Vô Tiên
Chương 631: Vào Chính Dương tông... (2)

- Món nợ ân tình mà ta thiếu Nhược Thủy, từ nay về sau xóa bỏ. Ân oán bên ngoài của ngươi cũng không liên quan gì đến ta. Nếu không phải người tu luyện, chú trọng đạo niệm thông suốt, ta há lại sẽ câu nệ ở lề thói cũ tập tục xưa. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Sau khi Ngô Thất bỏ lại một câu nói đó, liền một mình ngự kiếm mà đi, để lại Lâm Nhất gương mặt kinh ngạc, trố mắt sửng sốt tại chỗ. Qua nửa ngày, hắn mới yên lặng lắc đầu, thầm thở dài một tiếng. Tâm tình sức nóng như lửa khi mới vào núi Đan Dương đã bị một thùng nước đá rót cái thông thấu.

Lâm Nhất vào lúc này hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Người không thể nhìn bề ngoài a! Trông mặt mà bắt hình dong là không thể thực hiện được. Không nghĩ tới Ngô Thất này sau khi dẫn mình vào núi, lại bày ra bộ dạng e sợ cho không tránh kịp, xem ra món nợ ân tình của Nhược Thủy đã bị mình một lần dùng hết rồi.

Nhược Thủy chân nhân nếu biết thái độ làm người của người bạn tốt của mình là như thế, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào! Tình người ấm lạnh? Hay lòng người dễ thay đổi? Bản tính của tu sĩ là kỳ quái cùng ham muốn cá nhân, sợ là so với người giang hồ trong phàm tục, chỉ có hơn chứ không kém.

Thôi! Thôi! Đối phương dù gì thì cũng đưa mình vào sơn môn, bản thân mình cần gì phải đi quản cách làm người của Ngô Thất chứ! Như thế cũng tốt, người như vậy vẫn là kính nhi viễn chi, huống chi thật sự thiếu người này nhân tình, sợ là cũng không phải chuyện tốt gì! Cùng với cầu người, không bằng cầu mình. Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy đi!

Chỉ có điều, vị Ngô Thất cũng là tiền bối của Trúc Cơ kỳ, sao lại làm việc nhỏ nhoi ích kỷ như thế? Ta sau này cùng ông không biết nhau như vậy có được chưa! Ông vứt bỏ ta ở đây đã đi rồi, ta hai mắt đen thui, nên đi nơi nào đây?

Đi tới sườn núi, thấy phía dưới mây mù bay quanh quất, sắc mặt của Lâm Nhất khổ sở. Thân ở một nơi xa lạ, hắn không dám tế ra Bích Vân sa đụng loạn xạ bốn phía chung quanh, nhưng mà cũng hầu như không thể ở chỗ này đợi.

Lâm Nhất đang buồn bực không hiểu, hắn cảm nhận có người sau lưng, bèn xoay người lại, thấy một người tu sĩ trẻ tuổi thân mặc áo bào màu xám cũng đang tò mò nhìn hắn.

Trong lòng hơi động, Lâm Nhất chắp tay nói:

- Bái kiến vị đạo hữu này...

Đối phương cười ha hả, tùy ý chắp tay một cái cười nói:

- Vị sư đệ này là mới tới! Tại hạ Thọ Phân.

Người này khoảng hai, ba mươi tuổi, Luyện Khí tầng bảy tu vi. Ánh mắt của hắn không lớn, gương mặt hòa khí cười híp mắt. Có thể, người trước mắt giúp bản thân mình một lần cũng khó nói. Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Nhất có chút thẹn thùng cười nói:

- Tại hạ Lâm Nhất, đúng như Thọ huynh nói, chính là người mới vào sơn môn, vừa mới nhận được thân phận ngọc bài, lại không biết nên đi về nơi đâu, đang khổ não!

Thọ Phân cười nói:

- Ha ha! Vào sơn môn chính là sư huynh đệ, ngươi gọi ta là sư huynh thì được rồi. Là ai dẫn ngươi nhập môn đấy, sao lại vứt ngươi một mình vào chỗ này? Đưa ngọc bài của ngươi ta xem qua một chút.

Ngẫm nghĩ, Lâm Nhất vẫn là chưa đem Ngô Thất nói ra, đối phương cũng không thiếu bản thân mình cái gì, cần gì phải tính toán chi li. Hắn chỉ nói là một vị tiền bối, cũng không quá quen thuộc, bèn đưa ngọc bài tới.

- Thì ra sư đệ là ngoại môn đệ tử của Thiên Cơ các, mười tám tuổi?

Ánh mắt của Thọ Phân nhìn Lâm Nhất hơi khác thường, lắc đầu cười nói:

- Sư đệ tuổi quá trẻ đã có tu vi này, sợ qua không được hai năm, ta phải gọi ngươi một tiếng sư huynh rồi.

Lâm Nhất chỉ có thể xấu hổ cười cười, thầm nghĩ, chưa tới hơn một tháng nữa thì được mười chín tuổi rồi.

- Ta là đệ tử của Thiên Toàn các, cách Thiên Cơ các không xa, thuận đường dẫn ngươi đi một chuyến vậy! Thật ra, trong ngọc bài trên tay ngươi đã có địa phương ngươi phải đi.

Thọ Phân sau khi giao ra ngọc bài, liền gọi Lâm Nhất theo hắn cùng đi.

Thấy đối phương tính tình hiền hoà, Lâm Nhất liền xin chỉ giáo chút ít sự tình bên trong tông môn. Thọ Phân ngược lại cũng dễ nói, nói một chút về một số quy củ và cấm kỵ tông môn mà mình biết, lượm một số mấu chốt.

Chính Dương tông có bốn các một ngọn núi được nói đến. Bốn các chỉ chính là Thiên Khu các, Thiên Toàn các, Thiên Cơ các và Thiên Quyền các. Phân biệt bằng vào tu vi, đan dược, luyện khí và trận pháp tăng trưởng.

Một ngọn núi chính là Đan Dương các trên đỉnh núi Đan Dương, có địa vị tôn sùng bên trong Chính Dương tông. Đệ tử trong các đều là nội môn tinh anh, cũng là tương lai của Chính Dương tông.

Chính Dương tông có bảy vị Kim Đan tổ sư, hơn ba mươi người tu sĩ của Trúc Cơ kỳ, đệ tử Luyện Khí kỳ khoảng ngàn người. Tông chủ là Hồng Nguyên Tử, có tu vi của Kim Đan hậu kỳ, sáu vị tổ sư còn lại là Kim Đan trung kỳ và sơ kỳ không giống nhau, chia nhau trấn giữ bốn các một ngọn núi. Trong hàng đệ tử của Luyện Khí kỳ, người có tu vi trung kỳ chiếm đa số, người tu vi hậu kỳ không hơn trăm mười người, trong đó Luyện Khí tầng chín cũng chỉ có chừng mười người mà thôi. Lâm Nhất trẻ tuổi như vậy lại có tu vi tầng bảy, vì vậy Thọ Phân đối với hắn cần phải coi trọng một chút.

Sườn núi có đường mòn quanh núi, hai người thi triển ngự phong thuật, sau khi hơn nửa canh giờ, đi tới một núi khác. Thọ Phân dẫn theo Lâm Nhất đi vào trong một căn phòng, bẩm rõ ngọn nguồn với chấp sự bên trong. Đối phương sau khi điều tra ngọc bài của Lâm Nhất, liền ném ra một cái túi càn khôn.

Thọ Phân lại dẫn Lâm Nhất tìm tới ngọn núi Thiên Cơ chỗ Thiên Cơ các, nói ra:

- Ngươi đi tìm chấp sự, người đó sẽ thu xếp cho ngươi.

Đối phương xem như giúp đại mang, trong lòng cảm kích, Lâm Nhất luôn miệng gởi tới lời cảm ơn.

Sau khi đợi Thọ Phân rời đi, Lâm Nhất nhìn thấy có tu sĩ đi qua, cũng đã có kinh nghiệm, sau một phen sư huynh trưởng sư huynh đoản, bèn tìm đến trước một ngôi nhà lớn, y theo lễ cao giọng bẩm báo cầu kiến.

Trong phòng có người lên tiếng, Lâm Nhất đi tới gặp được một lão giả gầy yếu, từ trong miệng người khác biết được, người này là chấp sự của Thiên Cơ các, tên là Đức Hâm. Lâm Nhất không dám thất lễ, vội vàng miệng nói tiền bối, cũng dâng lên ngọc bài của mình.

Gương mặt của Đức Hâm hiện nếp nhăn, trên gò má đen gầy giữ lại một chòm râu cháy vàng. Ông ta ngồi ở một cái ghế gỗ, thần sắc chất phác, sau khi liếc mắt lạnh lùng nhìn ngọc giản trong tay, đưa ánh mắt về Lâm Nhất phía dưới, lên tiếng hỏi:

- Lâm Nhất tới từ Đại Thương, ngươi trước đây là thân phận gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương