Vô Thượng Thần Đế
-
Chương 37: Bát Hoang Ngâm
Toàn bộ ngàn vạn đại thế giới, võ kỹ phong phú, Mục Vân cũng không phải chưởng khống tất cả võ kỹ.
Bát Hoang Ngâm này dùng chân nguyên chấn động để sinh ra lực trùng kích bá đạo, chấn thương võ giả, quả thực là vô cùng bá đạo.
- Là một môn võ kỹ rất tốt, ta muốn!
Lau đi tiên huyết trên khóe miệng, Mục Vân cười hắc hắc, giễu giễu nói.
- Ngươi muốn? Ta có thể đốt một bản, đưa xuống dưới cửu tuyền cho ngươi!
Nhìn thấy Mục Vân lúc này thế mà còn có tâm tình nói đùa, Đông Phương Ngọc tức sùi bọt mép, không thể kiềm chế.
- Bát Hoang Ngâm, Toái Ấn!
Mười ngón tay của Đông Phương Ngọc tản ra, từng sợi chân nguyên quấn quanh ở đầu ngón tay, một tia chân nguyên giống như là cục đá đánh ra sóng nước, đứt quãng, thế nhưng lực lượng tản ra lại cho người ta một loại cảm giác chấn nhiếp khủng bố.
- Bát Hoang Ngâm chính là võ kỹ hoàng giai cao cấp, Mục Vân, ta vận dụng võ kỹ giết ngươi, ngươi chết mà không tiếc!
Sắc mặt Đông Phương Ngọc hờ hững, đầu ngón tay khiêu động chân nguyên càng thêm mãnh liệt.
Lốp ba lốp bốp...
Một loạt âm thanh giống như dòng điện lưu động vang lên, khiến da đầu run lên.
Chỉ thấy thân thể Đông Phương Ngọc đột nhiên xông ra, xông thẳng về phía Mục Vân.
- Võ kỹ tốt, ta thu!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Mục Vân đập xuống đất, thân thể lăng không bay lên.
- Lạc Vân Kiếm Chưởng - Lạc Vân Thức!
Lạc Vân Kiếm Chưởng đánh ra, bóng người Mục Vân vừa bay lên, tốc độ cực nhanh, không thua kém Đông Phương Ngọc một chút nào.
- Đón một chưởng của ta thử một chút!
Thân thể Mục Vân bay lên, hét lớn một tiếng, bay về phía Đông Phương Ngọc.
Nhìn thấy Mục Vân lạià không tránh không né, bay thẳng về phía mình, Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, chân nguyên quanh người đã triệt để ẩn núp, chuẩn bị cho Mục Vân tất sát nhất kích.
- Lạc Thiên Thức!
Chỉ là đang lúc Đông Phương Ngọc toàn lực ứng phó, chuẩn bị cho Mục Vân một kích trí mạng thì bóng người Mục Vân lại là trực tiếp lướt qua đỉnh đầu của hắn.
Hỏng bét!
Đông Phương Ngọc đột nhiên biến sắc.
Mục tiêu của Mục Vân đáng chết này căn bản không phải hắn, mà là Cận Đông phía sau hắn.
- Muốn giết ta, nằm mơ!
Không ngờ Mục Vân lại dùng đầu mâu chỉ thẳng về phía hắn, trong lòng Cận Đông cũng có phần giận dữ.
Tốt xấu hắn là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, cử động lần này của Mục Vân thực sự là quá xem thường hắn!
Loại xem thường này làm sắc mặt hắn đỏ lên.
- Lan Sơn Quyền!
Tiến lên trước một bước, cả người Cận Đông tản ra khí kình, thân thể khôi ngô, nháy mắt cất cao.
- Lần trước bại trong tay ngươi là ta chủ quan, lần này ta nhất định giết ngươi!
Song quyền tề xuất, Cận Đông không sợ chút nào, thương thế trên người hắn sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí càng tráng kiện hơn trước đó.
Mặc dù hắn biết, giết Mục Vân rất không thể nào, thế nhưng Mục Vân muốn giết hắn cũng là vọng tưởng.
- Lạc Thiên Nhất Chưởng!
Hai tay kết hợp, chưởng ấn sôi nổi phun ra, bóng người Mục Vân nháy mắt đi đến trước mặt Cận Đông.
- Giết!
Rít lên một tiếng từ trong miệng Mục Vân vang lên, một lực lượng vô danh, dùng Mục Vân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Răng rắc...
Bốn quyền đối nhau, một tiếng tạch tạch vang lên.
Ngay sau đó, nương theo tiếng tạch tạch, phốc phốc phốc phốc từng tiếng nhục thân bị xé rách vang lên.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn toàn bộ trong rừng rậm, một luồng huyết khí phóng lên tận trời.
Trong nháy mắt bốn quyền va nhau, hai tay Cận Đông nháy mắt gãy xương.
Chỉ là lực đạo của Mục Vân vô cùng bá đạo, sau khi đánh gãy hai tay của Cận Đông lại ngạnh sinh sinh khiến cho hai tay của hắn rời khỏi thân thể.
Máu tươi từ hai vai phun ra, sắc mặt Cận Đông nháy mắt trắng bệch.
Chân nguyên!
Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ và Đông Phương Ngọc ở bên cạnh đã há to miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Không có người nào hiểu rõ hơn Đông Phương Ngọc, sở dĩ Mục Vân có thể một chiêu trọng thương Cận Đông.
Chân nguyên.
Đó là chân nguyên lực bộc phát.
Chỉ có chân nguyên mới có thể cường đại như thế.
Chỉ là, hắn căn bản không thể tin được, Mục Vân chỉ là cảnh giới nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, sao lại có thể mang chân nguyên.
- Ngươi không phải nhục thân ngũ trọng, ngươi là nhục thân thất trọng!
Nhìn thấy trên song chưởng của Mục Vân phù động chân nguyên, Đông Phương Ngọc khó tin.
- Không đúng, ngươi rõ ràng là ngũ trọng, ngươi còn chưa dưỡng mạch, không thể nào là thất trọng!
- Không có gì là không thể nào!
Mục Vân cười lạnh nói:
- Nam Vân Đế Quốc chỉ là một vùng hẻo lánh của Thiên Vận đại lục, Thiên Vận đại lục cũng chỉ là một đại lục trong ba ngàn tiểu thế giới mà thôi, thế giới sao mà rộng lớn, ngươi biết cái gì?
Nghe thấy Mục Vân giải thích như vậy, sắc mặt Đông Phương Ngọc dần dần âm trầm.
- Cho dù trong cơ thể ngươi chứa chân nguyên thì cũng là mượn nhờ pháp bảo trong cơ thể thôi, tính là thứ gì, giết ngươi cũng vẫn dễ như trở bàn tay!
Trên hai tay, chân nguyên lần nữa cổ động, bên ngoài thân thể Đông Phương Ngọc, một tầng chân nguyên quay xung quanh, đúc thành một đạo phòng ngự.
Đây chính là điểm mạnh của võ giả nhục thân thất trọng Chân Nguyên cảnh.
Dùng chân nguyên hội tụ bên ngoài thân thể, hình thành phòng ngự kiên cố, vô luận là lực lượng nhục thân hay là khí kình thì cũng không thể đánh tan.
Thậm chí ngay cả chân nguyên cũng không thể phá vỡ.
Chân nguyên pháp y có thể hình thành phòng ngự, không thua kém một món phàm khí trung phẩm một chút nào.
Chân nguyên không chỉ có thể hình thành công kích giống như đao nhọn, còn có thể hình thành phòng ngự giống như kiên thuẫn.
Lúc này, Mục Vân đã có thể phát động công kích chân nguyên, Đông Phương Ngọc không thể không phòng.
- Sợ sao?
Nhìn thấy một bộ tư thái phòng bị của Đông Phương Ngọc, Mục Vân không khỏi châm chọc nói.
Sợ?
Đông Phương Ngọc cũng không sợ, nhưng Mục Vân thực sự xảo trá đa đoan, ra bài không theo lẽ thường.
Hắn không thể không phòng.
- Bát Hoang Ngâm, Di Thiên Ấn!
Mở ra hai tay, chân nguyên trong lòng bàn tay Đông Phương Ngọc ầm vang mà ra. Chân nguyên không ngừng ngưng tụ, bị áp súc trong hai tay Đông Phương Ngọc, không ngừng thu nhỏ.
Dần dần, chân nguyên hội tụ hình thành một hình chóp bốn mặt, mỗi một đường nét của hình chóp bốn mặt đó thẳng tắp cứng chắc, cứng cỏi như thép, hình chóp bốn mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, thế nhưng chân nguyên khủng bố trong đó chỉ hơi tản ra dư ba đã dạt dào sát ý.
- Di Thiên Ấn...
Thế tất che trời, còn Bát Hoang Ngâm, quả nhiên là một môn võ kỹ không tệ!
Nhìn thấy thủ đoạn của Đông Phương Ngọc, Mục Vân tuyệt không đánh gãy, ngược lại đứng ở một bên, tinh tế quan sát.
Một ấn ký như vậy, đúng là đủ mạnh mẽ, chỉ là thủ đoạn Đông Phương Ngọc thi triển ra có vẻ hơi tối nghĩa, chân nguyên càng ngưng tụ không đủ.
- Một môn võ kỹ tốt như vậy đặt ở trong tay ngươi, đúng là lãng phí!
- Hừ, giết ngươi, đã đủ!
Vẻ khinh bỉ trong mắt Đông Phương Ngọc càng sâu:
- Vận dụng Toái Ấn, ngươi không cách nào ngăn cản, lại càng không cần phải nói Di Thiên Ấn!
Nghe được lời này của Đông Phương Ngọc, Mục Vân không thèm giải thích.
Ngay từ đầu, hắn muốn lấy lực lượng nhục thân và lực lượng kình khí để chống cự Đông Phương Ngọc, nếm thử lực lượng của mình đến cũng đã đạt đến mức nào.
Bát Hoang Ngâm này dùng chân nguyên chấn động để sinh ra lực trùng kích bá đạo, chấn thương võ giả, quả thực là vô cùng bá đạo.
- Là một môn võ kỹ rất tốt, ta muốn!
Lau đi tiên huyết trên khóe miệng, Mục Vân cười hắc hắc, giễu giễu nói.
- Ngươi muốn? Ta có thể đốt một bản, đưa xuống dưới cửu tuyền cho ngươi!
Nhìn thấy Mục Vân lúc này thế mà còn có tâm tình nói đùa, Đông Phương Ngọc tức sùi bọt mép, không thể kiềm chế.
- Bát Hoang Ngâm, Toái Ấn!
Mười ngón tay của Đông Phương Ngọc tản ra, từng sợi chân nguyên quấn quanh ở đầu ngón tay, một tia chân nguyên giống như là cục đá đánh ra sóng nước, đứt quãng, thế nhưng lực lượng tản ra lại cho người ta một loại cảm giác chấn nhiếp khủng bố.
- Bát Hoang Ngâm chính là võ kỹ hoàng giai cao cấp, Mục Vân, ta vận dụng võ kỹ giết ngươi, ngươi chết mà không tiếc!
Sắc mặt Đông Phương Ngọc hờ hững, đầu ngón tay khiêu động chân nguyên càng thêm mãnh liệt.
Lốp ba lốp bốp...
Một loạt âm thanh giống như dòng điện lưu động vang lên, khiến da đầu run lên.
Chỉ thấy thân thể Đông Phương Ngọc đột nhiên xông ra, xông thẳng về phía Mục Vân.
- Võ kỹ tốt, ta thu!
Quát khẽ một tiếng, hai tay Mục Vân đập xuống đất, thân thể lăng không bay lên.
- Lạc Vân Kiếm Chưởng - Lạc Vân Thức!
Lạc Vân Kiếm Chưởng đánh ra, bóng người Mục Vân vừa bay lên, tốc độ cực nhanh, không thua kém Đông Phương Ngọc một chút nào.
- Đón một chưởng của ta thử một chút!
Thân thể Mục Vân bay lên, hét lớn một tiếng, bay về phía Đông Phương Ngọc.
Nhìn thấy Mục Vân lạià không tránh không né, bay thẳng về phía mình, Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, chân nguyên quanh người đã triệt để ẩn núp, chuẩn bị cho Mục Vân tất sát nhất kích.
- Lạc Thiên Thức!
Chỉ là đang lúc Đông Phương Ngọc toàn lực ứng phó, chuẩn bị cho Mục Vân một kích trí mạng thì bóng người Mục Vân lại là trực tiếp lướt qua đỉnh đầu của hắn.
Hỏng bét!
Đông Phương Ngọc đột nhiên biến sắc.
Mục tiêu của Mục Vân đáng chết này căn bản không phải hắn, mà là Cận Đông phía sau hắn.
- Muốn giết ta, nằm mơ!
Không ngờ Mục Vân lại dùng đầu mâu chỉ thẳng về phía hắn, trong lòng Cận Đông cũng có phần giận dữ.
Tốt xấu hắn là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, cử động lần này của Mục Vân thực sự là quá xem thường hắn!
Loại xem thường này làm sắc mặt hắn đỏ lên.
- Lan Sơn Quyền!
Tiến lên trước một bước, cả người Cận Đông tản ra khí kình, thân thể khôi ngô, nháy mắt cất cao.
- Lần trước bại trong tay ngươi là ta chủ quan, lần này ta nhất định giết ngươi!
Song quyền tề xuất, Cận Đông không sợ chút nào, thương thế trên người hắn sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí càng tráng kiện hơn trước đó.
Mặc dù hắn biết, giết Mục Vân rất không thể nào, thế nhưng Mục Vân muốn giết hắn cũng là vọng tưởng.
- Lạc Thiên Nhất Chưởng!
Hai tay kết hợp, chưởng ấn sôi nổi phun ra, bóng người Mục Vân nháy mắt đi đến trước mặt Cận Đông.
- Giết!
Rít lên một tiếng từ trong miệng Mục Vân vang lên, một lực lượng vô danh, dùng Mục Vân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Răng rắc...
Bốn quyền đối nhau, một tiếng tạch tạch vang lên.
Ngay sau đó, nương theo tiếng tạch tạch, phốc phốc phốc phốc từng tiếng nhục thân bị xé rách vang lên.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn toàn bộ trong rừng rậm, một luồng huyết khí phóng lên tận trời.
Trong nháy mắt bốn quyền va nhau, hai tay Cận Đông nháy mắt gãy xương.
Chỉ là lực đạo của Mục Vân vô cùng bá đạo, sau khi đánh gãy hai tay của Cận Đông lại ngạnh sinh sinh khiến cho hai tay của hắn rời khỏi thân thể.
Máu tươi từ hai vai phun ra, sắc mặt Cận Đông nháy mắt trắng bệch.
Chân nguyên!
Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ và Đông Phương Ngọc ở bên cạnh đã há to miệng, một câu cũng nói không nên lời.
Không có người nào hiểu rõ hơn Đông Phương Ngọc, sở dĩ Mục Vân có thể một chiêu trọng thương Cận Đông.
Chân nguyên.
Đó là chân nguyên lực bộc phát.
Chỉ có chân nguyên mới có thể cường đại như thế.
Chỉ là, hắn căn bản không thể tin được, Mục Vân chỉ là cảnh giới nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, sao lại có thể mang chân nguyên.
- Ngươi không phải nhục thân ngũ trọng, ngươi là nhục thân thất trọng!
Nhìn thấy trên song chưởng của Mục Vân phù động chân nguyên, Đông Phương Ngọc khó tin.
- Không đúng, ngươi rõ ràng là ngũ trọng, ngươi còn chưa dưỡng mạch, không thể nào là thất trọng!
- Không có gì là không thể nào!
Mục Vân cười lạnh nói:
- Nam Vân Đế Quốc chỉ là một vùng hẻo lánh của Thiên Vận đại lục, Thiên Vận đại lục cũng chỉ là một đại lục trong ba ngàn tiểu thế giới mà thôi, thế giới sao mà rộng lớn, ngươi biết cái gì?
Nghe thấy Mục Vân giải thích như vậy, sắc mặt Đông Phương Ngọc dần dần âm trầm.
- Cho dù trong cơ thể ngươi chứa chân nguyên thì cũng là mượn nhờ pháp bảo trong cơ thể thôi, tính là thứ gì, giết ngươi cũng vẫn dễ như trở bàn tay!
Trên hai tay, chân nguyên lần nữa cổ động, bên ngoài thân thể Đông Phương Ngọc, một tầng chân nguyên quay xung quanh, đúc thành một đạo phòng ngự.
Đây chính là điểm mạnh của võ giả nhục thân thất trọng Chân Nguyên cảnh.
Dùng chân nguyên hội tụ bên ngoài thân thể, hình thành phòng ngự kiên cố, vô luận là lực lượng nhục thân hay là khí kình thì cũng không thể đánh tan.
Thậm chí ngay cả chân nguyên cũng không thể phá vỡ.
Chân nguyên pháp y có thể hình thành phòng ngự, không thua kém một món phàm khí trung phẩm một chút nào.
Chân nguyên không chỉ có thể hình thành công kích giống như đao nhọn, còn có thể hình thành phòng ngự giống như kiên thuẫn.
Lúc này, Mục Vân đã có thể phát động công kích chân nguyên, Đông Phương Ngọc không thể không phòng.
- Sợ sao?
Nhìn thấy một bộ tư thái phòng bị của Đông Phương Ngọc, Mục Vân không khỏi châm chọc nói.
Sợ?
Đông Phương Ngọc cũng không sợ, nhưng Mục Vân thực sự xảo trá đa đoan, ra bài không theo lẽ thường.
Hắn không thể không phòng.
- Bát Hoang Ngâm, Di Thiên Ấn!
Mở ra hai tay, chân nguyên trong lòng bàn tay Đông Phương Ngọc ầm vang mà ra. Chân nguyên không ngừng ngưng tụ, bị áp súc trong hai tay Đông Phương Ngọc, không ngừng thu nhỏ.
Dần dần, chân nguyên hội tụ hình thành một hình chóp bốn mặt, mỗi một đường nét của hình chóp bốn mặt đó thẳng tắp cứng chắc, cứng cỏi như thép, hình chóp bốn mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, thế nhưng chân nguyên khủng bố trong đó chỉ hơi tản ra dư ba đã dạt dào sát ý.
- Di Thiên Ấn...
Thế tất che trời, còn Bát Hoang Ngâm, quả nhiên là một môn võ kỹ không tệ!
Nhìn thấy thủ đoạn của Đông Phương Ngọc, Mục Vân tuyệt không đánh gãy, ngược lại đứng ở một bên, tinh tế quan sát.
Một ấn ký như vậy, đúng là đủ mạnh mẽ, chỉ là thủ đoạn Đông Phương Ngọc thi triển ra có vẻ hơi tối nghĩa, chân nguyên càng ngưng tụ không đủ.
- Một môn võ kỹ tốt như vậy đặt ở trong tay ngươi, đúng là lãng phí!
- Hừ, giết ngươi, đã đủ!
Vẻ khinh bỉ trong mắt Đông Phương Ngọc càng sâu:
- Vận dụng Toái Ấn, ngươi không cách nào ngăn cản, lại càng không cần phải nói Di Thiên Ấn!
Nghe được lời này của Đông Phương Ngọc, Mục Vân không thèm giải thích.
Ngay từ đầu, hắn muốn lấy lực lượng nhục thân và lực lượng kình khí để chống cự Đông Phương Ngọc, nếm thử lực lượng của mình đến cũng đã đạt đến mức nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook