Sắc mặt Liễu Thừa Phong chùng xuống, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát từ trong người.

Liễu Thừa Phong đã là cường giả Chân Khí Cảnh đỉnh phong, còn người mạnh nhất hiện tại của nhà họ Trần là Trần Chính Nguyên cũng chỉ mới vừa đột phá lên cảnh giới Chân Khí thôi.

Toàn bộ nhà họ Trần, không ai có thể chống lại được khí thế của Liễu Thừa Phong!

"Ha ha hai" "Nhà họ Trần bây giờ thật yếu ớt không đỡ nổi một đòn."

"Tiểu tử kia, nhớ cho kĩ, muốn nói lời tàn độc thì cân phải có thực lực!"

"Nếu không có thực lực, những lời ngươi nói chỉ là trò cười thôi!"

Liễu Thừa Phong nhìn Trần Vân Hiên với vẻ khinh thường, một thằng vô dụng thậm chí chưa đột phá Ngưng Nguyên Cảnh mà dám bất kính với nhà họ Liễu ư?

Đối mặt với sự chế giễu của Liễu Thừa Phong, ánh mắt Trần Vân Hiên vẫn kiên định, trực diện chống lại khí thế của đối phương.

Dưới ánh mắt sửng sốt của Liễu Thừa Phong, Trần Vân Hiên thậm chí còn đứng thẳng thẳng lưng hơn nữa!

Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Thừa Phong cảm nhận được sự kiên cường của Trần Vân Hiên!

"Tâm tính của tên này thật kiên cường, ý chí kinh người!" "Nếu để hắn trưởng thành, có thể sẽ là một mối họa!"

"Không được, phải diệt trừ tên nhóc này!"

Lúc này, trong lòng Liễu Thừa Phong đã nảy sinh ý định giết người, bởi ông ta cảm nhận được sự nguy hiểm từ một thiếu niên mới chỉ 15-16 tuổi, tu vi chỉ mới là Tụ Linh Cảnh.

Trần Chính Nguyên cũng nhận ra điều này, cảm giác Liễu Thừa Phong dường như đã có ý định giết người!

Tuy nhiên, Trần Vân Hiên lúc này vẫn nhìn chăm chăm Liễu Thừa Phong, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Ngày sau rồng nằm cũng sẽ gặp mưa, hôm nay chim hạc cũng sẽ vút lên trời."

lột ngày nào đó, nhà họ Trần nhất định sẽ đoạt lại tất cả những gì từng mất."

Đoạt lại? Thật nực cười! Chỉ với nhà họ Trần bây giờ còn dưới trắm người à?

"Hừ, ta muốn xem, ngươi có thể sống sót qua ngày hôm nay hay không!"


Bốp! Bốp! Bốp! "Lời này nói hay đấy." "Đúng là nên lấy lại những gì đã mất!"

Liễu Thừa Phong đang định ra tay thì bị tiếng võ tay đột ngột này cắt ngang.

Mọi người quay lại thì phát hiện không biết từ lúc nào, thêm một thanh niên nữa xuất hiện ở cửa đại sảnh nhà họ Trần.

Bên cạnh thanh niên đó còn có một con chó vàng to.

Chỉ là, ánh mắt của con chó vàng này dường như đầy oán khí, nhìn ai cũng giống như đang chửi rủa, thật kì lạ!

Liễu Thừa Phong và Liễu Mộng Nghiên cũng hơi bất ngờ, người nhà họ Trần cũng vậy.

Bởi vì họ không quen biết thanh niên này.

"Ngươi là ai?"

Liễu Thừa Phong nhăn mày hỏi. "Ta à?"

"Nhà họ Trần... Trần Trường An!"

Người nhà họ Trần?

Lời này vừa nói ra, mọi người nhà họ Trần đều ngơ ngác, nhà họ Trần ư? Sao chưa từng gặp bao giờ?

Mọi người đều nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, nhưng không tìm thấy câu trả lời trong ánh mắt của bất cứ ai.

Không lẽ là con hoang lưu lạc bên ngoài sao?

Lúc này, chỉ có ánh mắt của gia chủ Trần Chính Nguyên thoáng chút do dự, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Thật không ngờ, thế hệ trẻ nhà họ Trần bây giờ ai cũng có khí phách kiên cường."

"Hắn còn có chút tu vi, còn ngươi không có tu vi gì cả, sao cũng dám nói những lời cuồng vọng như thế hả?"

"Chẳng lế không sợ ta giết ngươi sao?" Liễu Thừa Phong khinh bỉ liếc nhìn Trần Trường An.


"Giết ta?"

"Ngươi cứ thử xeml" Trần Trường An nói không kiêng nể gì.

"Ngông cuồng!"

Liễu Thừa Phong không hành động ngay, mà lại phát ra khí thế của bản thân, trong mắt ông ta, với khí thế và sức ép đáng sợ như vậy của mình, đủ để khiến một kẻ bình thường như Trần Trường An toi mạng.

Tuy nhiên, trước khí thế của Liễu Thừa Phong, Trần Trường An chẳng hề bị ảnh hưởng, thậm chí cảm thấy hơi nhàm chán.

Thế thôi à?

Trần Trường An đi theo bên cạnh sư phụ Mục Vân Dao, một cường giả Đại Đế đỉnh phong, nên thường xuyên đối mặt với khí thế và sức ép như thế này, khả năng chống đỡ của Trần Trường An sao có thể yếu được?

"Đại Hoàng!"

Trần Trường An vẫn không để ý gì đến Liễu Thừa Phong, mà nhìn thoáng qua Đại Hoàng.

Ánh mắt Đại Hoàng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đi tới một bên, dùng miệng ngậm lấy một cái ghế, sau đó

đặt xuống bên cạnh Trần Trường An.

Thấy Trần Trường An ngồi thong dong trên ghế, mọi người đều trợn mắt sững sờ.

Trần Trường An không bị ảnh hưởng còn thôi đi, con chó bên cạnh cũng có thể di chuyển tự do ư?

"Không thể nào!"

"Tuyệt đối không thểt"

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"


Liễu Thừa Phong không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, đây tuyệt đối vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của ông ta.

Đối phương chắc chăn không phải hoàn toàn không có tu vi, che giấu sức mạnh à?

Nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm sao nhà họ Trần có thể có cường giả như vậy?

Liễu Thừa Phong không hiểu nổi, Liễu Mộng Nghiên lúc này cũng đang chăm chú nhìn Trần Trường An, tình hình hiện tại rõ ràng đã vượt khỏi sự khống chế của họ!

"Trần Trường An? Trần Trường An!"

Đột nhiên, Trần Chính Nguyên đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Trần Trường An đầy kinh ngạc!

Dáng vẻ xúc động của Trần Chính Nguyên khiến mọi người cũng thắc mắc, không lẽ... Trần Trường An có quan hệ gì với gia chủ?

"Ngài... ngài thật sự là Trần Trường An sao?"

"Trường trong trường cửu, an trong an toàn?" Trần Chính Nguyên run rẩy khắp người vì xúc động.

Ngài? Trần Chính Nguyên lại còn dùng từ ngài?

Điều này có ý nghĩa gì? Bối phận của người này còn cao. hơn Trần Chính Nguyên ư?

"Có vẻ nhà họ Trần vẫn còn người nhớ tên ta, đỡ cho ta phải nhiều lời giải thích rồi" Trần Trường An cười nói.

Lời này vừa nói ra, Trần Chính Nguyên lập tức run rẩy, vội vàng đi đến bên cạnh Trần Trường An, dưới ánh mắt sững sờ

của mọi người, ông ta trực tiếp quỳ xuống.

"Gia chủ đời thứ 135 của nhà họ Trần, Trần Chính Nguyên, bái kiến lão tổi"

Lão tổ? Lão tổ nhà họ Trần? Chàng trai trẻ này mà lại là lão tổ của nhà họ Trần ư?

"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau qua đây bái kiến lão tổ đi!"

Thấy mọi người nhà họ Trần không hành động gì, Trần Chính Nguyên gắn giọng, hai mắt trợn tròn!

Mặc dù mọi người nhà họ Trần đều hơi bối rối, nhưng Trần Chính Nguyên là gia chủ cũng đã nói vậy, họ cũng không dám sơ suất.

“Đời thứ 135 Trần Chính Minh, bái kiến lão tổ.”

“Đời thứ 135 Trần Chính Tiêu, bái kiến lão tổ.”


“Đời thứ..."

Các thành viên nhà họ Trần quỳ xuống đất, khiến hai người Liễu Mộng Nghiên hơi bối rối.

"Nếu nhà họ Trần có lão tổ, sao lại suy tàn đến thế này?" "Hay là họ cố ý diễn kịch?"

"Không đúng, nhà họ Trần cũng không biết trước chúng ta sẽ đến, thế này..."

Liễu Mộng Nghiên cảm thấy có điều khó hiểu, nhưng Liễu Thừa Phong lại nhíu mày.

"Đại tiểu thư, ta... hình như có nghe nói chuyện này."

"Ngày xưa từng có tin đồn, nhà họ Trần có một vị lão tổ bị cường giả mang đi, chỉ là vị lão tổ đó chưa bao giờ xuất hiện, mọi người cho là nhà họ Trần nói bậy, hoặc đã chết rồi."

"Không ngờ, người đó thật sự tồn tại? Hơn nữa còn xuất hiện vào lúc này?”

Liễu Thừa Phong cũng tình cờ nghe được chuyện này, nhưng không tin là thật.

"Ý của Tộc thúc là nhà họ Trần thật sự có một vị lão tổ ự?"

"Sao ta chưa hề nghe chuyện này?" Liễu Mộng Nghiên ngạc nhiên nói.

"Không nghe cũng bình thường, tin đồn này cũng đã vài trăm năm rồi, nhà họ Liễu thời đó còn có quan hệ tốt với nhà họ Trần, nhưng bây giờ người biết tin này cũng chỉ có vài người thôi."

"Vài trắm năm?”

Liễu Mộng Nghiên nhìn Trần Trường An trạc tuổi 20, trong lòng đầy bất ngờ.

Nếu thật vậy, Trần Trường An đã sống mấy trăm năm, tu vi đã đạt tới trình độ gì chứ?

"Nếu thật sự sống hàng trăm năm mà không chết, chắc tu vi của hắn có thể sánh ngang với người mạnh nhất của hoàng thất Đại Chu rồi." Liễu Mộng Nghiên hơi căng thẳng nói.

"Hừ, vài trăm năm?"

"Lão tổ của bọn ta rời nhà họ Trần đã cả mười ngàn năm rồi"

Mười ngàn năm? "Gái gì?"

"Hắn... hẳn đã sống được mười ngàn năm ư?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương