Vô Thiên Đế
-
Chương 117: Tiến vào di tích
Lý Thiên Hành rời khỏi khách điếm vẻ mặt vô cùng hưng phấn lần này không ngờ lại chiếm được tiện nghi lớn như vậy, nếu như thông đạo của bọn người Tam ca nói là có thật thì hắn có thể an toàn rút đi bất cứ lúc nào.
Lý Thiên Hành đi dạo bên trong Vọng thành thêm vài vòng sao đó trở về khách điếm, hắn vừa đi đến trước cửa phòng tử sắc linh khí trong người liền bạo động.
- Sư phụ có chuyện gì sao?
- Tiểu tử người đúng là có số hưởng, nha đầu kia đang ở bên trong đợi người.
- Nha đầu? không lẽ là Ngọc Mị sao?
- Không lẽ tiểu tử người còn tình nhân khác ở đây?
Hắn nghe lão nói sắc mặt trở nên khó hiểu, lúc nãy yêu nữ đó không để ý đến hắn bây giờ tìm đến đây làm gì?
- Chẳng lẽ nàng ta còn ghi hận chuyện ở vạn bảo các.
Lý Thiên Hành đẩy cửa bước vào ánh mắt đảo qua căn phòng một lần chỉ thấy một mảng trống không, hắn dùng thần thức đảo qua thêm vài lần cũng không thấy có gì khác thường.
- Sư phụ có phải người bị tâm ma cắn nên phát bệnh không? Trong phòng làm gì có ai?
- Tu vi của người yếu hơn nha đầu đó tới mấy bật làm sao có thể phát hiện được.
Lão sư phụ vừa nói xong tử sắc linh khí trong cơ thể hắn lập tức bạo động, Lý Thiên Hành cảm giác linh lực bên trong cơ thể tăng lên mấy lần, ánh mắt đảo qua căn phòng thêm lần nữa phát hiện một bóng người đang nữa nằm nữa ngồi trên giường.
- Đúng thật là có người.
Lý Thiên Hành đi đến ngồi bên cạnh bàn rót lấy một chung trà vẻ mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì.
- Nếu đạo hữu đã đến sao không cùng tại hạ đàm đạo một lúc.
Lý Thiên Hành đợi một lúc cũng không thấy đối phương phản ứng sắc mặt khẽ biến đổi.
- Nếu đạo hữu không muốn cùng tại hạ đàm đạo vậy xin mờ rời đi, tại hạ còn muốn nghĩ ngơi.
- Lý công tử thật sự muốn đuổi tiểu nữ đi sao?
Đúng lúc này một giọng nói nũng nịu mang theo chút hờn dỗi vang lên, một nữ nhân từ trên giường bước xuống.
- Thì ra là Ngọc Mị tiên tử, không biết tiên tử tìm tại hạ có chuyện gì?
Ngọc Mị ngồi đối diện với Lý Thiên Hành ánh mắt tò mò quan sát đối phương.
- Làm sao công tử biết Ngọc Mị đang ở trong phòng?
- Chỉ cần tiên tử đứng trước mặt ta cho dù là bên trong trăm vạn người tại hạ cũng sẽ tìm ra được.
Ngọc Mị nghe hắn nói khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt phong tình nhìn Lý Thiên Hành.
- Nếu công tử không muốn nói thì thôi vậy.
Lý Thiên Hành khẽ liếc nhìn nữ nhân trước mắt, bây giờ nàng chỉ mặt một bộ y sa mỏng chỗ ẩn chỗ hiện làm cho thân thể yêu mị của nàng càng thêm quyến rũ, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng ăn mặt gợi cảm như vậy.
- Lần này Ngọc Mị đến đây là muốn thông báo cho công tử một chuyện sao khi tiến vào di tích công tử cùng tiểu nữ sẽ hợp thành một nhóm hi vọng công tử sẽ không chê tiểu nữ vướng tay vướng chân.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói sắc mặt có chút khó coi, xem ra yêu nữ này vẫn để ý chuyện lần trước.
- Tiên tử yên tâm chỉ cần tại hạ còn sống nhất định sẽ không cho bất kì ai đụng đến tiên tử.
Ngọc Mị nhìn bộ dáng hiên ngang của hắn trong lòng có chút buồn cười, tu vi của nàng còn cao hơn hắn mấy bật đến lúc đó ai bảo vệ ai còn chưa biết được.
- Vậy tiểu nữ xin đa tạ công tử.
Ngọc Mị nói xong liền rời khỏi phòng để lại Lý Thiên Hành ngồi một chỗ ngơ ngác.
- Lần này nàng ta sao lại rời đi dễ dàng như vậy?
Hắn suy nghĩ một lúc cảm thấy có gì đó không ổn liền dùng thần thư quét toàn bộ căn phòng.
- Qủa nhiên là có vấn đề.
Lý Thiên Hành tiến lại bên cạnh chiếc giường ánh mắt tập trung vào túi hương treo phía trên, bên trong khách điếm mỗi một phòng đều có một túi hương treo ở đầu giường nhưng cái của hắn lại có thêm một viên đan dược bên trong.
- Chậc chậc tam cấp vạn xuân đan không ngờ yêu nữ này lại dám dùng xuân dược với lão tử.
Vạn xuân đan tuy không phải là xuân dược cao cấp nhưng treo ở đây một đêm thì hắn cùng tiểu đệ đệ đừng mơ ngủ được.
- Chẳng lẽ yêu nữ này đợi lão tử mất kiểm soát xong vào cướp đi đời trai của lão tử, sao đó dùng chuyện này để uy hiếp lão tử?
Lý Thiên Hành nhìn viên đan dược trước mặt trong lòng có chút phức tạp không biết có nên ném đi không, bây giờ ném thứ này đi thì chẳng khác nào phụ tấm lòng của nàng, hắn suy nghĩ một lúc liền đặt viên đan dược vào đên trong túi hương sao đó lấy một gốc tứ cấp thanh linh thảo đặt bên cạnh.
- Hắc hắc lão tử đúng là thông minh.
Sáng hôm sao đoàn người tiếp tục lên đường, Tần Phong nhìn mọi người đã tập trung đầy đủ liền hạ lệnh xuất phát.
- Thiên Hành người bị làm sao vậy? tối qua ngủ không được sao?
Lý Mục đi bên cạnh nhìn bộ dáng tùy tụy của Lý Thiên Hành tò mò hỏi.
- Đúng vậy có lẽ lạ chỗ nên không ngủ được.
- Thật không? Chỉ sợ là do không có Ngọc Thanh ở đây nên người mới ngủ không được.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt như đúng rồi của Lý Mục, mày kiếm khẽ cau lại.
- Ta thấy tinh thần của người rất tốt hình như đêm qua ngủ rất ngon thì phải?
- Tất nhiên.
- Xem ra cuộc đời của người không có Như Vân vẫn sống tốt hay là người nhường nàng cho ta được không?
Lý Mục nhất thời á khẩu ánh mắt lãng sang một bên.
- Thiên Hành người có biết lần này chúng ta tiến vào di tích của ai không?
- Nghe nói là của huyết ma lão tổ người này mấy trăm năm trước từng xưng hùng tại Nam hoang nhưng vì tính cách hiếu sát của lão nên bị mấy đế môn vây đánh đến trọng thương phải thiêu đốt sinh mạng để bỏ trốn.
- Làm sao người biết được.
Lý Mục kinh ngạc nhìn huynh đệ bên cạnh, tên này trước giờ không phải là gà mờ sao? Sao hôm nay lại biết nhiều như vậy?
- Ta còn biết ngọn tuyệt phong sơn đó có thể là do một trong hai bảo bối của huyết ma lão tổ tạo nên.
- Chuyện này người cũng biết?
- Chỉ là mấy thông tin vặc thôi nếu như còn không biết thì làm sao dám tiến vào di tích của huyết ma lão tổ.
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Mục đến ngay cả mấy thứ này cũng không biết.
- Này người còn biết gì nữa không?
- Ta còn biết rất nhiều thứ chẳng hạn như có người tối hôm qua trốn tới hồng tụ lâu.
- Làm sao người biết ta tới hồng tụ lâu.
Lý Mục nói tới đây liền lấy tay che miệng ánh mắt khó tin nhìn Lý Thiên Hành, rõ ràng tối hôm qua hắn đã đợi mọi người ngủ hết mới lén rời đi.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt của Lý Mục trong lòng đắt ý, trong lúc chờ đợi yêu nữ kia đúng lúc không có gì làm nên ra cửa sổ ngắm trăng không ngờ ngắm được tên Lý Mục này lén trốn đi đúng là ý trời, đáng tiếc là hắn chạy quá nhanh nếu không đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại đưa cho Như Vân xem.
Lý Thiên Hành đi dạo bên trong Vọng thành thêm vài vòng sao đó trở về khách điếm, hắn vừa đi đến trước cửa phòng tử sắc linh khí trong người liền bạo động.
- Sư phụ có chuyện gì sao?
- Tiểu tử người đúng là có số hưởng, nha đầu kia đang ở bên trong đợi người.
- Nha đầu? không lẽ là Ngọc Mị sao?
- Không lẽ tiểu tử người còn tình nhân khác ở đây?
Hắn nghe lão nói sắc mặt trở nên khó hiểu, lúc nãy yêu nữ đó không để ý đến hắn bây giờ tìm đến đây làm gì?
- Chẳng lẽ nàng ta còn ghi hận chuyện ở vạn bảo các.
Lý Thiên Hành đẩy cửa bước vào ánh mắt đảo qua căn phòng một lần chỉ thấy một mảng trống không, hắn dùng thần thức đảo qua thêm vài lần cũng không thấy có gì khác thường.
- Sư phụ có phải người bị tâm ma cắn nên phát bệnh không? Trong phòng làm gì có ai?
- Tu vi của người yếu hơn nha đầu đó tới mấy bật làm sao có thể phát hiện được.
Lão sư phụ vừa nói xong tử sắc linh khí trong cơ thể hắn lập tức bạo động, Lý Thiên Hành cảm giác linh lực bên trong cơ thể tăng lên mấy lần, ánh mắt đảo qua căn phòng thêm lần nữa phát hiện một bóng người đang nữa nằm nữa ngồi trên giường.
- Đúng thật là có người.
Lý Thiên Hành đi đến ngồi bên cạnh bàn rót lấy một chung trà vẻ mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì.
- Nếu đạo hữu đã đến sao không cùng tại hạ đàm đạo một lúc.
Lý Thiên Hành đợi một lúc cũng không thấy đối phương phản ứng sắc mặt khẽ biến đổi.
- Nếu đạo hữu không muốn cùng tại hạ đàm đạo vậy xin mờ rời đi, tại hạ còn muốn nghĩ ngơi.
- Lý công tử thật sự muốn đuổi tiểu nữ đi sao?
Đúng lúc này một giọng nói nũng nịu mang theo chút hờn dỗi vang lên, một nữ nhân từ trên giường bước xuống.
- Thì ra là Ngọc Mị tiên tử, không biết tiên tử tìm tại hạ có chuyện gì?
Ngọc Mị ngồi đối diện với Lý Thiên Hành ánh mắt tò mò quan sát đối phương.
- Làm sao công tử biết Ngọc Mị đang ở trong phòng?
- Chỉ cần tiên tử đứng trước mặt ta cho dù là bên trong trăm vạn người tại hạ cũng sẽ tìm ra được.
Ngọc Mị nghe hắn nói khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt phong tình nhìn Lý Thiên Hành.
- Nếu công tử không muốn nói thì thôi vậy.
Lý Thiên Hành khẽ liếc nhìn nữ nhân trước mắt, bây giờ nàng chỉ mặt một bộ y sa mỏng chỗ ẩn chỗ hiện làm cho thân thể yêu mị của nàng càng thêm quyến rũ, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng ăn mặt gợi cảm như vậy.
- Lần này Ngọc Mị đến đây là muốn thông báo cho công tử một chuyện sao khi tiến vào di tích công tử cùng tiểu nữ sẽ hợp thành một nhóm hi vọng công tử sẽ không chê tiểu nữ vướng tay vướng chân.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói sắc mặt có chút khó coi, xem ra yêu nữ này vẫn để ý chuyện lần trước.
- Tiên tử yên tâm chỉ cần tại hạ còn sống nhất định sẽ không cho bất kì ai đụng đến tiên tử.
Ngọc Mị nhìn bộ dáng hiên ngang của hắn trong lòng có chút buồn cười, tu vi của nàng còn cao hơn hắn mấy bật đến lúc đó ai bảo vệ ai còn chưa biết được.
- Vậy tiểu nữ xin đa tạ công tử.
Ngọc Mị nói xong liền rời khỏi phòng để lại Lý Thiên Hành ngồi một chỗ ngơ ngác.
- Lần này nàng ta sao lại rời đi dễ dàng như vậy?
Hắn suy nghĩ một lúc cảm thấy có gì đó không ổn liền dùng thần thư quét toàn bộ căn phòng.
- Qủa nhiên là có vấn đề.
Lý Thiên Hành tiến lại bên cạnh chiếc giường ánh mắt tập trung vào túi hương treo phía trên, bên trong khách điếm mỗi một phòng đều có một túi hương treo ở đầu giường nhưng cái của hắn lại có thêm một viên đan dược bên trong.
- Chậc chậc tam cấp vạn xuân đan không ngờ yêu nữ này lại dám dùng xuân dược với lão tử.
Vạn xuân đan tuy không phải là xuân dược cao cấp nhưng treo ở đây một đêm thì hắn cùng tiểu đệ đệ đừng mơ ngủ được.
- Chẳng lẽ yêu nữ này đợi lão tử mất kiểm soát xong vào cướp đi đời trai của lão tử, sao đó dùng chuyện này để uy hiếp lão tử?
Lý Thiên Hành nhìn viên đan dược trước mặt trong lòng có chút phức tạp không biết có nên ném đi không, bây giờ ném thứ này đi thì chẳng khác nào phụ tấm lòng của nàng, hắn suy nghĩ một lúc liền đặt viên đan dược vào đên trong túi hương sao đó lấy một gốc tứ cấp thanh linh thảo đặt bên cạnh.
- Hắc hắc lão tử đúng là thông minh.
Sáng hôm sao đoàn người tiếp tục lên đường, Tần Phong nhìn mọi người đã tập trung đầy đủ liền hạ lệnh xuất phát.
- Thiên Hành người bị làm sao vậy? tối qua ngủ không được sao?
Lý Mục đi bên cạnh nhìn bộ dáng tùy tụy của Lý Thiên Hành tò mò hỏi.
- Đúng vậy có lẽ lạ chỗ nên không ngủ được.
- Thật không? Chỉ sợ là do không có Ngọc Thanh ở đây nên người mới ngủ không được.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt như đúng rồi của Lý Mục, mày kiếm khẽ cau lại.
- Ta thấy tinh thần của người rất tốt hình như đêm qua ngủ rất ngon thì phải?
- Tất nhiên.
- Xem ra cuộc đời của người không có Như Vân vẫn sống tốt hay là người nhường nàng cho ta được không?
Lý Mục nhất thời á khẩu ánh mắt lãng sang một bên.
- Thiên Hành người có biết lần này chúng ta tiến vào di tích của ai không?
- Nghe nói là của huyết ma lão tổ người này mấy trăm năm trước từng xưng hùng tại Nam hoang nhưng vì tính cách hiếu sát của lão nên bị mấy đế môn vây đánh đến trọng thương phải thiêu đốt sinh mạng để bỏ trốn.
- Làm sao người biết được.
Lý Mục kinh ngạc nhìn huynh đệ bên cạnh, tên này trước giờ không phải là gà mờ sao? Sao hôm nay lại biết nhiều như vậy?
- Ta còn biết ngọn tuyệt phong sơn đó có thể là do một trong hai bảo bối của huyết ma lão tổ tạo nên.
- Chuyện này người cũng biết?
- Chỉ là mấy thông tin vặc thôi nếu như còn không biết thì làm sao dám tiến vào di tích của huyết ma lão tổ.
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Mục đến ngay cả mấy thứ này cũng không biết.
- Này người còn biết gì nữa không?
- Ta còn biết rất nhiều thứ chẳng hạn như có người tối hôm qua trốn tới hồng tụ lâu.
- Làm sao người biết ta tới hồng tụ lâu.
Lý Mục nói tới đây liền lấy tay che miệng ánh mắt khó tin nhìn Lý Thiên Hành, rõ ràng tối hôm qua hắn đã đợi mọi người ngủ hết mới lén rời đi.
Lý Thiên Hành nhìn vẻ mặt của Lý Mục trong lòng đắt ý, trong lúc chờ đợi yêu nữ kia đúng lúc không có gì làm nên ra cửa sổ ngắm trăng không ngờ ngắm được tên Lý Mục này lén trốn đi đúng là ý trời, đáng tiếc là hắn chạy quá nhanh nếu không đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại đưa cho Như Vân xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook