Vô Tiên
-
Chương 68: Rời nhà (2)
- Thúy nhi, ca dạy võ công cho muội, muội có thể làm cho phụ mẫu của muội không bị người bắt nạt. Ca muốn đi thăm thú thiên hạ một lát, ngắm nhìn một lát! Ca muốn đi xem thiên địa này rốt cuộc cao tới mức nào, muốn xem bên ngoài có thần tiên hay không! Có một ngày, ca sẽ trở về nói cùng muội nghe, được?
- Ca, Thúy nhi không nỡ để ca đi!
Thúy nhi ôm cổ của Lâm Nhất, thương tâm khóc thút thít.
Lâm Nhất nhìn rõ được sự mất mát cùng lưu luyến của thúc phụ, khẽ nói:
- Thúc phụ! Thím! Ta để lại số bạc cũng đủ cả nhà sử dụng. Nếu như Thúy nhi biết chút võ công, vào giờ phút quan trọng cũng có chút tác dụng. Tiểu Nhất có thể sẽ không rời khỏi Thương Quốc ngay, những điều này cũng chỉ là dự định sau này!
- Lẽ nào Tiểu Nhất phải rời xa Thương Quốc sao?
Lâm Khai Cừ kinh ngạc hỏi.
- Có thể sau này sẽ đi!
Lâm Nhất gật đầu, giọng điệu dễ dàng nhưng lại che giấu bất an trong lòng.
Một đời người chung quy có một vài chuyện không có cách nào lảng tránh, không thể làm gì khác hơn là đi đối mặt.
...
Trên đỉnh núi phía tây đã trở thành nơi yêu thích nhất của Thúy nhi trong một hai tháng nay.
Cây cỏ trên núi từ màu xanh mơ hồ đã úa vàng, dường như đã bỏ ra tất cả sinh mạng. Trong khe đá vang lên tiếng côn trùng rả rích, dường như đang ngâm nga về ngày hè chói lòa, lại giống như đang tấu lên bản nhạc ngắn ngủi, huy hoàng nhất trong cuộc đời.
Dưới đêm trăng, trên đỉnh núi, Lâm Nhất đứng yên trong góc. Cách đó không xa, khi thì ngân hoa nở rộ, khi thì liễu múa mềm mại. Đó là Thúy nhi đang luyện kiếm.
Lâm Nhất vốn không phải là người ích kỷ với người khác, càng chưa nói với người nhà mình. Nhưng hắn chỉ biết kiếm pháp liền đi một chuyến lên trấn trên, mua thanh trường kiếm, lại bảo Lư đại ca tăng thêm tinh thép, một lần nữa rèn lại rồi mới đưa cho Thúy nhi.
Thúy nhi cầm trường kiếm trong tay, người múa theo kiếm, kiếm di chuyển theo người, thân kiếm thỉnh thoảng phát ra vài ánh sáng màu bạc rồi lập tức biến mất dưới ánh trăng, biến thành từng tiếng xé gió vọng trong tai nghe thấu xương.
Thúy nhi thích múa kiếm ở trước mặt ca ca.
Nàng không muốn ca ca rời đi, điều duy nhất nàng có thể làm chính là luyện tốt võ công do ca ca dạy, làm cho ca ca có thể vui vẻ hơn.
Bước chân vừa di chuyển chính là hơn hai trượng, thân hình mềm mại phiêu dật, chiêu kiếm sắc bén giống hệt với cao thủ tập võ nhiều năm.
Lâm Nhất nhìn thấy vậy lại âm thầm thở dài. Sau khi hắn dùng linh khí giúp Thúy nhi đả thông kinh mạch, tuy là nàng có thể bớt mười năm tu luyện nội công, nhưng linh khí vận hành mấy vòng trong kinh mạch của Thúy nhi lại tự mình làm tiêu tan, trong cơ thể không còn chút vết tích nào, lại giống như Thiên Phúc lúc trước vậy. Rõ ràng, Thúy nhi cũng không thể tu luyện tâm pháp Huyền Thiên.
Kinh mạch thông, huyền quan mở ra, có thể cảm nhận cũng thu nạp linh khí, lấy điều này để rèn luyện ngũ tạng lục phủ của bản thân, có thể bước lên con đường tu tiên. Lâm Nhất không rõ mình cùng Thúy nhi là huyết mạch chí thân, chẳng lẽ Thúy nhi không có linh căn tu tiên mà mình lại có?
Chẳng lẽ cơ duyên trong vạn người không có một người đã bị mình đụng phải? Lâm Nhất không cho rằng đi lên một con đường không biết rõ là chuyện may mắn!
...
Dưới cây lớn đầu thôn.
Rễ của cái cây già này giống như con rồng có sừng lộ ra cơ thể trên mặt đất. Lâm Nhất dựa người vào đó nói với Tô tiên sinh bên cạnh:
- Đây là rượu mà sư phụ ta thích uống, ta mời tiên sinh uống!
Cơ thể Tô tiên sinh vẫn cao ngất, bất luận là đứng hay ngồi đều có vẻ cao ngạo như cây trúc.
- Đừng quên tên nữ nhi của ta... !
Tô tiên sinh nhìn chăm chú vào Lâm Nhất rồi nhận lấy bình hồ lô rượu.
- Tô Tuyết Vân, sinh năm Đinh Mão, nhũ danh là Vân Nhi!
Lâm Nhất khẽ nói thì thầm.
- Trời đất từ xưa tới nay, thân này không phù hợp. Đời người chỉ trăm năm, ngày này dễ qua nhất. Phù...! Rượu này ngon!
Tô tiên sinh vui vẻ uống hớp một cái, vuốt râu khen. Trên gương mặt ông thoáng ửng hồng vì hơi rượu, từng nếp nhăn trên gương mặt cũng bắt đầu giãn ra, dường như có vẻ tang thương không nói hết được, lại vô cùng xúc động.
...
Ngày hè nóng bỏng, sau khi thoải mái trút hết sức sống, trong thiên địa có điêu tàn cũng có thu hoạch, có gặp gỡ thì tất cũng có ly biệt!
...
- Nhà vẫn phải xây chờ Tiểu Nhất trở về ở!
Lâm Khai Cừ ngồi xổm trước ngưỡng cửa, nói. Trên gương mặt trung hậu thành thật của ông lộ vẻ kiên định!
Trong phòng vọng ra một tiếng thở dài! Trương thị cầm mảnh vải trong tay lẩm bẩm:
- Vốn định may thêm trang phục cho nó, nào ngờ nó lại lặng lẽ rời đi không nói tiếng nào? Đúng là đứa trẻ đáng thương!
Thúy nhi ngồi ở bên cạnh bàn đá dưới cây lớn, bàn tay nhỏ bé chống má, trong đôi mắt sáng nhìn ra về ngọn núi phía tây.
- Ca, nhớ về kể cho Thúy nhi chuyện thần tiên, đừng quên đấy!
Từng giọt nước mắt lăn trên gò má.
...
Một ngày vào thu, Lâm Nhất đã rời đi.
Hắn không nói lời từ biệt, cũng không kinh động bất kỳ kẻ nào.
Một mình lặng lẽ rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook