Vô Thiên Đế
-
Chương 16: Bạch Tiểu Linh
Hắn đi xung quanh tìm kiếm vài lần đều không thấy mấy loại như ngự nữ tâm kinh, âm dương tam thập lục biến, hoan hỉ thất thập nhị thế… liền thở dài đi lên trên, Lý Thiên Hành nhìn sơ qua một vòng, ở đây có khoảng mấy ngàn quyển công pháp hi vọng là có thứ hắn cần, vừa đi được vài bước thì thấy Lý Mục trên tay cầm một quyển công pháp đang tiếp tục tìm kiếm, hắn liếc nhìn xung quanh liền chọn một hướng khác đi tới, ánh mắt hắn rơi vào một bộ công pháp.
- Ẩn thân thuật huyền cấp thượng phẩm.
Hắn đọc sơ qua bộ công pháp một lần, ẩn thân thuật chia làm 3 tầng một khi luyện tới tầng thứ 3 có thể ẩn dấu thân thể, bên dưới hóa thần cảnh đều không tìm ra được, điểm yếu duy nhất là khi công kích đối phương công pháp sẽ bị vô hiệu hóa.
Lý Thiên Hành tiếp tục tìm kiếm vài lần lại tìm thêm được một bộ huyền cấp trung phẩm xuyên tâm chỉ, sao khi luyện thành có thể đưa linh lực của bản thân thông qua chỉ pháp tiến vào cơ thể của đối phương, công pháp này đặc biệt lợi hại với thân thể thuần thuộc tính nhưng khuyết điểm cũng ở chỗ này nếu như một tên hỏa thuộc tính chỉ có thể dùng công pháp này khắc chế mộc thuộc tính hoàn toàn vô dụng với thủy thuộc tính.
- Hắc hắc thứ này thích hợp với lão tử.
Sao khi tìm được hai bộ công pháp phù hợp với bản tính của mình tâm trạng của hắn vô cùng thoải mái bước ra bên ngoài.
Lão giả nhìn hai bộ công pháp, ánh mắt liếc qua Lý Thiên Hành vài lần khẽ gật đầu sao đó lại lắc đầu cuối cùng để cho hắn đi, Lý Thiên Hành tâm tình vô cùng hưng phấn bước về phòng, hắn suy nghĩ một chút liền tiến vào bên trong giới chỉ.
Bên trong ngôi nhà gỗ vẫn là hình ảnh một nữ tử đang ngồi bên cạnh cửa sổ ánh mắt thất thần nhìn ra bên ngoài có đều sắc mặt nàng lại tái đi so với ngày hôm qua, Lý Thiên Hành đi tới bên cạnh nàng hắn nhìn 5 bình linh dược trên bàn vẫn còn nguyên hắn cầm lấy túi trữ vật thần thức đảo qua một vòng liền phát hiện toàn bộ thức ăn bên trong vẫn như cũ.
- Ăn chút gì đi.
- Không thích những món này sao?
Hắn nhìn nàng vẫn không phản ứng thì biết cứ như thế này sẽ không ổn chút nào, lão tử không tin không trị được cô.
- Lúc trước nàng nói nếu ta đưa nàng trở lại phủ nàng sẽ cho ta bất kì thứ gì ta muốn đúng không?
- Đúng vậy.
Nàng quay sang ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
- Chỉ cần người đưa ta trở về ta nhất định sẽ trả công cho người xứng đáng.
Lý Thiên Hành khẽ nhếch miệng giọng nói đầy vẻ châm chọc.
- Nàng có thể trả cho ta bao nhiêu linh thạch?
- Người yên tâm ta sẽ làm cho người hài lòng.
Lý Thiên Hành đột nhiên đứng lên trong tay hắn xuất hiện hai viên vô sắc tinh thể bên trên tỏa ra linh khí nhàn nhạt sao đó hắn đặt hai viên tinh thể trước mặt nàng.
- Nàng biết đây là thứ gì không?
Nữ tử nhìn hai viên tinh thạch trên bàn khẽ nhíu mày ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khẽ thốt lên.
- Cực phẩm linh thạch vô thuộc tính.
- Không sai bây giờ nàng nghĩ ta còn cần linh thạch của nàng sao?
Nữ tử khẽ lắc đầu.
- Vậy người bắt ta tới đây làm gì?
Hắn vừa nghe nàng nói trên mặt liền hiện lên vẻ tức giận.
- Nàng vẫn cho là ta bắt nàng tới đây sao?
- Không phải là như vậy sao?
- ẦM… ẦM… BENG… BENG…
Lý Thiên Hành nổi giận một tay đập thẳng lên bàn, chiếc bàn tách ra làm đôi toàn bộ thức ăn đều rơi xuống mặt đất ngay cả 5 bình linh dược cũng đi theo.
- Lão tử nhịn cô đã đủ rồi, cô tưởng mình là ai hả? cô cho rằng mình đẹp lắm sao? nếu không phải lúc trước cô cho lão tử quá gian, nếu không phải trước khi chết tiểu Tứ cầu xin ta cứu cô, lão tử cũng chẳng thèm cứu một người như cô.
Tiểu Tứ huynh đệ lần này coi như ta nợ người vì tương lai của lão tử không thể không làm như vậy, hắn chửi xong lại đá vào chiếc ghế bên cạnh một cái.
- Lão tử không biết tại sao bọn họ lại hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ một người như cô? suốt ngày chỉ biết ngồi một chỗ nhìn trời, chỉ biết bỏ mặt chờ chết, dù sao cũng chết tại sao không chết quách luôn cho rồi, nếu cô chết sớm một chút không chừng bây giờ bọn người tiểu Tứ vẫn còn đang vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.
Lý Thiên Hành tiến lại gần cửa sổ ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
- Nữ nhân ngu ngốc như cô suốt ngày chỉ biết nhìn những thứ này thôi sao? Nếu như để bọn họ biết người mà mình đã hi sinh để bảo vệ bây giờ như thế này không biết sẽ có cảm giác như thế nào? Lão tử tin tưởng bọn họ sẽ không nuối tiết việc mình làm cho dù có trở lại một lần nữa bọn họ vẫn sẽ hi sinh để bảo vệ cô nhưng lão tử chắc chắn họ sẽ rất thất vọng vô cùng thất vọng, cô muốn về nhà đúng không được rồi ngày mai lão tử sẽ đưa cô về nhà.
Lý Thiên Hành nói xong liền xoay người bỏ đi trước khi rời khỏi hắn khẽ liếc nhìn hai viên cực phẩm linh thạch một cái thấy bọn chúng vẫn còn nguyên vẹn liền thở phào một hơi.
- Mai mắn là không sao.
Hắn vừa đi vừa thở dài nếu lúc nãy kịp thu 5 bình linh dược thì tốt biết mấy. Lý Thiên Hành trở lại trong phòng lấy ra hai quyển công pháp bắt đầu tu luyện.
Sáng hôm sao hắn bắt đầu buổi học đầu tiên của mình ở Hoàng gia học viện, sao một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được nơi mà hắn muốn đến. Đan viện một trong tứ viện bên trong hoàng gia học viện kiến trúc đồ sộ, quy mô to lớn, đan dược phong phú, linh dược như mây thật là thích hợp cho một tên đào mộ như hắn.
Lý Thiên Hành dựa theo ngọc bài tìm được phòng luyện đan của mình, hắn vừa tiến vào liền nhìn thấy mấy chục người đan ngồi vẻ mặt chăm chú đọc sách, trước mặt mỗi người còn có một cái đan đỉnh, hắn tìm một chỗ trống ngồi xuống ánh mắt liên tục đảo xung quanh.
- Không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?
Trong lúc hắn đang quan sát xung quanh để tìm đối tượng thì đột nhiên một nữ tử đi đến chỗ hắn.
- Lão tử còn chưa mở lời đã có người tự động hiến thân.
Lý Thiên Hành nhìn nữ tử đang đi về phía mình, một thân bạch y phối hợp với thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn gương mặt tuyệt trần đặt biệt là đôi mắt trong suốt linh động làm cho nàng trông giống như một tiểu tinh linh chỉ có điều bộ ngực của nàng hơi bị kiêm tốn.
- Thật đáng tiết hoa này vẫn còn xanh chưa hái được.
- ẦM…
Một tiếng động vang lên cắt đi cái suy nghĩ yy của hắn, nữ tử đứng trước mặt Lý Thiên Hành quyển sách trong tay đập mạnh xuống bàn.
- Người là Lý Thiên Hành đúng không?
- Dạ… à đúng là ta.
- Đây là đan pháp cơ sở, trong vòng một tuần nếu không học được thì cút khỏi đây.
Nàng nói xong liền xoay người rời đi, Lý Thiên Hành lúc này vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hình như hắn đâu có đắt tội gì với tiểu nha đầu này.
- Không lẽ tiểu nha đầu này đang tới kì?
Lúc này tên ngồi bên cạnh khều hắn một cái.
- Huynh đệ người đừng để ý, nàng trước giờ tính tình đều là như vậy.
- Trước giờ nàng luôn tới kì sao?
- Huynh đệ người nói gì?
- À không có gì.
Hắn liếc nhìn bạch y nữ tử đang ngồi phía trên một cái khẽ nhíu mày.
- Vị huynh đệ này ta là Lý Thiên Hành, đa tạ đã nhắc nhở.
- Không có gì, ta là Diệp Tinh sao này chúng ta coi như là đồng môn giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.
- Đúng rồi không biết Diệp huynh có biết lai lịch nàng ta không?
- Tất nhiên là biết, không chỉ mình ta bên trong đan viện hầu như ai cũng biết nàng.
- Lợi hại như vậy sao?
Lý Thiên Hành nghe đến đây liền ngạc nhiên hắn thầm nghĩ không lẽ nàng là Như Nguyệt lão sư kia sao? tại sao lại không như quần chúng đồn vậy nhỉ.
- Nàng là Bạch Tiểu Linh thuộc hàng đệ nhất thiên tài bên trong đan viện không những vậy nàng còn là sủng đồ của Như Nguyệt lão sư đúng rồi nàng còn một thân phận nữa chính là nhị tiểu thư Bạch gia một trong tứ đại gia tộc tại Vương thành.
Hắn vừa nghe xong chỉ biết câm lặng, gia thế tiểu nha đầu này quả thật quá trâu bò chỉ cần một trong mấy cái đó cũng đủ hù chết người cho dù nàng tới kì nguyên năm cũng không ai dám nói gì.
- Xem ra phải tránh xa tiểu nha đầu này một chút.
Lý Thiên Hành nhìn quyển sách cả vạn trang nằm trên bàn bảo hắn trong vòng một tuần học hết thứ này thà kêu hắn đi trộm mộ vương hoàng còn có lý hơn, hắn vừa lật mấy trang đầu chỉ nhìn thấy hình ảnh vài cây dược liệu, mấy trang kế tiếp cũng y như vậy hắn lật xem mục lục ở phía sao phát hiện quyển sách này chủ yếu nói về mấy loại linh dược bên trên đại lục cùng với thuộc tính, cách sử dụng của chúng.
- Hừ lão tử có thần thư còn cần xem mấy thứ này sao?
Hắn nói xong liền đóng quyển sách lại buồn chán nhìn xung quanh cuối cùng không chịu nổi quay sang Diệp Tinh.
- Diệp huynh hôm nay Như Nguyệt lão sư không có tới sao?
Diệp Tinh khẽ lắc đầu.
- Ta nghe nói Như Nguyệt lão sư hình như là đang bận việc gì đó nên đã trở lại bên trong hoàng cung cũng không biết khi nào người mới quay trở lại.
- Là vậy sao?
Lý Thiên Hành lại chán nản nằm trên bàn kế hoạch làm quen hôm nay chính thức tan vỡ, hắn bên trong đan phòng ngây ngốc mấy canh giờ cuối cùng cũng được thả về phòng, hắn suy nghĩ một chút liền quyết định rời đi học viện đi đến vạn bảo các.
- Khách quan người muốn mua thứ gì?
- Ta muốn đấu giá thứ này.
Hắn lấy ra một bình ngọc đưa cho tên trước mặt, tên nhân viên cung kính nhận lấy bình ngọc ánh mắt xem xét vài lần chỉ thấy bên trong toàn là bụi đá.
- Khách quan thứ lỗi tiểu nhân kiến thức hạn hẹp không biết bên trong là bảo vật gì?
- Nếu người không biết thì tìm quản lí nơi này ra đây, hắn ta chắc chắn biết.
- Việc này…
Lý Thiên Hành thấy tên nhân viên còn không chịu đi liền lấy ra một tấm ngọc bài.
- Người nhận ra thứ này không?
- Đây là…
Tên nhân viên quan sát một lúc sắc mặt liền trở nên cung kính.
- Ngài đợi một chút tiểu nhân lập tức đi thông báo.
- Ẩn thân thuật huyền cấp thượng phẩm.
Hắn đọc sơ qua bộ công pháp một lần, ẩn thân thuật chia làm 3 tầng một khi luyện tới tầng thứ 3 có thể ẩn dấu thân thể, bên dưới hóa thần cảnh đều không tìm ra được, điểm yếu duy nhất là khi công kích đối phương công pháp sẽ bị vô hiệu hóa.
Lý Thiên Hành tiếp tục tìm kiếm vài lần lại tìm thêm được một bộ huyền cấp trung phẩm xuyên tâm chỉ, sao khi luyện thành có thể đưa linh lực của bản thân thông qua chỉ pháp tiến vào cơ thể của đối phương, công pháp này đặc biệt lợi hại với thân thể thuần thuộc tính nhưng khuyết điểm cũng ở chỗ này nếu như một tên hỏa thuộc tính chỉ có thể dùng công pháp này khắc chế mộc thuộc tính hoàn toàn vô dụng với thủy thuộc tính.
- Hắc hắc thứ này thích hợp với lão tử.
Sao khi tìm được hai bộ công pháp phù hợp với bản tính của mình tâm trạng của hắn vô cùng thoải mái bước ra bên ngoài.
Lão giả nhìn hai bộ công pháp, ánh mắt liếc qua Lý Thiên Hành vài lần khẽ gật đầu sao đó lại lắc đầu cuối cùng để cho hắn đi, Lý Thiên Hành tâm tình vô cùng hưng phấn bước về phòng, hắn suy nghĩ một chút liền tiến vào bên trong giới chỉ.
Bên trong ngôi nhà gỗ vẫn là hình ảnh một nữ tử đang ngồi bên cạnh cửa sổ ánh mắt thất thần nhìn ra bên ngoài có đều sắc mặt nàng lại tái đi so với ngày hôm qua, Lý Thiên Hành đi tới bên cạnh nàng hắn nhìn 5 bình linh dược trên bàn vẫn còn nguyên hắn cầm lấy túi trữ vật thần thức đảo qua một vòng liền phát hiện toàn bộ thức ăn bên trong vẫn như cũ.
- Ăn chút gì đi.
- Không thích những món này sao?
Hắn nhìn nàng vẫn không phản ứng thì biết cứ như thế này sẽ không ổn chút nào, lão tử không tin không trị được cô.
- Lúc trước nàng nói nếu ta đưa nàng trở lại phủ nàng sẽ cho ta bất kì thứ gì ta muốn đúng không?
- Đúng vậy.
Nàng quay sang ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
- Chỉ cần người đưa ta trở về ta nhất định sẽ trả công cho người xứng đáng.
Lý Thiên Hành khẽ nhếch miệng giọng nói đầy vẻ châm chọc.
- Nàng có thể trả cho ta bao nhiêu linh thạch?
- Người yên tâm ta sẽ làm cho người hài lòng.
Lý Thiên Hành đột nhiên đứng lên trong tay hắn xuất hiện hai viên vô sắc tinh thể bên trên tỏa ra linh khí nhàn nhạt sao đó hắn đặt hai viên tinh thể trước mặt nàng.
- Nàng biết đây là thứ gì không?
Nữ tử nhìn hai viên tinh thạch trên bàn khẽ nhíu mày ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khẽ thốt lên.
- Cực phẩm linh thạch vô thuộc tính.
- Không sai bây giờ nàng nghĩ ta còn cần linh thạch của nàng sao?
Nữ tử khẽ lắc đầu.
- Vậy người bắt ta tới đây làm gì?
Hắn vừa nghe nàng nói trên mặt liền hiện lên vẻ tức giận.
- Nàng vẫn cho là ta bắt nàng tới đây sao?
- Không phải là như vậy sao?
- ẦM… ẦM… BENG… BENG…
Lý Thiên Hành nổi giận một tay đập thẳng lên bàn, chiếc bàn tách ra làm đôi toàn bộ thức ăn đều rơi xuống mặt đất ngay cả 5 bình linh dược cũng đi theo.
- Lão tử nhịn cô đã đủ rồi, cô tưởng mình là ai hả? cô cho rằng mình đẹp lắm sao? nếu không phải lúc trước cô cho lão tử quá gian, nếu không phải trước khi chết tiểu Tứ cầu xin ta cứu cô, lão tử cũng chẳng thèm cứu một người như cô.
Tiểu Tứ huynh đệ lần này coi như ta nợ người vì tương lai của lão tử không thể không làm như vậy, hắn chửi xong lại đá vào chiếc ghế bên cạnh một cái.
- Lão tử không biết tại sao bọn họ lại hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ một người như cô? suốt ngày chỉ biết ngồi một chỗ nhìn trời, chỉ biết bỏ mặt chờ chết, dù sao cũng chết tại sao không chết quách luôn cho rồi, nếu cô chết sớm một chút không chừng bây giờ bọn người tiểu Tứ vẫn còn đang vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.
Lý Thiên Hành tiến lại gần cửa sổ ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
- Nữ nhân ngu ngốc như cô suốt ngày chỉ biết nhìn những thứ này thôi sao? Nếu như để bọn họ biết người mà mình đã hi sinh để bảo vệ bây giờ như thế này không biết sẽ có cảm giác như thế nào? Lão tử tin tưởng bọn họ sẽ không nuối tiết việc mình làm cho dù có trở lại một lần nữa bọn họ vẫn sẽ hi sinh để bảo vệ cô nhưng lão tử chắc chắn họ sẽ rất thất vọng vô cùng thất vọng, cô muốn về nhà đúng không được rồi ngày mai lão tử sẽ đưa cô về nhà.
Lý Thiên Hành nói xong liền xoay người bỏ đi trước khi rời khỏi hắn khẽ liếc nhìn hai viên cực phẩm linh thạch một cái thấy bọn chúng vẫn còn nguyên vẹn liền thở phào một hơi.
- Mai mắn là không sao.
Hắn vừa đi vừa thở dài nếu lúc nãy kịp thu 5 bình linh dược thì tốt biết mấy. Lý Thiên Hành trở lại trong phòng lấy ra hai quyển công pháp bắt đầu tu luyện.
Sáng hôm sao hắn bắt đầu buổi học đầu tiên của mình ở Hoàng gia học viện, sao một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được nơi mà hắn muốn đến. Đan viện một trong tứ viện bên trong hoàng gia học viện kiến trúc đồ sộ, quy mô to lớn, đan dược phong phú, linh dược như mây thật là thích hợp cho một tên đào mộ như hắn.
Lý Thiên Hành dựa theo ngọc bài tìm được phòng luyện đan của mình, hắn vừa tiến vào liền nhìn thấy mấy chục người đan ngồi vẻ mặt chăm chú đọc sách, trước mặt mỗi người còn có một cái đan đỉnh, hắn tìm một chỗ trống ngồi xuống ánh mắt liên tục đảo xung quanh.
- Không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?
Trong lúc hắn đang quan sát xung quanh để tìm đối tượng thì đột nhiên một nữ tử đi đến chỗ hắn.
- Lão tử còn chưa mở lời đã có người tự động hiến thân.
Lý Thiên Hành nhìn nữ tử đang đi về phía mình, một thân bạch y phối hợp với thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn gương mặt tuyệt trần đặt biệt là đôi mắt trong suốt linh động làm cho nàng trông giống như một tiểu tinh linh chỉ có điều bộ ngực của nàng hơi bị kiêm tốn.
- Thật đáng tiết hoa này vẫn còn xanh chưa hái được.
- ẦM…
Một tiếng động vang lên cắt đi cái suy nghĩ yy của hắn, nữ tử đứng trước mặt Lý Thiên Hành quyển sách trong tay đập mạnh xuống bàn.
- Người là Lý Thiên Hành đúng không?
- Dạ… à đúng là ta.
- Đây là đan pháp cơ sở, trong vòng một tuần nếu không học được thì cút khỏi đây.
Nàng nói xong liền xoay người rời đi, Lý Thiên Hành lúc này vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hình như hắn đâu có đắt tội gì với tiểu nha đầu này.
- Không lẽ tiểu nha đầu này đang tới kì?
Lúc này tên ngồi bên cạnh khều hắn một cái.
- Huynh đệ người đừng để ý, nàng trước giờ tính tình đều là như vậy.
- Trước giờ nàng luôn tới kì sao?
- Huynh đệ người nói gì?
- À không có gì.
Hắn liếc nhìn bạch y nữ tử đang ngồi phía trên một cái khẽ nhíu mày.
- Vị huynh đệ này ta là Lý Thiên Hành, đa tạ đã nhắc nhở.
- Không có gì, ta là Diệp Tinh sao này chúng ta coi như là đồng môn giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.
- Đúng rồi không biết Diệp huynh có biết lai lịch nàng ta không?
- Tất nhiên là biết, không chỉ mình ta bên trong đan viện hầu như ai cũng biết nàng.
- Lợi hại như vậy sao?
Lý Thiên Hành nghe đến đây liền ngạc nhiên hắn thầm nghĩ không lẽ nàng là Như Nguyệt lão sư kia sao? tại sao lại không như quần chúng đồn vậy nhỉ.
- Nàng là Bạch Tiểu Linh thuộc hàng đệ nhất thiên tài bên trong đan viện không những vậy nàng còn là sủng đồ của Như Nguyệt lão sư đúng rồi nàng còn một thân phận nữa chính là nhị tiểu thư Bạch gia một trong tứ đại gia tộc tại Vương thành.
Hắn vừa nghe xong chỉ biết câm lặng, gia thế tiểu nha đầu này quả thật quá trâu bò chỉ cần một trong mấy cái đó cũng đủ hù chết người cho dù nàng tới kì nguyên năm cũng không ai dám nói gì.
- Xem ra phải tránh xa tiểu nha đầu này một chút.
Lý Thiên Hành nhìn quyển sách cả vạn trang nằm trên bàn bảo hắn trong vòng một tuần học hết thứ này thà kêu hắn đi trộm mộ vương hoàng còn có lý hơn, hắn vừa lật mấy trang đầu chỉ nhìn thấy hình ảnh vài cây dược liệu, mấy trang kế tiếp cũng y như vậy hắn lật xem mục lục ở phía sao phát hiện quyển sách này chủ yếu nói về mấy loại linh dược bên trên đại lục cùng với thuộc tính, cách sử dụng của chúng.
- Hừ lão tử có thần thư còn cần xem mấy thứ này sao?
Hắn nói xong liền đóng quyển sách lại buồn chán nhìn xung quanh cuối cùng không chịu nổi quay sang Diệp Tinh.
- Diệp huynh hôm nay Như Nguyệt lão sư không có tới sao?
Diệp Tinh khẽ lắc đầu.
- Ta nghe nói Như Nguyệt lão sư hình như là đang bận việc gì đó nên đã trở lại bên trong hoàng cung cũng không biết khi nào người mới quay trở lại.
- Là vậy sao?
Lý Thiên Hành lại chán nản nằm trên bàn kế hoạch làm quen hôm nay chính thức tan vỡ, hắn bên trong đan phòng ngây ngốc mấy canh giờ cuối cùng cũng được thả về phòng, hắn suy nghĩ một chút liền quyết định rời đi học viện đi đến vạn bảo các.
- Khách quan người muốn mua thứ gì?
- Ta muốn đấu giá thứ này.
Hắn lấy ra một bình ngọc đưa cho tên trước mặt, tên nhân viên cung kính nhận lấy bình ngọc ánh mắt xem xét vài lần chỉ thấy bên trong toàn là bụi đá.
- Khách quan thứ lỗi tiểu nhân kiến thức hạn hẹp không biết bên trong là bảo vật gì?
- Nếu người không biết thì tìm quản lí nơi này ra đây, hắn ta chắc chắn biết.
- Việc này…
Lý Thiên Hành thấy tên nhân viên còn không chịu đi liền lấy ra một tấm ngọc bài.
- Người nhận ra thứ này không?
- Đây là…
Tên nhân viên quan sát một lúc sắc mặt liền trở nên cung kính.
- Ngài đợi một chút tiểu nhân lập tức đi thông báo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook