Vài trăm năm thì Liễu Mộng Nghiên cảm thấy vẫn có thể chống đỡ được một phen.

Nhưng mười ngàn năm, đây là khái niệm gì chứ?

Nước Đại Chu còn chưa tồn tại lâu đến thế, Đại Chu thành lập cũng mới gần ngàn năm thôi.

Mười ngàn năm... Chẳng phải thành quái vật bất tử sao?

Làm sao nhà họ Liễu có thể đối phó nổi? Thậm chí ngay cả hoàng thất Đại Chu cũng không dám chọc vào ấy chứ?

Liễu Mộng Nghiên không dám nghĩ tới, cũng không thể tưởng tượng nổi, Trần Trường An hiện giờ rốt cuộc đã đạt cảnh giới nào.

Dù sao đây vẫn là cảnh giới họ chưa từng chạm tới, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe.

"Mọi người đứng dậy đi." "Thật không ngờ, nhà họ Trần bây giờ lại suy tàn đến thế”

Nghe Trần Trường An nói, mọi người nhà họ Trần cũng cảm thấy xấu hổ.

Trần Trường An nhìn sang Liễu Mộng Nghiên, thấy hai người lúc này vô cùng căng thẳng trước mặt mình, không khỏi mỉm cười.

"Yên tâm, ta không giết các ngươi đâu."

"Còn vụ khế ước này... hôm nay các ngươi không mang đi được đâu."

"Chờ đó, một thời gian nữa, người nhà họ Trần sẽ tự mình đến thăm, tự tay trao lại cho các ngươi!"

“Cút đi!"

Trần Trường An không có chút tu vi nào, nhưng dáng vẻ rất oai phong, khiến hai người Liễu Mộng Nghiên cũng kinh hồn bạt vía, không dám do dự chút nào, cúi đầu với Trần Trường An rồi hai người vội vã rời khỏi nhà họ Trần.

"Tiểu tử ngươi không tồi đấy."

"Dũng khí đáng khen, nhưng ngươi không sợ, khí phách cứng rắn nhưng không có thực lực, sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?"

Lời này là Trần Trường An nói với Trần Vân Hiên.


Trần Vân Hiên không ngờ lão tổ lại khen ngợi mình, trong lòng cũng xúc động khôn xiết.

"Bẩm lão tổ, ta đánh cược nhà họ Liễu sẽ không diệt nhà họ Trần đâu."

"Ö? Tại sao?"

"Nhà họ Liễu hiện giờ là một trong ba gia tộc lớn của Đại Chu, tất nhiên rất coi trọng thể diện."

"Mối quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Liễu vẫn còn khá nhiều người biết."

"Nhà họ Liễu có thể coi như chưa từng quen biết nhà họ Trần, nhưng họ sẽ không ra tay với nhà họ Trần đâu."

"Nếu không, nhà họ Liễu sẽ mang tiếng giậu đổ bìm leo, phản bội tình nghĩa."

"Diệt nhà họ Trần cũng chẳng có ý nghĩa gì với họ, nhiều nhất... chỉ giết mỗi mình ta mà thôi." Trần Vân Hiên cười nói.

Thấy Trần Vân Hiên không phải nhất thời mạnh miệng, Trần Trường An gật đầu hài lòng.

"Ngươi không sợ chết sao?" "Sợ chứt"

"Nhưng ta có thể chết, nhà họ Trần không thể nhục!" Trần Vân Hiên nói dứt khoát.

Lời nói của Trần Vân Hiên khiến mọi người nhà họ Trần đều vui mừng, rất hài lòng về vị thiếu chủ này.

"Ha ha ha!"

"Nói hay lắm."

"Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám làm nhục nhà họ Trần đâu, ngươi cũng sẽ không chết đâu!" Trần Trường An nói một câu hùng hồn, khiến Đại Hoàng ở bên cạnh nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

Có ngươi ở đây? Ngươi thì có ích lợi quái gì chứ?

Giả vờ thì giỏi lắm, thật ra chuyện gì cũng phải nhờ ta!


"Phải, có lão tổ ở đây, nhà họ Trần... nhất định có thể lấy lại những gì đã mất." Trần Chính Nguyên xúc động nói.

"Không phải ta, mà phải dựa vào các ngươi."

"Với thân phận của ta, không tiện ra mặt, kẻo bị người đời nói ỷ lớn hiếp nhỏ."

Trần Trường An đã phòng ngừa trước, dù sao với năng lực. của hẳn, ra ngoài làm được gì chứ? Chẳng biết gì cả, chỉ biết chịu đòn thôi, ai cũng đánh không chết!

"Cái này... lão tổ, hiện tại nhà họ Trần..."

"Không cần lo lảng, có ta ở đây, sức mạnh của các ngươi tăng lên chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Cảm ơn lão tổi" Lời nói của Trần Trường An khiến mọi người phấn khởi.

"Những người khác lui hết đi, hai người các ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói."

"Vâng, lão tổ."

Sau khi những người khác rời đi, Trần Trường An chỉ để lại hai cha con Trần Chính Nguyên.

"Lõa tổ, không biết có chuyện gì ạ?" Trần Chính Nguyên tò mò hỏi.

"Nếu ta không nhớ nhầm, ngày xưa nhà họ Trần không ở. Đại Chu, cách đây ít nhất cũng trăm vạn dặm, sao lại đến

được đây?" Trần Trường An không hiểu hỏi.

"À, sau khi lão tổ đi rồi, nhà họ Trần cũng trải qua thời kỳ huy hoàng, nhưng dần dần bắt đầu đi xuống."

"Cuối cùng không còn cách nào khác phải di cư đến Đại Chu, ban đầu chỉ định nghỉ ngơi lấy lại sức, không ngờ..."

Trần Chính Nguyên cũng thở dài, nhà họ Trần càng ngày càng suy tàn là điều không ai trong nhà họ Trần muốn thấy.


"Thôi, chuyện qua rồi không nhắc tới nữa."

"Ở đây có một số thứ, ngươi tự quyết định sắp xếp thế nào đi."

Trần Trường An đã chuẩn bị sẵn một số thứ, vừa nói vừa ném cho Trần Chính Nguyên một chiếc nhãn.

Khi Trần Chính Nguyên nhìn thấy những thứ trong chiếc nhẫn, cả người ông đều choáng váng!

"Đây... đây là linh thạch cấp bậc gì thế?" "Thượng phẩm, còn một phần là cực phẩm." "Gì cơ?"

"Toàn bộ đều là linh thạch thượng phẩm, thậm chí còn có cả linh thạch cực phẩm?”

"Thế này cũng quá nhiều rồi?" Trần Chính Nguyên run run giọng vì xúc động.

"Cha, nhiều lắm sao?"

"Nhiều lắm ư? Ở đây linh thạch thượng phẩm ít nhất cũng 10 vạn viên, ngươi nói xem có nhiều không?”

"Gì cơ? 10 vạn linh thạch thượng phẩm? Mà còn là ít nhất ự?"

Điều này khiến Trần Vân Hiên choáng váng! Phải biết ở Đại Chu, hầu hết người tu luyện đều dùng linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm đã là vô cùng quý hiếm rồi.

Mười vạn linh thạch thượng phẩm, quả thật là không dám tưởng tượng, chưa nói đến linh thạch cực phẩm!

Tuy nhiên trong chiếc nhẫn không chỉ có linh thạch, công pháp võ kỹ cấp cao cũng không ít, thậm chí còn có một số thiên tài địa bảo mà Trần Chính Nguyên không nhận ra!

Có những thứ này, thực lực của người nhà họ Trần sẽ tăng vọt trong thời gian ngắn!

"Vân Hiên, trong thế hệ trẻ của nhà họ Trần, tài năng của ngươi không tồi, có hứng thú không, sau này theo ta tu luyện?"

Hả?

Theo lão tổ tu luyện?

"Lão tổ, ta bằng lòng, ta bằng lòng!"

Trần Vân Hiên đâu phải kẻ đần độn, theo lão tổ tu luyện, đó là điều bao người mơ ước, ai lại từ chối chứ?

"Được, ngươi đi xuống trước đi, ngày mai tới tìm ta."


"Vâng, lão tổ."

Sự trở lại của Trần Trường An đem lại sinh khí cho nhà họ. Trần, Trần Chính Nguyên cũng vội sắp xếp nơi ở tốt nhất cho

Trần Trường An.

"Lão tổ, hiện tại hoàn cảnh nhà họ Trần như thế này, tạm thời ngài cố gắng chịu khó nhé."

"Để lão tổ chịu khó rồi." Tiểu viện mà Trần Chính Nguyên sắp xếp tuy không lớn lắm, nhưng cảnh sắc không tồi, so với nơi ở của Trần Trường An cùng sư phụ trước kia, hắn cảm thấy ở đây tốt hơn nhiều.

Dù sao Mục Vân Dao chỉ sắp xếp cho Trần Trường An một ngôi nhà gỗ đơn sơ, ở cả mười ngàn năm!

Không phải Mục Vân Dao keo kiệt, mà bản thân nàng cũng sống rất giản dị, không cảm thấy có vấn đề gì.

"Không sao, chỗ này rất tốt" Trần Trường An nói khẽ. "Nếu lão tổ hài lòng thì tốt rồi."

"Đúng rồi lão tổ, ta còn có một thứ, do tổ tiên nhà họ Trân để lại."

“Tổ tiên có dặn, nếu lão tổ quay lại, nhất định phải đưa thứ này cho ngài."

Hả?

Tổ tiên để lại?

Còn đặc biệt để lại cho mình?

"Là thứ gì?" Trần Trường An cũng hơi tò mò.

Trần Chính Nguyên lấy từ chiếc nhãn một hộp ngọc, vừa lấy từ kho báu bí mật của nhà họ Trần, đưa cho Trần Trường An.

Trần Trường An cầm lên, mở ra thì phát hiện bên trong đặt một viên ngọc tròn trong suốt.

Về phần chất liệu là gì, Trần Trường An hơi khó nhận ra. "Hả? Đây là gì?"

Đột nhiên, Trần Trường An phát hiện thân thể mình có phản ứng mạnh mẽ với viên ngọc đó.

Loại cảm giác này, suốt mười ngàn năm Trần Trường An chưa từng cóI

"Rốt cuộc đây là thứ gì?" Trần Trường An cau mày hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương