đủ hiểu hắn đã từng trải qua rồi, hay nói đúng hơn là lâu dài trải qua.
Bất diệt thần ấn công dụng cơ bản đầu tiên mà Thanh Phong biết đó chính là tạo ra kim sắc minh ấn, đồng thời điều kiện tiên quyết là tu vi phải đạt đến hậu thiên mới kích hoạt được.
Còn kim sắc minh ấn chỉ có công dụng duy nhất là kí sinh cùng hấp thụ.
Nói đơn giản, võ giả tu vi không vượt quá Thanh Phong ba đại cảnh giới thì kim sắc minh ấn hoàn toàn có thể kí sinh vào.
Mà đã kí sinh vào rồi thì kim sắc minh ấn sẽ không ngừng hấp thụ thiên phú cùng ngộ tính của người đó rồi chuyển về cho Thanh Phong đến khi mà người đó trở thành phế nhân mới kết thúc.
Hấp thụ ở đây còn một vấn đề nữa là khi võ giả bị kí sinh tu luyện thì một phần mười thành quả đạt được sẽ thông qua kim sắc minh ấn chảy vào đan điền của Thanh Phong mặc hắn sử dụng.
Nói như vậy Thanh Phong có mười cái kim sắc tử ấn tương đương tốc độ tu luyện gấp lên viễn siêu bình thường.
Thiên giai thiên phú đã mạnh mà còn như vậy chẳng khác nào đột phá giống như ăn cơm uống nước một dạng, đơn giản là không gặp bình cảnh.
Thu hồi tâm tư, Thanh Phong mệt nhọc đứng lên, chậm rãi rời khỏi mật thất.
Bên ngoài, ánh sáng chói lóa đập vào mắt khiến cho hắn tạm thời chưa thích ứng được, chỉ thấy Thanh Phong từ từ mở ra đôi mắt, hít thở thật sâu mà cảm khái.
Mật thất mặc dù rất yên tĩnh nhưng không khí lại không mấy dễ chịu bằng bên ngoài, chỉ có điều Thanh Phong hắn không bận tâm tâm đến điều này.
"Điện hạ, ngài đã tu luyện xong." Một giọng nói trong trẻo vang lên làm cho Thanh Phong hơi quay đầu lại mà nhìn.
Đó là một thiếu nữ tràn đầy xuân xanh, thân mặc một bộ y phục màu hồng dành cho nữ tì, nàng dù không được đẹp khuynh nước khuynh thành nhưng lại rất sắc xảo, đôi môi căng mọng đỏ chót hơi mấp máy.
"Tiểu Thúy, ta đói rồi, chuẩn bị cho ta bữa trưa tại chỗ cũ." Thanh Phong lạnh lùng nói rồi tiếp tục bước đi.
"Vâng điện hạ, ngài vui lòng chờ một lúc."
Tiểu Thúy hơi hơi gật đầu, ánh mắt hơi động nhìn lên, sau đó nàng ngay lập tức rời khỏi.
"Điện hạ cao lên rồi."
...
Thanh Phong viện rộng hơn trăm mẫu, người hầu trên ngàn, thủ vệ vô số. Nơi đây cũng là nơi Thanh Phong diễn ra sinh hoạt hàng ngày.
Tại phía bắc của Thanh Phong viện là một quảng trường nhỏ, nền sân được tạo thành bởi vô số đá hoa cương ghép lại, trên đó dụng cụ luyện tập thông dụng của võ giả nằm la liệt khắp nơi, hai bên quảng trường cây xanh mọc um tùm, không khí mát mẻ thoáng đãng rất dễ chịu.
Chẳng biết lúc nào Thanh Phong đã đứng giữa quảng trường, hai chân thủ thế, hai tay huy từng đường quyền lên hư không, quyền pháp ảo diệu, thoắt ẩn thoắt hiện, thoáng chốc đã hơn trăm đạo quyền ảnh được vung ra, nhanh đến kinh hồn bạt vía.
Khi cơ thể bắt đầu toát ra mồ hôi Thanh Phong mới dừng lại, cũng là lúc đồ ăn được mang đến.
Cách quảng trường hai đến ba mét là một căn nhà gỗ lớn, đơn sơ mộc mạc. Thanh Phong cũng nhanh chóng mà tiến vào trong.
...
"Điện hạ đồ ăn đến." Tiểu Thúy cung kính đứng một bên chỉ đạo ba bốn nữ tì khác.
Tất cả đều là sơn hào hải vị, của ngon vật lạ hiếm có trên đời, thường nhân bình thường có nằm mơ cũng không thể chạm vào được.
Thanh Phong nhàn nhạt nhìn, lạnh lùng nói:
"Tiểu Thúy, ta đã đạt tới hậu thiên cảnh rồi từ nay không thiết ăn phàm vật nữa. Cái ta cần là thịt yêu thú."
Tiểu Thúy một trận kinh ngạc mà nhìn Thanh Phong.
Không có chân khí ba động.
Nhưng điện hạ đã nói vậy thì là vậy, nàng cũng không làm quá.
"Chúc mừng điện hạ đạt hậu thiên cảnh, tiểu Thúy đáng trách mắt mù không nhìn ra."
"Không cần thiết, ngươi có thể rời khỏi được rồi." Thanh phong nhẹ phẩy tay ra hiệu.
Tiểu Thúy là người được hắn tin dùng nhất nên chuyện nào cho qua thì cho qua không cần thiết phải trách phạt.
Nhìn xuống sơn hào hải vị trên bàn, Thanh phong nội tâm có chút thất vọng.
Chân khí cạn kiệt cần thịt yêu thú để khôi phục một cách nhanh nhất, thịt phàm vật căn bản cùng gân gà giống nhau.
Ăn thì vẫn phải ăn, chỉ có điều tác dụng đạt được là số không thôi.
Đan dược tròn to bằng đầu ngòn tay cái, một màu đen tuyền.
Không nói nhiều, Thanh Phong bỏ đan dược vào trong miệng đồng thời ngồi xếp bằng xuống, hai tay đan vào nhau, tâm thần liên thông.
Khi đan dược đi qua miệng trôi xuống dưới dạ dày, ở đây đan dược không ngừng bị hòa tan chuyển hóa thành dược lực thẩm thấu qua thành dạ dày đi đến từng ngõ ngách của kinh mạch.
Tiếp xúc với cương khí, dược lực bất ngờ nóng bỏng lên, phả ra từng luồng nhiệt hơi điên cuồng hấp thu, luyện hóa cương khí.
Lúc này bên ngoài, Thanh Phong cả cơ thể đỏ ửng lên như một tôn hình người bằng đồng trong hỏa lô, cảm giác thật sự quá khó chịu, như hàng nghìn, hàng vạn con kiến lửa lúc nhúc trong kinh mạch mà cắn mà đốt.
May mắn Thanh Phong xưa đâu bằng nay, trải qua mười năm sống cực khổ trong hòn đảo đó, ý chí của hắn hiện giờ kiên cường hơn bao giờ hết, cứng rắn như sắt thép, chỉ thấy hắn vẫn cắn răng chịu đựng, mồ hôi tuôn ra như mưa thấm đẫm y phục mới thay, khuôn mặt nhăn nhó mà biến dạng.
Cảm giác cực hình này giằng co kéo dài ba canh giờ thì kết thúc.
Thanh Phong dần dần rời khỏi trạng thái tĩnh tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm cười nói: "Cuối cùng cũng đột phá đến hậu thiên, thật không dễ dàng gì."
Cơ thể các khớp xương bắt đầu kêu răng rắc, hình thể Thanh Phong cao thêm một cái đầu.
Tùy tiện Thanh Phong vung ra một quyền, bất chợt hư không lưu ngân, quyền khí không tiêu tan bay đến đánh thẳng lên mặt tường đá.
Rầm! Một âm thanh trầm đục vang lên, tường đá lõm xuống một đạo hố sâu, đủ thấy lực đạo lớn cỡ nào.
Nhìn thấy vậy Thanh Phong gật đầu hài lòng, quyền vừa rồi của hắn tưởng chừng như tùy ý nhưng thực chất hắn đã thêm vào trong đó một tia quyền ý cảnh cùng một chút chân khí bao khỏa, nếu không lực phá hoại cũng không đạt tới mức đó.
Vào đúng lúc này một màn dị biến phát sinh, tầm mắt Thanh Phong vặn vẹo biến hóa trong phút chốc rồi bất ngờ khôi phục bình thường.
Không gian lúc này một khoảng hư vô, màu xanh dương trải rộng không thấy điểm đầu điểm cuối, mà Thanh Phong hắn đang trôi nổi trong đó.
Không còn ở mật thất tăm tối ngột ngạt, một nơi hoàn toàn xa lạ nhưng kì lạ thay Thanh Phong đang cười, đúng thế hắn đang cười, cười như đang chờ đợi điều gì.
"Bất diệt thần ấn, để ngươi phải đợi lâu rồi, thật ngại quá."
Khi giọng nói vừa dứt, nương theo lấy một tiếng ong nhè nhẹ, một đạo văn tự từ hư không xuất hiện tỏa ra tử sắc quang mang, hai chữ bất diệt sừng sững hiện ra, một loại thuộc về thần uy vô hình chung lan ra xung quanh.
Nêu như nói thần uy của Trần Đế có thể làm cho vạn người triều bái, vạn người kính ngưỡng thì thần uy của đạo văn tự này có cảm giác có thể làm cho con người ta gột bỏ tạp chất, gột rửa linh hồn, hướng tới cái gọi là bất tử bất diệt, thọ cùng trời đất, trời diệt, đất diệt, duy ta không diệt.
Chính vì vậy Thanh Phong mới gọi đạo văn tự này là bất diệt thần ấn.
Thần uy của bất diệt ấn dù rất mạnh nhưng lại không hề bài xích Thanh Phong, mặc cho hắn tự do hành động.
Chỉ thấy Thanh Phong chậm rãi tiến lại, tay nhẹ nhàng chạm lên thần ấn, khuấy động chân khí vừa hình thành trong đan điền, róc rách như dòng suối một dạng chảy vào thần ấn.
Ngay lập tức thần ấn bất ngờ sáng chói, trong phút chốc cả một khoảng không rộng lớn tràn ngập tử sắc quang mang.
Khi quang mang tán dần đi hiện rõ ra toàn cảnh, Thanh Phong tay phải phía trên đang trôi nổi mười đạo văn tự nhỏ, mỗi một đạo văn tử đều là kim sắc óng ánh, chứa một tia nhỏ thần uy của thần ấn.
Như đã đạt thành mục đích, Thanh Phong thu lại mười đạo văn tự vào trong cơ thể, ý niệm trong đầu vận chuyển, ngay lập tức tầm nhìn một lần nữa vặn vẹo mà khi đã hoàn toàn bình thường thì đã trở lại mật thất lúc trước.
Không khí lưu chuyển một chút ẩm ướt, ánh lửa bập bùng bên bốn góc tường, không gian yên tĩnh đến tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều.
Hô! Thở ra một ngụm trọc khí, Thanh Phong bất chợt mặt mày tái mét, miệng lưỡi khô khốc, chân khí trong đan điền hoàn toàn cạn kiệt.
Nhưng khí xòe lòng bàn tay ra, mười đạo kim sắc minh ấn bất thình lình xuất hiện lưu động hình thành một vòng tròn nhỏ phía trên, nhìn thấy vậy mệt mỏi như tan biến, Thanh Phong nở một nụ cười thỏa mãn.
"Kim sắc minh ấn tới tay."
Hành động của Thanh Phong từ đầu đến cuối đều rất nhanh chóng, không hề gặp một chút sai sót nào cả, điều đó đủ hiểu hắn đã từng trải qua rồi, hay nói đúng hơn là lâu dài trải qua.
Bất diệt thần ấn công dụng cơ bản đầu tiên mà Thanh Phong biết đó chính là tạo ra kim sắc minh ấn, đồng thời điều kiện tiên quyết là tu vi phải đạt đến hậu thiên mới kích hoạt được.
Còn kim sắc minh ấn chỉ có công dụng duy nhất là kí sinh cùng hấp thụ.
Nói đơn giản, võ giả tu vi không vượt quá Thanh Phong ba đại cảnh giới thì kim sắc minh ấn hoàn toàn có thể kí sinh vào.
Mà đã kí sinh vào rồi thì kim sắc minh ấn sẽ không ngừng hấp thụ thiên phú cùng ngộ tính của người đó rồi chuyển về cho Thanh Phong đến khi mà người đó trở thành phế nhân mới kết thúc.
Hấp thụ ở đây còn một vấn đề nữa là khi võ giả bị kí sinh tu luyện thì một phần mười thành quả đạt được sẽ thông qua kim sắc minh ấn chảy vào đan điền của Thanh Phong mặc hắn sử dụng.
Nói như vậy Thanh Phong có mười cái kim sắc tử ấn tương đương tốc độ tu luyện gấp lên viễn siêu bình thường.
Thiên giai thiên phú đã mạnh mà còn như vậy chẳng khác nào đột phá giống như ăn cơm uống nước một dạng, đơn giản là không gặp bình cảnh.
Thu hồi tâm tư, Thanh Phong mệt nhọc đứng lên, chậm rãi rời khỏi mật thất.
Bên ngoài, ánh sáng chói lóa đập vào mắt khiến cho hắn tạm thời chưa thích ứng được, chỉ thấy Thanh Phong từ từ mở ra đôi mắt, hít thở thật sâu mà cảm khái.
Mật thất mặc dù rất yên tĩnh nhưng không khí lại không mấy dễ chịu bằng bên ngoài, chỉ có điều Thanh Phong hắn không bận tâm tâm đến điều này.
"Điện hạ, ngài đã tu luyện xong." Một giọng nói trong trẻo vang lên làm cho Thanh Phong hơi quay đầu lại mà nhìn.
Đó là một thiếu nữ tràn đầy xuân xanh, thân mặc một bộ y phục màu hồng dành cho nữ tì, nàng dù không được đẹp khuynh nước khuynh thành nhưng lại rất sắc xảo, đôi môi căng mọng đỏ chót hơi mấp máy.
"Tiểu Thúy, ta đói rồi, chuẩn bị cho ta bữa trưa tại chỗ cũ." Thanh Phong lạnh lùng nói rồi tiếp tục bước đi.
"Vâng điện hạ, ngài vui lòng chờ một lúc."
Tiểu Thúy hơi hơi gật đầu, ánh mắt hơi động nhìn lên, sau đó nàng ngay lập tức rời khỏi.
"Điện hạ cao lên rồi."
...
Thanh Phong viện rộng hơn trăm mẫu, người hầu trên ngàn, thủ vệ vô số. Nơi đây cũng là nơi Thanh Phong diễn ra sinh hoạt hàng ngày.
Tại phía bắc của Thanh Phong viện là một quảng trường nhỏ, nền sân được tạo thành bởi vô số đá hoa cương ghép lại, trên đó dụng cụ luyện tập thông dụng của võ giả nằm la liệt khắp nơi, hai bên quảng trường cây xanh mọc um tùm, không khí mát mẻ thoáng đãng rất dễ chịu.
Chẳng biết lúc nào Thanh Phong đã đứng giữa quảng trường, hai chân thủ thế, hai tay huy từng đường quyền lên hư không, quyền pháp ảo diệu, thoắt ẩn thoắt hiện, thoáng chốc đã hơn trăm đạo quyền ảnh được vung ra, nhanh đến kinh hồn bạt vía.
Khi cơ thể bắt đầu toát ra mồ hôi Thanh Phong mới dừng lại, cũng là lúc đồ ăn được mang đến.
Cách quảng trường hai đến ba mét là một căn nhà gỗ lớn, đơn sơ mộc mạc. Thanh Phong cũng nhanh chóng mà tiến vào trong.
...
"Điện hạ đồ ăn đến." Tiểu Thúy cung kính đứng một bên chỉ đạo ba bốn nữ tì khác.
Tất cả đều là sơn hào hải vị, của ngon vật lạ hiếm có trên đời, thường nhân bình thường có nằm mơ cũng không thể chạm vào được.
Thanh Phong nhàn nhạt nhìn, lạnh lùng nói:
"Tiểu Thúy, ta đã đạt tới hậu thiên cảnh rồi từ nay không thiết ăn phàm vật nữa. Cái ta cần là thịt yêu thú."
Tiểu Thúy một trận kinh ngạc mà nhìn Thanh Phong.
Không có chân khí ba động.
Nhưng điện hạ đã nói vậy thì là vậy, nàng cũng không làm quá.
"Chúc mừng điện hạ đạt hậu thiên cảnh, tiểu Thúy đáng trách mắt mù không nhìn ra."
"Không cần thiết, ngươi có thể rời khỏi được rồi." Thanh phong nhẹ phẩy tay ra hiệu.
Tiểu Thúy là người được hắn tin dùng nhất nên chuyện nào cho qua thì cho qua không cần thiết phải trách phạt.
Nhìn xuống sơn hào hải vị trên bàn, Thanh phong nội tâm có chút thất vọng.
Chân khí cạn kiệt cần thịt yêu thú để khôi phục một cách nhanh nhất, thịt phàm vật căn bản cùng gân gà giống nhau.
Ăn thì vẫn phải ăn, chỉ có điều tác dụng đạt được là số không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook